Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25: "A Tuy..."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Băng - Beta: Lune

Ngày chị họ của Tống Vân Thanh đính hôn, tiết trời rất đẹp.

Cả chiếc du thuyền bốn tầng đều ngập trong hoa tươi và bóng bay, được trang trí hết sức lãng mạn.

Lận Tuy và Lận Mẫn cùng nhau lên du thuyền, chào hỏi với chủ nhà đang đứng tiếp đón khách khứa ở lối vào.

"An An, em đi dạo trước đi, chị vừa trông thấy Giám đốc Đàm nên muốn sang nói đôi câu với cô ấy về dự án đang tiến hành."

Sau khi nhìn một vòng xung quanh với chiếc túi xách trên tay, Lận Mẫn đã khóa được mục tiêu của mình.

Lận Tuy gật đầu rồi tiến lên boong tầng hai, ngắm nhìn những gợn sóng lăn tăn bị gió cuốn lên ngoài khơi xa.

"A Tuy, sao đến rồi mà không tìm anh, chị anh nói thì anh mới biết là em đã đến rồi đấy."

Bữa nay Tống Vân Thanh diện một bộ âu phục sang trọng, tóc vuốt sáp tạo kiểu, kết hợp với cặp kính có gọng bằng gỗ trinh nam trông chẳng khác nào một doanh nhân thực thụ.

"Kiểu gì chẳng gặp nhau, anh đang bận tiếp khách còn gì."

Lận Tuy nhận lấy ly sâm banh từ tay Tống Vân Thanh rồi cụng ly với anh ta.

"Trong lòng anh, em lúc nào cũng được ưu tiên."

Tống Vân Thanh cười khẽ, đoạn đứng hóng gió biển cùng hắn.

Từ bến cảng truyền tới những tiếng xôn xao, vị trí của Lận Tuy và Tống Vân Thanh vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng bên dưới.

Trông thấy người đàn ông mặc âu phục màu đen bước lên du thuyền, nụ cười trên mặt Tống Vân Thanh hơi phai đi.

Anh ta không thấy bất ngờ việc Yên Tần lại nhận được thiệp mời, với tư cách là một trong những nhân vật được săn đón nhất Kinh Châu hiện giờ, dù là nhà họ Tống hay nhà thông gia họ Trương gửi thiệp mời cho y cũng là chuyện bình thường.

Chẳng qua đối phương lại đích thân đến thay vì cử trợ lý đi, mục đích chắc hẳn chẳng đơn thuần gì, Tống Vân Thanh nhìn vạt áo của Lận Tuy đứng cạnh, không khỏi nghĩ vậy.

Dù sao thì hướng kinh doanh của nhà họ Tống và nhà họ Trương đều không giống với Yên Tần, hoặc cũng có thể là do anh ta đã nghĩ sai. Nói cho cùng thì chẳng ai chắc chắn được Lận Tuy sẽ tham dự những dịp thế này, chỉ mình anh ta biết Lận Tuy sẽ đến vì chính miệng hắn đã  đồng ý. 

Nhưng Tống Vân Thanh lại không hề biết, vào cái đêm mà anh ta gửi lời mời ấy cho Lận Tuy, bên kia cánh cửa, Yên Tần đang nằm ngay trên giường của Lận Tuy.

Yên Tần đưa quà tặng cho người chủ trì bữa tiệc, đồng thời chúc mừng cặp vợ chồng mới đính hôn hôm nay.

Nhận thấy có người đang nhìn mình, y vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt của Lận Tuy.

Vẻ mặt của Lận Tuy hờ hững như thể chẳng một ai có thể lọt nổi vào mắt hắn.

Yên Tần trò chuyện vài câu với chủ nhà rồi bước vào bên trong.

Mục đích của y rất rõ ràng, y đứng ở một nơi cách Lận Tuy không xa lắm trên tầng 2, lặng lẽ ngắm nhìn người thanh niên tựa như tranh vẽ kia.

Yên Tần không sang chào hỏi vì sau những gì đã xảy ra lần trước, y biết Lận Tuy sẽ không tỏ ra hòa nhã với mình, ngay cả khi ở trước mặt nhiều người thế này.

Nhà họ Lận có nền móng mấy chục năm tại Kinh Châu, y cũng không muốn Lận Tuy sẽ rời khỏi đây trước khi y có thể kiểm soát được toàn cục, nên y tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào.

Dù liên tục có người đến chào hỏi nhưng Yên Tần vẫn dễ dàng ứng xử được, ngay cả khi ánh mắt vẫn luôn dõi theo một người.

Tất nhiên là Lận Tuy đã nhận ra ánh mắt bám riết lấy mình kia, hắn nâng ly rượu che khóe miệng hơi nhếch lên của mình, nhìn mặt biển rộng lớn với tâm trạng vui vẻ.

Từ lúc Yên Tần lên đây, Tống Vân Thanh đã để ý tới ánh mắt mà y nhìn Lận Tuy. Anh ta cảm thấy hơi khó chịu, muốn che người cho Lận Tuy nhưng Lận Tuy lại đang đứng nghiêng, nên nếu anh ta che lại thì trông sẽ có vẻ ngớ ngẩn và kỳ quặc, vì thế anh ta đành phải thôi, cũng may Yên Tần nhanh chóng nhìn về phía khác.

"Chị Mẫn Mẫn đúng là ngày càng tỏa sáng, mấy ngày trước cha anh còn nói rằng gia đình em đã sinh ra một nữ hào kiệt đấy."

Thấy Lận Mẫn đi xuyên qua giữa đám người, Tống Vân Thanh khen ngợi.

Lận Tuy gật đầu: "Chị tôi quả thật rất giỏi."

"Em thì sao, không định vào công ty nhà em à?

Ngay cả loại công tử bột như Yên Chu cũng đến công ty làm việc, tuy chỉ là một kẻ vô công rồi nghề hữu danh vô thực, nhưng nghe vào cũng lọt tai.

"Không vào." Lận Tuy đáp một cách lười biếng. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, nói với giọng điệu đầy hứng thú: "Sao anh ta cũng đến, tôi tưởng anh sẽ không dám ló mặt ra gặp ai sau cái tát của tiểu thư nhà họ Đổng nữa chứ."

Thấy Yên Chu đang đứng trong một góc khuất nhìn chằm chằm vào Yên Tần, Tống Vân Thanh khẽ cau mày: "Ai biết được."

Hôm nay là ngày vui của chị họ anh ta, bộ dạng như bị ai quỵt nợ kia của Yên Chu thật sự khiến người ta khó chịu.

Lận Tuy chỉ nhìn thoáng qua Yên Chu rồi thôi, nghĩ về cốt truyện mà hệ thống cung cấp cho mình.

Trong nguyên tác, để ngáng chân Yên Tần mà Yên Chu đã giở mọi thủ đoạn, tiếc là đầu óc gã ta chẳng có mấy chất xám nên không giăng nổi cái bẫy kinh doanh nào, chỉ toàn dùng mấy trò mèo khiến Yên Tần xấu mặt.

Xui cho gã là mớ thủ đoạn đó của gã lộ liễu quá, trong khi Yên Tần lại luôn đề phòng gã, cho nên chẳng những Yên Tần không bị mắc lừa mà còn khiến Yên Chu gieo nhân nào gặt quả nấy.

Nhìn bộ dạng kia của Yên Chu thì hẳn đang mưu toan gì trong lòng, Lận Tuy không định can thiệp vào, xem kịch cũng vui mà Yên Tần cũng đâu có ngốc đến vậy.

Sau khi khách đến đông đủ, du thuyền Minh Châu chính thức ra khơi.

Theo hải trình, du thuyền sẽ chạy một ngày một đêm cho đến khi về đến cảng vào sáng mai.

Giữa những tiếng nói cười hân hoan, Yên Chu đứng trong góc vắng chẳng ai ngó ngàng, nhìn theo bóng lưng Yên Tần với vẻ mặt tối tăm.

Kể từ khi Yên Tần trở về, gã không làm được chuyện gì suôn sẻ cả. Ấy thế mà cha gã lại công nhận thân phận của thằng con hoang kia, các chú các bác trong họ còn đồng ý cho nó vào gia phả nữa chứ, cả một đám thấy tiền là sáng mắt, chỉ biết nịnh nọt.

Mẹ gã cũng vì vậy mà to tiếng một trận với cha gã, không ngờ cha gã lại cấm túc mẹ gã, rồi còn đóng băng tài khoản ngân hàng của bà, rõ ràng bây giờ ông ta chẳng thèm quan tâm đến hai mẹ con gã nữa.

Mẹ gã giận quá còn chửi gã là rác rưởi, nếu gã có năng lực thì sao đến lượt Yên Tần. Bản thân Yên Chu cũng ấm ức, nếu Lận Tuy không dẫn Yên Tần đi thì có khi gã đã giết chết y ngay từ đầu rồi.

Nghĩ đến Lận Tuy, Yên Chu lại cay cú, chẳng qua gã đã nghĩ ra được một sáng kiến tuyệt vời.

Nếu không phải lúc trước Yên Tần vô liêm sỉ như mẹ mình thì sao Lận Tuy lại đứng ra bảo vệ y được. Nếu đã vậy, gã sẽ khiến y phải thân bại danh liệt.

Yên Chu vốn dĩ không nhận được thiệp mời cho buổi lễ đính hôn này, nhưng gã nhất quyết muốn đến, vì vậy gã đã nhờ người xin hộ một tấm thiệp để đến tham dự.

Du thuyền phải chạy suốt đêm trên biển, đến lúc đó, dù Yên Tần có muốn rời khỏi đây thì cũng chẳng có đường, ở lễ đính hôn của người ta mà lại gây ra một vụ bê bối đồng tính thế này, Yên Tần sao còn sống nổi ở Kinh Châu tiếp được nữa, cha gã nhất định sẽ tức điên, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó thôi là Yên Chu đã thấy phấn khích rồi.

Tiền bạc có thể sai khiến người khác, Yên Chu nhìn nhân viên phục vụ cầm theo thứ kia rời đi, trên mặt nở nụ cười nham hiểm. 

Lúc dùng bữa tối trong phòng tiếp khách, khi thấy phục vụ hơi run rẩy đặt ly rượu bên cạnh mình, Yên Tần hơi nhướng mày.

Rượu vừa vào miêng, Yên Tần đã nhận ra điều khác thường nên y chỉ thử nếm một ngụm rồi đặt ly xuống.

Không cần nhìn y cũng có thể cảm nhận được vẻ mặt hả hê của Yên Chu khi nhìn mình. Kẻ nào giở trò nhìn vào là biết ngay, có điều anh trai y chắc không có bản lĩnh để hạ độc y trong một dịp thế này. Trong đầu Yên Tần có rất nhiều suy đoán nhưng bề ngoài vẫn thản nhiên dùng bữa, thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu với những người ngồi bên cạnh mình.

Thấy Yên Tần không đụng vào rượu nữa, Yên Chu hơi sốt ruột, tiếc là trước mặt nhiều người thế này gã lại không thể làm gì, chỉ biết trơ mắt ra nhìn.

Biểu cảm của gã lọt hết vào mắt Lận Tuy, khiến hắn phải cảm thán một tiếng ngu xuẩn.

Là một kẻ phản diện, hắn thật sự rất ngứa mắt với loại tốt thí không có IQ thế này.

Song khi trông thấy Yên Tần cầm ly rượu lên lần nữa, trong mắt hắn lại dấy lên chút hứng thú.

"Món này hợp khẩu vị em lắm à?"

Nhìn ý cười thấp thoáng trên mặt Lận Tuy, Tống Vân Thanh ngồi bên cạnh nhìn vào thức ăn trên đĩa hắn.

"Quả thật khá ngon."

Lận Tuy gật đầu, cho miếng hải sản đã được chế biến thơm ngon vào miệng nhai, đoạn nhấp một ngụm rượu.

Yên Tần cảm thấy cơ thể đang dần nóng lên. Yết hầu khẽ lăn, y nuốt ngụm rượu vàng óng xuống, cúi đầu cắt miếng bò bít tết để che đi vẻ u tối trong mắt.

Tiệc rượu xong rồi đến khiêu vũ, vẻ ngoài của Lận Tuy cực kỳ bắt mắt nên có rất nhiều quý cô đến bắt chuyện, nhưng đều bị Lận Tuy từ chối hết.

Điều này thật ra không phải là cách cư xử lịch sự của một quý ông, nhưng sau khi biết đó là Lận Tuy thì chẳng ai thấy lạ cả.

Dẫu sao tính cách của vị thái tử nhà họ Lận vẫn luôn như vậy, hơn nữa còn nổi tiếng trong giới là thích mọi thứ ngoại trừ phụ nữ đẹp.

Từng có người múa thoát y ngay tại chỗ hòng quyến rũ hắn, nhưng kết quả là ngài thái tử này vừa uống rượu vừa bình tĩnh xem hết, cuối cùng còn nhận xét một câu "cũng tạm".

Những người ngồi xung quanh cười bảo hắn chẳng biết nể mặt người ta gì cả, ngài thái tử lại tỏ ra khó hiểu hỏi lại rằng, mình tôn trọng người ta xem hết màn trình diễn rồi còn gì, vậy đã nể mặt lắm rồi.

Ai nấy đều im lặng, rõ ràng hắn không hề cố tình khiến người ta phải lúng túng, nhưng khi bị đôi mắt xinh đẹp kia nhìn thẳng một cách thản nhiên như vậy, người ta lại cảm thấy xấu hổ vô cùng. Kể từ đó, không còn người phụ nữ nào dám đến trêu chọc hắn nữa.

Nhiều người nghĩ hắn có thể thể là gay, nhưng các chàng điển trai hay xinh xắn cũng không hề được hắn để ý hơn là bao.

Vậy nên mọi người cùng đưa ra kết luận rằng có lẽ Lận Tuy không thích con người.

Chuyện dù có khác người cỡ nào thì cũng đều trở nên hợp lý khi đặt trên người Lận Tuy.

Nhìn Tống Vân Thanh bị kéo đi khiêu vũ vì không tiện từ chối, Lận Tuy quăng cho anh ta một ánh mắt bất lực không giúp gì được, sau đó vừa lắng nghe tiếng nhạc nền từ dàn violin, vừa ngắm nhìn cảnh đêm như đại dương màu đen ngoài kia.

Giữa biển khơi, nếu cứ nhìn lâu vào nó thì sẽ có ảo giác như mình đang rơi xuống, như đang bị nuốt chửng bởi vực thẳm.

Nhưng Lận Tuy lại rất thích cảm giác này, hắn say mê sự an toàn trong những mối nguy hiểm, điều đó nghe có vẻ khá mâu thuẫn song cũng có thể hình dung giống với cảm giác mà Yên Tần mang lại cho hắn.

Là đứa con của ông trời, Yên Tần đảm nhận nổi vị trí này.

Dù không được lớn lên trong tình yêu thương nhưng y chưa bao giờ trở thành một con người vặn vẹo, mà vẫn luôn kiên định tiến tới mục tiêu của mình. 

Tuy nhiên Yên Tần cũng có lúc điên cuồng. Có lần Lận Tuy bị nhốt trong ngục giam, khi trốn ra được thì cũng đang thoi thóp.

Bản thân Lận Tuy chẳng thấy có gì, dẫu sao hắn bị thương đã là chuyện như cơm bữa, nhưng không ngờ Yên Tần lại vì điều đó mà sinh ra tâm ma.

Hắn bị Yên Tần nhốt trong động phủ làm gần một tháng mãi đến khi tâm ma của y biến mất, nhưng lúc tỉnh lại, Yên Tần lại không sao chấp nhận được những gì mình đã làm với hắn. 

- A Tuy, ta đã làm tổn thương em mất rồi, em trừng phạt ta đi.

- A Tuy, ta muốn trong mắt em chỉ nhìn thấy mình ta, nhưng ta biết em sẽ không bao giờ chịu khuất phục trước cuộc đời nằm trong sự che chở. Vậy nên trước khi đối mặt với hiểm nguy, xin em hãy dẫn ta theo cùng.

- A Tuy, em cũng nhốt ta lại đi.

Lận Tuy không nhốt y, đó rõ ràng là ban thưởng chứ đâu phải trừng phạt với Yên Tần. Y chỉ ước lúc nào cũng được kề cận với hắn.

Lận Tuy biết Yên Tần thích mình, thích đến mức động tác của y sẽ dịu dàng lại khi hắn kêu đau dù đang rơi vào tâm ma, thích đến mức vẫn sẽ bảo vệ hắn ngay cả khi đã đánh mất thần trí, nhưng chính vì như vậy nên Lận Tuy mới khó dứt ưu tư.

Hắn đã làm tổn thương người duy nhất tốt với mình, nhưng hắn biết, điều Yên Tần thích là vẻ vô hại và cứng cỏi do hắn thể hiện ra, mà hắn lại chẳng phải người như vậy.

Hắn là kẻ lạnh lùng, nhơ nhuốc và đầy tham vọng.

Lận Tuy thôi nhìn, thong thả bước lên tầng cao nhất của chiếc du thuyền rồi mở cửa phòng mình ra.

Nếu như hắn không đoán sai, thì bây giờ hẳn là có người đang chờ mình.

Lận Tuy vừa bước vào phòng đã bị đè lên cửa, sau lưng truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, trong vòng tay mang theo hương thơm dịu nhẹ của gỗ thông.

"Thiếu gia, sao lâu thế mới về, bận khiêu vũ với ai à?"

Hơi thở nóng rực phả vào tai, giọng nói khàn khàn chứa đựng vài phần chất vấn cùng tủi thân.

Lận Tuy thật sự rất khó kháng cự lại sự nũng nịu đến từ chú chó bự này, nhất là vào những lúc đối phương cứ bám dính lấy mình như bây giờ.

Mặc dù khuôn mặt tràn đầy ý cười nhưng những lời mà Lận Tuy thốt ra lại hết sức hờ hững: "Đầu óc anh vô dụng đến mức ngay cả phòng cũng vào nhầm rồi à?"

"Thiếu gia ngủ ở đâu thì tôi ngủ ở đó, chẳng lẽ ngài lại muốn đuổi tôi ra ngoài ngủ ư?"

Rõ ràng đang dùng kính ngữ nhưng động tác của Yên Tần lại chẳng hề đàng hoàng chút nào.

Lận Tuy phì cười: "Chó hoang mà cũng muốn giả làm chó nhà?"

"Ân tình của A Tuy dĩ nhiên là phải đền đáp cả đời rồi."

Yên Tần đổi cách gọi, hôn lên tai Lận Tuy.

Lận Tuy nghiêng đầu tránh đi, nụ hôn đó lập tức rơi xuống gáy hắn. Yên Tần không quan tâm mình đang ngậm chỗ nào, cắn vào rồi thì chẳng chịu nhả ra nữa.

Mặc dù diện tích phòng VIP của du thuyền đã được mở rộng hết mức, nhưng không gian vẫn hơi nhỏ hẹp đối với một người đàn ông cao mét chín, vì vậy y buộc phải khom mình dán sát người vào Lận Tuy, ôm chặt hắn vào trong ngực.

"Có người bỏ thuốc anh, A Tuy giúp anh được không, như cách mà em đã dạy dỗ anh lần trước ấy."

Dù lại bị bóp đau lần nữa thì Yên Tần vẫn cảm thấy nó đáng giá.

"Đầu óc vô dụng nhưng nghĩ thì đẹp lắm."

Lận Tuy huých khuỷu tay vào bụng Yên Tần, nhanh nhẹn thoát khỏi sự kiểm soát của y trong lúc cơ thể y hơi lung lay vì đau đớn, song hắn không mở cửa mà quay người vào phòng rót cho mình một ly sữa, sau đó mới đi ra xem xét tình trạng của Yên Tần.

Bây giờ trông Yên Tần quả thật không được ổn cho lắm, khuôn mặt y đã đỏ bừng lên vì nóng, toàn thân ướt sũng hết cả, có lẽ y đã dùng nước lạnh để khiến mình tỉnh táo hơn trước khi tới đây.

Y muốn tới gần Lận Tuy thêm nữa nhưng lại bị ánh mắt của Lận Tuy đóng đinh tại chỗ.

"Cứ ở đó đi."

Lận Tuy chỉ vào nơi đó của Yên Tần, bưng ly sữa và nhìn một cách nhàn nhã giống như một khán giả đang chờ đợi màn biểu diễn.

Yên Tần sững sờ mất vài giây để kịp hiểu được ý của Lận Tuy, sau đó hô hấp y trở nên bất ổn.

Lận Tuy đúng là một người vô cùng xấu xa, dù trong lòng nghĩ vậy song Yên Tần vẫn không kìm được nỗi kích động.

Nhưng chính y lại bất giác say đắm với vẻ xấu xa mà hắn luôn thể hiện, ngày càng lún sâu vào cám dỗ từ sự kiêu căng của hắn. 

Yên Tần rất quan tâm đến việc rèn cơ thể mình, y hy vọng trong mắt Lận Tuy sẽ toát lên vẻ tán thưởng mỗi khi nhìn y, giống như giờ phút này.

Y nhìn chăm chú vào khuôn mặt Lận Tuy, dẫn dắt những ước số hỗn loạn trong cơ thể tìm ra lối thoát chính xác.

Lần này t không phải nhìn Lận Tuy qua màn hình nữa, Lận Tuy đang ở ngay trước mắt y, Lận Tuy đang nhìn chăm chú vào y.

Lận Tuy đang nhìn y.

Nhìn y không chớp mắt.

Các đầu ngón tay của Yên Tần nhộn nhạo vì tê dại, sự sung sướng truyền đến từ các dây thần kinh dâng trào trong mạch máu, những cảm xúc cất giấu trong góc tối tuôn trào qua không khí, qua mùi vị, tất cả đều nhiễm lên người đẹp rắn rết mà y si mê.

Sự xâm lược trong mắt Yên Tần quá đỗi mạnh mẽ, giữa họ rõ ràng vẫn đang có một khoảng cách, nhưng lại cứ như họ đang dán sát vào nhau vây.

Lận Tuy uống một ngụm sữa trong ly, ly sữa đã trở nên mát lạnh sau khi được cất trong tủ, hương vị dịu nhẹ và đậm đà đặc biệt của nó lan tỏa nơi đầu lưỡi hắn, yết hầu Lận Tuy hơi cuộn lại, cảm nhận được dòng sữa mát lành chảy từ khoang miệng xuống dạ dày.

Quả là mỹ diệu, cảnh đẹp ý vui.

Lận Tuy không che giấu ý cười trên mặt mình, giống như một vị thần được tín đồ lấy lòng.

Lần này có vẻ lâu hơn lần trước, Lận Tuy lại bắt đầu phiền lòng.

Hắn ngoắc ngón tay với Yên Tần, nhìn người đàn ông đang bước tới gần mình một cách khó khăn, nhìn khuôn mặt đang nhẫn nhịn của y, nụ cười của hắn càng tươi hơn.

Đối với kẻ thích sự phục tùng thì những con vật vâng lời sẽ dễ dàng được mang về nhà hơn, những linh hồn khao khát có được chốn dừng chân đều biết điều này.

Giẫm nhẹ lên Yên Tần, Lận Tuy khẽ cười, nói: "Thứ không nên thân."

Đế giày lạnh cứng chạm vào nơi mềm mại ấy để lại vết bẩn lấm tấm.

Lận Tuy lại uống một ngụm sữa, vừa liếm đi vệt sữa dính trên khóe môi vừa nhìn Yên Tần.

Lúc đang chuẩn bị đứng dậy, cổ tay hắn bỗng bị giữ lấy.

Người đàn ông tuấn tú nọ hôn lên đầu ngón tay hắn trong bộ dạng nhếch nhác, dâng lên lễ vật của lòng trung trinh, đền đáp ân huệ của hắn.

"A Tuy..."

Y khẽ gọi tên hắn, ánh mắt sáng rực.

Trái tim Lận Tuy run lên, hắn lắc chiếc ly trên tay với Yên Tần.

"Muốn uống sữa không?"

Hắn uống cạn sữa tươi trong ly rồi áp vào môi Yên Tần.

Nếu trên đời này thật sự có thần linh, vậy chưa chắc đã khẳng khái thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top