Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảng Bán Nguyệt là trạm không gian lớn nhất Hệ Ngân hà, là đầu mối giao thông then chốt đông đúc nhất, tất cả chủng tộc ngoài vũ trụ sở hữu trí tuệ muốn vào Hệ Ngân hà đều phải thông qua cảng Bán Nguyệt. Lưu lượng khách ra vào cảng Bán Nguyệt mỗi ngày trên một triệu người, công tác tại đây cực kỳ nặng nhọc khiến nhân viên cảng có tỷ lệ từ chức rất cao, vì thế tiền lương ở đây người bình thường khó mà tưởng tượng được. Nhưng dù là vậy mỗi ngày ở cảng Bán Nguyệt đều có hai đến ba người từ chức, đây thật sự là một con số đáng sợ, nếu không phải cảng Bán Nguyệt có thành lập một trường học huấn luyện chuyên môn để bổ sung nhân lực bất cứ lúc nào, e rằng cái cảng khẩu này sớm muộn cũng phải đóng cửa vì thiếu nhân viên.

"Tôi không làm nữa..."

Đó, nhìn đi, vừa mới giới thiệu không tới ba phút đã có một nhân viên đòi từ chức rồi kia kìa.

Một người đàn ông da trắng, thân hình cao lớn, sắc mặt tái xanh vọt chạy như điên đến văn phòng làm việc của người phụ trách hải cảng, chân đạp mạnh vào cửa đi vào, mắt nhìn thấy người lãnh đạo đang bận rộn cũng không chào lấy một câu, hung hăng ném cái nón trắng trên đầu xuống bàn làm việc, giọng điệu run rẩy nói: "Tôi không làm nữa! Sao cũng được, tôi bỏ việc."

"Chắc không?" Tuy bị đối phương đối đãi không lễ phép nhưng Đô đốc hải quan Randall Sharp ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc, trực tiếp tải xuống phần thỏa thuận xin nghỉ việc dưới cổ tay đưa cho người da trắng đang tức giận muốn từ chức trước mặt, "Xem qua phần thỏa thuận này, nếu không có nhầm lẫn gì thì kí tên xác nhận, dựa theo điều khoản trong này mà làm là hoàn thành thủ tục."

Người đàn ông da trắng kia nhận lấy thỏa thuận, đọc cẩn thận từ trên xuống dưới một lần, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, cuối cùng hắn đem những giấy tờ đó xé nát, tức giận nói: "Vừa rồi thiếu chút nữa tôi đã một con bạch tuộc bắt lên phi thuyền vũ trụ mang đi, cảng Bán Nguyệt đã không đưa phí tổn thất tinh thần cho tôi còn bắt tôi bồi thường tiền vi phạm hợp đồng? Đây là đạo lý gì hả?"

Đô đốc Sharp không trả lời gã, hắn động tay ấn xuống một cái nút, một người máy hình bán nguyệt chui ra từ dưới bàn, nó quét người da trắng kia một cái rồi dùng giọng nam cực kì dễ nghe lên tiếng: "Xin chào, tôi là trợ lý pháp vụ số A004, bởi vì lượng công việc Đô đốc phải giải quyết mỗi ngày tương đối lớn mà yêu cầu xin nghỉ việc của nhân viên lại rất nhiều, lý do cũng tương tự nhau nên tôi phụ trách giải đáp thắc mắc của ngài về nội dung thỏa thuận."

"Paul Nick – nhân viên tạm thời. Tháng 2 năm 1983 lịch thiên văn, ngài tiến vào cảng Bán Nguyệt tiếp nhận chương trình học tập huấn luyện dành cho công nhân viên chức, học bổ túc 180 ngày. Trường học huấn luyện của cảng Bán Nguyệt dựa vào tiêu chuẩn thử việc của học viên phát tiền lương, một tháng một trăm ngàn tinh. Xã hội Đế quốc Adela hiện có quy chế tiền lương tiêu chuẩn là một trăm bốn mươi ngàn năm trăm chín mươi ba tinh một tháng. Tại cảng Bán Nguyệt, tiền lương của nhân viên tương đương với tiền lương tám chín tháng của người bình thường, hơn nữa trong thời gian học bổ túc là bao ăn bao ở. Trước khi tiến vào trường học học bổ túc, mỗi học viên đều phải kí một phần giấy tờ, thỏa thuận đã nói rõ sau khi học viên kết thúc khóa học phải làm việc ở cảng khẩu một năm mới có thể xin nghỉ, nếu không sẽ phải bồi thường toàn bộ học phí học bổ túc. Hiện tại là tháng 10 năm 1983 lịch thiên văn, ngài mới vừa nhậm chức hai tháng đã xin nghỉ, còn chưa đạt tới kỳ hạn làm việc thấp nhất, cảng Bán Nguyệt có quyền đòi bồi thường."

"Nhưng vừa rồi tôi bị tấn công, là bị một con bạch tuộc tấn công đó! Nó muốn ăn tôi!" Paul Nick hiển nhiên không chấp nhận đáp án này, "Coi như là tôi vi phạm hợp đồng nhưng Bán Nguyệt cũng phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi chứ? Suýt chút nữa tôi đã bị ăn rồi!"

"Thưa ngài Nick." Trợ lý pháp vụ A004 tiếp tục nói: "Vị ngài nhắc đến không phải là bạch tuộc mà là chủng tộc người Nilak của hành tinh Bafila. Hành tinh Baffila có 95% bề mặt là nước, nguyên hình của chủng tộc có trí tuệ này đều là sinh vật biển, ngài ấy với chúng ta đều là nhân loại, chỉ có chủng tộc khác biệt mà thôi. Xin ngài không dùng từ miêu tả động vật để gọi con người, một khi có người nghe được, ngài sẽ bị phải ra tòa án, chịu tội kỳ thị chủng tộc."

"Về việc tấn công như ngài nói, căn cứ theo cơ sở dữ liệu hiện có, trước khi nhậm chức ngài đã kí thỏa thuận về mức độ nguy hiểm. Nội dung đã nói rõ, tại cảng Bán Nguyệt có rất nhiều chủng tộc trí tuệ yêu thích nhân loại, bản thân nhân viên hải quan rất có khả năng sẽ trở thành 'đặc sản' của Hệ Ngân hà bị người của các hành tinh khác mang đi. Lúc đối mặt với những chủng tộc này xin nhân viên hải quan hãy cẩn thận, tránh tiếp xúc với bọn họ, trong danh sách có nhắc đến tộc người Nilak. Cảng Bán Nguyệt hỗ trợ nhân viên các biện pháp bảo vệ tốt nhất, xin hỏi ngài vì sao lại tự ý rời vị trí của mình và tiếp xúc đơn độc với du khách, hơn nữa còn tháo thiết bị báo động trên người xuống?"

"Này..." Paul Nick cứng họng nhìn người máy A004 tròn tròn kia, một câu cũng không thể phản bác.

"Căn cứ vào hình ảnh máy quay thu được, trước khi rời khỏi vị trí của mình, vị khách người Nilak kia đã bắt tay với ngài, sau khi phân tích kĩ càng, có thể ngài ấy đã đưa một thứ gì đó cho ngài, xin hỏi đó là gì?"

"Cái đó..." Trên trán Paul Nick bắt đầu đổ mồ hôi, hắn giơ tay, dùng sức lau mặt, nói: "Tôi không cần phí bồi thường tổn thất tinh thần nữa, tiền bồi thường tôi sẽ trả, chỉ cần để tôi nghỉ việc là được!"

"Rất tốt!" Màn hình A004 lóe lên một cái, 'nó' lại in ra một số giấy tờ mới đưa cho Paul Nick, "Xin ngài hãy kí tên vào thỏa thuận, trước thanh toán tiền bồi thường, sau đó giao nộp lại con dấu chứng minh bản thân thuộc khoa tài nguyên nhân lực sẽ hoàn tất việc xin nghỉ. Còn nữa, phí kết thúc hợp đồng sẽ do ngài chi trả, vui lòng trả cả hai phần phí dụng."

Lần này Paul Nick không nói gì, gã cầm lấy đơn xin nghỉ việc đã có chữ kí, mặt mũi xám xịt. đôi chân lảo đảo bước ra văn phòng làm việc của Đô đốc.

Sau khi hắn rời đi, Randall Sharp liền ngẩng đầu, hắn day day mi tâm, trên mặt lộ ra tia mệt mỏi.

Uể oải qua đi, Đô đốc Sharp nhanh chóng quay trở về bộ dạng nghiêm túc thường ngày, hắn gọi điện cho khoa Tài nguyên nhân lực, phân phó: "Lại có thêm một nhân viên từ chức, gọi cho bộ huấn luyện để họ đưa mười người sang đây."

Mặt mũi Trưởng khoa Tài nguyên nhân lực ủ dột, "Đô đốc, không phải chúng tôi không làm việc nhưng tỷ lệ người xin nghỉ việc quá cao, mỗi tháng đều có 50-100 người xin từ chức, chia đều thời gian mỗi người nhậm chức không quá ba tháng. Trường học huấn luyện muốn đào tạo xong một người cũng mất nửa năm, rõ ràng là cung không đủ cầu. Cái tên Paul Nick mới vừa nghỉ việc kia chắc chắn đã bị du khách dụ dỗ dẫn dắt sang chỗ làm hấp dẫn hơn mới rời vị trí của mình, thiếu chút nữa hại bản thân trở thành hàng hóa bị người Nilak mang đi. Người như hắn không thể phê chuẩn đơn xin nghỉ, ít nhất phải lấy lý do lơ là chức vụ mà trừng phạt hắn tiếp tục làm thêm mấy tháng nữa mới được đi. Đô đốc Sharp, ngài quá mềm lòng, ai muốn đi cũng cho đi, nếu còn như vậy, cảng Bán Nguyệt chúng ta sớm muộn gì cũng vì thiếu nhân công mà đình trệ."

"Mới có một chút ích lợi nho nhỏ đã bị hấp dẫn, người như hắn không thích hợp để trở thành nhân viên hải quan cảng Bán Nguyệt. Hôm nay chẳng qua là biến thành hàng hóa, ngày mai rất có thể sẽ vì hải tặc tinh tế mà mở rộng lối vào, loại người này Bán Nguyệt không thể giữ." Randall nghiêm túc nói, "Cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu có thể sắp xếp mười người đến chỗ tôi hay là không?"

"Quá khó." Trưởng khoa Tài nguyên nhân lực nói, "Thành tích của những học viên tuyển chọn nửa năm trước không tốt, hiện tại vẫn chưa thể tốt nghiệp, những người khác đủ điều kiện đã điều đi hết. Bây giờ chỉ có chín người thông qua, mười người thật sự là... Ngài không thể lấy ít một chút sao? Cho tôi thêm thời gian nữa không được sao?"

"Không được. Paul nghỉ việc, vị trí của hắn tạm thời để cho người máy vệ sinh S134 đảm nhận, chưa tới nửa tiếng tôi đã nhận được mười mấy đơn khiếu nại. Phong tục tập quán của chủng tộc có trí tuệ rất quái đản, đối với bọn họ, để người máy tiếp đón là vũ nhục, nhất định phải là người thật mới được. Do thiếu người mà tôi đã tạm khóa chín cửa, dựa vào số lượng người đến Bán Nguyệt mỗi ngày, khóa một cửa thôi đã làm trễ mất nửa tiếng của vô số hành khách, chúng ta phải nhanh chóng tìm người thay thế, nếu không một số hành khách sẽ vì xếp hàng mà trễ phi thuyền vũ trụ." Nháy mắt Randall Sharp cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Nghe được cấp trên than thở, Trưởng khoa Tài nguyên nhân lực cũng không thể từ chối nữa, miễn cưỡng đáp: "Quên đi, tôi sẽ chọn một học viên chưa tốt nghiệp nhưng có thành tích ưu tú bổ sung vào. Đến lúc đó ngài phái người máy đến bên cạnh nhắc nhở hỗ trợ, ắt có thể kiên trì được một khoảng thời gian. Tôi lập tức ra thông báo chiêu mộ học viên, hi vọng đãi ngộ cao có thể chọn được một ít học viên ưu tú. Người trẻ tuổi có thể chống lại hấp dẫn địa vị chắc không nhiều? Haiz..."

Dương Hiểu Thiên chính là trong tiếng thở dài của Trưởng khoa Hách cùng với chín học viên vừa mới tốt nghiệp được điều tới khoa Tài nguyên nhân lực. Mười người bọn họ xem qua hợp đồng lao động thì ký tên, sau đó lập tức được sắp xếp vào vị trí làm việc của mình. Khác với mọi người, học viên Dương Hiểu Thiên chỉ mới học bổ túc bốn tháng, bên người còn có một người máy hình bán nguyệt đi theo, thấy tầm mắt y rơi trên người 'nó', màn hình người máy lóe sáng, phát ra một giọng nữ êm tai, "Tích, tôi là người máy phụ trợ Z251, do ngài vẫn chưa hoàn thành chương trình bổ túc nên tôi sẽ đi theo ngài để nhắc nhở, tránh việc ngài gặp phải những vấn đề chưa có trong nội dung học. Bởi vì rất nhiều người không thích người máy làm nhân viên kiểm soát nên tôi không thể trực tiếp đi theo ngài mà chỉ có thể ở trong phòng phụ trách kiểm tra hành lý. Vật này là tai nghe vô tuyến, xin ngài đeo lên, mỗi khi gặp một hành khách nào đó tôi sẽ nói cho ngài biết chủng tộc, đặc thù, tập tính, dị năng, những hạng mục yêu thích và cấm kỵ của họ."

Dương Hiểu Thiên nhận lấy vật thoạt nhìn giống như khuyên tai, cẩn thận đeo nó lên vành tai của mình, cậu chào Trưởng khoa Hách một tiếng rồi đi.

Khó tìm được một đứa nhỏ lễ phép đến vậy, Trưởng khoa Hách vỗ vỗ bả vai Dương Hiểu Thiên, khích lệ nói: "Tôi biết để em mới học bổ túc được bốn tháng đã phải nhậm chức là chuyện rất khó, nhưng việc này cũng chứng minh năng lực xuất chúng của em. Trong tất cả học viên của khóa học, em là học viên mới học bốn tháng duy nhất thông qua khảo nghiệm, cảng Bán Nguyệt cần những người tài giỏi như em. Hi vọng em sau này vẫn giống như lời thề khi nhậm chức đó, trung thành, vững tâm với trách nhiệm của mình, vì Bán Nguyệt, vì hàng hải Đế quốc Adela mà tạo ra hình ảnh tốt đẹp nhất!"

"Gâu!"

"Hả?" Trưởng khoa Hách đang hùng hồn khích lệ nhân viên mới thì bỗng nghe được tiếng gì đó, nghi hoặc nhìn Dương Hiểu Thiên, thấy mắt cậu vẫn bình tĩnh, thản nhiên, không giống như một đứa trẻ đang trêu chọc người khác thì ngạc nhiên, "Kỳ lạ, sao lại có tiếng chó sủa? Chẳng lẽ có người lén Đế quốc nuôi giữ động vật? Em theo Z251 đến vị trí của mình đi, tôi phải lập tức đi kiểm tra tất cả hàng hóa phẩm xuất đi, tuyệt đối không thể để bọn họ buôn lậu động vật, là động vật được Đế quốc bảo hộ càng không!"

Dương Hiểu Thiên: "...Vâng"

– Còn tiếp –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#đammỹ