Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, Randall thật sự bị ý tưởng bất ngờ này chọc cười, hắn nhếch môi, bất đắc dĩ giải thích cho Dương Hiểu Thiên: "Một hạng mục nghiên cứu phải mất bao lâu để hoàn thành cậu có biết không? Ít nhất ba đến năm năm. Và muốn thực nghiệm thành công, một người chắc chắn không đủ, cần có một số lượng lớn vật thí nghiệm. Cậu chấp nhận hy sinh trở thành vật thí nghiệm phản tổ không đồng nghĩa những người khác cũng vậy. Chuyện này không phải cậu đồng ý là được, cho dù có thể cũng không giải quyết được nguy cơ đang chực chờ lúc này."

Suy nghĩ của Dương Hiểu Thiên rất đơn giản, nghe thấy Randall từ chối cũng không tức giận, tiếp tục hỏi: "Nhưng về sau sẽ dùng được đúng không?"

Câu này khiến hắn sửng sốt.

Khoa học kỹ thuật không ngừng tiến bộ, con người đi từ thời kỳ đồ đá đến thời đại tinh tế với trình độ khoa học phát triển vượt bậc. Đế quốc Adela tiến bộ thì đồng thời những tinh hệ khác cũng thay đổi. Từng có một nhà khoa học dự đoán rằng, nếu một ngày nào đó hệ thống mạng lưới điện tử tệ liệt, quang não không thể sử dụng thì con người đến những nhu cầu cơ bản nhất như ăn – mặc – ở – di chuyển đều không làm được. Khi đó, quốc gia sẽ rơi vào khủng độ cực độ.

Vì vậy, các nhà khoa học vẫn kêu gọi lưu giữ các giá trị truyền thống, dù hiện tại mọi người có thể dùng quang não để đánh chữ thì trường học cũng yêu cầu học sinh phải viết chữ; người máy bảo mẫu phát triển, tay nghề cao nhưng Đế quốc vẫn khuyến khích mọi người tự xuống bếp nấu cơm. Dẫu khoa học kỹ thuật có phát triển đến trình độ nào thì con người cũng không được phép để mai mọt những kỹ năng cơ bản, nếu không khi mạng lưới điện tử bị công kích, Đế quốc sẽ gặp phải tai ương ngập đầu.

Randall biết và đồng thuận với lối suy nghĩ đó. Có điều, hắn chưa bao giờ tìm hiểu cặn kẽ ý nghĩa cũng như tác dụng chân chính của quan niệm ấy.

Mãi đến khi đối mặt với nguy cơ này đây, một đơn vị chất nhỏ có thể ẩn mình trước tất cả thành quả dày công nghiên cứu chế tạo của Đế quốc lại chịu thua trước khứu giác minh mẫn của một người, cứu cả một phi thuyền lớn.

Hắn nhớ tới một số tài liệu lịch sử, nghe nói ở thời đại còn dùng dương lịch để tính ngày, cảnh sát, nhân viên hải quan cũng như quân nhân khi chấp pháp luôn có cảnh khuyển giúp đỡ. Họ sẽ căn cứ vào đặc điểm chủng tộc và tính cách để phân chúng vào những đơn vị khác nhau, thực hiện những nhiệm vụ khác nhau. Một ít giống chó có tính cách dịu ngoan, thông minh sẽ làm chó trị liệu, trở thành cánh tay đắc lực cho những người tàn tật. Dựa trên những tài liệu hiện có, chó dẫn đường cho người mù không chỉ giúp chủ nhân của mình sinh hoạt mà còn là công cụ an ủi trạng thái tinh thần của họ. Nghe nói từng có một người mất thị giác trở thành luật sư dưới sự giúp đỡ của chó dẫn đường, thậm chí còn tìm được một người bạn đời cùng giới.

Ở thời điểm hiện tại, người máy bảo mẫu toàn năng đủ khả năng chăm lo cuộc sống của người tàn tật nhưng vẫn có rất nhiều người mắc phải bệnh tâm lý, nguyên nhân là vì cô đơn, lạnh lẽo. Các nhà tâm lý học nói rõ, nếu lúc này bên cạnh nhân loại vẫn còn các động vật nhỏ như chó, mèo giống trông quá khứ, chắc chắn số lượng người mắc bệnh sẽ giảm rất nhiều.

Đây cũng là lý do mà Viện nghiên cứu Đế quốc cứ ôm đống tiêu bản lông chó lông mèo suốt cả ngày lẫn đêm, dù là trong sinh hoạt hay công việc, loài động vật này thật sự không thể thiếu.

Song, mọi thứ đã muộn, những sinh vật đáng yêu đã biến mất, các giống loài hiện có ở Hệ Ngân hà không đến năm con số, quả thật là một con số đáng thương.

"Cậu nói đúng." Randall gật đầu, nói: "Một cảng khẩu xuất sắc phải có đầy đủ các yếu tố cần thiết, không những phải có các thiết bị kiểm tra đo lường tân tiến mà còn cần động vật làm nhiệm vụ kiểm soát. Nhưng hiện tại điều kiện sau đã được loại bỏ và cậu không cần hy sinh. Một khi trở thành vật thí nghiệm cho hạng mục phản tổ, tương lai của cậu sẽ không còn gì nữa. Về sau, cậu sẽ là sinh vật được quý trọng nhất, ngày ngày giam mình trong phòng nghiên cứu, không còn tự do. Lông tóc, dịch thể, dịch tủy, thậm chí là các cơ quan trong cơ thể cũng trở thành tài liệu nghiên cứu. Và vì cậu tự nguyện nên cậu không có bất cứ quyền lợi nào, nếu có người thương xót muốn kháng nghị thì chỉ cần một câu tự nguyện của cậu, Viện nghiên cứu sẽ chặt đứt mọi cánh tay cứu trợ muốn vươn tới, cuộc đời của cậu sẽ bị chôn vùi."

Dương Hiểu Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ấy như đang nói rằng ngay cả như vậy cậu cũng đồng ý. Đối mặt với tầm mắt đó, rốt cuộc Randall cũng không kiểm soát được tình cảm yêu thương giấu trong lòng, vươn tay ôm lấy cậu, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, dùng chất giọng dịu dàng xa lạ khuyên bảo cậu:

"Tôi biết cậu là đứa nhỏ tốt, tình nguyện hy sinh vì nhân loại, nhưng không là không. Cậu rất giỏi, tương lai tươi sáng còn chờ ở phía trước."

Cậu nhóc đáng yêu và tốt bụng như cậu không nên sống cả đời ở phòng thí nghiệm.

Sau khi chặt đứt ý tưởng của cậu Randall vẫn không yên lòng nên đã dắt cậu theo bên người, hơn nữa không cho cậu quyền hạn liên lạc với tiến sĩ Guy, để cậu có muốn chui đầu vào lưới cũng không có biện pháp. Càng tiếp xúc với Dương Hiểu Thiên, tâm hắn càng mềm.

Đây là lần đầu tiên Randall xuất hiện cảm giác kỳ diệu này, rõ ràng hắn với cậu không có chút quan hệ huyết thống nào nhưng bản thân hắn lại có khao khát muốn được chăm sóc cậu từng chút một. Đôi khi, sau buổi họp, lúc đi ra ngoài đã nhìn thấy Dương Hiểu Thiên lẳng lặng đứng đợi trong góc, khi đó hắn có cảm giác cậu sẽ đợi đến cuối cuộc đời. Một giờ, một ngày, một tuần, một tháng và thậm chí là một năm... Dẫu thời gian có trôi đi bao lâu thì cậu vẫn sẽ nghe lời hắn dặn lặng lẽ đứng chờ ở đó, vĩnh viễn không rời.

Những lúc ấy, tâm hắn sẽ sinh ra một thứ gọi là ý thức trách nhiệm. Trong lòng có một giọng nói bảo với hắn rằng về sau mặc kệ đi đến đâu, có vội vàng đến mức nào cũng phải nói cho đứa nhỏ này thời gian cụ thể. Chăm sóc nó, nuôi dạy nó, từ bất đắc dĩ biến thành trách nhiệm, không một ai có thể đối xử tàn nhẫn với cậu nhóc đáng yêu này.

Hắn đã điều tra về thân thế Dương Hiểu Thiên, thời điểm nhìn thấy tin tức xuất hiện trên quang não, người từ trước đến nay luôn giữ bình tĩnh như Randall cũng phải tức đến lật bàn. Cha ruột của cậu, tên cặn bã đó vì nợ tiền bài bạc mà nhẫn tâm đánh đứa con đáng yêu của mình ngất xỉu bán cho người ngoài hành tinh nghiên cứu. Cậu vì chấn động mạnh mà trở nên ngu ngốc, ngay cả đi đường cũng không biết, phải dùng tứ chi để bò. Song, dù có ngốc cậu vẫn không bỏ lại mẹ của mình, cõng bà đến cục cảnh sát cầu cứu.

Chuyện này còn lên cả báo địa phương nhưng lại không khơi dậy nhiều sóng gió. Dẫu sao mạng lưới điện tử hiện tại vô cùng phát triển, mỗi ngày có biết bao nhiêu tin tức mới xuất hiện, không phải tin nào cũng khiến họ chú ý. Loại chuyện cha vì bài bạc tàn nhẫn bán con giống như ngôi sao băng vụt qua, lý trí của mọi người luôn tự giác coi thường những sự việc tương tự. Khi tin tức được đăng lên, khung thảo luận chỉ có vài câu bình luận đơn giản, linh tinh như "Đứa nhỏ bị đánh đến ngu ngốc đáng thương quá, không biết thể có chữa khỏi không", không dấy lên luồng tranh cãi lớn.

Dưới cơn tức vượt tầm kiểm soát, Randall đã phá hủy bàn làm việc của mình. Hắn lợi dụng chức quyền để tra xét về cuộc đời của Dương Tranh, tức cha của Dương Hiểu Thiên, phát hiện ra người này không chuyện ác gì không làm, trừ những chuyện cảnh sát đã điều tra ra còn có một ít tội danh ăn cắp, cướp bóc, dụ dỗ, xâm phạm trẻ vị thành niên. Lập tức, hắn gửi tất cả chứng cứ tìm được cho bên cảnh sát, khiến thời gian thụ án của Dương Tranh tăng thêm mấy năm, hơn nữa tên cặn bã đó còn bị áp giải đến giam giữ ở tinh cầu dành cho trọng phạm. Ở nơi đó, hằng năm đều có người bị đánh chết, không biết với tố chất thân thể của gã có thể chịu đựng được vài năm không. Tất nhiên, dù gã có chịu được cũng không có tác dụng gì. Dưới tay Randall, thời hạn thi hành án của gã lên tới năm trăm năm, ngoài ra, vì có ý đồ bán cơ thể nhân loại cho người ngoài hành tinh mà tòa án đã phán gã mãi mãi không thể giảm hình phạt, đời này coi như hết sạch hy vọng.

Sau khi xử lý Dương Tranh, cuối cùng Randall cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu vào việc kiên nhẫn chỉ dạy cho Dương Hiểu Thiên. Có điều, hắn vẫn lo cho thân thể của cậu, kéo cậu đến chỗ tiến sĩ Guy để kiểm tra vị trí va đập sau đầu. Thực ra hắn không muốn đi tìm tên Guy đó chút nào, nhưng dẫu sao đây cũng là chuyện liên quan đến đại não, giao cho người khác hắn không yên lòng. Tiến sĩ Guy là một thiên tài, từng làm việc ở Viện nghiên cứu Đế quốc, tham gia vào công trình hoàn nguyên giống loài, trực tiếp nghiên cứu đại não người và đại não động vật. Vì lẽ đó, gã hiểu rõ cấu tạo não người, chỉ có giao cho gã thì hắn mới yên tâm.

"Không sai, não bộ của cậu ấy phát triển hơn người bình thường." Tiến si Guy nhìn ảnh chụp đại não của cậu, nói: "Công trình nghiên cứu mức độ sử dụng bộ não của nhân loại đang là công trình trọng điểm. Đại não con người có tầm một trăm bốn mươi triệu tế bào nhưng con người ngày nay thường chỉ sử dụng mười triệu tế bào, chín mươi phần trăm tế bào còn lại vẫn đang trong trạng thái ngủ đông, chưa được khai thác. Biên độ dao động não của cậu ấy..."

Guy nhìn số liệu một hồi, đôi mắt sáng lên, nói: "Tầm hai mươi lăm triệu tế bào được sử dụng, có thể nói chỉ số thông minh của cậu ấy vô cùng cao. Tôi muốn thử một lần."

Sau đó, gã lấy một quyển sách y phức tạp đưa cho Dương Hiểu Thiên.

"Cậu xem thử."

Cậu nhận sách, cảm thấy bản thân không hiểu cái gì cả. Có điều, tiến sĩ Guy đã bảo cậu lật xem nên cậu vẫn ngoan ngoãn phối hợp. Cậu dành ra năm tiếng để đọc sách, suốt thời gian dài dằng dẳng ấy Randall đều ở bên cậu. Hắn lùi toàn bộ lịch làm việc, chỉ sợ tên tiến sĩ này nhân lúc hắn không chú ý sẽ lấy Dương Hiểu Thiên làm thí nghiệm, đứa nhỏ này chắc chắn sẽ không từ chối.

Sau khi xem xong, cậu trả sách cho tiến sĩ Guy, ngoan ngoãn nói: "Xem xong rồi ạ."

"Hiểu hết không?"

"Không ạ." Cậu thản nhiên trả lời.

"Vậy nhớ không?" Gã vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.

"Có ạ." Dương Hiểu Thiên gật đầu.

Gã đưa cho cậu một cây bút, để cậu viết xuống tất cả những gì mà mình nhớ. Chữ viết của cậu không đẹp, thế nhưng bấy nhiêu vẫn đủ để Randall nhìn ra cậu viết cái gì, nội dung giống hệt những gì in trong sách.

"Không cần viết nữa." Thấy cậu viết hơn mười trang hắn bèn ngăn cậu lại. Cậu nhóc là người trung thực từ trước đến giờ, cậu nói đều nhớ hết, chắc chắn sẽ không nói dối.

Tầm mắt đảo qua quyển sách dày, Randall nhíu mày, hỏi: "Với tình trạng của cậu ấy hiện tại, liệu có ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này không?"

"Vẫn chưa thể nói rõ, cần tiến hành quan sát sâu hơn mới biết được." Tiến sĩ Guy lắc đầu, "Bởi vì từng bị đánh nên đại não của cậu ấy xuất hiện một số thay đổi, tế bào thần kinh phát triển, trí nhớ ngày càng tốt. Từ tư liệu bên trường huấn luyện chuyển qua có thể thấy cậu ấy chỉ mất một tháng đã học xong chương trình học, các bài thi đánh giá đều đạt điểm tối đa. Do Trưởng khoa Hách tương đối cẩn thận nên thời gian học của cậu ấy mới kéo dài đến bốn tháng. Song, dựa vào năng lực học tập của cậu ấy hiện tại, xem ra... Cậu ấy chỉ mất khoảng một tuần để học toàn bộ nội dung giảng dạy... Chẳng lẽ... Trong khoảng thời gian này, trí nhớ của cậu ấy lại tăng lên?"

Tròng kính tiến sĩ Guy sáng lấp lánh, giống như muốn khuyên Dương Hiểu Thiên cho phép gã nghiên cứu. Có điều, Randall không cho gã cơ hội đó, ậm ừ vài câu rồi kéo cậu đi mất.

Đợi khi hai người đi rồi gã mới duỗi tay ra, cẩn thận bỏ mấy sợi tóc ngắn vào dụng cụ tiêu độc thường dùng trong thực nghiệm.

Đây là thứ gã lấy được khi kiểm tra cho Dương Hiểu Thiên. Khi đó, nếu không nhờ có cậu lơ đãng nghiêng người che tầm mắt của Randall, chắc chắn gã sẽ không lấy được những sợi tóc này. Phải biết, không có thứ gì qua được hỏa nhãn kim tinh của Đô đốc Sharp.

Lạ lùng... Chẳng lẽ cậu nhóc ấy cố tình để gã lấy? Thật sự có người tình nguyện làm vậy sao?

Tiến sí Guy gãi đầu, quyết định không thèm nghĩ tới chuyện này nữa, đây không phải sở trường của gã. Hiện tại, việc gã cần làm chính là nhanh chóng phân tích gen của Dương Hiểu Thiên, nghiên cứu ra thuốc phản tố thích hợp với cơ thể cậu.

– Còn tiếp –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#đammỹ