Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Thành từng là đối tượng lật Đế quốc đến long trời lở đất, thiếu chút nữa khiến Đế quốc nội loạn, thế mà lại trốn đi dưới tầng tầng lớp lớp an ninh của cảng Bán Nguyệt. Hơn hết, đến tận nay Randall vẫn chưa điều tra được Kỳ Thành đã lặng lẽ trốn từ cảng mình quản lý như thế nào. Cùng với hắn, giám ngục cũng không rõ Kỳ Thành đào tẩu lúc nào. Sau khi tin tức gã trốn thoát được thông báo, nhân viên trong ngục mới đến kiểm tra nơi giam giữ của Kỳ Thành, phát hiện người thật đã biến mất từ bao giờ, người trong ngục là kẻ thông qua kỹ thuật chỉnh hình mà tráo đổi. Trong cơ thể kẻ giả mạo còn có thiết bị che chắn, chỉ cần cẩn thận một chút là qua được máy phân tách gen, việc này dẫn đến Kỳ Thành trốn ngục vào lúc nào không có ai biết cả.

Quân đội Đế quốc, cảnh sát, hải quan. Cả ba ngành đồng thời được huy động, thế nhưng vẫn không tra được chút tin tức nào về Kỳ Thành.

Điều duy nhất có thể xác định chính là ngày tên Cossar giả mạo kia quậy phá cảng cũng là ngày Kỳ Thành rời Đế quốc Adela.

Tội phạm cấp S của Đế quốc đào thoát dưới mắt mình, chuyện xảy ra đã hai tháng mà hắn hoàn toàn không hay biết, điều đó không chỉ khiến Randall tự trách mà còn có cảm giác hổ thẹn. Hoàng đế Đế quốc Kỳ Hoàn không trách phạt nhân viên cảng Bán Nguyệt, dù sao ai ai cũng làm việc chăm chỉ, không lơ là nhiệm vụ, tất cả là do thủ đoạn của Kỳ Thành quá lợi hại, Đế quốc khó lòng phòng bị. Song, nhân viên cảng đều bị trừ một tháng tiền lương và Đô đốc Sharp – người chịu trách nhiệm lớn nhất – bị cách chức. Chức danh đô đốc bị hủy bỏ, nhưng vì hải cảng hiện đang thiếu người nên Randall vẫn tạm thời đảm đương vai trò này, ước chừng khi hắn lấy công chuộc tội sẽ một lần nữa leo lên cái ghế đó.

Cho dù bị mất chức thì Randall vẫn không có thời gian thư thả ở nhà, hắn vẫn phải quay về cảng Bán Nguyệt trấn thủ. Có điều tâm trạng của hắn rất tệ, trong đường kính ba mét không có ai dám tới gần hắn, càng không có người nào không sợ chết chọc đến hắn, chỉ có Dương Hiểu Thiên ngày ngày ngoan ngoãn theo đuôi hắn là ngoại lệ.

Tất cả mọi người đều ngưỡng mộ Dương Hiểu Thiên, cậu thế mà dũng cảm bỏ qua ánh mắt giết người của Randall, hằng ngày theo bên người hắn. Thừa dịp hắn ngủ trưa, Phạm Hoa Dương bèn kéo cậu ra một góc, hỏi: "Ngày nào cậu cũng theo chân đô đốc Sharp... Không sợ ư? Mấy hôm nay ngày nào ngài ấy cũng trưng ra bộ mặt muốn giết người, không thấy hổm rày nhân viên cảng không ai dám đưa đơn từ chức à?"

Đủ khả năng khiến nhân viên tạm thời tiếp tục làm việc, chịu đựng không có gan từ chức, có thể thấy Randall có lực uy hiếp lớn đến cỡ nào.

Dương Hiểu Thiên đang ở trong phòng Randall thì bị anh gọi ra, trong lòng hãy còn nhớ thương hắn, mỗi bước đi đều cẩn thận quay đầu lại nhìn cánh cửa đóng kín. Nghe thấy anh hỏi vậy, cậu bèn đáp: "Tâm trạng của ngài ấy không tốt, có người bầu bạn, dẫu không nói lời nào vẫn đỡ hơn nhiều."

"Sao anh không nhìn ra nhỉ?" Phạm Hoa Dương nhìn đôi mắt ngây thơ của cậu, vẻ mặt tuyệt vọng, "Rõ là từ trước đến nay ngài ấy đều không thích người khác đến gần mình, ước mong tất cả tránh xa mình mà."

"Không đâu." Dương Hiểu Thiên lắc đầu, khẳng định: "Tuy rằng em không làm được gì nhưng có thể ở bên cạnh ngài ấy. Hai người sẽ tốt hơn một người."

Lúc bấy giờ cậu đã nói chuyện lưu loát, hoàn toàn không còn nói lắp nữa, hơn nữa còn biết thay đổi biểu cảm gương mặt để thể hiện cảm xúc của mình. Song, tính tình ngây thơ trong sáng ngày nào vẫn vẹn nguyên như cũ, trước sau như một, vô cùng ngoan ngoãn.

Phạm Hoa Dương thở dài, bất đắc dĩ nói: "Cậu đã tự nguyện... Haizz, cậu cũng thấy rồi đó, anh chẳng nói được câu phủ định nào cả. Tóm lại, cậu phải cẩn thận. Gần đây anh thấy cậu gầy rồi đó."

"Không có gầy." Cậu nhéo mặt mình, "Mấy nay em đều ăn đồ anh cho, mập lên không ít đâu. Em tự giác rèn luyện, không thể để bản thân béo được, động tác sẽ mất tính linh hoạt."

Thân là cảnh khuyển, cân nặng của Khiếu Thiên được quản lý cực kỳ nghiêm khắc. Thực tế, các chú chó không được phép ăn bậy ăn bạ, khẩu phần ăn mỗi ngày đều dựa trên quy định gắt gao, chỉ khi có khen thưởng mới được ăn chút món ngon vật lạ. Nếu là người bình thường, có quyền tự chủ ăn uống, sau khoảng thời dài chịu khổ chắc chắn sẽ trở nên tham ăn, nhưng Dương Hiểu Thiên không có như thế. Cậu vẫn tuân theo tiêu chuẩn nghiêm khắc trong quá khứ để rèn luyện bản thân. Có điều, những thứ mà Phạm Hoa Dương tặng cậu vẫn sẽ ăn, bởi chúng là lòng tốt của người khác, không thể lãng phí, không thể phụ lòng. Nhưng, sau khi ăn xong cậu sẽ tập luyện, tránh trường hợp tăng cân mất kiểm soát.

"Cậu biết anh tặng ư?" Khuôn mặt anh lộ ra vẻ vui mừng. Bỗng nhiên tặng đồ ăn cho một người nhỏ tuổi hơn, lý do lại chẳng phải vì chuyện tình cảm, nói thật, chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại làm vậy. Vì tránh khiến Dương Hiểu Thiên hiểu lầm, anh chưa bao giờ nói ra người tặng chúng là mình. Do đó, mỗi lần nhìn thấy cậu ăn thức ăn anh cho trong giờ nghỉ ngơi là anh lại thấy hạnh phúc, song khi nghĩ tới cậu không biết những thứ ấy là anh lén lút bỏ vào, tâm trạng lại thấy mất mác. Anh cực kỳ muốn làm bạn với Dương Hiểu Thiên, không vì lý do đặc biệt gì cả, đơn giản là khi cậu vui thì bản thân Phạm Hoa Dương anh cũng thấy vui mà thôi. Loại tình cảm này thật sự rất vi diệu!

"Biết ạ. Chúng nó có mùi của anh, rất dễ chịu." Dương Hiểu Thiên cười cười. Với cậu, mùi của lòng tốt là thứ mùi dễ ngửi nhất, mùi vị của sự quan tâm.

"Mùi anh nồng thế à?" Phạm Hoa Dương giơ tay áo lên ngửi thử. Có điều, anh có ngửi thế nào cũng không ngửi được mùi gì.

Vốn Dương Hiểu Thiên còn định giải thích rằng trên người anh không có mùi gì, là khứu giác cậu nhạy cảm hơn người nhưng đúng lúc đó trong phòng có âm thanh truyền ra, Randall đã tỉnh. Thính giác của cậu rất nhạy, hệ thống cách âm của cảng Bán Nguyệt vô cùng tốt song cậu vẫn có thể nghe được trong phòng có tiếng gì. Cậu mơ hồ có một cảm giác, thính giác và khứu giác của bản thân dường như còn nhạy bén hơn cảnh khuyển đời trước.

"Đô đốc Sharp tỉnh rồi, em phải vào xem ngài ấy đây." Cậu vội vàng nói lời tạm biệt, xoay người quay về văn phòng.

Thế là Phạm Hoa Dương chỉ còn một mình, anh đứng đó, liên tục ngửi khắp cơ thể mình. Khi ngửi được trên da thịt có mùi kì lạ, anh bèn nghĩ lúc trở về sẽ lập tức lên mạng tìm mua một ít xà phòng có khả năng khử mùi.

Thời điểm bước vào văn phòng Randall đã yên vị trên ghế sofa, Dương Hiểu Thiên giống như mọi hôm, ngoan ngoan đứng nghiêm sau ghế, im lặng như không tồn tại, tạo cho người khác cảm giác thoải mái.

Văn phòng của đô đốc hải cảng rất lớn, đôi lúc Randall thường cảm thấy nơi này cực kỳ trống trải, nhưng từ khi có Dương Hiểu Thiên, hắn đột nhiên cảm thấy không gian này thu nhỏ vài phần, cảm giác ấm áp cũng vì thế mà tăng lên.

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi trôi qua, hắn dựa vào sofa ngồi nghỉ trong chốc lát, mở miệng nói: "Mấy ngày nay cậu vẫn luôn theo sát tôi, một bước không rời... Chẳng lẽ sợ tâm trạng tôi không tốt, làm chuyện gì bồng bột à?"

Dương Hiểu Thiên lắc đầu, cặp mắt sáng trong như đang nói: "Tâm trạng ngài không tốt. Để ngài một mình tôi sẽ lo lắng." Loại quan tâm này rất chân thành, cũng rất đơn thuần, hơn nữa còn không giữ lại chút gì cho mình. Chính thái độ đó khiến hắn sửng sốt.

Đúng là tâm trạng Randall không được tốt nhưng cũng không đến mức độ mà mọi người trong cảng Bán Nguyệt tưởng, vì mất chức mà giận chó đánh mèo với nhân viên cấp dưới. Hắn không ngừng tự trách, nếu ngày đó hắn cảnh giác hơn, không chỉ điều tra phi thuyền có tên Cossar giả dạng kia mà còn điều tra tất cả phi thuyền tới lui cảng, dù là vận chuyển người hay vật đều kiểm tra cẩn thận, chắc chắn Kỳ Thành đã không thể chạy thoát. Là hắn không làm tròn bổn phận và sự thất trách này không biết sẽ mang đến hậu quả đáng sợ nào.

Năm nay Randall đã năm mươi hai tuổi, hắn hiểu rõ sự kiện xảy ra hai mươi năm trước, cũng nhận thức được Kỳ Thành nguy hiểm thế nào với Đế quốc.

Loại người đó, vậy mà hắn lại để cho gã trốn thoát.

Vừa nghĩ đến đó sắc mặt hắn chợt tái mét. Lúc bấy giờ, Dương Hiểu Thiên từ sau sofa bước tới cạnh hắn, ngồi xổm trên đất.

Không phải ngồi trên sofa mà ngồi xổm bên cạnh, cậu ngửa đầu nhìn Randall, bộ dáng trên mặt như đang nói: "Tôi biết hết. Tôi rất lo lắng cho ngài. Thế nhưng ngài có thể yên tâm, tôi sẽ không nói gì cả, tôi sẽ lặng lẽ ở bên ngài."

Randall không biết một người lanh lợi lại có thể thể hiện ra nhiều tình cảm đến vậy trên mặt, tâm trạng tự trách cũng vì thế mà nguôi ngoai phần nào. Hắn nhìn dáng vẻ mềm mại của cậu, cuối cùng không nhịn nổi nữa duỗi tay xoa đầu cậu nhóc, thấp giọng nói: "Ngồi xổm khó chịu lắm. Lên đây ngồi."

Ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy cậu trèo lên sofa, vẻ mặt mừng như điên.

Randall: "..."

Đứa nhóc này bình thường chững chạc, ngồi có cái sofa mà thôi, sao bỗng nhiên mừng quá vậy?

Randall Sharp – người chưa từng nuôi một chú chó nông thôn Trung Quốc được Đế quốc xếp vào loại động vật bảo hộ cấp một – sẽ không bao giờ hiểu được sofa và giường, nhất là khi nơi đó có người ngồi, có sức hấp dẫn lớn đến cỡ nào đối với động vật bốn chân.

"Kỳ Thành là anh ruột của hoàng đế Đế quốc Kỳ Hoàn. Ngày xưa, hắn là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị hoàng đế. Hắn rất vĩ đại, rất mạnh mẽ. Năm ấy mới chỉ hơn ba mươi tuổi đã lập vô số chiến công hiển hách, thời điểm đó, hắn là thần tượng của tất cả thanh niên." Randall chợt mở miệng, thuật lại chuyện xảy ra trong quá khứ.

Tâm sự nỗi lòng với Dương Hiểu Thiên là việc vô cùng dễ chịu, bởi cậu luôn im lặng, sẽ khiến người khác cảm thấy họ chỉ đang lẩm nhẩm với bản thân mà thôi, không cần lo nỗi băn khoăn của mình bị người nào đó nghe được. Hơn nữa, cậu là một người hiểu chuyện, dù cậu có hiểu đối phương đang nói gì hay không thì cậu vẫn lựa chọn im lặng, chăm chú lắng nghe, cố gắng giải nghĩa từng câu từng chữ trong lời nói của bạn.

"Lúc bấy giờ tôi rất kính trọng Kỳ Thành, vì hắn tôi mới gia nhập quân đội. Phải, ngay từ đầu tôi không phải là sinh viên ngành hàng hải, trường tôi học là trường quân đội, mục đích chính là phục vụ quân đội. Khi ấy, ước mơ của tôi là trở thành thành viên của Quân đoàn đệ nhất, hay nói cách khác là đội Hộ vệ Hoàng gia, để đi theo điện hạ Kỳ Thành vượt mọi chông gai hiểm trở. Thời điểm đó, dù là Quốc hội hay dân chủ bỏ phiếu đều mong Kỳ Thành sẽ là người thừa kế ngôi vị hoàng đế. Không ai ngờ được, chính giây phút được mọi người tin tưởng đó, hắn lại làm ra một chuyện..."

Randall nói tới đây thì dừng, hắn nhìn xa xăm, tựa như đang nhớ lại chuyện xa xôi trong quá khứ.

Dương Hiểu Thiên không mở miệng hỏi, lặng lẽ nhìn hắn. Dẫu hắn có nói tiếp không hay cậu vẫn kiên nhẫn chờ, chăm chú lắng nghe.

Cậu là phương pháp chữa trị tâm hồn hiệu quả nhất.

Trong bầu không khí vắng lặng đó, rốt cuộc Randall cũng chịu nói tiếp: "Bỗng có một ngày, thí nghiệm tàn nhẫn trên cơ thể nhân loại của Kỳ Thành đưa được ra ánh sáng. Một trong vô số vật thí nghiệm đó chính là cháu ruột của hắn, Kỳ Lam, người đang là hoàng thái tử Đế quốc hiện nay."

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ Lam: Mười hai chương rồi mà ông đây vẫn làm nền, may là tên ông còn xuất hiện hai lần đó. Xin hỏi tác giả khi nào ông mới ôm gâu gâu nhà ông chụt chụt được đây?

– Còn tiếp –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#đammỹ