Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho đến bây giờ vẫn không ai biết được hồi năm tuổi rốt cuộc Kỳ Lam đã xảy ra chuyện gì. Tin tức từ hoàng tộc truyền ra nói rằng sau khi được cứu Kỳ Lam không nói lời nói, mãi đến năm mười tuổi anh mới bộc lộ chỉ số thông minh và sức chiến đấu kinh người. Trong phòng thí nghiệm của Kỳ Thành không rõ anh đã phải nhận những thí nghiệm gì, thể năng và trí lực đều hơn hẳn người thường, ngoại trừ tính cách có hơi kỳ quặc thì những phương diện khác đều xuất sắc.

Trừ Kỳ Lam ra thì những đứa nhỏ bị thí nghiệm đều được dẫn đi. Trên thực tế thì hai mươi năm trước Kỳ Thành đã có thể chạy thoát, nhưng vì gã ra lệnh cho thuộc hạ đem những đứa nhỏ kia đi mới bị truy binh của Đế quốc ngăn cản, cuối cùng phải vào nhà giam.

Không ai biết Kỳ Thành suy nghĩ điều gì, bản thân là người thừa kế đầu tiên cho vị trí hoàng đế, dẫu gã có được người dân yêu mến thì trái với luật pháp Đế quốc gã vẫn bị tước vị trí thừa kế. Người dân Đế quốc Adela đã phải trải qua hai cuộc chiến tranh về gen, những giống loài được yêu thích nhất gần như đã biến mất toàn bộ. Do đó, họ cực kỳ căm ghét loại thí nghiệm này, ấy vậy mà Kỳ Thành – người được nhân dân kính yêu nhất – lại làm chuyện đó, không ai có thể đồng cảm. Ngày trước người dân yêu quý Kỳ Thành bao nhiêu thì sau sự kiện đó, tất cả tình cảm đều chuyển thành hận thù.

Trên Tòa án Quân sự, Kỳ Thành không nói lời nào, cũng không giải thích bất cứ chữ nào về hành vi của mình. Nếu không phải Đế quốc đã hủy bỏ điều luật tử hình, e rằng gã có chết trăm ngàn lần cũng không đủ.

Thời hạn thi hành án của gã còn lâu hơn số năm tồn tại của tinh cầu Cisco Raitt – cấm địa của hoàng tộc. Thời gian giam giữ hơn mười triệu năm, dù gã có chết thì tro cốt của gã cũng phải làm chất dinh dưỡng bồi bổ cho đất đai nơi đó, tiếp tục giam cầm đến tận khi tinh cầu nổ tung.

Kết quả đó phần nào làm nguôi cơn giận của người dân Đế quốc Adela, thế là Kỳ thành yên ổn vượt qua hai mươi năm ở tinh hệ Cisco Raitt. Không ngờ, hai mươi năm sau, khi người dân đã dần quên đi chuyện này thì gã lại lặng lẽ đào thoát khỏi nơi giam giữ, hơn nữa còn lấy thân phận giả vượt qua trạm kiểm soát, rời tinh cầu.

Vốn Randall còn tưởng rằng thiết bị che chắn là sản phẩm nghiên cứu của hành tinh khác giao cho hải tặc vũ trụ, chuyên dùng để đối phó với Đế quốc Adela. Song, người vượt ngục lại là Kỳ Thành, vậy người của tinh cầu khác chắc chắn không có liên quan. Hắn hiểu rất rõ, dẫu kế hoạch của gã cực đoan đến độ nào thì gã tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội quốc gia, nhờ cậy sự giúp đỡ của người ngoài. Đó là tôn nghiêm của gã, là vảy ngược của gã, bao năm cũng không thay đổi.

Đã vậy, khoa học kỹ thuật tiên tiến ấy chỉ có thể chứng minh một điều, rằng Kỳ Thành đã âm mưu từ khi hy sinh để đám thực nghiệm kia chạy thoát, gã tin tưởng những người đó sẽ trung thành với gã, cũng vững lòng tin là một ngày nào đó gã có thể rời khỏi trại giam.

Một con người đáng sợ kiên trì chờ đợi, ôm niềm hy vọng đó suốt hai mươi năm, đồng thời lòng trung thành của thủ hạ gã cũng vẹn nguyên như những ngày đầu, vĩnh viễn không thể lay chuyển. Lời kêu gọi của Kỳ Thành có sức nặng đến cỡ nào, mị lực, nhân cách của gã lợi hại ra sao, những thứ đó đều là điều mà Randall không thể nào tưởng tượng được. Thuật lại những chuyện năm đó cho Dương Hiểu Thiên xong, hắn thở dài một tiếng, nói: "Tôi thật sự không thể hiểu được... Tại sao những người đó đều một lòng giúp Kỳ Thành làm việc."

Lúc bấy giờ, sau khoảng thời gian dài im lặng lắng nghe, cuối cùng Dương Hiểu Thiên cũng không nhịn nổi nữa, mở miệng: "Bởi vì họ đều yêu người đó."

Cậu hiểu rõ "trung thành", "không rời không bỏ" nghĩa là gì, các chú chó đều thấu hiểu hơn con người về cái gọi là lòng tin.

Sao có thể làm được như vậy? Những lúc bị đánh đập, chẳng lẽ các động vật không đau đớn, không đau lòng ư? Chắc chắn là có.

Là một cảnh khuyển, tuy truy tìm ma túy là nhiệm vụ chính nhưng không phải lúc nào chúng cũng phải đi tìm thuốc phiện. Khiếu Thiên thường bị phái đi thực hiện những việc khác, ví dụ như kiểm tra hoặc giải cứu. Nó sẽ liều mạng, cố gắng đi đến từng hang cùng ngõ hẻm, từng khốn cảnh nguy hiểm để cứu giúp mọi người, song dẫu có cố gắng thế nào thì vẫn có đôi lúc lực bất tòng tâm*. Và ở sau lưng, gia đình của người bị hại sẽ trút những cảm xúc bi thương lên người nhân viên cứu hộ, dù Khiếu Thiên có là cảnh khuyển cũng không tránh được những lúc bị đánh.

Khoảnh khắc đó, thử hỏi Khiếu Thiên có đau không? Sợ hãi không? Bi thương không? Áy náy không? Tất nhiên là không. Trơ mắt nhìn nhân loại mà mình đã cố gắng hết sức cứu giúp chậm rãi lìa xa thế giới, hơn tất cả, nó là người khó chịu nhất. Khi bị người nhà nạn nhân bạo lực, nó cũng đau đớn vô cùng, thậm chí thiếu chút nữa bị trầm cảm, nhờ có chủ nhân an ủi, kề cạnh một thời gian dài mới dần dần bình phục.

Nhưng dù có thế thì khi có người gặp nguy hiểm, nó vẫn sẵn sàng quên mình, nghĩ cách cứu viện. Do đó, giây phút cuối đời nó đã trúng đạn, vì nghĩa hy sinh, phụng hiến nhân loại đến hơi thở cuối cùng.

Tại sao có thể không oán không hận, sẵn sàng làm tới trình độ đó? Vì sao dù có bị đối đãi thế nào vẫn không thay đổi trái tim chân thành ban đầu?

Đáp án rất đơn giản, chỉ có một từ, chính là yêu.

Là chó, chúng nó yêu con người với một tình cảm trong sáng, khát khao sự quan tâm và từng cái yêu thương vỗ về từ nhân loại. Có thể làm bạn với chủ nhận đến giây phút cuối của cuộc đời, thử hỏi thế gian này còn chuyện nào hạnh phúc hơn nữa.

Vì lẽ đó, hơn tất cả, Dương Hiểu Thiên hiểu rõ tại sao thủ hạ của Kỳ Thành lại cam chịu, ẩn nhẫn suốt hai mươi năm chỉ để cứu một người. Nếu đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ làm vậy.

Randall nhìn hai mắt sạch sẽ của cậu, đáy lòng bị tình cảm vĩ đại và lòng hiến dâng cao cả trong đó dọa sợ. Đô đốc Sharp tự cho mình là người có tư tưởng giác ngộ tương đối cao, thân là đô đốc cảng Bán Nguyệt – người phụ trách biên cảnh hải cảng quan trọng nhất Đế quốc Adela, hắn luôn giữ liên hệ chặt chẽ với quân đội biên phòng, tâm lý sẵn sàng dâng hiến máu thịt để bảo hộ cửa khẩu Đế quốc.

Nơi này, một cậu nhóc trẻ tuổi không có chức vụ lớn lao gì lại không oán không hối, bằng lòng hy sinh vì Đế quốc bất cứ lúc nào. Đổi lại là Randall, có lẽ hắn cũng dũng cảm hy sinh nhưng nếu nói không có chút oán trách hay hối hận nào thì chưa chắc hắn đã làm được.

Yêu ư? Đúng, nhân viên hải quan có người nào không yêu Đế quốc, chính vì yêu mà họ sẵn lòng kính dâng hết thảy. Thủ hạ của Kỳ Thành cũng tương tự, bọn họ yêu gã, cam tâm tình nguyện vì gã chịu đựng hai mươi năm.

Cái tên Cossar giả dạng kia thậm chí còn làm phẫu thuật thay đổi giới tính, biến bản thân thành kẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ, mục đích chỉ vì giúp Kỳ Thành thu hút ánh mắt của nhân viên hải quan mà thôi.

"Đến xem tên Cossar kia nào." Randall đứng dậy, "Bộ Xét nghiệm đã lấy mẫu xương của hắn làm kiểm tra, tuổi xương cho thấy hắn mới có ba mươi tuổi, hai mươi năm trước cũng chỉ có mười tuổi thôi. Tôi rất bất ngờ, không hiểu tại sao hắn lại một mực đi theo Kỳ Thành, bởi hắn rất có khả năng không..."

Nói tới đây Randall chợt dừng lại, hắn quay đầu nhìn Dương Hiểu Thiện, phát hiện ra một vấn đề quan trọng mà bản thân đã bỏ qua: "Hai mươi năm trước hắn mới mười tuổi... Những người trốn thoát năm xưa, ngoại trừ những đứa nhỏ bị lấy làm thí nghiệm thì những người còn lại đều là người trưởng thành."

Hiển nhiên, rất có khả năng những kẻ đó trốn tới tinh cầu Sa Đọa, ở đó thu dưỡng và huấn luyện những đứa trẻ khác làm việc cho chúng. Những đứa nhóc ấy tuổi không lớn, chỉ cần thực hiện vài biện pháp tẩy não sẽ thay đổi suy nghĩ của chúng, khiến chúng trung thành với một kẻ chưa từng gặp bao giờ. Có điều, Randall có cảm giác tên Cossar giả dạng kia rất có thể là một trong những đứa nhóc được Kỳ Thành đưa đi.

Hắn lập tức dẫn Dương Hiểu Thiên đến tầng hầm giam giữ, đồng thời liên hệ với tiến sĩ Guy, kêu gã ta mang theo vài nhân viên nghiên cứu đến. Tên Cossar kia chỉnh hình rất chuyên nghiệp, trong cơ thể còn dùng chút thuốc thay đổi gen. Tiến sĩ Guy có nghiên cứu về thuốc cải tạo gen, chỉ có gã mới có thể tra ra bộ gen thật sự của tên kia thuộc chủng tộc nào.

"Người Trái Đất." Kiểm tra kết thúc, tiến sĩ Guy khẳng định.

Người dân của Đế quốc Adela đều đến từ Trái Đất. Họ hiếm khi kết hôn với người thuộc tinh hệ khác. Hiện tại người ở tinh cầu nào cũng tự xưng mình là người Trái Đất. Song, tên Cossar trước mắt này, dù là nhìn từ màu da, màu mắt hay vóc dáng đều không có điểm nào giống người Trái Đất. Xét trên phương diện bề ngoài, kết quả thu được khó khiến người khác tin tưởng.

"Thật sao..." Randall nhìn chằm chằm tên Cossar trong buồng giam, lẩm bẩm: "Một vật thí nghiệm vốn nên căm hận Kỳ Thành vì cớ gì lại vì hắn tự biến mình thành vậy?"

Hắn không hiểu, không ai có thể giải thích được. Do đó bọn họ không tìm được sơ hở của gã, đồng thời không cạy được chút thông tin gì từ miệng gã.

Thấy Randall trưng ra vẻ mặt khó hiểu, Dương Hiểu Thiên không nhịn được, nói: "Để tôi hỏi hắn xem."

Mọi người nhíu mày nhìn cậu, Willy không đồng ý, nói: "Đến nhân viên thẩm vấn chuyên nghiệp cũng không hỏi được gì, cậu đi chỉ thêm phiền phức. Hơn nữa, cậu muốn tiếp xúc trực tiếp với hắn ư? Không được, rất nguy hiểm!"

"Không sao đâu. Hắn là người do tôi bắt mà." Dương Hiểu Thiên hơi ngửa đầu, cậu cũng có kiêu ngạo của mình, rất tin tưởng vào năng lực và khả năng phán đoán sẵn có.

"Mở cửa cách ly." Randall lên tiếng.

Dương Hiểu Thiên là một cậu nhóc khiêm tốn, nhu thuận, hiếm khi cậu thể hiện trạng thái tự tin như bây giờ. Vì thế, hắn quyết định tin cậu một lần.

Không biết từ khi nào, ánh mắt của Randall nhìn cậu từ khảo nghiệm biến thành yêu thích và tin tưởng. Hắn tin tưởng cậu, bởi cậu là người biết tự lượng sức mình.

Người phụ trách đã ra lệnh, những người khác cũng không dám phản đối. Muốn mở cửa cần có tròng mắt của Randall và Willy, hai người lần lượt quét mắt rồi mở cửa, để cậu bước vào.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra có thể thấy mặt tên Cossar hơi cứng lại, khi nhìn thấy Dương Hiểu Thiên thì sự cứng ngắc ấy hóa thành sững sờ.

Phải biết rằng giữa gã và cậu có chút ân oán, tuy rằng bản thân bị cắn một cái nhưng nếu không có Dương Hiểu Thiên tận tâm với nhiệm vụ của mình thì gã không thể nào thu hút được tầm mắt của tất cả mọi người. Thực tế, gã còn hơi cảm kích cậu – một nhân viên mới tận trung với cương vị công tác, nhờ có cậu mà Kỳ Thành trốn thoát thành công.

Dương Hiểu Thiên bước thẳng đến chỗ gã, khoanh chân ngồi xuống, trước hết lén ngửi mùi hương quen thuộc trên người gã, sau đó mới mở miệng, nói: "Tên tôi là Dương Hiểu Thiên. Anh tên gì?"

Tên Cossar giả dạng định trả lời câu hỏi của cậu cho có, nào ngờ lại nghe cậu nói tiếp: "Mẹ của tôi nói cái tên 'Hiểu Thiên' này rất bình thường, thậm chí còn hơi dung tục. Có điều, mẹ nói lúc đặt tên cho tôi đã nhớ đến điển tích Hao Thiên Khuyển nuốt trăng. Mẹ nói với cái tên này, hi vọng sau khi lớn lên tôi sẽ giống như động vật được quốc gia đặc biệt bảo hộ, trở thành nhân tài vĩ đại được mọi người coi trọng. Ngoài ra, mẹ còn mong tôi trở thành người đủ bản lĩnh, có khả năng nuốt cả trăng vào bụng. Tuy tên của tôi rất đơn giản nhưng tôi rất thích nó. Còn anh thì sao, anh có thích tên mình không? Nếu thích anh nên nói tên mình cho mọi người biết."

"Thích." Người Cossar suốt hai tháng liền không nói, lúc bấy giờ mở miệng nói chuyện không được lưu loát cho lắm, gã chậm chạp nói: "Tên tôi là Kỳ Đinh Mậu."

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ Lam: Ôi la la ~ Hôm nay ông lại sắm vai phông nền chuyên nghiệp ~

– Còn tiếp –

Chú thích:

Lực bất tòng tâm (力不从心): "sức không theo lòng", tức là sức không đủ để làm điều lòng mình muốn.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Hậu Hán thư – Truyện Ban Siêu".

Thời Đông Hán, Ban Siêu theo lệnh Minh Đế dẫn mấy chục người xuất sứ Tây vực và từng nhiều lần lập công . Ban Siêu sống ở Tây vực 27 năm, khi ông mới đến Tây vực còn là tuổi tráng niên, đến nay tuổi đã cao, sức khỏe ngày một sa sút. Người già rồi chỉ mong lá rụng về cội, nên ông đã viết một bức thư bày tỏ lòng tưởng nhớ quê hương da diết của mình, sau đó sai con trai đem về nhà Hán trình lên vua Lưu Triệu. Nhưng bức thư không được nhà vua để ý tới. Sau đó, em gái Ban Siêu là Ban Chiêu lại viết một lá thư dâng lên nhà vua, trong thư trình bày rõ ý nuốn của anh mình. Trong có mấy câu: "Ban Siêu nay đã ngoài 60 tuổi, là người cao tuổi nhất trong số người cùng đi Tây vực, nay đã mái tóc bạc phơ, mắt mờ chân yếu, đi đâu cũng phải chống gậy, nếu chẳng may xảy ra bạo loạn thì Ban Siêu thật khó mà đủ sức làm theo ý muốn của mình. Như vậy không những phương hại đến công trị vì lâu dài của nhà nước, mà còn hủy hoại thành quả do các bậc trung thần trải biết bao cực nhọc mới giành được, vậy chẳng đau lòng lắm thay ".

Nhà vua rất xúc động trước lời lẽ trong thư, bèn hạ chỉ điều Ban Siêu về nước. Ban Siêu về tới Lạc Dương chưa đầy một tháng thì bệnh tình càng nặng thêm rồi qua đời, hưởng thọ 71 tuổi.

Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ "Lực bất tòng tâm" để ví về hiện tượng sức yếu, không thể làm được những công việc mà mình mong muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#đammỹ