Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôm đủ, cuối cùng Randall cũng thấy thỏa mãn, hắn buông cậu bé ngoan ngoãn trong lòng ra rồi xoay sang đối diện với tiến sĩ Guy. Mới vừa rồi gã tiến sĩ này bị hắn đập mạnh vào tường, sau lưng đau muốn chết, trợn mắt nhe răng trừng đối phương.

"Ngừng thí nghiệm và quan sát với Dương Hiểu Thiên ngay lập tức." Randall dùng giọng ra lệnh nói.

Nào ngờ gã lại không đồng ý: "Hiện tại không thể dừng được."

"Có ý gì?" Trong lòng Randall xuất hiện một dự cảm xấu.

Tiến sĩ Guy mở quang não, tìm phần báo cáo thí nghiệm có đầy đủ lý lẽ và bằng chứng cho hắn xem. Báo cáo trên ghi chép lại kết quả kiểm tra sức khỏe của Dương Hiểu Thiên từ ngày bước vào cửa trường huấn luyện của cảng Bán Nguyệt. Hắn không rõ vì sao gã lại đưa số liệu trước khi dùng thuốc của cậu cho mình xem, nhưng đến khi nhìn thấy rồi thì sắc mặt hắn mỗi lúc một kém.

"Thấy rõ chưa?" Tiến sĩ Guy nói, "Gien của cậu ấy thay đổi không phải do dùng thuốc mà là do bản thân cậu ấy tự chuyển đổi sau lần bị chấn thương đầu kia. Lần đầu cho cậu ấy dùng thuốc tôi cũng không nhận ra, đến hôm qua kiểm tra lại tất cả tư liệu của cậu ấy và so sánh với kết quả kiểm tra của những lần trước mới phát hiện ra tự bản thân cậu ấy đã tiến hành phản tổ rồi. Do đó, tôi đã điều chỉnh thuốc, thay công dụng kích thích chuyển đổi gien thành ức chế gien biến đổi. Tôi chỉ muốn dựa trên gien của cậu ấy để tìm về cấu trúc gien của loài chó, từ đó thay đổi thế giới chứ không bao giờ muốn cậu ấy hoàn toàn biến thành một chú chó. Có điều, căn cứ vào tình hình hiện tại, nếu không dùng thuốc ức chế, sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ biến thành chó. Về phần cấu trúc ấy có thể biến về như cũ không, tôi không thể xác định được!"

Vẻ mặt Randall vô cùng khó coi, nếu thuốc của tiến sĩ Guy là nguyên nhân khiến Dương Hiểu Thiên biến hóa, ít nhất hắn còn có thể yêu cầu ngừng thuốc. Thế nhưng sự biến hóa ấy lại do chính bản thân cậu tạo ra, thử hỏi hắn phải dừng chuyện đó như thế nào đây?

Nếu mọi thứ đều bắt nguồn từ thời điểm cậu bị chấn thương nghiêm trọng, tuy rằng không hiểu tại sao đầu bị đánh lại dẫn đến gien thay đổi nhưng đầu sỏ của mọi chuyện chắc chắn là Dương Tranh. Điều đó hắn có thể khẳng định.

Nghĩ đến gã đàn ông đang bị giam trong ngục, Randall bèn siết chặt nắm đấm, hắn chợt thấy mình vẫn còn xuống tay quá nhẹ, cần phải nghĩ ra biện pháp khác khiến Dương Tranh chịu thêm chút đau khổ mới đủ.

Song, quan trọng nhất bây giờ vẫn là Dương Hiểu Thiên. Hắn hỏi tiến sĩ Guy: "Cậu đã nghĩ ra biện pháp giải quyết nào chưa?"

Gã lắc đầu: "Trước mắt chỉ có thể dùng thuốc ức chế sự thay đổi của gien. Tôi cần thời gian nghiên cứu hướng xử lý."

"Tôi biết rồi." Randall gật đầu, nói với Dương Hiểu Thiên: "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ phải trở về ngay lập tức, trong khoảng thời gian này không được phép quên uống thuốc. Yên tâm, tôi sẽ không để cậu biến đổi."

Cậu cúi rạp người, đáp: "Vâng!"

Thực ra, cậu không quá để ý đến chuyện mình biến thành chó. Cơ thể của con người tiện lắm, cậu rất thích, nhưng nếu cậu thật sự biến thành chó như lời của tiến sĩ Guy thì cậu cũng thấy không có gì không ổn cả. Có điều, chắc chắn Đô đốc Sharp và mẹ không muốn cậu biến đổi, nếu là vậy cậu sẽ cố gắng phối hợp.

Liều lượng thuốc mà tiến sĩ Guy kê cho Dương Hiểu Thiên đủ dùng trong bảy ngày, hôm nay cậu đã uống một phần, còn sáu ngày nữa. Từ cảng Bán Nguyệt đến tinh cầu Đế đô và từ Đế đô quay về chỉ mất ba ngày, trông thời gian di chuyển có vẻ dài nhưng thực chất không ảnh hưởng nhiều. Nói thật, Randall rất muốn giữ cậu bên người, đến khi nào vấn đề được giải quyết thì mới thả cậu ra nhưng hắn không thể từ chối mệnh lệnh vừa đưa xuống được. Hơn nữa, từ trước đến nay cậu vẫn sôi nổi đi theo hắn, đột nhiên cấm đoán có thể sẽ khiến người khác nghi ngờ. Hắn không hi vọng chuyện của cậu bị phát hiện, cách giữ bí mật tốt nhất là lấy bất biến ứng vạn biến, giống như mọi ngày tiếp tục công tác mới là tốt nhất.

Vì vậy, cuối cùng Dương Hiểu Thiên vẫn theo Đàm Diệp Nhiên lên chiến hạm rời đi. Nhiệm vụ của cậu là trông chừng Kỳ Lam trong suốt hành trình, không để anh có cơ hội thoát khỏi chiến hạm.

Đàm Diệp Nhiên cảm thấy cực kì hứng thú với chuyện cậu có thể phát hiện ra Kỳ Lam, bèn hỏi: "Dị năng của Kỳ Lam có thể qua mắt tất cả dụng cụ kiểm tra đo lường, làm sao cậu phát hiện được?"

"Khứu giác của tôi tương đối nhạy bén." Cậu trả lời đơn giản, khứu giác của cậu nhạy bén hơn người thường là chuyện mà mọi người ở cảng Bán Nguyệt đều biết, Randall không có ý che giấu điều đó.

"Khứu giác sao..." Đàm Diệp Nhiên sờ sờ cằm, hỏi tiếp: "Có thể nhạy bén đến mức nào?"

Dương Hiểu Thiên không trả lời, hiện tại cậu cũng không rõ khứu giác của mình nhạy bén đến trình độ nào, tóm lại là so với thời điểm còn là một chú chó thì chính xác hơn rất nhiều.

Ngoài ra còn có thính giác, hiện tại cậu không những nghe được những thứ đơn giản mà còn nghe được âm thanh chuyển động của mạch máu trong cơ thể Đàm Diệp Nhiên. Vậy nên, dù Kỳ Lam có nghĩ bao nhiêu cách để loại bỏ mùi hương trên người thì cậu vẫn có thể phát hiện được anh trong trạng thái ẩn thân, dẫu sao người còn sống thì tim sẽ đập.

Đàm Diệp Nhiên bước vào phòng ngủ của Kỳ Lam, nói thẳng: "Con nghi ngờ tiến sĩ Guy kia dụ dỗ Dương Hiểu Thiên tiến hành thí nghiệm gien ư? Đó là nguyên nhân vì sao cậu nhóc có khứu giác nhạy bén?

Kỳ Lam tựa lên giường, lười biếng gật đầu. Anh trưởng thành dưới cái nhìn của hắn, đứng trước mặt hắn, dĩ nhiên có tác dụng giúp anh buông lỏng.

Thấy bộ dạng không vực nổi chút tinh thần nào của đối phương, hắn ngồi xuống đối diện anh, thở dài, nói: "Nhất định phải đi tinh cầu Sa đọa à?"

"..." Kỳ Lam trầm mặc trong chốc lát rồi mới chậm rãi mở miệng: "Cũng không nhất định phải thấy ông ấy, con chỉ lo cho các chiến sĩ ra trận. Kỳ Thành không phải người bình thường, chẳng lẽ thúc không nghĩ ông ấy sẽ có chuẩn bị trước sao?"

Điểm ấy cũng là điều khiến Đàm Diệp Nhiên lo lắng. Gia tộc họ qua bao thế hệ đều hỗ trợ hoàng tộc. Từ lúc còn nhỏ, hắn đã được cha nuôi dưỡng và dạy dỗ theo tiêu chuẩn của một thư ký đủ tư cách, khi Kỳ Thành thành danh, hắn đã được sắp xếp làm thư ký cho gã. Thời điểm Kỳ Thành là người kế vị được đông đảo người dân ủng hộ nhất, với tư cách là thư ký của gã, có thể nói khi ấy hắn chẳng khác nào đang làm thư ký cho hoàng đế tương lai. Khi đó, mối quan hệ giữa hai người rất tốt, hắn cũng hiểu rất rõ đối phương.

"Kỳ Thành..." Đàm Diệp Nhiên nghĩ một lúc rồi nói: "Với hiểu biết của thúc về hắn, nếu hắn thật sự dùng hai mươi năm để trốn thoát vậy chắc chắn hắn sẽ không cho phép bản thân bị bắt về lần nữa. Nhất định hắn đã nghĩ trước năm hoặc thậm chí là mười bước rồi, chuyện bệ hạ cho xuất binh chắc hẳn đã nằm trong dự tính của hắn, đến cả việc binh nhiều hay ít hắn cũng có thể đoán chính xác vài phần."

"Với tính tình của hắn, thúc nghĩ kết cục của các chiến sĩ sẽ là gì?" Kỳ Lam hỏi.

Đáp án kia vừa nghĩ đến đã thấy kinh khủng rồi. Đàm Diệp Nhiên có nghĩ nhưng lại không trả lời, hơn nữa còn hỏi ngược: "Vậy con cảm thấy bản thân đi sẽ mang lại tác dụng lớn gì?"

Đương nhiên không có tác dụng gì... Đáp án này Kỳ Lam hoàn toàn không muốn nghĩ tới, thế nhưng hiện tại lại bị đối phương buộc phải moi ra. Anh cười khổ một tiếng, nói: "Đàm thúc, quả nhiên thúc có thể nhìn thấu lòng con."

"Tiểu Lam à..." Hắn thở dài, lúc này hắn chính là Đàm thúc của Kỳ Lam, không phải thư ký của hoàng đế. "Thúc biết con có tình cảm phức tạp với Kỳ Thành, vừa yêu vừa hận. Nhưng con phải biết rằng nếu con gặp hắn, con không những không thể khuyên hắn mà còn dâng bản thân mình tặng cho hắn. Năng lực của con rất đặc biệt. Con không hiểu sao, sở dĩ Kỳ Thành có thể thoát khỏi cảng Bán Nguyệt chính là nhờ có thiết bị che chắn mới nhất vừa được thiết kế kia. Thứ dụng cụ đó chẳng lẻ con không thấy quen thuộc ư?"

Tất nhiên quen thuộc rồi, ngoại trừ khả năng ẩn thân, thứ dụng cụ đó giống như đúc năng lực của anh.

"Cảng Bán Nguyệt đã giao bột phấn thu được từ thiết bị che chắn cho viện nghiên cứu của Đế quốc. Họ phát hiện ra thứ đó không phải vũ khí máy móc mà là vũ khí sinh hóa, dựa vào một thứ gì đó để tạo ra sinh vật kí sinh vào cơ thể, từ đó giúp người được cấy vào có khả năng che chắn. Loại vũ khí sinh hóa này, khi chế tạo nhất định phải dựa trên cơ sở gien của một sinh vật đặc thù nào đó, con nghĩ hắn dùng gien của ai làm mẫu?" Đàm Diệp Nhiên nghiêm túc đặt câu hỏi.

Đáp án không cần nghĩ cũng biết là ai. Kỳ Lam lựa chọn không trả lời, thay vào đó là bĩu môi một cái.

"Viện nghiên cứu Đế quốc từng nghiên cứu mẫu gien trong tóc và lông của con, thử dùng kĩ thuật nhân bản để phục chế tế bào tương đồng dùng để nghiên cứu. Song, kết quả thu được từ trước đến nay đều không khác biệt, tất cả gien phục chế đều mất năng lực ẩn thân vốn có trên người con. Loại năng lực này có tồn tại trong một đoạn gien ngắn nhưng muốn kích hoạt chúng dường như cần có nhân tài đặc biệt." Hắn thở dài, nói tiếp: "Mẫu máu của con trong tay Kỳ Thành là thứ của hai mươi năm trước, cho dù nhân viên nghiên cứu có cẩn thận thế nào thì số hàng mẫu đó có thể đã sớm dùng hết rồi. Vậy nên, thúc cho rằng số lượng thiết bị che chắn không nhiều, muốn chế tạo số lượng lớn cần có tế bào mới."

"... Con biết rồi, là con nhất thời xúc động." Cuối cùng, Kỳ Lam cũng không cam lòng gật đầu. Anh đã sớm qua thời kì phản nghịch, khi cơn xúc động qua đi, anh vẫn có thể bình tĩnh cân nhắc vấn đề.

"Thúc thật sự thấy may mắn khi có một đứa nhóc có thể ngăn con lại." Hắn nói, "Thấy con cũng thích bộ dạng của nhóc đó, không bằng thúc đưa cậu ấy về tinh cầu Đế đô, cho cậu ấy nhận huấn luyện dành cho đội hộ vệ. Về sau con có ngủ đông ở đâu cũng không sợ bị đông chết."

Kỳ Lam: "..."

Thấy anh bày ra vẻ mặt "tui đang xấu hổ đây nè nhưng tui nhất định sẽ duy trì biểu cảm lạnh lùng không thèm để ý, tui cực kì bình tĩnh, cực kì thành thục" kia, lòng Đàm Diệp Nhiên bỗng xuất hiện một bé ác quỷ cười đến lăn lộn trên đất, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ chân thành và nghiêm túc, "Hơn nữa đưa về rồi chúng ta có thể để người mà mình tin tưởng kiểm tra cơ thể cậu ấy, nhìn xem tên tiến sĩ Guy kia rốt cuộc cho cậu ấy ăn cái gì, tránh trường hợp cậu nhóc bị lừa."

Những gì mà hắn nói cũng chính là ý muốn của anh. Tuy anh tiếp xúc với Dương Hiểu Thiên không lâu nhưng anh thật sự thích tính cách của đối phương, càng không muốn cậu ấy trở thành vật hy sinh của một nhà khoa học điên cuồng.

Trao đổi với Đàm Diệp Nhiên xong, Kỳ Lam lập tức rời phòng. Dựa theo quy định, trước khi đến tinh cầu Đế đô, dẫu anh có đi đến đâu Dương Hiểu Thiên đều phải đi theo, chỉ khi vào phòng ngủ vì lý do bảo vệ riêng tư mà cậu buộc phải đứng ngoài chờ. Hiện tại anh rời phòng, dĩ nhiên cậu phải theo sát. Có điều, anh đi được vài bước rồi lại không thấy cậu đuổi kịp. Từ lúc phát hiện, cậu công nhân viên chức nhỏ này luôn bám theo anh như cái đuôi, bây giờ lại đột nhiên dừng lại khiến anh thấy vô cùng kì lạ, bèn hỏi:

"Sao lại không đuổi theo? Chẳng phải cậu luôn rất cố chấp à?"

Dương Hiểu Thiên đứng trước cửa phòng ngủ, chăm chú nhìn anh, trong mắt chứa đầy cảm xúc tủi thân và không cam lòng, ai nhìn thấy cũng phải mềm lòng. Người tiếp theo rời phòng ngủ là Đàm Diệp Nhiên, hắn không ngờ lại trông thấy ánh mắt đó của cậu, lòng đánh "bộp" một cái, không nhịn được giành nói với anh. "Làm sao vậy? Kỳ Lam ức hiếp cậu à? Tên nhóc này từ nhỏ đã không biết nặng nhẹ khi nói chuyện rồi, tuy tôi chỉ là thư ký nhưng tôi cũng nhìn nó từ nhỏ đến lớn. Cậu nói cho tôi biết, tôi giúp cậu xả giận."

Kỳ Lam: "..."

Tại sao Đàm thúc luôn chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn lại đột nhiên làm phản thế này?

"Có hắn, có cả ông nữa." Dương Hiểu Thiên dùng ánh mắt lên án nhìn Đàm Diệp Nhiên, nói: "Tôi không muốn rời cảng Bán Nguyệt."

Đàm Diệp Nhiên và Kỳ Lam: "..."

"Cậu... Vừa rồi cậu nghe được chúng tôi nói gì trong phòng sao?" Hắn cẩn thận đặt câu hỏi.

Dương Hiểu Thiên yên lặng gật đầu.

Đàm Diệp Nhiên hít sâu một hơi. Phải biết rằng đây là chiến hạm chuyên dùng của hoàng tộc, hiệu quả cách âm cực kì cao, phòng ngủ còn trang bị thiết bị chống nghe trộm, vậy mà Dương Hiểu Thiên đứng ngoài cửa vẫn có thể nghe thấy bọn họ nói gì ư?

Hắn và Kỳ Lam liếc nhìn nhau, hai người đều nhận ra suy nghĩ trong mắt đối phương. Hắn mở lời: "Ngoại trừ thính giác và khứu giác, cậu còn giác quan nào phát triển hơn người thường không? Nghe này, chúng tôi không có ý buộc cậu rời cảng Bán Nguyệt. Chỉ là tình trạng của cậu tương đối đặc biệt, trước khi xác định rõ tình trạng cơ thể của cậu, tôi đề nghị cậu không nên rời tinh cầu Đế đô."

Dương Hiểu Thiên còn có giác quan thứ sáu vô cùng nhạy bén. Thực ra, trước khi lên chiến hạm cậu đã có cảm giác bản thân sẽ không thể quay về cảng Bán Nguyệt trong một thời gian dài, không thể nhìn thấy Đô đốc Sharp và mẹ, cảm giác đó làm lòng cậu cực kì khó chịu. Thế nhưng, cậu là người có trọng trách trên vai, dù lòng có đau khổ thì cậu cũng không thể vứt bỏ nhiệm vụ của mình. Do đó, dẫu có khó chịu cậu vẫn phải nén nước mắt bước lên chiến hạm, trước khi đi còn quay đầu liếc mắt nhìn Randall một cái. Trông thấy dáng vẻ quan tâm lo lắng của gã, cậu bèn cố nén, quay đầu bước thẳng vào trong.

Từ lúc bắt đầu đặt chân lên chiến hạm, cậu vẫn luôn muốn khóc. Song, làm một chú cảnh khuyển ưu tú, làm một nhân viên tận tâm với cương vị của mình, cậu cần phải kiềm chế cảm xúc chia ly, giấu nước mắt vào trong. Có điều, cách một cách cửa nghe được đoạn đối thoại của Đàm Diệp Nhiên và Kỳ Lam, cậu thật sự có chút không nhịn được. Cậu không về cảng Bán Nguyệt không phải vì Đế quốc và người dân cần cậu mà vì phải chăm sóc Kỳ Lam, bởi bọn họ không tin tưởng tiến sĩ Guy. Họ sẽ buộc cậu rời xa nhà của cậu, người thân của cậu. Lòng cậu thật sự rất khó chịu, cũng vì thế mà không giấu nổi tình cảm của mình.

Do đó, vẻ mặt của cậu càng lúc càng tủi thân, tựa như giây tiếp theo sẽ khóc ngay lập tức.

Đàm Diệp Nhiên: "..."

"Ai da, cậu... Cậu lớn chừng này rồi còn làm ra vẻ muốn khóc mà không dám khóc này làm gì, trông có chỗ nào giống đàn ông hả? Không đúng nha, thẻ tên của cậu viết cậu mới có mười chín tuổi thôi mà? Mười chín tuổi vẫn còn là học sinh, sao cậu lại chạy tới chỗ nguy hiểm như cảng Bán Nguyệt làm nhân viên tạm thời vậy?" Khi dời sự chú ý lên người Dương Hiểu Thiên, lúc bấy giờ hắn mới phát hiện ra tuổi thật của cậu.

Pháp luật Đế quốc quy định mười tám tuổi là tuổi trưởng thành nhưng trong mắt xã hội thì "cậu nhóc" ba mươi tuổi mới được coi là đàn ông trưởng thành. Năm nay Kỳ Lam mới hai mươi sáu tuổi, trong lòng Đàm Diệp Nhiên anh vẫn là một đứa trẻ. Vậy nên, dù anh có trốn nhà đi bao lần thì mọi người chỉ nhìn nhau bất đắc dĩ rồi cười cho qua, trẻ con chung quy vẫn là trẻ con mà thôi. Nào ngờ người bọn họ muốn dẫn đi còn nhỏ hơn, một đứa nhóc mười chín tuổi, cái tuổi này là đang học trung học hay đại học đây?

"Cảng Bán Nguyệt thuê lao động vị thành niên à?" Nghe thấy số tuổi của cậu, Kỳ Lam bèn hỏi. Tuy trong lòng anh vẫn gọi cậu là "cậu công nhân viên chức nhỏ" nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cậu nhỏ tuổi hơn anh, không ngờ không phải mặt cậu non mà là tuổi non thật.

"Không phải lao động vị thành niên!" Sao Dương Hiểu Thiên có thể để người khác nói xấu cảng Bán Nguyệt mà cậu yêu thích nhất chứ, cậu lập tức giải thích: "Khi tôi vào trường huấn luyện đã qua mười tám tuổi rồi, có thể bắt đầu làm việc."

Có điều, khi xét duyệt nhân viên đầu vào nhà trường không cho cậu nhập học ngay, đến lúc cậu giới thiệu sơ về hoàn cảnh gia đình cũng như bày tỏ bản thân đang rất cần tiền, nhân viên phụ trách chiêu sinh mới vừa cho tên cậu vào danh sách trúng tuyển vừa khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem. Hơn nữa còn nghĩ cách giúp cậu nhận trước tiền lương nửa năm để trả nợ, đúng là một người tốt bụng.

Từ lúc cậu bắt đầu đến cảng Bán Nguyệt, đâu đâu cũng gặt hái được ý tốt. Người trong cảng từ trên xuống dưới đều đối xử tốt với cậu, thử hỏi sao cậu lại không coi nơi đó là nhà của mình chứ?

"Cậu còn người nhà không?" Đàm Diệp Nhiên hỏi.

"Cha tôi đang ngồi tù, mẹ thì ở tinh cầu nơi cảng Bán Nguyệt được xây chờ tôi về nhà." Nghĩ đến mẹ, người phụ nữ dịu dàng cho cậu ăn no, vuốt ve mái tóc, dạy cậu sử dụng hai tay và nói chuyện, cậu càng thấy tủi thân. Lúc còn ở cảng, dẫu có bận rộn thế nào cậu vẫn sẽ về nhà.

Điều này có hơi phiền toái... Đàm Diệp Nhiên thầm nghĩ.

Hắn có thể lợi dụng chức quyền điều động nhân viên cảng đến Đế đô nhưng không thể cưỡng ép một nhân viên chỉ mới mười chín tuổi còn mẹ bên cạnh ở lại tinh cầu, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Nếu là điều công tác, Randall không có quyền từ chối, nhưng bắt một đứa nhỏ mười chín tuổi ở lại Đế đô thì bất cứ người mẹ nào cũng có quyền kháng nghị.

Bên này hắn đang rầu rỉ thì bên kia Kỳ Lam lại có chút táo báo. Anh nhìn gương mặt tủi thân của cậu, lòng bỗng thấy buồn. Đáng tiếc thay anh lại không phải người biết cách an ủi, gấp đến độ xoay vòng vòng, cuối cùng không nhịn được mà nói: "Được rồi được rồi, cậu đừng có khóc! Đến lúc đó đưa cậu về là được chứ gì. Vẻ mặt của cậu phiền quá!"

"Tôi không khóc." Dương Hiểu Thiên phản bác. Cậu là Khiếu Thiên kiên cường, dù lòng có khó chịu cũng sẽ chịu đựng, tuyệt đối không khóc. Song, nghe được thái tử điện hạ hứa sẽ đưa cậu trở về, cậu không nhịn được nhếch môi, nở nụ cười sáng lạn.

Thấy vẻ mặt đó của cậu, Kỳ Lam âm thầm thở phào, ngoài miệng lại nói: "Cậu nhìn cậu đi, nói khóc là khóc, nói cười là cười, đúng là... Dù tuổi cậu có nhỏ thì cũng đâu thể giống mấy đứa trẻ bảy, tám tuổi được."

Mặc dù cậu không thích anh nhưng góp ý của anh cậu vẫn khiêm tốn tiếp nhận. Cậu cũng biết bộ dạng gắt gỏng của mình lúc này không hợp lý, thế nhưng cậu không kiểm soát được, hết cách rồi.

Thấy cậu nở nụ cười, cả Đàm Diệp Nhiên lẫn Kỳ Lam đều thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Đồng thời, chính họ cũng cảm thấy kì quái khi bản thân lại ôm nỗi lo được mất sợ xúc phạm đến người khác, dường như chỉ cần một biểu cảm của cậu cũng đủ khiến họ mất hồn.

Loại cảm giác đó khiến hắn càng quyết tâm hơn, dù không thể mang Dương Hiểu Thiên quay về tinh cầu Đế đô thì hắn cũng phải tìm cho bằng được một bác sĩ hoặc nhân viên nghiên cứu đáng tin cậy theo cậu về cảng Bán Nguyệt, liên tục quan sát tình trạng của cậu cũng như giám thị tiến sĩ Guy.

Một lòng chuyên tâm vào nghiên cứu, hơn nữa còn cẩn thận suy nghĩ cho Dương Hiểu Thiên, tiến sĩ Guy bày tỏ bản thân thật sự oan uổng mà.

Về phần Kỳ Lam, anh quyết định sau khi về tinh cầu Đế đô sẽ nghĩ biện pháp đưa bản thân đến biên cảnh. Biên cảnh ở đây chính là cảng Bán Nguyệt, như vậy anh có thể bảo vệ cậu rồi.

Còn việc vì sao một thư ký hoàng tộc và một Hoàng thái tử Đế quốc lại bảo vệ một nhân viên tạm thời của cảng Bán Nguyệt... ờ thì... ừm...

Đương nhiên là vì bảo vệ năng lực đặc biệt của cậu! Đàm Diệp Nhiên và Kỳ Lam suy nghĩ nửa ngày trời, rốt cuộc cũng tìm được một cái cớ thích hợp, hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời thấy được niềm vui sướng trong mắt đối phương.

Để xác định rõ ràng khả năng đặc biệt của Dương Hiểu Thiên, hắn dẫn người vào văn phòng, ba người cùng ngồi xuống, mặt đối mặt thảo luận. Thư ký hoàng tộc là loại người gì chứ, dù cậu có quyết tâm không nói thì vẫn bị kĩ xảo của hắn đè bẹp, không cẩn thận nói ra suy nghĩ "trước khi lên chiến hạm bỗng cảm thấy bản thân không thể về được" kia.

Nắm được điểm mấu chốt, Đàm Diệp Nhiên vội hỏi: "Nói cách khác, cậu còn có khả năng tiên tri?"

Dương Hiểu Thiên hoảng hốt, không chịu nói tiếp. Có điều, thông qua vẻ mặt của cậu, hắn có thể đoán được ý của cậu là không phải.

"Không phải tiên tri... Vậy là có cảm giác trước nguy cơ, giác quan thứ sáu mãnh liệt à?" Hắn đoán.

Lần này cậu vẫn không lên tiếng, nhưng nhìn vẻ mặt của cậu thì hắn đã biết mình đoán đúng rồi.

"Khứu giác và thính giác đặc biệt nhạy bén, giác quan thứ sáu mạnh hơn người thường..." Kỳ Lam phân tích, "Khác hoàn toàn tình trạng của tôi, nhưng cũng là một loại biểu hiện của gien sau khi cường hóa, chẳng qua vẫn không rõ biểu hiện ở phương diện nào thôi. Sau khi tiếp nhận thực nghiệm của tiến sĩ Guy cậu mới xuất hiện những thay đổi này hả?"

Để bảo vệ thanh danh của tiến sĩ Guy, lần này Dương Hiểu Thiên không nhịn được đáp: "Lúc trước tôi từng bị cha đánh, đầu chấn thương nghiêm trọng. Sau khi tỉnh lại thì, ừm, thì khác trước kia. Tuy tiến sĩ Guy muốn thực hiện một ít thí nghiệm nhưng ngài ấy thật lòng muốn giúp tôi chữa bệnh."

"Cha cậu đánh cậu? Ông ta dám đánh cậu hả?" Kỳ Lam và Đàm Diệp Nhiên trăm miệng một lời, anh còn xúc động đến mức đập bàn.

Dương Hiểu Thiên: "..."

Lúc bấy giờ, Đàm Diệp Nhiên đã sở hữu tư liệu cá nhân của cậu trong thiết bị cá nhân, hiển nhiên biết rõ chuyện về Dương Tranh – cha của cậu. Hắn trực tiếp gửi một bản cho anh, từ vẻ mặt của hai người, có thể khẳng định những ngày sau của gã đàn ông kia chắc chắn không dễ chịu.

Tuy đồng ý với cách giải thích của Dương Hiểu Thiên, cảm thấy tiến sĩ Guy thật sự không muốn gây hại đến cậu, có thể cho phép cậu quay về cảng Bán Nguyệt nhưng hai người vẫn lo lắng, đều tính toán dùng biện pháp của mình để xác nhận.

Đang trong lúc nói chuyện, hắn thấy sắc mặt của cậu có hơi không khỏe, bèn hỏi: "Sao vậy, không thoải mái à?"

"Không có..." Cậu sờ ngực, vẻ mặt khó hiểu, "Lạ quá, hai người đều dự định sẽ đưa tôi về nhưng tại sao tôi vẫn thấy mình không thể nào quay về cảng Bán Nguyệt trong một thời gian dài được? Còn nữa, tim tôi đập cực kì nhanh, cảm giác này..."

Cảm giác này cậu từng trải qua, chính là một giây trước khi viên đạn kia bay về hướng ngực của chủ nhân, cậu bỗng thấy tim đập nhanh, không thèm nghĩ gì đã vọt về phía chủ nhân trong quá khứ, trước khi kẻ địch nổ súng bổ nhào về phía sau chủ nhân.

Hiện tại cậu cũng có cảm giác tương tự.

Cậu vừa dứt lời không tới một phút, chiến hạm của họ liền bị tập kích.

– Còn tiếp –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#đammỹ