Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù là Đàm Diệp Nhiên hay Kỳ Lam thì ai cũng là kẻ thân kinh bách chiến, tập kích bất ngờ tất nhiên sẽ không khiến bọn họ hoảng loạn mà ngược lại còn lập tức liên lạc với khoang điều khiển, chuẩn bị chiến đấu. Đàm Diệp Nhiên chỉ là nhân viên hậu cần, chưa cần bước chân lên tiền tuyến, thế nhưng Kỳ Lam không giống vậy, anh đã cùng quân đội Đế quốc tham gia chiến tranh, bèn trao đổi với hắn: "Thúc vào phòng kiểm soát của chỉ huy, con điều khiển cơ giáp nghênh chiến."

"Không được!" Đàm Diệp Nhiên và Dương Hiểu Thiên đồng thanh.

Lúc này cậu xen mồm vào thật sự không phải một lựa chọn sáng suốt, dẫu vậy cậu vẫn quyết định giành nói với Đàm Diệp Nhiên: "Anh ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm."

Cậu có cảm giác, mục tiêu của trận tập kích này là Kỳ Lam. Có điều, cậu lại không biết miêu tả thứ cảm giác đó như thế nào, chỉ có thể giải thích đơn giản một câu.

Đáng tiếc thay cả Đàm Diệp Nhie và Kỳ Lam đều không coi trọng cậu. Hai người thảo luận một hồi, bỏ cậu sang một bên, để cậu tự do hoạt động.

Trước tiên, Dương Hiểu Thiên theo Kỳ Lam vào khoang chiến đấu, trơ mắt nhìn anh khởi động cơ giáp, cửa khoang vừa mở ra chiếc cơ giáp ấy lập tức bay ra ngoài. Cậu định học theo anh vào một cơ giáp rồi bay ra, nào ngờ những cơ giáp ở đây đều đã có chủ, cần kiểm tra tròng đen mới có thể khởi động. Hơn nữa, trước đây cậu chưa từng tiếp xúc với thứ công nghệ cao này, hoàn toàn không biết phải lái chúng như thế nào, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ bị một vệ binh dẫn về chỗ Đàm Diệp Nhiên.

Đổi thành người khác mang đến phiền phức tương tự, chắc chắn Đàm Diệp Nhiên đã sớm vứt gã vào một căn phòng nào đó. Thế nhưng Dương Hiểu Thiên không giống vậy, cậu ấy... cậu ấy vẫn còn là một cậu nhóc. Hắn thật sự không nghĩ ra lý do đặc biệt nào để tha thứ cho cậu, sau cùng đành dùng một câu vạn năng giải quyết mọi vấn đề ra lấp liếm. Dẫu sao hắn cũng cảm thấy để cậu bên cạnh yên tâm hơn nhiều, còn về nguyên nhân tại sao thì đừng hỏi.

Đừng nhìn bộ dạng nhã nhặn của Đàm Diệp Nhiên mà xem thường. Thực ra, hắn là một chỉ huy thiên tài. Kỳ Lam vừa lao ra, hắn lập tức phái các phi thuyền cỡ nhỏ và cơ giáp ra hỗ trợ. Theo sau Kỳ Lam là một trung đội, chiến lực có thể nói không tầm thường chút nào, hắn tin rằng họ có thể đánh lui kẻ địch.

Thông qua màn hình theo dõi của chỉ huy, Dương Hiểu Thiên lần đầu được nhìn thấy toàn cảnh vũ trụ. Giữa khung cảnh tối đen như mực, mấy chiếc chiếc hạm cỡ lớn xuất hiện trong màn hình. Những chiếc chiến hạm ấy điên cuồng bay về phía bọn họ, một bên cánh bay không chịu được hỏa lực đã bị hư hỏng nặng, một phần động cơ đã bị hủy.

Mỗi lần bị đánh trúng, chiến hạm của họ sẽ lắc lư liên tục, nhưng các chiến sĩ đều đã quen với tình trạng ấy, biểu cảm vô cùng bình tĩnh. Dương Hiểu Thiên cực kì sợ hãi, nếu cậu vẫn là Khiếu Thiên ngày trước, chắc chắn đã bị số tiếng vang đáng sợ ấy dọa đến cụp lỗ tai, chui xuống trốn dưới chân chủ nhân. Loài chó trời sinh đã sợ tia lửa và tiếng nổ, khi Khiếu Thiên còn nhỏ, tiếng pháo hoa nổ có thể dọa cậu sợ đến mức gào khóc thảm thiết. Lúc này đây trực tiếp đối mặt với chiến tranh, đừng nói là chó, ngay cả người bình thường cũng thấy sợ hãi.

Dù bản thân đang sợ, cậu vẫn kiên cường đứng bên người Đàm Diệp Nhiên. Cậu sợ đến độ mặt mũi trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi hột, thế nhưng vẫn cắn răng đứng thẳng, những chiến sĩ đang bận rộn xung quanh đều không phát hiện ra điều gì bất thường.

"Khởi động động cơ dự bị." Máy móc bị bắn trúng, chiến hạm bắt đầu xóc nảy. Đàm Diệp Nhiên bình tĩnh phân phó: "Đội sửa chữa đi sửa động cơ, đội trưởng Lâm dẫn đội theo yểm trợ. Kỳ Lam dẫn đội công kích chiến hạm địch, tranh thủ thời gian cho đội sửa chữa hoàn thành công việc."

Động cơ dự bị được khởi động, chiến hạm ổn định trở lại. Kỳ Lam dẫn theo mấy chiến hạm cỡ nhỏ linh hoạt né tránh công kích của đối phương, hơn nữa còn liên tục bắn trả uy hiếp kẻ địch, không lâu sau đã khiến chiến hạm của chúng hư hỏng.

Sức chiến đấu của Kỳ Lam không tầm thường, mắt thấy bên ta chiếm thế thượng phong, lúc bấy giờ Đàm Diệp Nhiên mới chậm rãi thở phào, cẩn thận quan sát dấu hiệu trên chiến hạm đối phương, bất ngờ phát hiện đó là chiến hạm được Đế quốc sản xuất. Hắn lập tức mở quang não cá nhân, nhập mật mã quân đội rồi liên lạc với Cục Tình báo ở tinh cầu Đế đô. "Tôi vừa truyền ảnh lập thể của chiến hạm kẻ địch, mấy người tra xem chiến hạm này được sản xuất vào năm nào, phân cho ai, quân đoàn nào. Tại sao lại công kích chúng tôi."

Nói xong câu đó, hắn chợt có cảm giác ai đó nắm chặt cánh tay mình. Thời khắc mấu chốt bị kẻ khác làm phiền, hắn khó chịu quay đầu lại, thấy gương mặt trắng bệch của Dương Hiểu Thiên bèn áp chế cơn giận trong lòng xuống, hít sâu một hơi, dùng chất giọng dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"

"Tôi nhận ra chiến hạm đó." Khuôn mặt cậu càng lúc càng trắng. Cậu chỉ vào chiếc chiến hạm trên màn hình, nói: "Khi kiểm tra đội ngũ chuẩn bị xuất chinh ở cảng Bán Nguyệt tôi đã nhìn thấy nó. Đó là chiến hạm thuộc Quân đoàn I..."

"Sao có thể..." Nháy mắt, mặt Đàm Diệp Nhiên còn trắng hơn cậu.

Nào ngờ, giây tiếp theo hắn lại nhận được tin từ bên tình báo truyền tới. "Báo cáo cấp trên, chiếm hạm này có số hiệu LFGS2345XX, là chiến hạm xuất xưởng vào tháng 12 năm ngoái. Đây là chiến hạm kiểu mới với tính năng ổn định và sức chiến đấu mạnh mẽ, trước mắt là chiến hạm tiên tiến nhất Đế quốc. Chiến hạm thuộc quyền sở hữu của Quân đoàn I, chỉ huy là tướng quân Albert Lawson. Tin tức cuối cùng thu được là ở cảng Bán Nguyệt, bốn mươi tiếng trước đã thông qua trạm không gian rời Hệ Ngân hà."

"Cái gì!" Đàm Diệp Nhiên chỉ cảm thấy máu thịt toàn thân lạnh lẽo, chiếc chiến hạm vốn đã phải rời Hệ Ngân hà lại xuất hiện trước mặt bọn họ. Rốt cuộc Kỳ Thành đang âm mưu điều gì!

"Rút lui, toàn quân nhanh chóng rút lui!" Đàm Diệp Nhiên lập tức ra lệnh với các chiến sĩ trên chiến trường, "Tất cả trở về chiến hạm ngay lập tức!"

Đối phương có chuẩn bị mà đến, bọn họ không thể đối kháng. Hiện tại chỉ có thể rút toàn quân về, đưa chiến hạm nhanh chóng rời đi, hi vọng bọn họ có thể chạy thoát.

Trong Hệ Ngân hà, trạm không gian cách bọn họ gần nhất cũng phải mất một giờ mới tới nơi. Chết tiệt! Đàm Diệp Nhiên tức giận đập bàn điều khiển, thời gian quá dài, cơ bản không có khả năng chạy thoát. Đối phương lựa chọn mai phục ở đây chứng tỏ chúng đã tính toán cẩn thận, khiến bọn họ trốn cũng không được, tránh cũng không xong.

Nhận được mệnh lệnh, các chiến sĩ vội vàng yểm trợ nhau rút về, nhưng mọi thứ đã muộn. Chiến hạm cỡ lớn vẫn luôn ngốc nghếch nả súng không thể bắn đến các chiến hạm nhỏ và cơ giáp phút trước đột ngột phóng ra một chiêu công kích giống hệt pháo hoa nổ. Chiêu thức ấy vô cùng xinh đẹp, không gian u ám được nó chiếu sáng trở nên rực rỡ nhiều màu, nhưng trong mắt các chiến sĩ thì đó chính là điềm báo tử vong.

Tựa như tiên nữ rải hoa, tia sáng từ pháo hoa đâm xuyên qua từng chiến hạm nhỏ. Tất cả chiến sĩ ra ngoài tác chiến đều đã không thể trở về được nữa.

"Chết tiệt!" Đàm Diệp Nhiên văng tục. Chiến hạm kiểu mới không chỉ có vũ khí tiên tiến mà còn có hệ thống định vị theo dõi. Thứ hệ thống định vị này khi định vị chiến hạm của tinh hệ khác có thể sẽ xảy ra sai lầm nhưng khi định vị chiến hạm của Đế quốc thì cực kì chuẩn xác. Lúc trước, bọn chúng không phải không né trách công kích mà đang dẫn bọn họ vào phạm vi công kích, dùng chiêu một lưới bắt gọn.

Với phương pháp chiến đấu đó, Đàm Diệp Nhiên có thể khẳng định, người điều khiển chiếc chiến hạm kia chắc chắn là Kỳ Thành, không còn ai khác.

"Chúng ta sai rồi. Sai hoàn toàn!" Hắn lẩm bẩm, "Kỳ Thành cơ bản không có rời Đế quốc Adela. Chuyện Kỳ Đinh Mậu ở cảng Bán Nguyệt chính là để chúng ta nghĩ rằng Kỳ Thành đã rời Đế quốc được hai tháng, buộc các quân đoàn khẩn cấp ra quân truy bắt. Từ đó, gã có thể nhân cơ hội đó trực tiếp chiếm đoạt vũ khí tiên tiến nhất của Đế quốc..."

Dòng máu nóng trong cơ thể mọi người đều trở nên lạnh lẽo, họ hoàn toàn không thể tưởng tượng được kẻ địch mà mình đang đối mặt rốt cuộc là người như thế nào.

Năm đó, Kỳ Thành là Chiến thần của Đế quốc, tài dùng binh quỷ dị của gã khiến kẻ địch không thể nào đoán trước được. Từng có một nguyên soái ở thế hệ trước khen rằng, tất cả quan chỉ huy của Đế quốc trên dưới năm trăm năm đều không có ai đủ khả năng vượt qua Kỳ Thành. Quả thật là vậy, ngày trước không có, tương lai cũng không tìm được ai.

Cách hai mươi năm, câu chuyện thần thoại đó vẫn được lưu truyền trong phạm vi Đế quốc. Chỉ là thời bây giờ, các chiến sĩ đều là lính mới nhập ngũ, bọn họ chưa từng trải qua đoạn thời gian Kỳ Thành đại sát tứ phương, cho rằng câu chuyện đó chỉ là thêu dệt, không thèm để ý. Nhưng chính lúc này, chính tại chiến hạm này, lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến sự khủng bố của Kỳ Thành.

Sự lợi hại của Kỳ Thành không nằm ở sức chiến đấu mà ở tâm trí đáng sợ.

Thử hỏi có ai bị Đế quốc nhốt suốt hai mươi năm, khi có cơ hội chạy thoát lại không lập tức rời Hệ Ngân hà đến nơi an toàn mà lại mai phục trong nước, chờ đợi thời cơ?

Ván cờ này bắt đầu từ lúc nào? Là hai tháng trước, khi Kỳ Đinh Mậu cố ý để bị bắt thì mưu đồ ấy bắt đầu hay là hai mươi năm trước, khi Kỳ Thành đơn độc ngăn cản truy binh, đổi lấy cơ hội trốn thoát cho toàn bộ thủ hạ?

Rốt cuộc, gã đã thấy trước bao nhiêu bước, có phải người dân Đế quốc đều bị gã dắt mũi hay không?

Đàm Diệp Nhiên và Kỳ Thành cùng nhau trưởng thành, hơn ai hết, hắn là người hiểu rõ sự khủng bố của gã nhất. Khi đó, hắn còn cho rằng đi theo một người như thế, nhất định tương lai của Đế quốc sẽ được dẫn dắt phát triển rực rỡ. Nhưng hiện tại, khi đối phương đã trở thành kẻ địch, hắn chỉ cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ mà trước đây chưa từng trải qua. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ chơi cờ thắng Kỳ Thành. Bây giờ, liệu hắn có thể thắng không?

"Kỳ Lam không sao." Khi ý chí của mọi người đều bị thứ pháo hoa đáng sợ ấy thiêu rụi, chỉ có Dương Hiểu Thiên vẫn giống như trước chú tâm vào mục tiêu nhiệm vụ của mình. Thông qua màn hình, cậu nhìn thấy cơ giáp của Kỳ Lam tránh thoát công kích trí mạng, có điều bên ngoài có chút trầy xước, phía cuối đường bay lộ ra vài tia lửa.

"Kỳ Thành ——" Qua thiết bị truyền tin, mọi người nghe được tiếng gào đau đớn của Kỳ Lam, sơ sảy một cái, bóng cơ giáp trong màn hình đã biến mất.

"Kỳ Lam ẩn thân..." Đàm Diệp Nhiên lấy lại bình tĩnh. Hắn lập tức truyền lời qua máy truyền tin: "Kỳ Lam, tôi biết cậu nghe được tiếng của tôi. Cậu nghe cho kĩ, chúng ta vẫn còn hi vọng. Chiếc chiến hạm đó là sản phẩm mới nhất của Đế quốc, thiết kế của nó rất hoàn mỹ nhưng vẫn có nhược điểm. Vừa rồi người bên Cục Tình báo đã gửi nhược điểm của nó qua cho tôi, tôi gửi kết cấu của nó cho cậu. Công kích vào phần cánh trái bên dưới có thể khiến chiến hạm tự hủy. Kỳ Thành là người điều khiển chiến hạm, một khi gã gặp chuyện không may các chiến hạm khác sẽ không giữ được bình tĩnh nữa, nhân lúc đó chúng ta sẽ chạy thoát."

Khi chỉ huy, Đàm Diệp Nhiên quan sát thấy Dương Hiểu Thiên nhiều lần muốn mở miệng nhưng hắn vẫn không cho cậu cơ hội lên tiếng, thay vào đó ra lệnh cho cấp dưới: "Dẫn cậu ấy đến tàu cứu sinh, các cậu phân nhau mỗi người một tàu nhanh chóng chạy trốn. Từ lúc bắt đầu đến giờ kênh liên lạc cá nhân của tôi vẫn không liên lạc với bên ngoài được, chắc chắn đối phương đã chặn tín hiệu của chúng ta. Các cậu lập tức chọn các hướng khác nhau để rút lui, tối thiểu phải có một người chạy thoát, quay về báo tin cho Quốc hội. Nói cho họ biết, rốt cuộc Kỳ Thành là một kẻ thù như thế nào."

Nói xong, Đàm Diệp Nhiên cung kính chào tất cả theo đúng nghi thức.

Hắn ở lại chiến hạm, muốn cùng Kỳ Lam đồng sinh cộng tử.

Lòng mọi người đều nặng trĩu, họ đồng loạt cúi chào hắn, sau đó dẫn Dương Hiểu Thiên đi. Trước khi rời đi, cậu còn quay đầu lại nhìn hắn, nói lớn: "Trưởng quan Đàm, ngài sẽ không sao đâu."

Đàm Diệp Nhiên quay đầu nở nụ cười với cậu. Mặc kệ thế nào, hắn nhất định phải bảo vệ cậu nhóc này, cậu nhóc là bị hắn liên lụy, vốn dĩ cậu có thể ở lại cảng Bán Nguyệt tiếp tục làm nhân viên tạm thời của mình.

"Đây là nút bấm, đây là bản đồ tinh hệ. Chỉ cần ấn chọn tinh cầu mà cậu muốn đến trên bản đồ là tàu cứu sinh sẽ tự động định vị đưa cậu đến nơi đó." Chiến sĩ phụ trách nhiệm vụ đưa Dương Hiểu Thiên rút lui kiên nhẫn hướng dẫn, "Trong tàu cứu sinh, cậu có thể lựa chọn hình thức ngủ đông hoặc duy trì tỉnh tảo. Tàu có thể phản kích khi bị tấn công, có điều đạn dược dự trữ không nhiều, phải dùng tiết kiệm. Ngoài ra, đây là hình thức điều khiển bằng tay, đây là cánh quạt. Thiết kế của tàu cứu sinh coi trọng tốc độ, khi cánh quạt được sử dụng tàu sẽ tăng tốc, vận tốc gấp hai đến ba lần chiến hạm thông thường. Khi gặp tình huống khẩn cấp có thể sử dụng, nhưng cơ chế đó rất tốn nhiên liệu, phải dùng cẩn thận."

Giải thích xong, người chiến sĩ đó nhét Dương Hiểu Thiên vào tàu cứu sinh, giúp cậu đặt điểm đến là cảng Bán Nguyệt, sau đó chạy về tàu cứu sinh của mình.

Tàu cứu sinh có thể chứa hai đến ba người, song số lượng tàu cứu sinh được lắp đặt trong chiến hạm vô cùng nhiều, để đạt được mục đích phân tán lực chú ý của kẻ địch, Đàm Diệp Nhiên đã yêu cầu mỗi người một tàu, chia ra chạy trốn theo nhiều hướng khác nhau. Dương Hiểu Thiên ngồi trong khoang tàu, cô đơn nhìn tàu của mình bay khỏi chiến hạm.

Tiến vào vũ trụ, khung cảnh xung quanh tối đen như mực, chỉ có phía xa là một chiếc chiến hạm cỡ lớn, lẻ loi hứng chịu công kích của những chiến hạm khác.

Chiến hạm cầm đầu ở bên kia, phần cánh trái phía dưới của nó liên tục bị tấn công. Dường như nó đang muốn bắn chết kẻ tấn công kia nhưng Kỳ Lam lại có khả năng ẩn thân khiến nó không thể đánh trúng.

Trong bóng đêm, Dương Hiểu Thiên thấy rõ, cứ cách một hoặc hai phút là cơ giáp của Kỳ Lam lại bị thương, phần hư hỏng đó tóe ra tia lửa...

Dự cảm xấu một lần nữa siết chặt trái tim cậu. Cậu không biết lịch sử của Đế quốc, không biết Kỳ Thành là dạng người gì, càng không rõ mục đích của gã là gì, tại sao lại muốn tấn công chiến hạm của bọn họ.

Cậu chỉ biết một chuyện, rằng nhiệm vụ của cậu là theo dõi Kỳ Lam chặt chẽ, hộ tống anh quay về tinh cầu Đế đô.

Một nhiệm vụ đơn giản thế thôi.

Khiếu Thiên cậu từ lúc sinh đến lúc chết, không có một nhiệm vụ nào không thể hoàn thành.

Nghĩ đến đó, Dương Hiểu Thiên quyết đoán dựa theo lời người chiến sĩ hướng dẫn vừa rồi, chỉnh hình thức tự động điều khiển sang điều khiển bằng tay, mở cánh quạt, không mấy thuần thục quay lại đoạn đường vừa đi, dùng tốc độ cao nhất vọt về hướng chiến hạm.

Mà lúc này, ở khoang chỉ huy, Đàm Diệp Nhiên cũng thấy được tình trạng của Kỳ Lam, máu thịt cả người như ngừng chuyển động.

Thứ pháo hoa vừa rồi không phải không đánh trúng Kỳ Lam mà cố ý làm cơ giáp của anh bị thương, từ đó xác định vị trí của anh trong quá trình ẩn thân.

Từ lúc bắt đầu thì mục đích của Kỳ Thành chỉ có một, đó chính là mang thực nghiệm xuất sắc nhất của gã năm đó – Kỳ Lam – đi.

Nhưng hiện tại...

Mắt thấy chiến hạm đối phương thả ra tấm lưới lớn vững vàng bao vây bốn phía xung quanh vị trí tia lửa vừa xuất hiện, sau đó chậm rãi thu hẹp lại, Kỳ Lam đã muốn trở thành vật trong tay Kỳ Thành, cơ bản không có khả năng chạy thoát...

Đàm Diệp Nhiên vô lực quỳ trước đài chỉ huy. Hắn đã bị tính kế hoàn toàn.

Kỳ Thành không chì hiểu người của Đế quốc mà còn hiểu rõ phương thức chiến đấu của Đàm Diệp Nhiên. Gã đã thiết kế sẵn một cái bẫy, chờ hắn bị dắt mũi chui vào, ngu ngốc dâng Kỳ Lam đến cửa.

Giống như năm đó hai người cùng nhau chơi cờ. Dẫu hai mươi năm đã trôi qua, Đàm Diệp Nhiên vẫn bị Kỳ Thành khống chế.

Nhưng đúng lúc đó, giữa màn hình xuất hiện một ánh lửa rực rỡ, bay thẳng đến tấm lưới bao vây Kỳ Lam.

Ánh lửa đó vực dậy tinh thần uể oải của Đàm Diệp Nhiên. Hắn vội vàng điều chỉnh góc độ quan sát, nhìn tàu cứu sinh nho nhỏ lao vào lưới như thiêu thân lao đầu vào lửa, dùng sức xé rách lưới câu.

Là Dương Hiểu Thiên!

Đàm Diệp Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới việc chạy trốn, chính vì vậy hắn đã đưa tàu cứu sinh của mình cho Dương Hiểu Thiên. Đó là chiếc tàu tốt nhất chiến hạm, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái hắn liền nhận ra. Chiếc tàu ấy là chiếc có nhiều năng lượng dự trữ nhất, cũng là chiếc có hỏa lực và tốc độ nhanh nhất.

Thời điểm tất cả chiến sĩ rút lui, Hoàng Thái tử bị vây bắt, ý chí của quan chỉ huy hoàn toàn bị đánh tan, một cậu nhóc mười chín tuổi lái chiếc tàu cứu sinh nho nhỏ vụt đến với ý định cứu người... Quả là buồn cười, chẳng khác nào chịu chết...

Song, nhìn thấy hình ảnh giãy dụa giữa tấm lưới ấy, Đàm Diệp Nhiên cảm thấy máu thịt trong người một lần nữa sống lại.

Chiến hạm cỡ lớn bắt đầu ngưng tụ hỏa lực, mưu đồ giết chết chú sâu bé nhỏ đang gắng sức cắn chết đại thụ to lớn. Đàm Diệp Nhiên tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.

Hắn lập tức chuyển đổi hình thức liên lạc. Tất cả chiến hạm của Đế quốc đều có thể liên lạc với nhau qua hệ thống liên lạc chung, chiếc chiến hạm trước mắt cũng không ngoại lệ.

"Kỳ Thành..." Đàm Diệp Nhiên nói, "Tôi biết là anh, cũng biết tôi trước mắt anh chẳng khác nào một tên hề nhảy nhót, từ đầu đến cuối đều không có khả năng thắng anh..."

"Nhưng có một việc anh phải nhớ kĩ. Người dân của Đế quốc không phải con rối của anh, chỉ cần có một tia hi vọng, tôi chắc chắn sẽ không để anh thực hiện được mục đích." Dứt lời, Đàm Diệp Nhiên ấn xuống một nút.

Giữa vũ trụ, chiến hạm của hắn nhanh chóng giải thể, mỗi một bộ phận đều lấy tốc độ nhanh nhất bay thẳng về hướng chiến hạm của Kỳ Thanh, kể cả khoang chỉ huy của hắn.

Đó chính là hình thức tự hủy của chiến hạm Đế quốc. Một khi hình thức ấy được kích hoạt, cả chiến hạm sẽ bộc phát sức chiến đấu kinh người, đổi lại người bên trong sẽ không còn khả năng sống sót. Hình thức đó được phát triển sau cuộc chiến tranh giống loài lần thứ nhất. Năm xưa, các chiến sĩ tham gia chiến tranh vì để bản thân không trở thành tù binh của kẻ địch, không để bọn chúng nghiên cứu cơ thể của họ đã kích hoạt cơ chế tự hủy này khi thua cuộc. Thân thể bị nổ thành bụi phấn giữa vũ trụ bao la, không cho kẻ địch bất cứ cơ hội nào thu được mẫu gien. Thiết kế đó vẫn được sử dụng đến ngày nay, mỗi một chiến hạm của Đế quốc đều có cơ chế đó.

Có điều, chiến hạm của Đàm Diệp Nhiên có điểm đặc biệt hơn những chiến hạm thông thường. Quan chỉ huy có một vòng bảo vệ nhỏ, được dùng để bảo vệ một người duy nhất nhằm mục đích giúp người đó mang theo tin tức tình báo chạy trốn. Chức năng bảo vệ đó chỉ được kích hoạt khi chiến hạm tự hủy, rắn chắc đến mức không gì có thể phá hủy, dù là công kích khủng bố cỡ nào thì vòng bảo vệ cũng chống đỡ được năm đến mười phút.

Với chức năng đó, chiếc chiến hạm này được đặt tên là "Mồi lửa".

Từ xưa đến nay, đó chính là chiến hạm của hoàng tộc.

Vòng bảo vệ bé nhỏ lại cực kì kiên cố ấy vững vàng bảo vệ tàu cứu sinh của Dương Hiểu Thiên, khiến công kích của chiến hạm đối phương không thể đánh trúng cậu.

"Đàm Diệp Nhiên! Cậu điên rồi à!" Cuối cùng giọng của Kỳ Thành cũng truyền tới thông qua thiết bị liên lạc, vừa có chút khàn khàn, vừa có chút quen thuộc. "Cậu thà rằng tan xương nát thịt cũng muốn bảo vệ... Bảo vệ một cái tàu cứu sinh quái lạ đó? Sao lại không dùng nó bảo vệ Kỳ Lam hả?"

"Anh không hiểu." Bởi vì năng lượng từ chiến hạm nên toàn thân Đàm Diệp Nhiên đều bị thương, hắn mỉm cười, "Anh không hiểu ánh lửa bất ngờ xuất hiện đó đã cổ vũ tôi như thế nào. Anh không biết tôi vừa nhìn thấy cái gì đâu."

Đôi mắt đơn thuần xen lẫn cố chấp đó, biểu cảm vừa ngoan cố vừa kiên định. Những thứ đó như muốn nói dẫu có đối mặt với âm mưu cũng sẽ không dao động, dẫu có chuyện gì xảy ra cũng không buông tay hi vọng...

Đàm Diệp Nhiên chợt nhớ lại những lời Dương Hiểu Thiên nói trước khi cất bước rời đi, cậu nói hắn nhất định sẽ sống sót. Một cậu nhóc không bao giờ nói lời vô nghĩa, tại sao lại đột nhiên nói những lời đó chứ? Một người có giác quan thứ sáu nhạy bén như cậu, có phải đã cảm giác được gì không?

Một cậu nhóc vừa thấy chiến hạm khai hỏa đã sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, từ đâu mà có dũng khí đơn độc điều khiển tàu cứu sinh bay về phía kẻ địch?

Đàm Diệp Nhiên thật sự muốn hỏi Dương Hiểu Thiên một câu. Song, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại cảm thấy không cần thiết.

Thực ra đáp án vô cùng đơn giản, cậu nhóc ấy chỉ đang chấp hành nhiệm vụ mà thôi. Hắn cũng vậy, nhiệm vụ của hắn là hộ tống Kỳ Lam quay về Đế đô, dù có gặp phải chuyện gì cũng không thể từ bỏ.

Chiến hạm phân ra từng mảnh điên cuồng đâm vào chiến hạm của Kỳ Thành. Giữa vũ trụ, vô số ánh lửa chói lòa được sinh ra sau mỗi lần va chạm. Và khoang chỉ huy đúng lúc nổ tung cạnh tàu cứu sinh của Dương Hiểu Thiên, sức mạnh từ vụ nổ xé rách tấm lưới, tạo điều kiện thuận lợi cho cậu vọt vào trong.

"Đàm Diệp Nhiên!" Kỳ Thành đứng trong khoang chỉ huy quát lớn, gã trơ mắt nhìn khoang chỉ huy nho nhỏ nổ tung, thiết bị truyền tin cũng truyền đến tiếng nổ mạnh.

"Đại nhân, chiến hạm bị hư hỏng nghiêm trọng." Thủ hạ chạy tới nói, "Hiện tại không thể xác định vị trí của Kỳ Lam và chiếc tàu cứu sinh kia nữa."

Kỳ Thành lẳng lặng nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở ra, hạ lệnh: "Chẳng phải còn những tàu khác sao? Truy!"

"Dạ."

Cùng lúc đó, cuối cùng Dương Hiểu Thiên cũng tìm được Kỳ Lam sức cùng lực kiệt. Cậu cởi cơ giáp của anh ra, nhét anh vào tàu cứu sinh.

Vòng bảo vệ vẫn còn chút thời gian, cậu mở cánh quạt, dùng hết sức bay thẳng đến một phương hướng xa lạ.

Kỳ Lam bị thương khắp người, vừa vào tàu cứu sinh liền hôn mê bất tỉnh, khóe mắt còn có một giọt nước, không biết là nước mắt hay mồ hôi. Dương Hiểu Thiên vội vàng đưa anh vào cơ chế ngủ đông, giúp anh bảo tồn sức lực.

Tốc độ của tàu cứu sinh vượt xa tốc độ của chiến hạm. Trong vòng bảo vệ, Dương Hiểu Thiên tránh thoát mọi công kích của chiến hạm, dựa vào tốc độ hiện tại, trước khi vòng bảo vệ biến mất, chắc chắn bọn họ sẽ thoát khỏi phạm vi tấn công của chúng. Tàu cứu sinh chạy trốn đến một địa phương không biết tên.

Khi vòng bảo vệ biến mất, Dương Hiểu Thiên xoa xoa hai má đã phủ kín mồ hôi, tiếp tục chặn đường phía trước.

"Bọn chúng đi đâu?" Kỳ Thành mở bản đồ, nhíu mày hỏi.

"Việc đó..." Thủ hạ ấp a ấp úng, không nói nên lời, "Nơi bọn chúng đến, hình như là khu vực chưa được khai phá..."

Hệ Ngân hà vô cùng rộng lớn, tuy rằng Đế quốc đã tiến vào thời đại vũ trụ rất nhiều năm nhưng vẫn chưa khám phá hết tất cả. Dương Hiểu Thiên mơ mơ màng màng chạy đến chỗ kia, chính là khu vực mà Đế quốc chưa khai phá, không có bản đồ chỉ dẫn...

– Còn tiếp –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#đammỹ