Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dựa vào đôi chân của hai người để tìm nguồn năng lượng trên hành tinh này thì chuyện đó gần như là không thể xảy ra. Dù cho thể lực của hai người đều hơn hẳn người bình thường, có thể chạy vô cùng nhanh đi chăng nữa thì trong một thời gian ngắn cũng không thể vòng hết tinh cầu. Tuy nhiên, có gắng tìm kiếm vẫn tốt hơn là ngồi một chỗ chờ chết, chờ người khác đến cứu viện không bằng bản thân tự nỗ lực, giống như năm đó Kỳ Lam bị Kỳ Thành nhốt trong phòng tiến hành thí nghiệm. Hắn không ngu ngốc chờ người khác tới cứu mà tự nghĩ biện pháp để chạy trốn, nhờ có vậy mà bộ mặt thật của Kỳ Thành mới được đưa ra ánh sáng.

Năm đó, Kỳ Lam mới năm tuổi đã có thể đánh thức năng lực tàng hình nhờ vào khao khát muốn sống mãnh liệt, vậy thì hiện tại, một Kỳ Lam hai mươi sáu tuổi chắc chắn cũng có thể thoát khỏi hành tinh này bằng sức mạnh của mình.

Cho đến bây giờ, anh vẫn sống dựa vào niềm tin đó, cũng vì vậy mà anh mạnh hơn mọi người rất nhiều.

Hơn nữa, hiện tại bên cạnh anh còn có người đồng hành.

Con người là sinh vật sợ cô đơn, có bạn đồng hành ở cạnh, dù bạn từng ghét người ấy đến cỡ nào đi chăng nữa thì dưới tình huống này tất nhiên sẽ sinh ra thiện cảm, huống chi là Dương Hiểu Thiên trời sinh đã là người không thể chán ghét. Lúc bấy giờ, Kỳ Lam còn cảm thấy may mắn khi người bị mắc kẹt trên tinh cầu này với anh là cậu chứ không phải ai khác. Cậu là một đứa trẻ vừa mới trưởng thành, ngay cả đại học còn chưa học, thế nhưng sự bình tĩnh và điềm đạm của cậu vượt xa rất nhiều người trưởng thành.

Đối mặt với nỗi tuyệt vọng rằng họ có thể bị nhốt trên hành tinh này cả đời, Dương Hiểu Thiên không những không khóc còn tự mình xác nhận xem lượng thức ăn và thuốc còn đủ dùng hay không, từ đó suy nghĩ biện pháp tìm kiếm bổ sung thức ăn. Lúc Kỳ Lam còn hôn mê, cậu đã tìm được một nguồn nước, chờ anh tỉnh lại bèn lợi dụng điểm đặc biệt trên cơ thể anh xác định độ tinh khiết của nước. Nhờ có nước mà bọn họ mới có thể mỏi mắt ngóng trông đá năng lượng hấp thu năng lượng suốt sáu mươi giờ mà không thay đổi gì với tâm trạng không một chút lo lắng.

Điều quan trọng nhất chính là khả năng sinh tồn của Dương Hiểu Thiên trong môi trường hoang dã cực kì mạnh mẽ. Bản lĩnh của cậu không linh hoạt như đứa nhỏ trưởng thành trong gia đình bình thường, trái lại giống như người của bộ đội đặc chủng thân kinh bách chiến. Hơn nữa, khứu giác và thính giác của cậu còn vô cùng nhạy bén, gần như không có sinh vật nguy hiểm nào có thể đến gần họ, dù là lúc ngủ say thì cậu cũng có thể tỉnh dậy ngay lập tức. Với khả năng của cậu, cả hai yên ổn ngủ say suốt nhiều ngày liên tiếp, không sợ những sinh vật nguy hiểm tiếp cận.

Dĩ nhiên, người bình thản chắc chỉ có mỗi Kỳ Lam. Bởi lẽ, mỗi khi có tiếng động Dương Hiểu Thiên đều tỉnh lại ngay, không biết có ngủ ngon hay không nữa.

"Sau này chúng ta thay nhau gác đêm." Một tuần sau, Kỳ Lam đề nghị. "Dù cậu nói bản thân không sao nhưng xem ra cậu cũng không được ngủ ngon. Chúng ta thay nhau gác đêm, vậy thì về sau cậu cũng không phải vất vả quá."

"Đêm?" Dương Hiểu Thiên ngẩng đầu nhìn ánh nắng tươi sáng trải dài suốt một tuần liền. Chỗ này có ban đêm à?

"Tôi chỉ ví dụ." Kỳ Lam hít sâu một hơi, "Ý tôi là chúng ta thay phiên ngủ sẽ tốt hơn."

Dương Hiểu Thiên duỗi tay ra sau gãi lưng, lắc đầu, nói: "Không cần, thay phiên ngủ rất tốn thời gian. Với lại, đây là thói quen của tôi, chỉ có như vậy tôi mới ngủ ngon."

Lúc cậu còn là một chú chó, nửa đêm khi ngủ đều phải cảnh giác, có tiếng động nhỏ sẽ tỉnh ngay lập tức, từ lâu đã tập thành thói quen ngủ ít rồi. Giấc ngủ của cậu rất ngắn, có thể tỉnh ngay, cũng có thể chìm vào giấc ngủ trong vài giây.

Dẫu là thế nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự quan tâm của Kỳ Lam, sau khi nghĩ xong bèn lễ phép nói: "Cảm ơn."

Mặt anh đỏ lên một cách đáng ngờ, không vui quay đầu, nói: "Nếu cậu thấy không cần thiết thì quên đi. Có điều, đến lúc cậu thấy bản thân không chịu được nữa phải nói cho tôi biết. Tuy rằng lúc tôi tỉnh táo cũng không nhạy bén bằng cậu khi ngủ nhưng ít nhất có thể chia sẻ với cậu."

"Ừ." Dương Hiểu Thiên quyết định tin tưởng rằng anh muốn giúp đỡ cậu, gật đầu nói: "Nếu tôi thấy không khỏe sẽ nói thẳng."

Kỳ Lam hài lòng nghe câu trả lời của cậu, sau đó thuận tay bắt một con cá chuồn bơi đến tấn công họ.

Động vật ở đây và động vật ở hành tinh mẹ Trái đất rất khác nhau, chúng cực kì lạ. Đến khi nào bọn họ rời khỏi đây, nhất định sẽ thông báo tình hình cho Đế quốc biết, để người bên Đế quốc đến khai phá, từ đó phát triển giá trị du lịch của nơi đây. Dù sao người dân Đế quốc Adela cũng ít khi nhìn thấy động vật, đến tinh cầu nguyên thủy này tiếp xúc gần gũi với động vật, trải nghiệm phong cảnh tuyệt đẹp của hệ sinh thái nguyên thủy là một ý kiến không tồi.

Song, bản thân Kỳ Lam cũng hiểu rõ, dẫu nơi này có đẹp đến đâu thì trong lòng người dân Đế quốc Adela, động vật đáng yêu nhất luôn luôn là nhóm động vật tồn tại ở hành tinh mẹ thuở xưa. Con người và những sinh vật đã chết thảm trong cuộc chiến tranh giống loài đều có chung một hệ thống gien, tình yêu dành cho nhau bắt nguồn từ thông tin di truyền, sinh vật ngoài hành tinh có đáng yêu cỡ nào thì thứ mà con người thích nhất vẫn là sinh vật đến từ hành tinh mẹ.

Đáng tiếc, những sinh vật ấy đã tuyệt chủng.

Thương cảm một lúc, không lâu sau Kỳ Lam lập tức cùng Dương Hiểu Thiên tiếp tục thăm dò phản ứng năng lượng. Khả năng dò tìm có được là nhờ có cơ giáp của anh, khi cơ giáp bị tàn phá rơi xuống, trước khi ý thức biến mất anh đã thu nó vào không gian và đưa đến tinh cầu này. Năm xưa, khi còn học tập ở khoa Cơ giáp, để có hiểu biết sâu nhất về cơ giáp mà anh đã chọn môn tự học là chế tạo cơ giáp cơ bản. Khả năng thực hành của anh rất tốt, thành tích trong trường luôn dẫn dầu. Bây giờ, những thứ học được cực kì hữu dụng. Anh tháo sạch khối cơ giáp đã hư hỏng, tận dụng linh kiện tinh vi bên trong và hệ thống quét hình để tạo ra một cái máy dò tìm năng lượng đơn giản, phạm vi tìm kiếm tầm vài chục dặm, tuy hơi nát bét nhưng phần nào giải quyết được nhu cầu của họ.

Hơn nữa, đá năng lượng trong động cơ cơ giáp có thể làm năng lượng dự trữ cho tàu cứu sinh. Kỳ Lam dự định sẽ nạp đầy năng lượng cho hai viên đá trước khi rời khỏi hành tinh này, tránh trường hợp bọn họ đi được nửa đường lại gặp phải tình huống bất trắc hết năng lượng rồi lưu lạc giữa vũ trụ. Hiện tại có một viên dự phòng, tuy là kích cỡ không khớp vẫn tốt hơn mất phương hướng rồi lạc đến một khu vực không tên nào đó.

Vấn đề duy nhất bây giờ là tinh cầu này có nguồn năng lượng thích hợp để bổ sung cho đá không, phải mất bao lâu bọn họ mới tìm được...

"Không lý nào không có năng lượng." Kỳ Lam nói trong lúc nghỉ ngơi, "Một hành tinh có thể sinh ra nhiều mạng sống thế này đồng nghĩa với việc nó có đủ điều kiện để sinh ra mạng sống bậc cao hơn. Sau bao năm tiến hóa phát triển, trong hành tinh chắc chắn có nguồn năng lượng. Chỉ cần chúng ta có đủ kiên nhẫn, nhất định sẽ tìm được."

"Nhưng hành tinh này lớn đến thế, chúng ta phải mất bao lâu mới tìm được?" Dương Hiểu Thiên tự biết mình không hiểu gì về phương diện này nên luôn nghe theo mệnh lệnh của Kỳ Lam, đồng thời có thể dựa vào đó học thêm kiến thức.

"Trước khi cậu hạ cánh tàu cứu sinh đã ghi lại dữ liệu của hành tinh này. Kích thước của nó tương đương với hành tinh mẹ, với tốc độ của chúng ta hiện tại, có lẽ cần... bốn mươi hoặc năm mươi năm..." Kỳ Lam cũng tuyệt vọng khi tính toán ra con số này.

"Bốn năm mươi năm..." Dương Hiểu Thiên im lặng trong chốc lát rồi lạc quan nói: "Ngắn hơn khoảng thời gian sáu mươi tám năm bổ sung năng lượng cho đá một chút. Hơn nữa, anh đã nói một hành tinh không thể chỉ có một nguồn năng lượng. Vậy nên, chúng ta không nhất định phải tìm nhiều năm, nói không chừng ngày mai sẽ tìm được thôi."

"Cậu nói cũng có lý..." Kỳ Lam cẩn thận đánh giá Dương Hiểu Thiên một hồi, phát hiện cậu thật sự không có chút thất vọng hay tuyệt vọng nào, hẳn là trong lòng vẫn nghĩ rằng một ngày nào đó họ có thể thoát ra.

Thẳng thắn mà nói, tuy bên ngoài anh tỏ ra không quan tâm, tựa như chuyện gì anh cũng làm được, không lâu nữa sẽ có thể chạy vào tàu cứu sinh chinh phục vũ trụ nhưng thực ra sâu trong lòng anh vẫn thấy lo lắng sợ hãi. Sao có thể không sợ chứ. Khi cậu cứu anh, những người khác đã vào tàu cứu sinh trốn đi thật xa, rõ ràng không có ai thấy bọn họ đi đến nơi nào. Người dân Đế quốc e là không có khả năng biết được bọn họ đã vào khu vực chưa khai phá, tưởng rằng họ một đã chết, một rơi vào tay Kỳ Thành.

Nói cách khác, bọn họ không đợi được cứu viện. Dù có tìm được nguồn năng lực thì cũng không đồng nghĩa với tìm thấy đường về. Tinh cầu này có tính chất quay vòng tự nhiên bất cứ lúc nào, lộ trình lưu trữ trong tàu cứu sinh chưa chắc có thể đi lại.

Dẫu có nghĩ theo hướng nào thì hi vọng đều vô cùng mong manh.

Vậy mà, ở một khu vực xa lạ Dương Hiểu Thiên lại có thể bình tĩnh đến thế, trước sau còn cố gắng theo anh tìm kiếm nguồn năng lượng, không hề có chút bực bội nào. Nói thật, có một bạn đồng hành như cậu, lòng anh cũng thấy tràn đầy sức mạnh.

"Sao cậu lại không sợ?" Kỳ Lam hỏi, "Chúng ta không phải lạc đường trong Đế quốc mà bị lạc giữa vũ trụ đầy ẩn số, biết đâu được đến chết cũng không thấy cứu viện tới. Cả đời chỉ có tôi và cậu cùng nhau sinh hoạt ở hành tinh này, tại sao cậu không sợ chút nào?"

Nghe lời anh nói, tâm trạng Dương Hiểu Thiên có hơi chùng xuống. Cậu cúi đầu, Kỳ Lam có thể cảm nhận rõ tâm tình khó chịu của cậu, như đang khổ sở vì những gì anh vừa nói. Song, anh lại thấy cậu ngẩng đầu, nói: "Tôi có sợ, nhưng không thể không nghĩ cách."

Vả lại, cậu cảm thấy cậu có thể quay về, chờ đợi và không bỏ cuộc là thiên tính của loài chó.

Tựa như bộ phim điện ảnh "Âm tám độ" mà Khiếu Thiên và chủ nhân từng xem, tám chú chó bị con người bỏ rơi ở Nam Cực lạnh lẽo, đối mặt với tình cảnh tuyệt vọng hơn cả thế này nhưng vẫn có thể sống độc lập gần hai năm, đợi đến khi chủ nhân tới đón chúng nó. Khi xem phim, Khiếu Thiên đã dùng cái đầu không mấy thông minh của nó nghĩ, nếu là nó thì nó có thể chờ lâu vậy không.

Câu trả lời là có, dù lâu đến đâu cũng chờ.

Bởi lòng trung thành và chờ đợi là thiên tính của chúng.

Vì thế, Dương Hiểu Thiên nói: "Vừa sống, vừa nghĩ biện pháp, vừa chờ. Chỉ cần còn sống ắt sẽ có thể trở về, về rồi sẽ gặp lại mẹ và Đô đốc Sharp. Chỉ cần nghĩ đến đó tôi sẽ không sợ nữa."

Cậu mỉm cười với Kỳ Lam, nụ cười giản dị rực rỡ đốt đến trái tim anh, giúp thắp lên ngọn lửa "hi vọng" trong lòng anh. Rốt cuộc, Thái tử điện hạ cũng không nhịn được nữa, theo bước Triệu Ngọc, Kỳ Đinh Mậu và Randall trở thành người thứ tư trao cho cậu một cái ôm.

Đôi tay mạnh mẽ dùng sức ôm lấy Dương Hiểu Thiên, hơi thở thuộc về nhân loại khiến cậu quyến luyến không thôi. Cậu thoải mái dựa vào lòng anh, cất giấu một câu chưa nói ra ở trong lòng ——

"Hơn nữa, tôi còn có anh bên cạnh. Có người cùng tôi, tôi sẽ có thêm dũng khí."

Thực ra có nhiều chú chó đều rất nhát gan, chúng sợ rất nhiều thứ. Nhưng khi có người bầu bạn, có người cần chúng giúp đỡ, chúng sẽ có đủ sức mạnh chiến thắng nỗi sợ trong lòng, dùng hết sức cứu giúp loài người mà chúng yêu nhất.

Ôm Dương Hiểu Thiên có cảm giác tốt lắm, anh thấy vô cùng ấm áp. Không biết đã bao lâu rồi anh chưa được cảm nhận nhiệt độ ấm áp mà cơ thể con người mang lại, anh vươn tay vuốt mái tóc đen của cậu, cảm nhận cảm giác mềm mại mà nó tạo ra, đồng thời dùng tay véo nhẹ cái tai lông xù bông bông.

Đợi đã!

Tai lông xù?

Kỳ Lam vội vàng buông cậu ra, cẩn thận quan sát cậu, chỉ thấy trên đầu đối phương xuất hiện hai cái tai...

"Tạch." – đây là âm thanh máy dò tìm năng lượng rớt xuống.

"?" Dương Hiểu Thiên nghiêng đầu khó hiểu nhìn hắn, đôi tai lông xù run rẩy, trông vừa tự nhiên vừa cực kì đáng yêu.

Kỳ Lam: "Cậu không thấy trên đầu có cái gì kì quái à?"

"Kì quái?" Cậu vươn tay sờ đầu, tóc bình thường mà, mặt cũng không bị thương, mắt mũi miệng đều có, tai cũng không thiếu... Có chỗ nào không đúng đâu?

Cậu vừa xoay người vừa sờ, cái đuôi lông xù sau lưng khó hiểu đong đưa. Kiểm tra xong, cậu nói: "Đâu có gì bất thường."

Kỳ Lam: "..."

Có nhiều chỗ sai lắm đó! Đôi tai thay đổi còn chưa tính, dẫu sao thính giác của Dương Hiểu Thiên cũng nhạy bén, nói không chừng đã tiến hóa ra năng lực đặc biệt nào đó dẫn đến cơ thể xảy ra biến đổi. Nhưng còn cái đuôi là chuyện gì đây? Thứ này không liên quan gì đến thính giác và khứu giác, chẳng lẽ cậu dùng nó làm ăng ten cảm ứng sóng điện não ư?

Hơn nữa, tại sao Dương Hiểu Thiên thêm một đôi tai và một cái đuôi lại biểu hiện vô cùng tự nhiên như thế, không hề phát hiện cơ thể mình có chỗ nào kì lạ?

Thấy cậu mò tìm nửa ngày trời vẫn không cảm thấy bản thân có chuyện gì không đúng, Kỳ Lam bèn cầm tay cậu, để cậu tự chạm lỗ tai một cái, nói: "Cậu sờ đi. Rốt cuộc chỗ nào không đúng hả? Không thấy có thêm lông à?"

"Vốn..." Dương Hiểu Thiên vừa mở miệng đột nhiên dừng lại ngay. Cậu cẩn thận sờ hai tai của mình, tiếp đó vươn một tay khác véo cái tai mềm mại, thử di chuyển lỗ tai, cực kì tự nhiên.

Kỳ Lam thấy đôi tai kia cứ run run rẩy rẩy trước mắt, lúc thì rụt lúc lại dựng, đôi lúc lại dán sát vào da đầu, thật là kích thích đến độ làm anh muốn véo mấy cái! Dùng hết sức siết chặt mười đầu ngón tay, anh quyết không chịu thua nhìn chằm chằm vào thứ có sức hấp dẫn khó có thể chối từ kia, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Phía sau còn có đuôi, tự cậu xem đi. Có thấy khi đi bị mất thăng bằng không?"

Có đuôi đi mới giữ được thăng bằng chứ... Dương Hiểu Thiên nuốt ngược những lời muốn nói vào bụng, cậu tự sờ đuôi, giống hệt như trước.

Thấy dáng vẻ cậu nửa có chút bối rối nửa lại như có thể chấp nhận được, Kỳ Lam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vội nói: "Có phải cậu nghe lời tiến sĩ Guy nói, cho rằng đây là hiện tượng bình thường xảy ra khi uống thuốc không? Mấy thứ đó đều là gạt người hết. Thuốc còn uống nữa không biết sẽ phát sinh biến hóa gì, nhanh chóng ngưng đi! Tôi sẽ cố gắng tìm được nguồn năng lượng, sau khi chúng ta quay về tinh cầu Đế đô sẽ nghĩ biện pháp giúp cậu khôi phục lại như cũ. Tuy là bộ dạng hiện tại của cậu rất dễ nhìn nhưng không thể duy trì nó mãi được."

Dương Hiểu Thiên: "..."

Dường như Kỳ Lam không nhận ra mình đã nói gì, sau khi quay về bộ dạng ít nói như xưa bèn tiếp tục: "May là ở đây chỉ có tôi với cậu, động vật ngoại tinh xung quanh không biết nói nên sẽ không có ai phát hiện hình dạng này của cậu. Quần áo trên người cậu hẳn là loại đặc biệt do hải quan thiết kế có khả năng thay đổi màu sắc nhỉ? Cái này là đồng phục chuyên dụng của nhân viên cảnh sát, tư pháp và hải quan Đế quốc. Vì nó có thể biến hình nên khi chúng ta quay về Đế quốc Adela cậu hãy biến ra mũ và giấu đuôi khi gặp người khác. Tuy rằng có thể giải thích với mọi người là cậu mua dụng cụ hóa trang thành chó, nhưng bộ dạng đáng yêu này sẽ bị người khác chụp đăng lên mạng, bị người có tâm địa bất chính nhìn thấy sẽ không tốt. Cho nên, che giấu một chút sẽ tốt hơn."

Dương Hiểu Thiên: "..."

"Sao trông cậu ngớ ngẩn thế? Nhanh đưa thuốc của tiến sĩ Guy đưa cậu cho tôi, phải hứa... không bao giờ được uống nữa." Kỳ Lam vươn tay ra đưa đến trước mặt cậu.

Im lặng nửa ngày, cậu cảm thấy mình phải giải thích thay cho thanh danh của tiến sĩ Guy – người đã làm việc rất chăm chỉ để giúp cậu, "Tôi để thuốc trong chiến hạm, từ khi đến tinh cầu này chưa uống viên nào cả. Hơn nữa, tuy tiến sĩ Guy muốn sử dụng gien trội của tôi để khôi phục gien của loài chó nhưng ông ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc biến tôi thành chó, chỉ muốn dùng bản đồ gien của tôi để so sánh mà thôi. Gien thay đổi là do bản thân tôi, tiến sĩ Guy sợ tôi thật sự biến thành chó nên đã cho tôi thuốc ức chế chuyển đổi gien. Hiện tại bị biến thành vậy không phải do uống thuốc mà là vì không uống thuốc."

"Cái gì?" Kỳ Lam kinh ngạc nói, "Nói cách khác, nếu không tìm thấy thuốc ức chế, có khả năng cậu sẽ tiếp tục chuyển đổi?"

"Đúng vậy." Dương Hiểu Thiên gật đầu, "Có điều hẳn là không nhanh đến vậy đâu, dẫu sao tôi cũng phải mất gần một năm mới biến thành vậy."

"Phiền phức rồi..." Anh nhíu mày.

Nếu thật sự không thể quay về Đế quốc, ai biết được Dương Hiểu Thiên có tiếp tục biến đổi hay không. Hiện tại, anh có thể kiên trì tồn tại trên tinh cầu xa lạ và cô lập này là vì bên cạnh có một người điềm tĩnh và thông minh như cậu. Nếu một ngày nào đó cậu biến thành động vật, chỉ số thông minh bị thoái hóa, thế thì anh dẫn theo một Dương Hiểu Thiên vừa phản tổ lại vừa suy giảm trí thông minh, có lẽ thật sự không thể chạy thoát.

Song, bây giờ bọn họ không có đủ năng lượng để rời khỏi tinh cầu này.

"Không sao đâu." Dương Hiểu Thiên ngồi bên cạnh an ủi anh, "Cho dù có biến thành chó cũng không có việc gì đâu."

Với cậu mà nói, điều đó chỉ thay đổi hình thức bên ngoài mà thôi, chưa đến mức tuyệt vọng cùng cực.

"Không được." Kỳ Lam nói chắc như đinh đóng cột, "Nếu cậu thật sự biến thành chó thì chỉ có hai kết cục. Một là bị Viện nghiên cứu của Đế quốc đưa đi nghiên cứu cách khôi phục cơ thể, quá trình đó cậu sẽ phải chịu rất nhiều khổ cực. Viện nghiên cứu Đế quốc có chia phe phái, lúc đó dưới cuộc chiến của hai phe khác nhau, chắc chắn cậu sẽ thành báu vật trân quý được người ta tranh giành. Hai là cậu sẽ được coi như một giống chó quý hiếm đưa về vườn bách thú nuôi nấng. Hơn nữa còn phải để mọi người đến xem, nói không chừng còn cho cậu giao phối với loài chó khác sinh ra thế hệ tiếp theo. Cậu muốn ư?"

Dương Hiểu Thiên: "... Không muốn."

Cái cậu muốn là làm một cảnh khuyển cùng chủ nhân kề vai chiến đấu, không phải một chú chó không biết tức giận là gì bị giấu trong phòng thí nghiệm hoặc vườn bách thú.

Ở thế giới này, muốn cùng nhân loại kề vai chiến đấu chỉ có thể làm người, bởi lẽ động vật ở đây quá ít.

"Làm sao bây giờ..." Dương Hiểu Thiên ngẩng đầu, bất lực nhìn Kỳ Lam. Lúc này, cậu chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ từ nhân loại duy nhất ở cạnh mình.

"Cũng không biết gien của cậu mất bao lâu để chuyển biến, chúng ta phải quay về Đế quốc nhanh nhất có thể." Kỳ Lam hít sâu một hơi, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, "Chúng ta phải nhanh chóng tìm được nguồn năng lượng trên tinh cầu này, không thể dùng cách chậm như trước nữa."

Từ giọng nói của anh, có thể thấy anh còn biện pháp khác, có điều biện pháp này có khả năng sẽ khiến anh bị thương nặng.

Thấy Dương Hiểu Thiên khó hiểu nhìn mình, Kỳ Lam nở nụ cười hiếm gặp, an ủi: "Không phải chuyện nguy hiểm, chỉ là năng lực đặc biệt của tôi thôi."

Kỳ Lam là người cực kì đặc biệt, trước khi bị Kỳ Thành đưa đi làm thí nghiệm thì vị Hoàng thái tử nhỏ tuổi này đã bộc lộ năng lực không giống người thường.

Khi đó, bảo mẫu chuẩn bị tắm cho anh, khi anh vừa vào bồn tắm thì thân thể lập tức biến thành trong suốt, chỉ còn mỗi cái đầu hiện ra, dọa bảo mẫu sợ đến thiếu chút nữa là rối loạn tâm thần.

Sau đó người hoàng thất đã biết được khả năng đặc biệt của Kỳ Lam, anh ở môi trường nào thì cơ thể sẽ tự động thích ứng với môi trường đó, dẫn đến việc người khác rất khó tìm ra anh. Có điều, thứ khả năng đó không phải tàng hình, gọi là đồng hóa với môi trường mà thôi, giống như loài tắc kè hoa được ghi trong tài liệu lịch sử có khả năng sinh tồn mạnh mẽ.

Chỉ khi anh bị Kỳ Thành đưa đi làm thí nghiệm suốt một năm trời thì những năng lực khác mới được khai quật.

Đầu tiên, khả năng thay đổi màu sắc hoàn toàn biến thành tàng hình. Làn da ban đầu có thể cảm thụ ánh sáng, thích ứng với ánh sáng biến thành khống chế ánh sáng, từ bị động tàng hình chuyển sang chủ động tàng hình. Sau đó, khả năng khống chế ánh sáng này không chỉ có tác dụng trên bản thân mà còn có thể tác động đến những vật mà anh trực tiếp tiếp xúc như quần áo, cơ giáp. Cuối cùng, năng lực sinh tồn của anh cũng được nâng cấp, từ thích nghi với biểu hiện bên ngoài của môi trường biến thành có thể có thể hòa vào môi trường, cùng môi trường trở thành một khối thống nhất.

Ví dụ như khi anh xuống nước, cơ thể anh không những trở nên trong suốt mà còn tan vào nước.

"Cho nên, tôi có thể sống trong vũ trụ một khoảng thời gian." Kỳ Lam giải thích, "Vì khi tôi tiến vào vũ trụ, để sinh tồn cơ thể tôi sẽ hòa làm một với vũ trụ, cơ thể sẽ thành hư không."

"Vào vũ trụ làm gì?" Dương Hiểu Thiên không hiểu được ý của anh.

Kỳ Lam ngẩng đầu nhìn mặt trời trên trời, nói: "Ánh mặt trời chiếu rọi từ nơi rất xa tinh cầu này, cộng với sự bảo vệ của bầu khí quyển, trên thực tế đã mất đi vô số ánh sáng và nhiệt lượng. Nếu có thể bay vào vũ trụ, trực tiếp hấp thụ năng lượng của ngôi sao đó tỏa ra sẽ nhanh hơn hàng chục triệu lần."

Nhưng dù thân thể của anh có thể thích ứng với môi trường thì vẫn là thân thể bằng xương bằng thịt, đối mặt với ngôi sao đó một khoảng thời gian dài sẽ bị nhiệt độ cao thiêu rụi. Vậy nên, thời gian hấp thu không được quá dài, cũng không thể cam đoan có thể hấp thu được bao nhiêu năng lượng.

Dương Tiểu Thiên không hiểu nguyên lý này, nhưng trực giác nói cho cậu biết việc đó cực kì nguy hiểm. Do vậy, cậu nắm tay Kỳ Lam, lắc đầu nói: "Không được, không có cách nào bay lên."

Câu ngăn cản của cậu rất đơn giản nhưng đủ để khiến anh câm miệng.

Bởi vì không có cách nào để bay lên thật!

Cơ giáp và tàu cứu sinh đều không có năng lượng. Không đủ năng lượng thì cơ bản không thể nào bay lên được!

Kỳ Lam: "..."

Chẳng lẽ không còn cách nào khác? Anh bực bội đấm tay xuống đất.

Nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của anh, Dương Hiểu Thiên ngồi bên cạnh an ủi nói: "Không sao đâu."

Cậu không phải người khéo ăn khéo nói, không biết nói lời an ủi người khác, chỉ có thể lặp đi lặp lại câu không sao đâu. Tuy nhiên, đôi tai cụp lại phản bội tâm trạng của cậu, thực ra cậu cũng rất buồn. Nhưng bên cạnh còn có Kỳ Lam, cậu buộc phải nhẫn nịn cảm giác đau lòng, ngược lại an ủi đối phương.

Trông thấy Dương Hiểu Thiên như vậy anh không nhịn được mà đau lòng, bèn vươn tay ôm lấy vai cậu, "Không sao, tôi sẽ không để cậu gặp chuyện không may. Nếu cậu thật sự biến hóa hoàn toàn thì tôi sẽ ở bên cậu, để xem họ có dám đưa Thái tử Đế quốc vào phòng thí nghiệm hay vườn thú không."

Nghe thấy anh đồng ý ở bên mình, Dương Hiểu Thiên nhìn anh với đôi mắt trong suốt, sắc thái trong mắt suýt chút nữa làm mù mắt anh. Anh vô thức che mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sau này đừng nhìn người khác bằng loại ánh mắt này."

Vốn tưởng rằng chỉ có bản thân nghe thấy, nào ngờ thính giác của cậu vô cùng nhạy bén. Cậu hỏi: "Tại sao không thể nhìn người khác như thế?"

"Cậu như thế rất đáng yêu. Nếu gặp được người tốt thì không sao, mọi người đều sẽ nghĩ cách giúp cậu, đối xử tốt với cậu. Nhưng nếu gặp phải ông chú biến thái nào đó... Có thể gã sẽ hại cậu. Không đúng, bọn họ cũng sẽ không hại cậu nhưng chắc chắn sẽ nghĩ cách bắt cậu lại, nhốt cậu nuôi bên người không cho kẻ nào nhìn thấy."

Nghe xong lời anh nói, lỗ tai cậu khẽ động, thậm chí cậu còn không biết ánh mắt Kỳ Lam nhìn cậu khi nói những lời đó đã thay đổi như thế nào...

Sau khi nằm xuống một lúc, Kỳ Lam đã phải kiềm chế ham muốn chạm vào tai và đuôi Dương Hiểu Thiên vô số lần. Cuối cùng, anh cũng tự nhận ra nếu mình còn nằm đây nghỉ ngơi không làm gì nữa thì sẽ không nhịn được mà ôm cái đuôi ấm áp đó không buông, từ nay về sau chết chìm trong ham muốn lông xù đó. Vì cơ thể của cậu, anh cần phải đứng lên.

Thế là anh đứng dậy, đứng lên rồi mới phát hiện cậu đã không còn nhìn anh từ lâu rồi, ánh mắt dừng ở phía xa xa, cái mũi khẽ nhúc nhích.

"Sao vậy? Cậu phát hiện cái gì nguy hiểm à?" Kỳ Lam hỏi.

"Không ..." Dương Hiểu Thiên lắc đầu, "Tôi chỉ cảm thấy từ khi tai và đuôi thay đổi, khứu giác dường như nhạy bén hơn."

"Đó là hiệu quả có được sau khi phản tổ." Kỳ Lam đoán, "Ở cậu xuất hiện hiện tượng lại giống, khứu giác và thính giác sẽ cực kì nhạy bén. Không biết trước kia những loài chó hỗ trợ cảnh sát trong công việc còn có khứu giác nhạy đến cỡ nào."

Không... không lợi hại đến vậy đâu. Dương Hiểu Thiên nuốt câu nói này vào trong lòng, cậu đã từng nói cảm giác của mình nhạy bén hơn trước kia rất nhiều, hiện tại lại càng thêm sắc bén đến đáng sợ.

Lúc bấy giờ, Dương Hiểu Thiên đột nhiên nghĩ đến những gì bác sĩ Guy đã nói ——

"Cái gọi là giác quan thứ sáu chính là cảm ứng sóng não, không ai biết bộ não con người kỳ diệu đến mức nào. Có người từng dự đoán rằng một khi bộ não con người được đánh thức hoàn toàn thì e rằng không có chỗ nào nó không thể tới, không gì không thể làm được. Vậy nên, nếu cảm ứng sóng điện não tăng mạnh thì không biết chừng trình độ nhận thức thế giới này sẽ được mở rộng đến đâu. Ví dụ như cậu sẽ thấy trước thảm họa do con người tạo ra, tức là cậu cảm ứng được sóng não độc hại do người khác phóng ra. Nếu như cậu có thể thấy trước thiên tai thì việc đó có hai khả năng. Một là sóng điện não cảm nhận được từ trường tinh cầu thay đổi, hai là giả sử tinh cầu là một thực thể sống, sóng điện não mà nó phát ra được người có giác quan thứ sáu mãnh liệt phát hiện. Hai loại này đều cảm nhận được chuyện sắp xảy ra. Nhưng khi sóng điện não phát triển mạnh đến một trình độ đáng sợ thì nó có thể chủ động giao tiếp với từ trường bên ngoài, từ vô số tin tức nhận được rút ra kết luận mà mình muốn biết, từ đó có năng lực tiên tri."

Thính giác của cậu là đủ mạnh để nghe thấy âm thanh của côn trùng đập cánh cách xa hàng chục dặm. Sau khi đôi tai xuất hiện thì nó mạnh hơn rất nhiều, nếu vậy giác quan thứ sáu thì sao?

Trước khi rời cảng Bán Nguyệt, cậu cảm thấy mình sẽ rất lâu sau mới có thể quay về; bước lên chiến hạm thì cảm giác được bọn họ sẽ gặp nguy hiểm; dẫn theo Kỳ Lam chạy trốn trong vũ trụ, cậu cảm thấy chỉ có đến nơi không có bản đồ mới có đường sống...

Mỗi một cảm giác của cậu đều chính xác... Vậy lần này cậu có thể dựa vào cảm giác đó để tìm cách rời khỏi nơi đây không?

Nghĩ đến đây, Dương Hiểu Thiên lẳng lặng nhắm mắt lại, lần đầu tiên chủ động sử dụng cảm giác đó.

Tuy nhiên, giác quan thứ sáu là thứ vô hình, không sờ được cũng không thấy được, càng nghĩ nhiều thì càng không thể kiểm soát.

Dương Hiểu Thiên đã thử rất lâu, cố gắng đến khi Kỳ Lam dựa vào năng lực của anh tìm về một ít thức ăn có thể ăn vẫn không tìm được thứ mà cậu muốn.

Nhìn thấy cậu nhóc to xác đang nhắm mắt, đôi tai lồng xù nhích tới nhích lui, cái đuôi cũng đảo qua đảo lại, Kỳ Lam túm lấy ngực, mất một lúc lâu mới kiềm chế được ham muốn vuôt ve cái đuôi đó. Anh hít một hơi thật sâu và hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Dương Hiểu Thiên thất vọng mở to hai mắt, lắc đầu nói: "Tôi muốn nghĩ cách rời đi nhưng không nghĩ ra gì cả. Tôi không biết gì về tinh cầu này hết."

"Hiện tại đừng lo lắng." Kỳ Lam an ủi, "Ăn trước đi. Nhìn xem, cuối cùng tôi cũng nướng được thịt rồi, lần này không bị sống hay khét đâu. Chắc chắn ăn ngon."

Dương Hiểu Thiên nhìn đống lửa trên đất, lỗ mũi giật giật, nói: "Không khí hơi ẩm, sắp có bão rồi. Ăn nhanh rồi thu dọn đồ đạc vào tàu cứu sinh trú mưa."

"Từ từ!" Trong đầu Kỳ Lam lóe lên tia sáng, "Cậu vừa nói gì?"

"Vào tàu cứu sinh trú mưa, ăn nhanh đi, bão sắp đến rồi?" Cậu không phải người thích lặp đi lặp lại những gì mình đã nói. Những gì mà cậu vừa nói chỉ là những từ quan trọng mà thôi, giúp anh chậm rãi chọn lọc nội dung có ích.

"Chính là cái này!" Anh vỗ đùi, "Bão sắp đến rồi!"

Sấm sét chứa đựng nguồn năng lượng điện khủng khiếp. Từng có một nhà khoa học muốn hấp thu sấm sét nhưng ông ta đã bị dòng điện hàng trăm triệu vôn đốt thành tro bụi. Từ xa xưa, các câu chuyện thần thoại truyền thuyết đều thích sử dụng sấm sét như một loại độ kiếp hay kiếp nạn, điều này cho thấy lượng điện có trong sét to lớn đến nhường nào.

Mấy ngày nay, Dương Hiểu Thiên và Kỳ Lam không gặp gió mưa, nơi họ đi qua cả tháng nay đều khô ráo, xung quanh cũng không có nhiều nước, hai người thường xuyên phải cướp nguồn nước của các động vật nhỏ xung quanh.

Điều này khiến cả hai cho rằng hành tinh này sẽ không bao giờ có mưa, nhưng làm sao có thể xảy ra được? Chỉ cần có nước, chắc chắn sẽ có mưa và tuyết.

Bây giờ sóng gió ập đến, cuối cùng cũng đem đến cho Kỳ Lam hi vọng mới.

Anh vội vàng lấy những mảnh vỡ cơ giáp lộn xộn đã được tháo dỡ khỏi không gian, chọn ra những bộ phận có ích rồi nhanh chóng tạo ra một thiết bị dẫn điện và buộc nó vào đá năng lượng. Lần này anh không cần phải lo có động vật chạy tới, người có thể thu sấm, loại động vật nào dám tới gần chứ.

Sau khi làm xong tất cả, Dương Hiểu Thiên sử dụng thính giác của mình để tính toán vị trí của mây tích điện, Kỳ Lam lại căn cứ vào hướng gió và vị trí mà cậu thấy có khả năng xuất hiện tia sét nhiều nhất để đặt đá năng lượng và thiết bị thu sét, bản thân thì cùng cậu trốn trong tàu cứu sinh.

Một lúc sau, trời đổ mưa to và sấm chớp đùng đùng. Nghe thấy tiếng sấm, sắc mặt Dương Hiểu Thiên không thay đổi gì nhưng khi tiếng sét vang lên tai của cậu sẽ căng thẳng rụt lại. Đôi tai màu nâu đen chuyển động rất đáng yêu, Kỳ Lam kiềm chế vài lần cũng không kiềm được bèn duỗi tay bịt kín hai tai cậu.

Loại thời tiết sấm sét như thế này thật sự là ác mộng đối với người có thính giác nhạy bén như Dương Hiểu Thiên.

Song, khi bàn tay của Kỳ Lam nắm lấy tai của cậu, Hiểu Thiên đột nhiên cảm thấy bớt sợ, tuy rằng sấm sét rất lớn, nhưng lại có con người bên cạnh làm bạn với cậu

Tiếng sấm "đùng đùng" kéo dài không dứt, trong khoảng thời gian đó, Kỳ Lam luôn bịt chặt lỗ tai của Dương Hiểu Thiên. Và cậu cũng càng ngày càng bình tĩnh, cuối cùng cũng có thể cùng Kỳ Lam quan sát thiết bị thu sét.

Đúng như họ dự đoán, tất cả tia sét đều bị hấp dẫn bởi thiết bị đó. Ánh điện màu xanh tím lấp lánh chiếu quanh viên đá năng lượng, cuối cùng cũng bị đá hấp thu, một chút cũng không chảy ra ngoài.

"Có hi vọng!" Ngón tay Kỳ Lam xoa xoa lỗ tai nhạy cảm của Dương Hiểu Thiên, làm cho cậu cảm thấy ngứa tai, nửa muốn chạy trốn nửa lại thấy như vậy sẽ khiến tai thoải mái hơn.

Mưa rơi suốt hai ngày liền, bọn họ không thể ra ngoài tìm thức ăn đành phải dùng dịch dinh dưỡng trong tàu.

"Hoặc là trời đã lâu không mưa, hoặc là sẽ mưa rất lâu ..." Kỳ Lam ngẩng đầu nhìn thời tiết, "Tôi đã từng thấy qua loại thời tiết này trong sử sách, kể rằng vùng nhiệt đới trên địa cầu chia làm mùa khô và mùa mưa, mùa mưa sẽ mưa rất nhiều."

"Sắp tạnh rồi." Dương Hiểu Thiên nói một cách tự tin, "Hiện tại không khí đang trở nên khô ráo, một lát nữa mưa sẽ tạnh, sấm sét sẽ không tiếp tục."

Quả nhiên, một lúc sau mưa liền tạnh. Mặt trời rực nắng, sấm sét cũng không còn nữa. Hai người thận trọng đi tới khu vực quanh đá năng lượng, thấy xung quanh thiết bị thu sét còn lóe ra tia điện, rõ ràng là đá vẫn chưa hấp thu xong.

Kiên nhẫn đợi một lúc, khi toàn bộ năng lượng trên thiết bị thu sét đã được hấp thu hết, Kỳ Lam đi tới gỡ bỏ dụng cụ thu sét và liếc nhìn giá trị năng lượng hiển thị trên đá năng lượng – 79,31%.

Chỉ là một cơn mưa thôi mà đá năng lượng đã gần đầy rồi. Kỳ Lam vui mừng nện hai tay xuống đất, nếu tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ sớm trở về Đế quốc Adela.

Dương Hiểu Thiên cũng rất vui vì họ có thể về nhà. Cậu chăm chỉ cùng anh tìm những nơi có mưa, còn đặc biệt chọn những nơi có sấm sét lớn để tiện cho đá năng lượng hấp thu năng lượng.

Không lâu sau đá năng lượng của tàu cứu sinh đã đầy. Để bảo đảm an toàn, Kỳ Lam tiếp tục lấp đầy đá năng lượng của cơ giáp, thế là họ có một viên để dự phòng.

Hiện tại đang là mùa mưa, thường xuyên có sấm sét, mới có mấy ngày mà cả hai viên đá năng lượng đã đầy. Đến lúc bọn họ rời khỏi nơi này rồi!

– Còn tiếp –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#đammỹ