Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù Dương Hiểu Thiên không phải học sinh được đào tạo bài bản mà chỉ theo học quy trình kiểm tra an ninh ở trường huấn luyện, không có hiểu biết đặc biệt gì về hệ thống rà soát nhưng cậu vẫn nhanh chóng vẽ ra phạm vi quét hình của cảng tinh tế trên tinh cầu Alpha. Điều này là nhờ có Randall đã rất nỗ lực để đào tạo cậu thành một nhân viên kiểm soát xuất sắc. Khi cậu theo gã, gã đã lợi dụng đặc quyền chức vụ đô đốc của mình để dạy cậu những thứ mà ngay cả sinh viên của đại học Hải quan cũng không thể học được trong đời. May mắn thay, Dương Hiểu Thiên là một cậu nhóc đơn giản, siêng năng lại chịu học, hơn nữa từ sau khi biến thành người khả năng học tập và ghi nhớ đều đạt đến đỉnh cao, mới có mấy tháng mà cậu đã học được rất nhiều kiến thức.

Hệ thống rà quét của tinh cầu Alpha khác với cảng Bán Nguyệt bởi những yếu tố địa lý, môi trường và con người, nhưng cốt yếu vẫn có điểm tương đồng. Dương Hiểu Thiên dựa vào quan sát bản đồ bề mặt của tinh cầu và bản đồ vệ tinh bên ngoài để vẽ bản đồ phạm vi.

Cậu cất bút rồi quay đầu nhìn Kỳ Lam. Tuy rằng anh không phải chủ nhân của cậu nhưng với bản tính của một chú chó, khi hoàn thành nhiệm vụ nó sẽ luôn tìm đến người mà mình yêu quý để làm nũng, chờ họ khen ngợi hay gì đó. Đấy chính là thói quen của Khiếu Thiên. Thực ra, có rất nhiều lần nó đã quên việc đó rồi, nhưng sau này Khiếu Thiên phát hiện khi mình làm vậy sẽ khiến chủ nhân vui vẻ và nhận được phần thưởng là gãi cằm nên nó đã tập thành thói quen. Vì vậy, lần này nhìn Kỳ Lam cũng chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi.

Nhìn Dương Hiểu Thiên vẽ xong bản đồ lập tức dựng thẳng lỗ tai hưng phấn, đuôi vung vẩy vui sướng, hai mắt sáng ngời ——

Kỳ Lam: "..."

Cậu nhóc Dương Hiểu Thiên thật sự không phải đang dụ dỗ anh đó chứ?

Mặc dù Hoàng thái tử theo thuyết âm mưu vẫn rất nghi ngờ mục đích của cậu, nhưng vì dáng vẻ đáng yêu như thể không thể tự chăm sóc mình kia mà anh phải cố gắng lắm mới tỉnh táo lại, nắm cái đuôi hấp dẫn đang lắc qua lắc lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đừng vẫy nữa, chóng mặt."

Dương Hiểu Thiên không được khen ngợi bèn cụp tai, đầu cũng quay đi, không nhìn Kỳ Lam nữa.

Kỳ Lam: "..."

Ấy cái tai, cái tai đừng có cụp chứ, dựng thẳng lên mới đẹp! Sao tự nhiên tâm trạng lại không tốt rồi, cậu muốn tôi làm gì chứ!

Ánh mắt ẩn chứa ý lo lắng chợt nhìn thoáng qua hình ảnh trên màn hình, anh lập tức hiểu ra mọi chuyện. Anh buông cái đuôi ra, vỗ vỗ bả vai cậu, giọng điệu đầy sự ca ngợi, "Cậu chưa từng đến tinh cầu Alpha, lại chưa được theo học chính thức tại đại học Hải quan nhưng lại có thể vẽ ra bản đồ phạm vi quét hình của cảng tinh tế đầy đủ và chính xác thế này, phải nói là rất lợi hại. Cậu đúng là thiên tài, tôi không thể nào tưởng tượng được cậu chỉ mới mười chín tuổi thôi đó. Ôi trời, nếu mà cậu học nâng cao rồi đúc kết vài năm kinh nghiệm trong bộ phận hải quan, chắc chắn nhân viên kiểm soát giỏi nhất Hải quan Hoàng gia chính là cậu."

Hoàng thái tử luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, tự cho mình là số một khắp thiên hạ thật sự không biết bản thân đã nói những lời đó như thế nào. Mặc dù trong lòng có nghĩ như vậy nhưng anh rất ít khi nói thẳng, bây giờ nói xong liền đỏ mặt. Anh không dám nhìn thẳng cậu, chỉ liếc mắt trộm quan sát đối phương.

Và quả nhiên Dương Hiểu Thiên rất thích những lời đó, đuôi cậu lập tức vẫy vẫy, lỗ tai vểnh lên sung sướng run run, quay đầu nhìn Kỳ Lam cười vui vẻ.

Kỳ Lam: "..."

Ai tới cứu anh đi!! Bây giờ ngày nào anh cũng rơi vào tình trạng thót tim này, chẳng lẽ động vật máu lạnh ngày nào cũng có thân nhiệt cao đến độ này sao? Tuy thân nhiệt hiện tại chỉ có ba mươi bốn độ nhưng đối với thể chất của anh thì đó có thể xem là sốt cao rồi.

Mất một lúc bình tĩnh Kỳ Lam mới có tâm trạng nhìn vào bản đồ phạm vi mà Dương Hiểu Thiên vẽ ra, cẩn thận quan sát rồi chỉ vào một điểm, nói: "Chỗ này rõ ràng là nơi có tín hiệu mạnh nhất, sao cậu lại đề nghị chúng ta lẻn vào tinh cầu Alpha từ đó?"

Dương Hiểu Thiên cầm bút vẽ thêm vài tinh cầu vào bản đồ tinh hệ. Kỹ năng vẽ của cậu chỉ ở mức trung bình, mỗi tinh cầu là một hình tròn nhưng vị trí thì chính xác.

"Anh có thấy mấy tinh cầu này không? Chúng nó luôn quay quanh tinh cầu Alpha mỗi ngày, hơn nữa lại nằm ở rất gần nơi này." Dương Hiểu Thiên chậm rãi vẽ đường quỹ đạo của từng tinh cầu, tiếp tục nói: "Thấy không? Cứ vào khoảng bốn giờ chiều, những tinh cầu này sẽ bao quanh Alpha, khi đó từ trường giữa các tinh cầu sẽ như thế này. Anh có thấy điểm gì khác biệt không?"

Một vài hình vẽ của cậu hơi lộn xộn và chồng chéo lên nhau, nhưng may là bản đồ ánh sáng có ưu điểm là trong suốt và trình tự rõ ràng nên Kỳ Lam có thể nhìn ra. Theo bản đồ phân bố từ trường của Dương Hiểu Thiên, vào bốn giờ chiều, nơi có tín hiệu mạnh nhất của tinh cầu Alpha sẽ bị từ trường của các tinh cầu khác bao phủ, che chắn hoàn toàn tín hiệu."

"Hóa ra là vậy." Kỳ Lam vỗ đùi nói, "Cho nên chúng ta chỉ cần đợi... ba tiếng nữa là cửa vào tinh cầu Alpha sẽ rộng mở?"

"Đô đốc Sharp đã từng nói với tôi rằng vấn đề từ trường của tinh cầu này là vấn đề mà giới nghiên cứu hải quan đang cố gắng khắc phục, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm ra giải pháp. Có điều, cảng tinh tế của Alpha cũng lưu ý vấn đề này, mỗi ngày vào lúc bốn giờ chiều sẽ cử người túc trực tại đây khoảng một tiếng đồng hồ để phòng trường hợp có kẻ xấu lợi dụng điểm yếu nhập cư trái phép."

"Nhưng khi chúng ta đột nhập vào thì thiết bị kiểm tra sẽ không phát hiện ra tàu cứu sinh. Và trước khi chúng ta hạ cánh, trước khi lọt vào phạm vi quan sát của họ, tôi chỉ cần sử dụng khả năng tàng hình của mình làm cho tàu cứu sinh biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Hơn nữa, khi đến gần điểm hạ cánh phải nhanh chóng lái tàu cách xa điểm đáp dự định, không cần quá xa, khoảng hai mươi đến ba mươi kilomet là được. Đúng không?"

"Đúng vậy." Dương Hiểu Thiên gật đầu, có chút lo lắng hỏi Kỳ Lam: "Thay đổi lộ trình bay trước khi hạ cánh rất nguy hiểm, bay lượn hai mươi đến ba mươi kilomet giữa không trung cũng vậy. Khi đó, tàu cứu sinh đã sẵn sàng để hạ cánh, tất cả năng lượng đều được dùng để chống lại gia tốc của trọng lực, thay đổi hướng đi sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa, khi đổi có khả năng sẽ gặp phi thuyền hoặc tàu tuần tra của hải quan trên tinh cầu. Dĩ nhiên họ sẽ không nhìn thấy anh nhưng anh phải vừa giảm tốc độ tăng tốc của trọng lực, vừa phải chuyển hướng và né tránh các phi thuyền bay theo lộ trình... Làm như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?"

Nghe được sự lo lắng của cậu, Kỳ Lam đắc ý nâng cằm, cười nói: "Cậu có biết người trước mắt mình là ai không? Tôi là người lái chiến hạm cỡ nhỏ số một trong Star Network đó."

Dương Hiểu Thiên: "... Hả?"

Từ lúc đến thế giới này, toàn bộ thời gian của cậu đều dùng để học tập ở trường huấn luyện và theo Randall, những lúc được về nhà sẽ dành thời gian cho mẹ, làm sao mà có thời gian rảnh rỗi để lên mạng chơi trò chơi.

Kỳ Lam: "..."

Đúng là xấu hổ mà, anh còn chờ xem cậu sùng bái nhìn mình nữa chứ. Người trẻ tuổi ngày nay không phải đều đắm mình trong mạng trực tuyến mà không thích học tập à? Sao cậu nhóc mười chín tuổi này lại đi làm hẳn một năm mà không lên mạng chơi trò chơi thế này?

Vừa cảm thấy xấu hổ vừa có chút đau lòng kì lạ...

Thế là, Kỳ Lam giải thích: "À, đó là một trò chơi mô phỏng thực tế, sẽ bắt chước các tình huống nguy hiểm khác nhau để kiểm tra kỹ năng điều khiển của người chơi. Sau này có thời gian tôi sẽ cho cậu xem, tôi là tay lái số một trong bảng xếp hạng đó."

"Cảm ơn." Dương Hiểu Thiên mỉm cười, rồi nói: "Anh đã nắm chắc rồi thì tốt, giờ chúng ta nghỉ ngơi đợi đến bốn giờ sẽ bắt đầu hành động."

"Được." Kỳ Lam nắm tay cậu như thể làm vậy sẽ tạo cho mình động lực vô hạn.

Giờ phút này, Kỳ Lm phải thừa nhận nếu chỉ có mình anh lưu lạc trong tinh vực không xác định thì nhất định sẽ khó mà sống sót. May mắn thay, cùng anh là một chàng trai kiên định và bình tĩnh nên anh mới không thật sự cô đơn. Mặc kệ là chuyện gì đều có một động lực vô tận kề bên.

Cảng Bán Nguyệt, văn phòng đô đốc.

"Đô đốc hải quan tinh cầu Alpha đến thăm?" Randall nhìn thông tin mà bộ phận lễ tân gửi đến, "Đến học hỏi công nghệ tiên tiến của cảng Bán Nguyệt, củng cố hệ thống phòng thủ của cảng Alpha?"

Hắn đóng quan não, rơi vào trầm tư.

Trợ thủ của hắn – Willy Walter – nhận được tin tức lập tức đến văn phòng của Randall, hỏi: "Tại sao người bên tinh cầu Alpha lại muốn đến thăm cảng Bán Nguyệt lúc này? Nếu là bình thường thì không nói, nhưng hiện tại Bán Nguyệt vừa phạm phải hai tội lớn. Tuy việc Kỳ Thành vượt ngục và tổn thất của quân đội Đế quốc không liên quan đến cảng nhưng trong đầu của mọi người đều nghĩ ngược lại, chúng ta đã trở thành trò cười trong vòng hải cảng tinh tế, sao lại có người muốn đến thăm chúng ta lúc này?"

Lúc này lại đến thăm quả thật có rất nhiều nghi vấn. Khi Randall nhận được tin tức cũng đã nghi ngờ.

"Willy." Randall mở bản đồ tinh hệ, nói: "Cậu cảm thấy vị trí của tinh cầu Alpha có vấn đề gì không?"

Đế quốc vừa xảy ra chuyện lớn, tuy dân chúng vẫn bị ém nhẹm thông tin nhưng những người có chức vụ cao trong cảng, có liên quan gián tiếp đến vụ việc này đều biết thực hư. Willy nhìn lướt qua bản đồ, lập tức nói: "Nó ở gần nơi Thái tử điện hạ bị tấn công."

"Đúng vậy." Randall gật đầu, "Tôi đang suy nghĩ một chuyện. Khoảng thời gian này Kỳ Thành luôn lẩn trốn trong Đế quốc, vậy hai tháng nay hắn đã ở đâu? Mặc khác, quân đoàn Đế quốc rõ ràng đã ra khỏi Hệ Ngân hà, tại sao chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi lại có thể xuất hiên ở biên giới chúng ta? Hệ Ngân hà rất lớn, không một chiếc phi thuyền nào, dù là phi thuyền bay với vận tốc siêu ánh sáng cũng không thể đạt tới tốc độ yêu cầu."

"Muốn làm được điều đó phải thông qua trạm không giam để tiến hành bước nhảy không gian." Quả nhiên, Willy không hổ danh là trợ thủ đắc lực của Randall. Ngay khi đô đốc Sharp mở miệng gã đã đoán được hắn đang nghĩ gì, "Và tinh cầu Alpha cũng có trạm không gian."

Vũ trụ thật sự quá lớn, khoảng cách giữa các tinh cầu luôn được tính bằng năm ánh sáng, dẫu phi thuyền của con người có nhanh đến đâu thì cũng không thể thỏa sức dạo chơi khắp vũ trụ. Bởi lẽ, dù nhân loại có tăng tốc độ của máy móc lên đến cực hạn thì người ngồi trong phi thuyền cũng sẽ đột tử vì không chịu được tốc độ đó. Vậy nên, sau này muốn khám phá vũ trụ không chỉ cần có phi thuyền tốc độ cực cao mà còn phải có các trạm không gian để có thể thực hiện bước nhảy không gian.

Mỗi một trạm không gian đều cần có chi phí bảo trì mỗi ngày, lượng năng lượng cần dùng cũng rất lớn. Chi phí mà càng Bán Nguyệt cần chi trả cho một ngày tương đương với tổng số tiền lương của toàn bộ nhân viên cảng trong một năm. Do đó, không phải tinh cầu nào trong Đế quốc cũng có trạm không giam, thường thì một tinh hệ cỡ trung chỉ có một trạm không gian. Và cảng tinh tế ở tinh cầu Alpha vừa khéo là cảng lớn nhất trong khu vực xung quanh tinh hệ cỡ trung, bên cạnh có một trạm không gian.

Nếu muốn đi nhanh từ đầu bên này đến đầu bên kia của Hệ Ngân hà thì ta có thể đến trạm không gian ở tinh cầu Alpha thông qua trạm ở cảng Bán Nguyệt.

Điều đó cũng có thể giải thích cho việc vì sao toàn bộ quân đoàn đều mất tích. Họ đã tưởng rằng mình sẽ xuất hiện ở trạm không gian công cộng bên ngoài Hệ Ngân hà, nào ngờ lại trực tiếp rơi vào bẫy của kẻ địch. Cái bước nhảy không gian này, chỉ cần Kỳ Thành chuẩn bị sẵn sàng ở tinh cầu Alpha thì quân đội Đế quốc đã rơi vào bẫy của đối phương. Nếu khi đó trong quân đoàn còn có nội gián của Kỳ Thành thì gã thật sự không cần phải tốn một người nào đã tiêu diệt được cả ba quân đoàn.

"Tôi đã đoán ra điều đó từ lâu nhưng vẫn còn một câu hỏi mà tôi chưa giải được." Randall cau mày, "Mỗi khi thực hiện bước nhảy không gian thì trạm không gian đều phải tiến hành đo lường tính toán vô số lần, bảo đảm chắc chắn không có sai sót nào. Ngay cả khi trục tọa độ có lệch hơn chục chữ số sau dấu thập phân thì phi thuyền vẫn có thể nhảy trực tiếp đến một lỗ đen nào đó. Trước lúc Quân đội Hoàng gia thực hiện bước nhảy, các nhân viên kĩ thuật của cảng Bán Nguyệt đã xác nhận vô số lần. Chính tôi là người cuối cùng lên phi thuyền để kiểm tra an ninh, cũng là tôi đích thân kiểm tra vị trí tọa độ, đến tận lúc không còn vấn đề gì nữa mới cho bay, làm sao mà họ lại bất ngờ nhảy đến tinh cầu Alpha?"

"Trạm trưởng của trạm không gian có quyền chỉnh sửa vào phút chót." Willy nói.

"Nếu là vậy..." Randall thở dài một tiếng. "Đế quốc chúng ta đã bị Kỳ Thành xâm nhập đến mức độ nào rồi?"

Chuyện này thật sự không thể nghĩ sâu, bởi vì càng nghĩ thì bạn sẽ không thể tin vào bất kì một ai trên thế giới này nữa. Trạm trưởng trạm không gian tên là Nick, cũng là bạn của Randall suốt nhiều năm qua. Hai người cùng tốt nghiệp đại học Hải quan với hai chuyên ngành khác nhau, sau đó gặp lại nhau ở cảng Bán Nguyệt và trở thành đồng nghiệp của nhau. Mối quan hệ giữa hai người rất tốt, nếu hắn ta là kẻ phản bội Đế quốc thì Randall thật sự không còn biết mình nên tin vào ai nữa.

"Bên chúng ta ai có vấn đề không quan trọng, có điều chắc chắn cảng giao thông bên tinh cầu Alpha đã gặp chuyện không may." Willy biết Randall không muốn nghi ngờ Nick nên đổi sang chủ đề khác, "Thậm chí ngay cả quân đội đóng quân cũng xảy ra chuyện."

"Đó cũng là điều mà tôi quan tâm." Randall nói, "Từ khi chuyện của Kỳ Đinh Mậu xảy ra vào nửa năm trước, chúng ta luôn cho rằng Kỳ Thành là kẻ tâm cơ kín đáo, mãi đến khi nhóm Kỳ Lam bị tấn công thì ta mới biết được hắn vẫn luôn ẩn nấp bên trong Đế quốc chứ không phải chạy đến tinh cầu Sa đọa. Với người tính toán cẩn thận như hắn, nhất định tinh cầu Alpha là căn cứ mà hắn đã điều hành từ lâu. Tại sao lại khinh địch đến mức để chúng ta đoán được trụ sở của chúng trong Đế quốc? Không giống phong cách của Kỳ Thành chút nào. Chuyện mà tôi đoán được chắc chắn bên Quốc hội cũng nghĩ đến, chỉ là không biết binh lực của hắn rốt cuộc có bao nhiêu, kế phụ còn có những cái gì nên mới án binh bất động. Nếu đã vậy, tại sao Kỳ Thành vẫn chưa chịu nhả tinh cầu Alpha ra? Hắn gần như đã trở thành thú trong lồng rồi."

"Chúng ta không đoán được tâm tư của Kỳ Thành." Sau vài lần đối đầu thì Willy đã thật sự nể phục đối phương, "Dù sao chúng ta vẫn phải nghĩ cách đối phó với người của cảng Alpha."

"Thông báo cho quân đồn trú gần cảng tinh tế, đồng thời trình suy đoán của chúng ta lên Quốc hội và bí mật báo cáo với Hoàng đế Kỳ Hoàn." Randall nói, "Không biết Kỳ Thành còn con bài chưa lật nào không, chúng ta cần làm tốt công tác chuẩn bị, không thể chỉ tin vào Quốc hội được."

Hải quan là bộ phận trực thuộc Quốc hội, dựa theo quy định thì mọi thông tin mà hải quan có được đều phải báo cáo cho Quốc hội, sau đó Quốc hội sẽ trình lên cho Kỳ Hoàn. Tuy nhiên, ở những thời điểm đặc biệt thì hải quan có thể liên lạc trực tiếp với Hoàng đế mà không cần thông qua Quốc hội. Song, cách này chỉ được dùng khi khẩn cấp, nếu không đô đốc hải cảng sẽ bị cắt chức.

Trong mắt Randall thì đây chính là thời khắc khẩn cấp.

Lần đầu tiên Kỳ Hoàn nhận được tin nhắn của Randall, sau khi xem ra bèn đóng quang não, yên lặng nhắm mắt.

Đúng như lời Randall nói, ông cũng đã nghĩ đến những điều đó từ lâu, hơn nữa còn cử người theo dõi tinh cầu Alpha. Đội ngũ đi tìm Kỳ Lam không chỉ có đội tìm kiếm cứu nạn và khai phá tinh hệ mà còn có các chiến sĩ đặc chủng của Đế quốc và nhân viên kĩ thuật trạm không gian che giấu bên trong. Hai đội này không thể giấu quá nhiều người nên Kỳ Hoàn đã chọn cách tấn công bất ngờ.

Đội tìm kiếm cứu nạn và khai phá tinh hệ thật sự nghiêm túc truy tìm Kỳ Lam, nhưng cần phải tốn rất nhiều thời gian và sức lực, dù ông có là Hoàng đế và người cần tìm là Hoàng thái tử thì Quốc hội cũng không thể cho phép ông tùy hứng. Song, nhắc đến Kỳ Thành thì dù là quân đội, Quốc hội hay Hoàng thất đều thống nhất rằng gã nhất định phải bị bắt. Lúc bấy giờ, đi tìm Kỳ Lam chỉ là cái cớ để đánh lạc hướng sự cảnh giác của gã, đội tìm kiếm cứu nạn và khai phá đặt căn cứ ở tinh cầu Alpha, chờ đợi thời cơ thích hợp để lật bài ngửa giành lại trạm không gian.

Sau khi lấy được quyền kiểm soát, người ở đó sẽ truyền tin về Đế quốc, hai quân đoàn II và IV đóng quân tại cảng tinh tế ở Đế đô thu được tín hiệu sẽ lập tức đến tinh cầu Alpha.

Quân đoàn II và IV là hai quân đoàn có trang thiết bị tiên tiến nhất Đế quốc, bọn họ lại dùng cách tấn công bất ngờ, cơ hội bắt sống Kỳ Thành chắc chắn rất cao.

Bằng cách này, ông có đầy đủ lý do và tài nguyên để tìm kiếm Kỳ Lam.

Quả nhiên là hậu duệ của Kỳ Nghiêm – người năm đó dẫn dắt nhân loại giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh xâm lấn gien đầu tiên và thành lập Đế quốc. Người của Hoàng thất ai nấy đều mưu kế sâu xa, dù là Kỳ Hoàn có kém hơn Kỳ Thành thì trên phương diện mưu lược vẫn không tệ, nếu không đã không thể phối hợp với quân đội và Quốc hội, trở thành người thật sự thống trị Đế quốc trên cơ sở dân chủ.

Có điều, Kỳ Hoàn có thể nghĩ đến đó chẳng lẽ Kỳ Thành không đoán được sao?

Hoàng đế Đế quốc vô cùng lo lắng.

Ông chắc chắn rằng lần này Kỳ Thành vô tình để lộ căn cứ của mình là do sai lầm, mặc dù vẫn không hiểu tại sao người luôn cẩn thận như gã lại mắc sai lầm nhưng đây chính là cơ hội của họ. Dẫu rằng phía trước có là bẫy rập thì họ cũng phải nắm chặt cơ hội này. Nếu không, một khi cho Kỳ Thành thời gian để trốn thoát và Đông Sơn tái khởi*, Đế quốc sẽ thật sự gặp nguy hiểm.

Vì vậy, Kỳ Hoàn trực tiếp hạ lệnh cho Randall mà không thông qua quân đội và Quốc hội, yêu cầu hắn dù người của cảng Alpha có mục đích gì thì chỉ cần bọn họ đặt chân đến cảng Bán Nguyệt sẽ lập tức bắt người. Bất kể những người đó là đồng phạm hay vô tội, có chứng cứ hay không đều phải bắt về thẩm vấn, dứt khoát không được nương tay.

Và những người đóng quân tại trạm không gian ở cảng Bán Nguyệt, dù có hiềm nghi hay không đều phải được kiểm soát. Hành động lần này tuyệt đối không được xảy sai sót.

Sau khi nhận được mệnh lệnh của Kỳ Hoàn, Randall lập tức phong tỏa trạm không gian ở cảng, quản lý chặt chẽ các nhân viên kĩ thuật, đặc biệt là trạm trưởng Nick sẽ bị giam lỏng trong nhà. Tất cả chiến sĩ đóng quân tại cảng sẽ mai phục ở trạm không gian, khi người của tinh cầu Alpha vừa đến sẽ lập tức hành động.

Đế quốc bày ra thiên la địa võng, vậy Kỳ Thành ở tinh cầu Alpha xa xôi chẳng lẽ không lường trước sao?

Không, gã đã tính trước.

Mấy ngày này gã vẫn luôn canh giữ khoang thuyền y tế của Đàm Diệp Nhiên. Đối phương bị thương rất nghiêm trọng, bị sức công phá từ chế độ tự hủy của Mồi lửa nổ đến suýt chút nữa hóa thành tro bụi. May mắn thay, Kỳ Thành hiểu rõ chức năng tự hủy của chiến hạm hơn tất cả mọi người trong Đế quốc, trước khi Mồi lựa hoàn toàn nổ tung đã lên cơ giáp bay đến cứu Đàm Diệp Nhiên chảy máu khắp người về chiến hạm.

Đế Quốc ngày nay có trình độ y tế vượt xa thời đại Dương lịch, nhờ đó mà Kỳ Thành có thể bảo vệ được tính mạng của Đàm Diệp Nhiên. Song, hắn bị thương quá nặng, muốn hoàn toàn bình phục phải mất ít nhất ba năm. Hơn nữa, vì ảnh hương từ vụ nổ trong trận chiến, hiện tại hắn vẫn đang hôn mê, chỉ có thể dựa vào khoang thuyền y tế để duy trì sự sống, qua gần ba tháng vẫn chưa tỉn lại.

Nhìn người bạn từng lớn lên cùng nhau, từng cùng nhau đến trường, từng là anh em xông pha chiến trường, tâm trạng Kỳ Thành cực kì phức tạp.

Gã rất yêu Đế quốc, mọi thứ gã làm đều chỉ để Đế quốc được tốt hơn, giúp Đế quốc trở nên hùng mạnh, để người dân không còn phải sợ hãi trước sự xâm lược của gien ngoài hành tinh.

Đã mấy ngàn năm trôi qua nhưng loài người vẫn chọn dùng phương pháp kiểm tra gien nghiêm ngặt để ngăn chặn rò rỉ gen, nhưng điều đó có khác gì chính sách bế quan tỏa cảng trong thời đại Dương lịch đâu.

Tại sao những kẻ từ tinh hệ khác không cần làm vậy? Tại sao bọn họ có thể thoải mái giao tiếp với người dân Đế quốc trong khi người dân Đế quốc lại không dám đến tinh hệ khác du lịch?

Chính là vì người của tinh hệ khác có cấp bậc gien cao hơn, họ không sợ cái gọi là xâm lược gien; cũng vì người dân Đế quốc hiện tại không có khả năng cạnh tranh trong vũ trụ.

Bọn họ quá yếu, muốn đứng vững trong vũ trụ thì bế quan tỏa cảng vẫn chưa đủ, họ cần có gien mạnh hơn. Vì thế, liên tục thí nghiệm là điều cần thiết. Con người cần phải tiến hóa, nếu giậm chân tại chỗ thì theo dòng chảy thời gian loài người vẫn sẽ tiến hóa để thích nghi với vũ trụ, nhưng... Loài vượn phải mất bao lâu để tiến hóa thành người? Mất bao lâu con người mới tiến hóa theo trình tự tự nhiên?

Đế quốc không có nhiều thời gian đến thế. Nếu thật sự chờ, e rằng khi đó nhân loại đã trở thành công cụ sinh dục của giống loài từ nơi khác.

Để giúp cho người dân Đế quốc mạnh mẽ hơn, gã sẵn sàng làm mọi thứ, đồng thời hi vọng những người bạn cũ của mình có thể hiểu được điều đó.

Chỉ là thời gian cách đây hai mươi năm trước quá gấp, gã chưa kịp giải thích cho những người xung quanh thì đã bị bắt. Bây giờ có cơ hội mặt đối mặt với Đàm Diệp Nhiên, tất nhiên gã mong rằng người bạn quan trọng nhất của mình có thể đứng trên cùng một chiến tuyến với gã. Chính vì lý do đó nên gã mới mạo hiểm đi cứu người.

Nhưng bây giờ...

"Rốt cuộc đã sai ở đâu?" Kỳ Thành ngồi cạnh khoang chữa bệnh lẩm bẩm một mình.

Theo những gì đã sắp xếp, gã đã có thể trực tiếp bắt giữ Kỳ Lam và giết tất cả những kẻ có ý đồ trốn thoát bằng tàu cứu sinh để quay về truyền tin. Sau đó, gã sẽ bắt Đàm Diệp Nhiên làm tù binh, đưa bọn họ về tinh cầu Alpha, nói cho đối phương biết mục đích của mình, tin rằng bạn cũ sẽ hiểu cho gã.

Song, sai lầm đã diễn ra, mọi thứ không phát triển theo đúng con đường gã đã vẽ khiến gã rơi vào thế bị động như bây giờ. Chỉ sợ Kỳ Hoàn đã nghi ngờ tinh cầu Alpha từ lâu, án binh bất động là để tìm cơ hội bắt gã.

Để bắt được Kỳ Lam, lúc này Kỳ Thành vẫn chưa thể rời cảng tinh tế. Gã cần thời gian.

Vì lý do đó, gã đã phái người đến cảng Bán Nguyệt. Khi Đế quốc bắt được người, chúng chắc chắn sẽ dốc sức thẩm vấn ép họ khai ra một số tin tức mà chúng đã đoán được từ lâu, sau đó cố ý nhét một vài thông tin sai vào để đánh lạc hướng.

Đây chính là sở trường của Kỳ Thành.

Suy cho cùng, là kẻ nào đã buộc gã phải sử dụng thủ đoạn này để kéo dài thời gian? Gã rất khó hiểu.

Dựa theo kế hoạch, với năng lực và sự chấp nhất của Kỳ Lam đối với gã, nhất định anh sẽ lẻn lên chiến hạm đến tinh cầu Sa đọa mà không để ai phát hiện. Đến lúc đó, Kỳ Lam và cả ba quân đoàn sẽ bị bắt gọn khi truyền tống đến tinh cầu Alpha.

Nhưng Kỳ Lam lại không lên chiến hạm mà bị phát hiện giữa đường. Rốt cuộc thì cảng Bán Nguyệt đã tìm ra Kỳ Lam như thế nào chỉ có những chiến sĩ đã bỏ mạng khi giao chiến và tướng quân của Quân đoàn I biết. Thế nhưng vị tướng quân này lại là kẻ vô cùng cố chấp và trung thành, đến bây giờ vẫn chưa chịu mở miệng, nhất quyết không nói ra ngày đó đã xảy ra chuyện gì.

Để có được Kỳ Lam, Kỳ Thành không thể không tạm thay đổi sách lược, chuyển sang phục kích trên đường về Đế đô. Vậy mà lại thất bại một lần nữa. Vì một tàu cứu sinh, vì một kẻ rất có khả năng là người đã lên chiến hạm ở cảng Bán Nguyệt.

Kỳ Thành không tin là trùng hợp, gã có lý do để phân tích rằng kẻ đó chính là người đã phát hiện ra Kỳ Lam.

Vì vậy, gã đã cử người đến cảng Bán Nguyệt điều tra tin tức. Đám người ở tinh cầu Alpha đến cảng học hỏi chỉ là màn kịch che mắt thu hút sự chú ý của Đế quốc và cảng Bán Nguyệt mà thôi, gián điệp chân chính đã sớm lẻn vào trong để điều tra rồi.

Kỳ Thành không ngừng điều chỉnh chiến lược theo tình hình, bày ra thiên la địa võng chờ Kỳ Lam chui đầu vào lưới. Nhưng, liệu lần này có thể thuận lợi không? Liệu lần này Kỳ Lam có đáp xuống tinh cầu Alpha để bị bắt không? Hiện tại, gã cũng không thể xác định được.

Khi đó, Kỳ Lam được người trong tàu cứu sinh cứu đi, người nọ không cần suy nghĩ đã quyết đoán lao thẳng về phía tinh vực không xác định khiến gã thầm khâm phục. Đó thật sự là cách để thoát khỏi sự truy đuổi của gã, nhưng thử hỏi ai có thể can đảm đến thế? Ít nhất là Kỳ Thành gã cũng không biết mình có thể dứt khoát đưa ra lựa chọn trong thời khắc quan trọng tương tự không.

Bất quá tam, nếu lần này gã vẫn không thể bắt được Kỳ Lam...

Vậy, gã không thể không thừa nhận mình đã gặp kẻ thù định mệnh. Chỉ cần cho gã biết kẻ đó là ai, gã sẽ cùng người đó đấu đến người sống người chết.

Dương Hiểu Thiên và Kỳ Lam – những người đã trở thành tâm điểm của ba lực lượng – hoàn toàn không hay biết điều gì. Hai người kiên nhẫn đợi đến bốn giờ rồi liếc nhìn nhau, gật đầu một cái. Anh nắm tay cậu, tay còn lại điều khiển tàu cứu sinh.

Trước khi chạm đất, tàu cứu sinh tàng hình vẫn chưa đủ, Dương Hiểu Thiên cũng phải tạm thời biến mất.

Kỳ Lam dựa vào khả năng điều tiết ánh sáng để trổ tài tàng hình, anh rất quen thuộc loại năng lực này, cả một ngày dài đều trong trạng thái tàng hình vẫn không có vấn đề gì. Thế nhưng, dẫn theo một người cùng tàng hình và một tàu cứu sinh nhỏ đủ lớn để chứa hai người lại là lần đầu tiên. Anh căn cứ vào năng lực của mình để tính, khả năng tàng hình chỉ có thể duy trì được ba mươi giây, sau ba mươi giây tàu sẽ lập tức hiện ra.

Từ bầu khí quyển của tinh cầu Alpha đến nơi hạ cánh cần ít nhất năm phút, Kỳ Lam không thể chống đỡ được lâu như vậy nên họ buộc phải tìm ra điểm yếu của hệ thống mới có thể thuận lợi nhập cư trái phép.

Kỳ Lam không những phải lái tàu cứu sinh mà còn phải sử dụng năng lực, song song với đó là canh thời gian chính xác, trước khi tàu cứu sinh rơi vào tầm quan sát của tàu tuần tra thì tàng hình. Hơn nữa còn phải điều khiển tàu trượt đi hai mươi đến ba mươi kilomet trong vòng ba mươi giây, hoàn toàn trốn khoải phạm vi tuần tra. Đồng thời, ở khu vực tuần tra còn phải tránh các phi thuyền tư nhân và tàu tuần tra, nhanh chóng tìm một nơi không người để hạ cánh.

Nhiều việc đến thế, lại vác trên vai gánh nặng năng lượng đáng sợ mà chỉ có ba mươi giây.

Bốn giờ, Kỳ Lam cầm bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh của Dương Hiểu Thiên. Đây là việc mà động vật máu lạnh như anh chưa bao giờ làm.

Dương Hiểu Thiên cảm nhận được sự căng thẳng của anh, mỗi lần làm nhiệm vụ lớn chủ nhân cũng căng thẳng như vậy. Khiếu Thiên biết người đó không phải sợ thất bại mà sợ không thể gánh vác nổi hậu quả khi thất bại. Khi đó, Khiếu Thiên muốn mở miệng an ủi chủ nhân nhưng lại không thể nói, chỉ có thể ở bên cạnh làm bạn với chủ nhân. Song, bây giờ không còn giống vậy, cậu có khả năng ngôn ngữ.

Do đó, cậu nắm tay Kỳ Lam, hỏi: "Nếu giữa đường bị phát hiện thì phải làm sao?"

Kỳ Lam vốn đã căng thẳng lắm rồi, giờ Dương Hiểu Thiên còn hỏi vấn đề đó làm anh phải lo lắng hơn mới đúng, nào ngờ lúc đó trong đầu anh lại xuất hiện một hình ảnh. Thế là, anh lập tức phản ứng, bình tĩnh lại và đáp: "Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Ngày nào Kỳ Thành cũng ở đây giăng sẵn lưới chờ bắt tôi, nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu, những chiến sĩ này sẽ không cảnh giác mãi được, ít nhất phải mất hai đến ba giây để phản ứng. Miễn là chúng ta không hoảng, lợi dụng khoảng thời gian thích hợp này để vứt tàu cứu sinh, lấy một chiếc tàu tuần tra khác chạy trốn. Thoát khỏi vòng vây rồi sẽ lập tức bỏ tàu tuần tra, trốn vào đám đông. Núp trong thành phố, Kỳ Thành không thể nào điều tra toàn bộ tinh cầu, tiến vào nhóm người hắn sẽ không tìm thấy chúng ta tàng hình. Tàu cứu sinh đã vứt rồi, chỉ dẫn cậu theo sử dụng năng lực, chắc hẳn sẽ không tốn quá nhiều năng lượng, ít nhất có thể kéo dài một đến hai giờ. Thế là đủ."

"Nếu là vậy, còn sợ cái gì?" Dương Hiểu Thiên cười hỏi.

Đúng vậy, còn sợ cái gì. Kỳ Lam quay đầu lại nhìn chằm chằm hai mắt cậu, lần đầu tiên nhìn thấy trong đôi mắt sáng, đáng yêu, trong sạch ngày thường kia xuất hiện suy nghĩ cùng sống cùng chết.

Tất cả những thứ vừa nói đều là suy đoán của Kỳ Lam, anh không cần cân nhắc xem Dương Hiểu Thiên có thể theo kịp động tác của mình hay không, bởi anh biết chắc chắn cậu có thể bắt kịp. Cậu nhóc ấy có thể sợ sấm sét, sợ lửa, sợ cô đơn, nhưng cậu chưa bao giờ sợ chiến đấu. Trong những ngày cùng nhau chiến đấu, anh biết rằng cậu là người hợp tác tốt nhất.

Với một đối tác như thế, họ có thể nghĩ ra các biện pháp đối phó kịp thời ngay cả trong tình huống nguy hiểm nhất. Đây không chỉ là sự tin tưởng của Kỳ Lam vào năng lực mình, mà còn là niềm tin vào Dương Hiểu Thiên.

Kỳ Thành giăng lưới giăng bẫy mà cậu còn có thể cứu anh thoát khỏi vòng vây, bây giờ người trong bóng tối là bọn họ, có chuẩn bị cũng là họ, sao có thể không thành công chứ.

Nghĩ đến đây, Kỳ Lam dùng sức nắm chặt tay cậu hơn, gật đầu nói: "Tin tưởng tôi."

"Ừ." Dương Hiểu Thiên mạnh mẽ đáp.

Lúc này, cậu thật muốn "gâu" một tiếng để bày tỏ nội tâm kích động của mình.

Cảm giác được kề vai chiến đấu bên nhau lần nữa, cậu nhớ lắm.

Bốn giờ, những tinh cầu trên bản đồ đã tạo thành hình dạng giống hình ảnh mà Dương Hiểu Thiên đã vẽ trước đó. Kỳ Lam biết thời cơ đã đến, lập tức mở hệ thống đẩy, lao thẳng đến tinh cầu Alpha với tốc độ nhanh nhất.

Con đường được che chắn tín hiệu rất hẹp, thậm chí còn không ngừng thay đổi theo chuyển động liên tục của các tinh cầu, từ thẳng biến thành xiêu vẹo. May mắn thay, Dương Hiểu Thiên đã vẽ ra quỹ đạo sau nhiều lần tính toán lặp đi lặp lại trong ba giờ. Dựa theo kết quả có được, chỉ cần đi theo quỹ đạo sẽ không bị phát hiện.

Dương Hiểu Thiên chưa từng được giáo dục chính quy, mọi thứ đều là cậu tự học, kết quả tính toán cũng chưa chắc đúng. Song, hiện tại Kỳ Lam lựa chọn tin tưởng cậu tuyệt đối.

Đổi chế độ lái tự động sang thủ công, Kỳ Lam dùng một tay điều khiển tàu cứu sinh, thực hiện chuyển động nhỏ giữa tốc độ cao nhất. Anh không hề thổi phồng, kĩ thuật lái này thật sự ở cái trình đỉnh cao.

Trong mắt Kỳ Lam, thời gian đã chảy rất lâu rồi, chẳng mấy chốc đã đổ mồ hôi đầm đìa. Nhưng trong mắt người ngoài thì chỉ có vài phút ngắn mà thôi, ngáp một cái đã hết. Anh đột phá tầng khí quyển, tiến vào tinh cầu Alpha.

Một khi đi vào tinh cầu, tàu cứu sinh sẽ chịu lực tác dụng của trọng lực khiến nó thêm phần khó kiểm soát, một chuyển động nhỏ thôi cũng phải chú ý đến gia tốc trọng trường. Bình thường, ngay cả một tay lái bậc thầy cũng cần vô số lần huấn luyện mới có thể đạt được sự thay đổi phương hướng tinh vi như vậy dưới tác động kép của trọng lực, vậy mà Kỳ Lam chỉ làm một lần là qua.

Anh tập trung cao độ, trong lòng không ngừng tính toán phạm vi quan sát của kính viễn vọng trong tàu tuần tra.

Khoảng cách giữa mặt đất và tàu chỉ còn ba cây số, hai ngàn năm, hai ngàn, một ngàn năm, một ngàn, chín trăm...

899 mét.

Ở mét cuối cùng trong phạm vi quan sát của tàu tuần tra, Kỳ Lam kích hoạt khả năng tàng hình của mình, cả người và tàu biến mất trong không trung.

Lúc bấy giờ, đội tuần tra thường xuyên kiểm tra hàng ngày bên dưới không có chút phản ứng. Hệ thống quét bị ảnh hưởng từ trường của tinh cầu mất sự nhạy bén, bọn họ chỉ có thể dựa vào mắt nhìn, trong phạm vi nhìn thấy không phát hiện vật gì.

Đội tuần tra đang tuần tra cách mặt đất ba trăm mét. Sau khi tàng hình, Kỳ Lam không đổi hướng mà tiếp tục lao xuống với tốc độ cực nhanh cho đến khi bóng dáng của đội tuần tra xuất hiện trong mắt. Anh lập tức đổi hướng, cho tàu trượt xa đội tuần tra ba mươi mét. Ở khoảng cách này, gió tạo ra từ tàu cứu sinh do chuyển hướng bất ngờ vừa khéo lướt trên đội tuần tra nên họ không thể cảm nhận được sức gió.

Bước tiếp theo chính là tốc độ sinh tử, cũng là tàu bay xa xỉ.

Dương Hiểu Thiên nhìn phi thuyền bên ngoài lướt qua mình, Kỳ Lam linh hoạt đi ngược chiều trên tuyến đường an toàn, hoàn toàn không đụng trúng kẻ nào. Ngay cả khi tốc độ hiện tại của họ vượt xa tốc độ quy định gấp mấy chục lần.

Trước đây, Dương Hiểu Thiên chỉ từng ngồi xe ô tô, vốn dĩ chưa từng chơi đua xe. Cho dù là có thì chắc chắn cũng không có trải nghiệm mạo hiểm kích thích như thế. Giờ phút này, cậu thật sự hiểu cái gì gọi là kinh tâm động phách.

Nhìn phi thuyền trước mắt như sắp đụng trúng, nhìn Kỳ Lam linh hoạt né tránh mọi thứ, Dương Hiểu Thiên không có chút sợ hãi nào ngoại trừ cảm giác kích động.

Thực ra lá gan của cậu rất nhỏ, sao có thể không sợ hãi chứ.

Có lẽ là vì bên cạnh còn có một người. Người này đổ mồ hôi đầy đầu, sắc mặt tái nhợt vì tiêu hao quá nhiều năng lượng, nhưng anh vẫn điều khiển tàu bay một cách bình tĩnh và nghiêm túc. Anh mím chặt môi, vẻ mặt tập trung, không một chút sợ hãi.

Bởi vì anh, Dương Hiểu Thiên mới không có chút sợ hãi.

Họ rời khỏi thành phố gần như ngay lập tức rồi đến vùng biển không người của tinh cầu Alpha. Thấy vùng biển bên dưới, Kỳ Lam không ngần ngại điều khiển tàu lao thẳng xuống biển.

Mặt biển không người, sóng lớn nổi lên.

Cuối cùng họ cũng hạ cánh suôn sẻ.

– Còn tiếp –

*Đông Sơn tái khởi (东山再起): khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại, cũng ví ra làm quan trở lại sau khi ẩn cư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#đammỹ