Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không! Các người không được phép làm vậy!" Du khách người Cossar lập tức hoảng loạn, "Căn cứ vào Luật pháp Tinh tế, tình huống không có chứng cứ xác thực tất cả các cảng khẩu đều không có quyền tiến hành kiểm tra thân thể của du khách, nhất là kiểm tra bộ phận đặc thù của du khách, đây là trái pháp luật! Các người rõ ràng kì thị người Cossar, là kì thị chủng tộc nặng nề, tôi muốn tố cáo mấy người!"

Gã che ngực không để người khác đụng vào, luôn miệng muốn tố cáo cảng Bán Nguyệt lên Ủy viên Ngoại giao Tinh tế, điều này làm cho nhân viên hải quan chính thức mà Randall mang theo không thể nào chạm vào gã. Tộc người Cossar rất cao lớn, sức mạnh phi thường, nếu nổi điên lên thì không ai có cách tiếp cận, mà bây giờ dùng vũ khí cưỡng ép thì cái vấn đề soát người nho nhỏ này sẽ không còn nhỏ nữa, khả năng sẽ dẫn đến chiến tranh giữa hai tinh hệ.

Nhân viên hải quan cầm vũ khí trong tay hai mặt nhìn nhau, Randall khẽ cau mày, tầm mắt quét qua toàn thân căng cứng đã chuẩn bị để tấn công bất cứ lúc nào của Dương Hiểu Thiên, đột nhiên mở miệng: "Người là cậu nghi ngờ, vậy cậu xử lý đi."

Hắn vừa dứt lời, Dương Hiểu Thiên bèn ngồi xổm xuống, hai tay chống đất, chân sau dùng sức đạp một cái, cả người giống như mũi tên rời cung lao vụt về phía trước, chớp mắt đã nhào lên người vị Cossar kia, hai tay đè chặt bả vai đối phương, mặt tiến tới vùng da nơi cổ của gã, trông như muốn cắn.

Randall vừa định khen động tác Dương Hiểu Thiên nhanh nhẹn, chợt: "..."

Cũng may sự việc cắn người không xảy ra, ngay trước khi đôi môi Dương Hiểu Thiên chạm lên vùng da cổ người Cossar thì cậu kịp thời quay đi, hai tay bắt lấy bả vai gã xoay ngược ra sau để bộ ngực đối phương ưỡn ra phía trước, thuận tiện cho nhân viên hải quan làm kiểm tra. Vị khách người Cossar này cao chừng hai mét năm, Dương Hiểu Thiên chỉ cao cỡ một mét tám, dáng người vô cùng nhỏ nhắn, cả người giống như bị tộc Cossar đè ở dưới không thể động đậy. Song hai tay cậu vẫn như cũ ghìm chặt lấy hắn, nhìn cánh tay cậu nổi đầy gân xanh, không ai cảm thấy cậu là người ở thế yếu.

Randall hơi nâng cằm, nhân viên xét nghiệm lập tức bước qua, dùng dụng cụ đặc chế hút mẫu chất khí trong ngực du khách. Sau khi nhân viên bỏ chất khí vào máy kiểm tra, tên người Cossar bỗng ngưng giãy dụa, suy sụp tinh thần nằm trên người Dương Hiểu Thiên, ngừng chống đối.

Ba mươi giây sau thì có kết quả xét nghiệm, máy kiểm tra tự động trả kết quả cho nhân viên hải quan, Randall mở tài liệu xét nghiệm ra xem, sắc mặt thay đổi, "Thuốc gây ảo giác?"

Kết quả xét nghiệm cho thấy, chất khí trong ngực du khách người Cossar không phải là khí gây mê có độ an toàn cao thường được sử dụng linh hoạt trong giải phẫu, loại khí này có thể tạo thương tổn lớn cho cơ thể con người, không những khiến người ta hôn mê mà còn sinh ra ảo giác. Loại thuốc ảo giác này có mùi rất nhạt, với nhân loại mà nói thì chính là vô sắc vô vị, thật sự khó lòng phòng bị. Tốc độ khuếch tán cực nhanh, dược hiệu lại đáng sợ, chỉ cần 0.01ml thuốc thôi đã gây mê được hơn trăm người. Dựa vào trọng lượng bộ ngực của người Cossar, hàm lượng thuốc bên trong đủ để gây mê tất cả hành khách trên phi thuyền. Lấy trình độ khoa học kỹ thuật của Hệ Ngân hà thời nay, máy quét có thể nhìn ra được trong người du khách có mang theo vật phẩm bí mật nào không, cũng có thể tra ra thành phần dịch thể, nhưng đạo cao một thước ma cao một trượng, trình độ khoa học càng phát triển, thủ đoạn của bọn tội phạm càng tinh vi hơn.

"Thông báo bên vận tải đường biển tạm thời lùi thời gian cất cánh phi thuyền FZD007988, tất cả du khách đã thông qua xét duyệt an toàn đều phải kiểm tra lại lần nữa, nhất là những du khách người Cossar chuẩn bị quay về quê nhà, tra xét kĩ thân thể bọn họ, xem xem bên trong có mang theo vật bí mật nào không." Randall nhanh chóng ra lệnh.

Vị khách người Cossar trước mắt đây chính là bằng chứng quan trọng nhất, có gã làm tiền lệ, du khách trên phi thuyền dù muốn hay không cũng phải thông qua xét duyệt lần nữa. Nhân viên hải quan chính thức lập tức bắt người Cossar đi cùng với tang vật, nghiêm túc nghe lệnh cấp trên.

Toàn bộ du khách trên phi thuyền vũ trụ FZD007988 đều được mời kiểm tra lại, cảng khẩu tinh tế không chỉ có một chuyến bay cất cánh, ngoài kia còn vô số hành khách đang chờ kiểm tra. Đợi sau khi nhân viên hải quan áp giải người Cossar đi, công thần Dương Hiểu Thiên không hề có suy nghĩ tranh công mà đứng lên trở về vị trí làm việc của mình, chuẩn bị tiến hành kiểm tra du khách kế tiếp.

Ánh mắt Randall dừng trước gương mặt không quan tâm hơn thua của Dương Hiểu Thiên, trong lòng thầm gật đầu nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện ra. Hiện tại có án lớn xuất hiện, hắn không có thời gian hỏi thăm chuyện Dương Hiểu Thiên, có điều đợi án lớn kết thúc, hắn chắc chắn phải cẩn thận xem xét cậu nhóc mới nhậm chức này mới được.

Nhân viên làm việc tại cảng Hệ Ngân hà tầm mấy triệu người, trong đó không thiếu người trẻ tuổi có ý chí kiên định và lý tưởng cao xa, bọn họ tận tụy với công việc của mình, cố gắng phát triển vì mục tiêu sớm ngày trở thành nhân viên hải quan đạt tiêu chuẩn mà phấn đấu.

Thế mà nhân viên hải quan chính thức của Đế quốc chỉ có le que mấy ngàn người, bao người dẫu nỗ lực cả đời cũng không thể trở thành một nhân viên hải quan cấp ba bình thường nhất. Đó là bởi vì ở thời đại bây giờ, một nhân viên hải quan đủ tư cách không phải chỉ cần cố gắng là đủ, mà còn cần có thiên phú.

Phải có đôi mắt nhạy bén phát hiện điểm khác thường, phải có giác quan thứ sáu dự đoán chính xác nguy hiểm sắp tới, khi đối mặt với cái chết không được sợ hãi và phải có đủ năng lực và bản lĩnh để chế phục tội phạm vũ trụ. Bốn yêu cầu này đã trở thành yếu tố tối thiểu để trở thành nhân viên hải cảng, đồng thời cũng chính nó đã cản bước vô số thanh niên có ước nguyện vì Đế quốc cống hiến ngoài cửa lớn.

Theo tình trạng tranh chấp càng lúc càng ác liệt của tinh tế, áp lực công việc của nhân viên hải cảng cũng tăng lên. Đế quốc đã vì ngành hải quan mà tăng chỉ tiêu tuyển chọn lên ba mươi ngàn người, nhưng nhân viên chính thức chỉ có mấy ngàn, hải cảng rơi vào tình trạng thiếu người nghiêm trọng. Thanh tra tại các cảng khẩu có nhiệm vụ tìm kiến nhân viên có tiềm lực, chỉ cần có chút năng lực, mặc kệ trình độ học vấn của đối phương ra sao, bối cảnh thế nào, miễn có tâm vì Đế quốc cống hiến, bảo vệ Đế quốc là có thể phá lệ nhận được đề cử nhân viên chính thức.

Người mới ngày hôm nay có biểu hiện hoàn toàn phù hợp với bốn yêu cầu tối thiểu, tương lai có thể dành chút thời gian tiếp tục quan sát.

Randall nhìn Dương Hiểu Thiên một lát mới dẫn người đi kiểm tra.

Sau khi bọn họ rời đi, Phạm Hoa Dương mới vội vàng vỗ ngực, suýt chút nữa anh đã để phần tử nguy hiểm lên phi thuyền! Chiếc phi thuyền kia không chỉ có người Cossar mà còn có rất nhiều du khách thuộc các chủng tộc khác đến tinh hệ Cossar du lịch, một khi phi thuyền bị cướp, vậy đó chính là vấn đề lớn của tinh tế. Vì tên người Cossar đó tương đối khó dây vào, động một chút là muốn khiếu nại nên vừa rồi anh còn ám chỉ Dương Hiểu Thiên đừng nên kiếm chuyện. Xem đi, cũng may Dương Hiểu Thiên không có nghe anh, nếu không đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Phạm Hoa Dương đi tới trước mặt Dương Hiểu Thiên, hỏi: "Cậu không sao chứ? Cửa khẩu kiểm tra này đang xảy ra chuyện lớn nên có thể phong tỏa tạm thời. Cậu cũng đừng cậy mạnh, thân thể khó chịu phải nghỉ ngơi thật tốt, vừa rồi khống chế phần tử nguy hiểm đó, cậu có bị thương không?"

"Không sao." Dương Hiểu Thiên không giỏi dùng từ, lời nói rất đơn giản, so với vận dụng câu chữ để diễn tả suy nghĩ của mình, cậu càng thích dùng ngôn ngữ cơ thể hơn, hai chữ "không sao" này nói ra còn kèm theo một cái lắc đầu, cậu đưa mắt nhìn anh.

Mắt của cậu rất to, đôi con ngươi màu đen trong suốt sáng ngời. Khác với dáng vẻ trầm lặng ít nói bên ngoài, cặp mắt kia tràn ngập tình cảm, giống như biết nói.

Dương Hiểu Thiên chỉ nhìn anh một lát, Phạm Hoa Dương lại có thể từ trong đôi mắt xinh đẹp đó nhìn ra được ẩn ý bên trong: "Tôi không có chuyện gì, có thể tiếp tục làm việc, anh không cần phải lo.".

Ánh mắt ấy phải miêu tả thế nào nhỉ? Chính là vừa to, vừa đen, vừa sáng, còn vô cùng dịu dàng, quan trọng nhất là biết nói!

Những năm qua Phạm Hoa Dương đã gặp vô số người, chưa từng có ai giống như Dương Hiểu Thiên, một ánh nhìn thôi đã biểu đạt được toàn bộ suy nghĩ của mình. Đôi mắt trong veo ẩn chứa sự quan tâm và ý tốt, Phạm Hoa Dương bỗng cảm thấy tim đập mạnh, cảm giác bị đáng yêu hóa khiến cả người anh tê dại.

"Không có chuyện gì thật à?" Phạm Hoa Dương cố nén cảm giác xúc động muốn duỗi tay sờ mái tóc mềm mượt của Dương Hiểu Thiên, anh siết chặt ngón tay, ân cần hỏi: "Trước kia anh đã từng làm công việc kiểm soát này, em về nhà nghỉ đi, anh có thể thay em làm mấy ngày. Công việc của anh bên kia... Có rất nhiều đồng nghiệp, thiếu một người cũng không sao."

Dương Hiểu Thiên đối với cảm xúc của con người rất nhạy cảm, ý tốt của anh giúp cảm xúc khẩn trương vì hoàn cảnh mới của cậu thoáng bình tĩnh lại, cậu hơi nghiêng đầu, mỉm cười với Phạm Hoa Dương, nói ngắn gọn: "Không sao đâu. Cảm ơn."

Cậu chớp mắt một cái, lông mi cong dài chuyển động càng tôn lên vẻ mỹ lệ cho đôi mắt trong sáng kia.

Phạm Hoa Dương dùng sức bụm trái tim đang đập điên cuồng của mình lại, vừa cúi đầu đi ra cửa kiểm tra vừa chạy như điên đến siêu thị hải cảng mua một đống đồ ăn vặt, tiếp đó lặng lẽ bỏ vào phòng chứa đồ không khóa của Dương Hiểu Thiên.

Loại tâm trạng muốn mua cho cậu ít đồ linh tinh không thể giải thích được này rốt cuộc là sao hả?!

– Còn tiếp –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#đammỹ