Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với Randall Sharp mà nói, hôm nay quả là một ngày bận rộn, đầu tiên là mấy công nhân viên chức xin nghỉ tập thể, sau là bị Trưởng khoa Hách thông báo có tiếng chó sủa dọa sợ đến giật bắn người, toàn bộ nhân viên cảng Bán Nguyệt đều được huy động mà chẳng tìm được cọng lông chó nào. Hai chuyện này coi như vẫn tàm tạm, dù sao lượng nhân viên từ chức mỗi ngày ở Bán Nguyệt đã nhìn quen rồi, chuyện có chó tuy lớn nhưng chỉ là lời đồn vô căn cứ, về cơ bản không đáng quan ngại. Thế mà sau cùng lại xảy ra chuyện kinh động toàn Hệ Ngân hà.

Sau khi thẩm tra tên người Cossar lén lút mang theo thuốc gây ảo giác kia mới rõ gã không phải cư dân hợp pháp của tinh hệ Cossar, ngược lại còn là tội phạm lẩn trốn đã bị truy nã nhiều năm. Khoa học kỹ thuật thời đại này phát triển mạnh mẽ, vũ trụ không còn giống như lúc địa cầu được gọi là "Thôn Địa cầu" nữa, nhưng truyền tin và giao thông vẫn không thuận tiện hơn là bao, tin tức muốn truyền đi cần thông qua vô số trạm không gian, mà tội phạm lại là vấn đề riêng của mỗi tinh hệ nên lệnh truy nã thường chỉ được phát ra ở tinh hệ đó, tin tức rất khó truyền tới người ở tinh hệ khác.

Việc này dẫn đến rất nhiều tội phạm chỉ cần thoát khỏi tinh hệ của mình là có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, khiến công việc kiểm soát ở các tinh hệ càng thêm khó khăn, nhiệm vụ của nhân viên hải quan cũng vì thế mà nặng nhọc hơn.

Không ngờ tội phạm bị tinh hệ Cossar truy nã lại có ý đồ cướp phi thuyền vũ trụ, toàn bộ gián điệp người Cossar chung quy vẫn biết điều mà tạm thời ngừng xuống tay với Hệ Ngân hà nữa. Người trước chẳng qua là ngoại lệ nhỏ, người sau nếu không xử lý tốt sẽ dễ dẫn đến chiến tranh giữa hai tinh hệ.

Dù rằng chỉ tra hỏi được ít chuyện nhưng biết sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai chủng tộc, Randall tất bật suốt một ngày cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng lo lắng không yên dần bình tĩnh.

Rời khỏi phòng thẩm vấn để uống một ngụm nước, Randall nhéo ấn đường mỏi nhừ, nhìn một loạt các gương mặt tức giận của du khách chuyến bay FZD vẫn đang phải xếp hàng chờ kiểm tra trên màn ảnh mà không khỏi nhớ tới cậu nhóc nhân viên vừa mới nhậm chức ngày hôm nay. Xét về dáng người của các chủng tộc trong vũ trụ, vóc người cậu không tính là cao, tuổi còn nhỏ, trên mặt vẫn còn những đường nét ngây thơ, thoạt nhìn giống như con nít. Được cái năng lực quan sát và cách thức hành động còn mạnh và nhạy hơn nhiều nhân viên chính thức lâu năm, là thiên tài cần được trưng dụng.

Randall rất coi trọng đứa nhỏ này, tuy nhiên hắn vẫn cần thêm thời gian quan sát tính cách cậu, xem xem Dương Hiểu Thiên có đạt yêu cầu quan trọng nhất – khả năng chống lại sức hấp dẫn của người ngoài và một lòng bảo vệ người dân đế quốc – để trở thành nhân viên kiểm soát chính thức hay không. Không có hai điểm này, dẫu thiên phú có tốt cỡ nào cũng không thể nhận.

Người được Randall đặc biệt nghĩ đến, Dương Hiểu Thiên, lúc này đã tan ca về nhà. Cậu vừa lập công đáng lí nên được khen ngợi, tối thiểu phải có phần thưởng với ngày nghỉ phép nhưng lãnh đạo cảng Bán Nguyệt đã được Randall ngầm dặn dò không cho phép hành động, ngay cả động viên cũng không, hơn nữa cứ để Dương Hiểu Thiên vừa trải qua nguy hiểm tiếp tục đi làm vào ngày mai, điều này làm Phạm Hoa Dương cực kì bất bình. Nhìn thân thể gầy yếu của nhóc Hiểu Thiên đi, còn có đôi mắt to vô tội kia nữa, cấp lãnh đạo có phải muốn bắt nạt đứa nhỏ đơn thuần không biết gì này không, sao lại nghiêm khắc đến vậy?

Phạm Hoa Dương vô cùng tức giận, người trong cuộc Dương Hiểu Thiên lại không cảm thấy gì. Cậu biết ơn cảng Bán Nguyệt đã cho cậu công việc này, không chỉ cho tiền giúp cậu trả nợ mà còn cho xe chuyên dụng đưa cậu về nhà, thuận tiện chăm sóc mẹ mỗi ngày.

So với lòng dạ phức tạp của loài người, tâm tư Dương Hiểu Thiên vô cùng đơn giản. Người nào đối tốt với cậu thì cậu sẽ đối tốt với người đó, không ngại đối phương đối xử với người khác còn tốt hơn, chỉ cần tốt với cậu là cậu mang ơn từ tận đáy lòng. Cực kỳ đơn thuần, vô cùng đáng yêu.

Về đến nhà đã hơn tám giờ tối, Dương Hiểu Thiên vừa mở cửa ra thì nghe được giọng nói dịu dàng của mẹ vang lên, "Sao về trễ vậy? Con ăn chưa?"

Dương Hiểu Thiên lắc đầu một cái, cậu biết mẹ chắc chắn sẽ chừa cơm cho mình nên lúc các nhân viên khác dùng bữa tối cậu không có đi ăn, chờ khi về nhà sẽ ăn cơm tối mẹ Triệu Ngọc làm.

Tuổi thọ nhân loại ở thời điểm này chừng một trăm năm mươi tuổi, tuy mười tám tuổi là trưởng thành nhưng từmười tám đến một trăm hai mươi tuổi đều được xếp vào giai đoạn thanh niên, tốc độ lão hóa tế bào rất chậm, thường thì vẻ ngoài của người ở tuổi hai mươi với tuổi năm mươi không có gì khác biệt. Chính vì vậy mà người hiện đại kết hôn khá trễ, chẳng hạn như Đô đốc Randall Sharp, năm nay hắn đã năm mươi hai nhưng vẫn là quý tộc độc thân, dù sao thời kì thanh niên của gã còn tận bảy mươi năm, người muốn lấy gã không thiếu.

Mẹ Triệu Ngọc của Dương Hiểu Thiên kết hôn tương đối sớm, năm nay mới có sáu mươi tuổi, bề ngoài còn rất trẻ. Bà nhìn Dương Hiểu Thiên ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, không nhịn được vươn tay vuốt tóc cậu, giúp cậu nhặt hạt cơm rơi trên bàn, yêu thương, dịu dàng nói: "Ăn chậm thôi, con còn chưa dùng đũa được đúng không? Không sao, cứ từ từ học, đừng gấp, sau này sẽ học được thôi."

Dương Hiểu Thiên ngẩng đầu lên, cắp mắt to đơn thuần như đứa con nít quấn quýt đòi mẹ, đôi mắt này làm lòng Triệu Ngọc run rẩy, bà cố kiểm soát cảm giác xúc động muốn hôn đỉnh đầu cậu lại, thay vào đó là vươn tay ôm cậu vào lòng.

Đứa nhỏ này... Quá ngoan, ngoan đến mức bà không có cách nào chán ghét nó.

Con trai là miếng thịt từ trên người mình cắt xuống, Dương Hiểu Thiên đột nhiên đổi tính, thân là một người mẹ, sao Triệu Ngọc lại không nhận ra. Ngày đó tên khốn Dương Tranh (cha của Dương Hiểu Thiên) liên tục đánh đấm bà, Hiểu Thiên nằm trên đất chợt nhảy dựng lên cắn lão tàn nhẫn, khi đó Triệu Ngọc đã biết, đối phương không phải con bà, con trai bà sớm đã chết dưới đòn cước bạo lực của lão.

Đứa nhỏ mà mình nuôi dưỡng mười tám năm chết, sao Triệu Ngọc có thể không hận được. Thời điểm Dương Hiểu Thiên cõng bà chạy trốn, bà đã quyết định trong lòng phải đưa tên khốn Dương Tranh vào ngục, đồng thời bắt con quái vật chiếm đóng cơ thể con trai bà bán cho phòng thí nghiệm ở chợ đen nghiên cứu. Sau đó bà cũng chẳng thiết sống nữa, lão chồng bài bạc thua sạch đến nhà không còn, con trai cũng chết, bà cần gì phải sống nữa?

Nhưng ngày đó Dương Hiểu Thiên cõng bà chạy tới chỗ an toàn, hai chân còn đỡ, hai tay vì chạy trốn mà hằn đầy vết thương. Đứa nhỏ này ngốc nghếch dùng lưỡi liếm vết thương trên tay, dáng vẻ như không biết đau là gì còn muốn dùng bốn chân chạm đất đi tìm thức ăn. Triệu Ngọc nhìn cậu ngơ ngác, không nhịn được nữa bèn hỏi một câu: "Cậu không biết dùng hai chân đi à?"

Khi ấy Dương Hiểu Thiên quay lại nhìn bà một cái, mê mang nghiêng nghiêng đầu, bộ dạng nửa giống như hiểu lời Triệu Ngọc nói, nửa không. Triệu Ngọc là một người phụ nữ, còn là một người mẹ, 'con trai mình' làm ra động tác đáng yêu như vậy sao có thể đối xử tàn nhẫn với nó đây. Ngay sau đó, Triệu Ngọc hướng dẫn Dương Hiểu Thiên cùng bà đến sở cảnh sát nhờ giúp đỡ, bà bị Dương Tranh đánh, trên người đâu đâu cũng là thương tích, Dương Hiểu Thiên cũng không đỡ hơn, bộ dáng cậu cực kì đáng thương, đầu chảy máu, lưỡi lè ra, thoạt nhìn như bị đánh đến ngu ngốc. Phúc lợi xã hội Đế quốc Adela cực kỳ tốt, công dân chân chính đến bệnh viện khám bệnh hoàn toàn miễn phí, hai người được cảnh sát đưa đến bệnh viện và sắp xếp nhân viên bảo vệ phòng bệnh tránh để Dương Tranh tìm thấy.

Bác sĩ giúp Dương Hiểu Thiên băng bó vết thương, phán đoán đầu bị đánh dẫn đến đại não bị tổn thương, sau này không biết sẽ xuất hiện biến chứng gì. Có thể sẽ tiếp tục duy trì dáng vẻ ngây ngốc như hiện tại, có thể sẽ khỏi bệnh, cũng có thể trở thành người có trí thông minh hơn người nhưng ở phương diện chăm lo cuộc sống cá nhân lại không đảm đương được. Đại não con người có tiềm năng vô hạn, đến nay nhân loại vẫn không cách nào nghiên cứu triệt để, tóm lại cái gì cũng có thể xảy ra.

Triệu Ngọc bị thương, thân thể không tốt, để đưa Dương Tranh ra trước pháp luật bà cần chăm sóc tốt cơ thể, đồng thời cũng cần Dương Hiểu Thiên ra tòa làm chứng. Vậy nên bà vừa kiên nhẫn dạy Dương Hiểu Thiên sử dụng hai tay, vừa dùng thái độ ác liệt đối xử với nó, tâm trạng hơi không vui sẽ mắng nó. Đứa nhỏ ngốc này dù ngốc thật nhưng lại vô cùng nhạy cảm với sự biến hóa thất thường trong tâm trạng của bà.. Bà vừa tức giận là nó chui ngay vào góc tường tội nghiệp nhìn bà, bộ dạng thề không phản kháng mặc bà ức hiếp. Rõ là sợ đến tai cũng cụp xuống song vẫn không chịu rời đi.

Lòng người cũng là thịt, đứa nhỏ tốt nhường này, cho dù là đứa ngốc, cho dù nó chiếm thân thể con trai bà, thấy dáng vẻ đó bà không thể nào nhẫn tâm tổn thương nó hết lần này đến lần khác nữa. Chung quy thời gian hai người ở chung chưa lâu nhưng mà Triệu Ngọc hiểu rõ, bà có mang đứa nhỏ này đi bán đổi lấy tiền thì nó cũng sẽ ngoan ngoãn đi theo người ta, sau đó mỗi bước chân rời đi đều lưu luyến quay đầu lại nhìn bà.

Tống Dương Tranh vào ngục, tinh thần luôn căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, Triệu Ngọc ôm Dương Hiểu Thiên khóc lớn một trận. Con trai bà bị Dương Tranh hại chết, dẫu đứa nhỏ này đến từ đâu thì nó cũng là người vô tội. Bà là mẹ của tấm thân này, còn đứa nhỏ trước mắt lại dành tất cả tình cảm của nó cho bà, thử hỏi bà có thể không chăm sóc nó ư?

Kể từ ngày đó, đứa nhỏ này cứ gọi là Dương Hiểu Thiên, là con trai của Triệu Ngọc.

Quyết định xong, Triệu Ngọc còn cho là bà tính thì tính nhưng cũng khó mà chấp nhận Dương Hiểu Thiên này ngay được. Nào ngờ sống chung lâu ngày thì bà phát hiện một việc, muốn yêu thích đứa nhỏ Dương Hiểu Thiên này là chuyện vô cùng dễ dàng. Tình cảm của nó quá đơn thuần, bà vui thì nó vui, bà đau khổ thì nó đau khổ, hơi đối tốt với nó là nó sẽ nghiêng đầu mừng rỡ nhìn bà, có đứa nhỏ tốt thế này làm con trai là may mắn của bà.

Sau khi dạy Dương Hiểu Thiên cách dùng đũa, Triệu Ngọc do dự nửa ngày mới lên tiếng, "Hiểu Thiên, con đừng làm việc ở cảng Bán Nguyệt nữa... Thân thể mẹ đã khá lên rồi, có thể ra ngoài tìm việc, mẹ sẽ cố gắng kiếm tiền trả tiền bồi thường hợp đồng, con đừng làm công việc nguy hiểm đó nữa."

– Còn tiếp –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#đammỹ