Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

part5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chí Mẫn ở nhà nội mấy hôm, chính vì vậy gian nhà không có bóng nó cũng yên lặng hẳn đi, Thái Hanh lại ít nói. Điền Chính Quốc cảm thấy một đứa trẻ bốn tuổi như vậy rất không tốt, chăm sóc trẻ con lâu nên đều biết nhưng đứa trẻ như vậy, tâm lý đều trưởng thành trước tuổi

Không quản cổ họng khô rát, kể rất nhiều chuyện ở trường và chuyện trước khi gặp mặt cho hắn nghe, Thái Hanh cũng không bài xích, nghe cậu kể lể vừa buồn cười vừa khó hiểu


- Em nói xem, không phải rất buồn cười sao? Đã làm sai như vậy còn nói....

- Ông thầy đó đầu còn hói, cái này không phải bịa đặt, chính anh nhìn thấy ông ta tháo tóc giả trong nhà vệ sinh trường.

- Con gái khó hiểu lắm, anh chẳng muốn yêu, Hanh Hanh sau này muốn yêu cũng nên xem xét người ta kĩ lưỡng....

Rất nhiều, rất nhiều.

Sau đó Điền Chính Quốc mệt mỏi thiếp đi từ lúc nào, cứ như trút bỏ được hết muộn phiền an nhiên nhắm mắt. Kim Thái Hanh vẫn còn thức, nhìn khuôn mặt người nọ ngủ toát lên vẻ đáng yêu, đôi môi mở hờ, không biết mơ thấy gì còn hơi chu chu lên.

Kim Thái Hanh nhìn đến thần người, từ từ tiến lại gần hôn chụt một cái rồi vén chăn đi ngủ.

Hắn không phải lợi dụng ăn đậu hủ của người ta đâu.

                              ~~~~

Điền Chính Quốc bị tiếng chuông làm cho tỉnh giấc, theo thói quen quay sang ôm lấy Chí Mẫn, nhưng thế nào lại ôm vào một vật to lớn, có phần cứng cứng.

- Mẫn Mẫn? Hanh Hanh?

-.....

- AAAAAAAAAAAAAAAA!!

- Anh! Anh là ai! Sao dám vào đây! Ai cho anh vào đây!!!! Hanh Hanh ! Hanh Hanh đâu rồi! Anh giấu Hanh Hanh của tôi đi đâu rồi!!!

Chính Quốc chỉ vào người cao lớn trước mặt, nhớ rằng hôm qua đã khoá cửa cẩn thận, vậy tại sao bây giờ lại có người lạ vào nhà

Kim Thái Hanh lúc này mới nhìn tay chân một lượt, hắn chính là đã biến về hình dạng thật. Không khỏi chính mình cảm thấy vui mừng

- Tên khốn! Anh giấu Hanh Hanh đi đâu rồi!!

Chính Quốc đè hắn xuống, không quan tâm mình ngồi trên cơ bụng hắn mà róng lên.

- Ta chính là Kim Thái Hanh

- Dối trá! Hanh Hanh mới có bốn tuổi!

- Ta đã bốn trăm tuổi

- Hả...?
                                ~~~~~

Kim Thái Hanh lược bỏ mấy cái vớ vẩn, trực tiếp nói lại với Điền Chính Quốc từ việc mình là con trai của Đại ma vương đến việc mình bị phong ấn đày đến nhân gian, gói trọn vẹn trong một câu nói.

- Không thể nào.......

- Tin không tuỳ cậu

Điền Chính Quốc lúc này mới quan sát hắn, quả thật rất giống với Hanh Hanh , nhưng có phần sắc sảo và đàn ông quyến rũ hơn. Không thể tin, cứ nghĩ đời cậu an nhiên yên ổn, ai ngờ lại cuỗm nhầm về một đại ma vương

- Vậy tại sao anh có thể biến trở lại được?

Kim Thái Hanh lúc này cũng trầm ngâm suy nghĩ, không lẽ do cái đó?

- Ta hôn cậu

- Má sao.....

- Môi

.

.

.

Hả?!

Sau này có ai hỏi nụ hôn đầu của Điền Chính Quốc mất khi nào, cậu cũng chỉ lắc đầu nói rằng chính mình còn không biết là lúc nào

Sống cùng vài hôm với hình dáng thật của Thái Hanh, Điền Chính Quốc cũng dần quen, không ngờ cậu nhóc mình quan tâm bấy lâu nay, lại là một người đàn ông lãnh đạm quyến rũ đến thế này

- Tôi ra ngoài mua ít đồ, anh có muốn đi cùng không?

- Được.

                                    ~~~~

Họ đi hết trung tâm mua sắm đến siêu thị, nghĩ rằng Kim Thái Hanh giờ đã là người lớn, không thể mặc đồ của Chí Mẫn nữa, so với cậu thì quá cao không thể vừa, đành mua thêm mấy bộ đơn giản cho hắn mặc nhà

- Vậy từ giờ sẽ không biến lại phải không?

- Chưa biết

Đúng hơn là hắn không biết, nếu không biến lại, tức hình phạt của hắn đã hoàn thành, nhưng đời nào nhanh như vậy, hắn tính toán sơ qua cũng phải 200 đến 300 năm

- Vậy tranh thủ, tôi với anh cùng đi công viên giải trí. Tôi rất muốn đi tàu lượn.

Điền Chính Quốc là con người cơ hội, bình thường bận việc học với người em, lại không có bạn chơi cùng, lần trước đi thì Thái Hanh chỉ là một đứa trẻ, không thể chơi, chính vì vậy chưa từng được đi tàu lượn, cậu lại kết trò đó từ lâu, vui một chút, không sao nhỉ

- Được

Kim Thái Hanh không từ chối, chính là hắn muốn dùng hình dạng này tìm kiếm thế giới con người có bao nhiêu thú vị. Hơn nữa được đãi, tội gì không đi

Vui chơi hết tàu lượn đến tàu Viking, còn một nơi mà Điền Chính Quốc còn muốn thử, đó là nhà ma

- Chúng ta...vào thôi

Chính Quốc lén nuốt nước bọt, sau đó cười cười với hắn đi vào, vừa đến cửa liền có một bóng trắng xông đến. Chính Quốc bị doạ cho nhảy dựng

Vội vàng lùi về phía sau, trùng hợp lại thọt lỏm trong lòng hắn. Thái Hanh thấy vậy liền ôm vai cậu, nhẹ nhàng đầy về phía trước

- Aaaaa! Làm ơn! Làm ơn! Làm ơn!

Quả không hổ danh nhà ma nổi tiếng nhất Đài Bắc, Điền Chính Quốc tổng cộng nói hết 47 từ làm ơn, 13 lần nói tiếng địa phương, 2 lần suýt văng tục

Kim Thái Hanh đi bên cạnh bình chân như vại, hắn thân là con trai Đại Ma Vương, từ nhỏ đến lớn sống ở ma giới đã hơn 400 năm, loại ma quỷ nào cũng từng gặp qua

Hai người đi qua một căn phòng đang đóng ở chặng cuối, Kim Thái Hanh lập tức nhận ra điều bất thường, quay đầu về phía căn phòng đó

Chính Quốc thấy hắn đi sai hướng liền lên tiếng nhắc nhở, không ngờ chưa kịp lên tiếng, Thái Hanh đã mở cửa căn phòng ra, khoảng khắc đó, Điền Chính Quốc cũng rùng mình, sống lưng lạnh hẳn đi

Điền Chính Quốc hướng mắt lên nhìn, tròng mắt như muốn rơi ra, cả khuôn mặt trắng bệnh đi, cơ miệng cơ hồ không thể hét lên, bên trong chính là một yêu nữ mình người thân nhện. Xung quanh chất đống những xương người trắng bóng.

- A da a da, chẳng phải là Kim thiếu gia đây sao? Lâu rồi không gặp

- Nghiệt chủng

- Vừa gặp đã nặng lời vậy sao, thật không tốt a

- Cút đi trước khi ta bóp chết ngươi.

Hắn nói xong liền xoay người rời đi

- Dám coi thường ta!

- .......

- A Kim Thái Hanh! Chờ đến ngươi an ổn trong bụng ta, xem còn mạnh miệng được không!

Không ngờ lại chọc đến lòng tự ái của yêu nữ kia, ả lập tức giương nanh nhe vuốt rít lên nhảy bổ về phía Thái Hanh

- Thái Hanh, cẩn thận!

Chính Quốc cả kinh hô lên, khuôn mặt hắn không nửa điểm cảm xúc, lập tức quay lại một tay bóp cổ yêu nữ, nhấc cả cái thân hình nhền nhện khổng lồ lên không trung

- ...không...thể...nào.....

Tin Kim Thái Hanh bị phong ấn truyền đi khắp nơi, nhưng ả không ngờ, dù bị phong ấn, hắn vẫn mạnh đến nhường này

- Ta đã cho ngươi cơ hội

- AAAAAAAAAAAA

Rắc.

Cả thân hình ả tan thành mây khói, Thái Hanh hừ mũi rồi phủi tay, nhìn thấy Chính Quốc vẫn còn đang tái xanh mặt mũi, không nhờ đến cậu có thể nhìn thấy dị vật. Chẳng lẽ có khả năng thiên nhãn?

- Không sao chứ?

- Làm sao tôi...có thể nhìn thấy?

Không muốn nhưng cũng phải thừa nhận, chắc chắn có liên quan đến hắn rồi.

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top