Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

part8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ở khu chung cư 7 gần đâu luôn có những truyện kì lạ xảy ra

Tỉ như nếu về khuya, bạn sẽ nghe được bước chân của ai đó đi sau mình, nhưng khi quay đầu lại, chẳng có ai ở đó cả

Trước đây nơi đây chim chóc bay đến rất nhiều, nhưng bây giờ hiếm lắm mới thấy một con bay qua, cũng chẳng có ý định đậu chân xuống

Thú cưng của mấy nhà cũng bị biến mất một cách bí ẩn

Đó là lý do tại sao hôm nay chung cư 7 mở một cuộc họp cho mọi người

 

- Tôi dám chắc chúng ta đã bị đột nhập! Tên trộm đó có thể ở bất cứ đâu

- Đúng

- Hoặc cũng có thể là tên biến thái nào đó

- Thật quá đáng

- Miêu Miêu nhà tôi đã mấy ngày nay không về, chắc chắn đã bị bắt mất rồi !

- Chúng ta phải đồng lòng! Bắt được tên này!

- Đúng

:>>>>

Điền Chính Quốc là người lớn trẻ nhất trong khu, chính vì vậy không biết nên nói gì, chỉ nhìn các cô dì chú bác mặt mày đằm đằm sát khí, trên mặt ai cũng một chữ "diệt" rõ ràng

- Nhỡ như, không phải do người làm thì sao ??

Cậu lỡ miệng nói, nhưng cái này cũng có căn cứ, nhớ đến mình còn đang chăm sóc một tiểu ma đầu, lại từng nhìn thấy hắn tay không bóp chết một yêu nữ ăn thịt người
Có thể lắm chứ !

Ha ha ha ha

- Chính Quốc con không phải bị doạ cho sinh hoang tưởng rồi chứ ??

- Làm gì có ma quỷ trên đời này

- Thật đáng yêu

- Hai mươi tuổi đầu rồi còn mê tín

Chính Quốc  ngại ngùng cúi đầu im lặng

$,$


- Anh về rồi này

Chính Quốc chán nản mở cửa nói vọng vào Lần này chạy ra không còn là Điền Chí Mẫn như mọi khi mà là Kim Thái Hanh

- Chính Quốc mau hôn ta

- .... Hả ????

Không để cậu kịp hiểu hắn đã đu lên người cậu muốn hôn thực sự ghét cái thân hình nhỏ bé này, hành sự không tiện một chút nào

- C...chờ! Thái Hanh ! Anh làm sao vậy?

- Im lặng và hôn đi

Đôi mắt hắn không kiên nhẫn mà lạnh đi vài phần nghiêm túc thế này đây là lần đầu cậu nhìn thấy. Không hổ danh ác thần, rất doạ người a

- ...Đư...Được rồi

Điền Chính Quốc mặt mày đỏ bừng, vòng tay bế hắn lên rồi nhẹ nhàng môi chạm môi

Cơ thể Thái Hanh biến đổi cả người đều toát ra một loại khí tức bức người ôm Chính Quốc xấu hổ đến lụi xơ trong tay . hắn thơm nhẹ một cái vào má cậu rồi mới buông ra

Đến khi cậu hoàn hồn mới thấy hắn đang đẩy cửa muốn đi không kịp nghĩ thêm liền nắm lấy tay áo hắn gọi lại

- ...Thái Hanh anh muốn đi đâu?

- Đòi lại Mẫn Mẫn.

$,$

Kim Thái Hanh giải thích sơ qua, dạo này hắn cũng nhận thấy nơi đây bất ổn, sức mạnh rời rạc thoát ra từ phong ấn hắn chỉ đủ sức giăng kết giới để bảo vệ một tầng này, không nhờ vừa quay ra Chí Mẫn đã biến mất

Không nghi ngờ, chắc chắn có điều mờ ám

- Va...vậy...vậy nó sẽ không sao phải không ?? Phải không

Điền Chính Quốc vừa đi bên hắn vừa hoảng hốt hỏi, em trai cậu, chắc chắn sẽ không bị gì, phải không ??

Kim Thái chính là đang tức giận lại nhìn thấy đôi mắt ngập nước của cậu mà lại càng tăng thêm âm u. Dám động vào người quan trọng của người hắn yêu thương. Quả thật muốn chết.

- Đừng khóc, ta mang nó về cho em

- Anh hứa đi...hứa mang nó về

- Được, ta hứa

Mây đen bay đến đầy trời, sấm xé trời vang lên một tiếng to, khung cảnh chung cư 7 hiện lên u ám đến đáng sợ

    $,$


Rốt cuộc là Chí Mẫn đã đi đâu?

- Mẫn Mẫn ? Em ở đâu ? Mau trả lời đi

- Mẫn Mẫn

- Thái Hanh anh có chắc là ở đây không ??

Chính Quốc và Thái Hanh dừng chân ở một nhà kho mãi vẫn không tìm ra Điền Chí Mẫn nỗi lo trong lòng ngày một tăng thêm. Chính Quốc hai tròng mắt đã ửng đỏ ứa nước nhưng vẫn kiên cường cắn răng ngăn không cho nước mắt rơi xuống

- Bắt được rồi

Không gian yên tĩnh bỗng vang lên tiếng nói lạnh băng của Kim Thái Hanh

Tha cho tôi, tôi không có làm gì cả

Điền Chính Quốc nhìn trong tay hắn là một đứa nhỏ toàn thân trắng muốt không rõ là do ánh đèn phản chiếu hay do cậu hoa mắt đứa bé này gần như trong suốt vậy

- Người đâu ??

Thái Hanh tăng lực ở bàn tay, gân xanh cũng vì thể mà nổi lên rõ rệt khuôn mặt bình thản không cảm xúc nhưng đôi mắt đỏ ngầu như hận không thể một phát bóp chết linh hồn trước mặt

Ta không có hại cậu ấy. Nghe ta...nói

- Thái Hanh nghe nó giải thích đã

Hắn hừ mạnh một tiếng nhưng cũng giảm lực bóp xuống

- Cậu là ai ?? Em trai tôi đang ở đâu ??

Ta.......

Nói

Ta...ta đã bị nhốt ở đây 200 năm rồi, rất cô đơn, vì vậy lúc nhìn thấy Chí Mẫn luôn vui vẻ, ta không có ý xấu...ta chỉ muốn có người chơi cùng

Hồn ma đứa bé trạc tuổi Chí Mẫn, Điền Chính Quốc nghe xong mà tâm can mềm hẳn đi, không thể không cảm thấy đứa trẻ này thật đáng thương

- Vậy bây giờ Chí Mẫn đang ở đâu ??

Ở trong tủ kia

Chính Quốc nghe xong liền tiến đến cái tủ gỗ cũ gần đó vội mở ra chính xác thấy thân hình nhỏ bé quen mắt đang cuộn tròn say giấc mới nhẹ nhõm thở ra, sau đó lại nấc lên nho nhỏ

- Còn...có thể ngủ ngon như vậy, làm anh lo tưởng chết rồi

Thái Hanh vẫn không rời ánh mắt khỏi linh hồn trẻ con, đây không phải điều hắn duy nhất cảm nhận thấy

- Ngoài ngươi ra ?? Còn ai ??

Đứa trẻ không phải tà ác xấu xa, duy nhất hắn tức giận là có mùi Chí Mẫn trên linh thể, vậy còn tà khí mấy ngày nay?

Đó là...

Ke ke ke ke ke

Cả gian phòng hiện lên tiếng cười quái dị, Điền Chính Quốc lùi về phía sau mấy bước trong lòng ôm chặt Chí Mẫn còn đang ngủ say

- Hôm nay thực nhiều món ngon nha , nhóc con ngươi cũng biết điều quá thấy ta ăn thịt mấy con lông lá chán ngắt liền đem thịt người dâng cho ta sao ??

Ta không có

Da dẻ rất bóng, khuôn mặt lại rất đẹp, được được

Linh hồn đứa trẻ sợ hãi lẩn trốn

Về phía Chính Quốc trong mơ cũng chưa bao giờ gặp sinh vật nào thế này, đôi mắt nó sâu hoắc đỏ ngầu mái tóc dài đến chân các khớp tay khớp chân dài nhoằng không theo một trình tự nào móng vuốt bám chặt trên vách tường cái cổ kêu rắc rắc rồi quay ngược lại nhìn cậu nở ra nụ cười ngoác đến tận mang tai

- Đúng lúc ta đang đói đây

Nói rồi nhảy bổ về phía Chính Quốc cậu trong giây lát quay lưng mình lại bao bọc cho Chí Mẫn khỏi nanh vuốt của con quái vật

- Nghiệt súc

Móng vuốt sắc nhọn chưa kịp chạm đến Chính Quốc lật tức nửa bàn tay đã bị cháy thành tro, con quái vật tia máu long sòng sọc, đau đớn hét lên

Chính Quốc chậm dãi mở mắt, ngạc nhiên khi nhận ra bản thân đang được bao bọc trong một lớp bảo vệ bằng ngọn lửa hừng hực nhưng lại không hề cảm thấy bỏng rát hay đau đớn

- Thái Hanh ??

Hắn không nhanh không chậm tiến đến chỗ con quái vật mỗi bước chân in xuống nền gỗ đều để lại vết lửa cháy xén

- Ngươi...rốt cuộc là ai...

- Không biết ta??

Con quái vật hai mắt nhìn nam nhân trước mặt từ ngày trốn thoát được khỏi địa ngục, nó chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp được ai có sức mạnh lớn đến vậy. Người này là phù thuỷ? Thầy đồng? Không đúng... người này có mùi của cả Long và Phượng, mà người có mùi này chỉ có...

- Thái Hanh.......Kim Thái Hanh của Ma Giới ??

- Muộn rồi

Ngọn lửa phùng lên không tiếc thương, đó là cái giá cho sự tàn ác của ngươi

Những ngày sau đó, chung cư 7 lại trở về với vẻ bình yên an toàn vốn có, linh hồn đứa trẻ đã xin lỗi họ và siêu thoát chim chóc đã bắt đầu quay lại hót vang còn hung thủ đến cuối cùng ngoài Chính Quốc ra  chẳng ai biết được hắn là ai

- Quốc ca nhìn em vẽ này, được không ?

- Quốc ca anh muốn uống sữa dâu không ?

- Quốc ca chơi nấu ăn cùng em

- Quốc ca

- Quốc ca

- Quốc Ca  là anh trai tớ mà!!!

     $,$

- Vật vả nhỉ

Thái Hanh ung dung ngồi trên cái bàn gỗ cho trẻ em nhìn Chính Quốc kiệt sức nằm nhoài ra sàn. Hôm nay cậu không có tiết nên đến trường mẫu giáo giúp các cô trông trẻ

- Nhưng rất vui mà

Chính Quốc vui vẻ trả lời, cảm giác được trẻ con yêu quý thực rất vui sau đó cậu quay sang nhìn hắn vậy Kim Thái Hanh hắn có yêu quý cậu không ??

- Thái Ha-

- Mẫn Mẫn ơi ??

Chính Quốc ngạc nhiên nhìn ra cửa ở đó là một cậu bé đáng yêu da trắng nõn đôi mắt to tròn nhìn qua nhìn lại môi đỏ mọng chúm chím. Trên tay còn ôm một con kumamon nhỏ.

- Bé con, em tìm ai vậy ?

Chính Quốc chậm dãi ngồi xổm xuống mặt bé nhìn phúng phính quá muốn nhéo a

- ...Em.......Mẫn Mẫn có ở đây không ạ ??

- Em tìm Mẫn Mẫn có chuyện gì sao ??

- Em.......

- Khởi Khởi !

Chí Mẫn vừa đi rửa mặt về, liền thấy mèo nhỏ  đang nói chuyện với anh mình đây là đang làm quen trước với anh rể sao?

Bé Doãn Khởi vừa nhìn thấy nó đã hai mắt sáng rực lon ton chạy đến nắm tay sau đó còn cười rất tươi

- Mẫn Mẫn

- Có chuyện gì vậy ?

- Mama mới mua cho em đồ chơi mới, em muốn chơi cùng Mẫn Mẫn a.

- Vậy sao, vậy chúng ta cùng chơi

Vậy còn Điền Chính Quốc ??

@_@

- Sao vậy ?

- Thái Hanh , Mẫn Mẫn không còn thương một mình em

- Cũng tốt, đỡ ai tranh của ta

- .......

@_@

Ngày chủ nhật khiến con người ta lười biếng, anh em Điền gia cũng vậy sau một tuần mệt mỏi chồng chất hôm nay liền nằm xả hơi ngủ tít đến gần trưa.

Kim Thái Hanh không có thói quen đó hắn dậy từ rất sớm nhìn bên cạnh một to một nhỏ ôm nhau ngủ ngon lành mà tặc lưỡi một cái

Kingconggg

Chuông cửa bất ngờ kêu lên Kim Thái Hanh liếc bên cạnh thấy cả hai đều không có động tĩnh gì bất lực đứng lên tiến về phía cửa ra vào

Cạch

- A Quốc , Mẫn Mẫn mẹ về  r-.....

.......
- Con là Hanh Hanh phải không ?

- Phải

Kim Thái Hanh nhìn người phụ nữ trước mặt thân hình hơi tròn tuy hắn trong hình hài bốn tuổi nhưng vẫn đứng đến vai bà khuôn mặt phúc hậu hai bên mắt đã nhìn rõ những vết chân chim

- Vậy sao, thiệt đáng yêu nha! Hai đứa con ta đâu rồi mà lại bắt con ra mở cửa thế này ?

- Đang trong phòng ngủ

- Ra là vẫn còn đang ngủ, thật lười biếng a.

Điền mẫu cùng Thái Hanh trò chuyện vui vẻ không những thế còn rộng lượng làm bữa sáng cho hắn ngồi kể chuyện về những ngày Chính Quốc còn bé, sau đó là từ ngày có Chí Mẫn cha mẹ đều bận rộn một mình cậu chăm nó lớn đến từng này nên suy ra nếu so sánh thân thiết và hiểu biết thì Điền song thân không thể bằng Chính Quốc được

- Chính Quốc chăm em rất khéo nó cũng rất thương trẻ con nhưng lại hơi ngốc ngếch chỉ vì em trai mãi nên chẳng chịu hẹn hò với ai con, có biết có lần đi hẹn hò còn dắt theo Mẫn Mẫn để thế nào thằng bé lại chớ vào mặt người ta, cuối cùng bị người ta mắng cho té tát ta nghe xong còn buồn cười đứt ruột, thật ngốc.

Kim Thái Hanh theo chủ nghĩa lắng nghe, tưởng tượng ra cảnh Chính Quốc bế em trai trên tay đi hẹn hò mà chẳng dám làm gì lại thấy buồn cười cái này phải cám ơn nhóc con Chí Mẫn nhiều vì đã bảo vệ sự trinh trắng của cậu

........

- Mẫn Mẫn dậy thôi nào

Chính Quốc lăn lội mãi mới dứt mắt mở ra nhìn đồng hồ đã thấy quá trưa thì bật dậy chết ngủ nhiều quá Chí Mẫn nhịn đói sẽ hại dạ dày quay sang lại không nhìn thấy Thái Hanh đâu, chẳng lẽ đói quá nên dậy rồi ?

- Mẫn Mẫn dậy thôi

- U....mmm

Điền Chí Mẫn lơ mơ ngồi dậy nó nhìn xung quanh một lượt sau đó đứng dậy nằm úp sấp trên vai Chính Quốc rồi ngủ tiếp

- Thật là.......

...

- Chịu dậy rồi sao ?

- !!....Mẹ!

- Ba đứa ở nhà trông nhau mẹ ra trạm xe đón ba về

- Vâng ạ

- A Quốc con mau vỗ Mẫn Mẫn dậy đi mẹ gọi mãi mà nó không nghe

- Con biết rồi

Kim Thái Hanh an nhàn ngồi trên sofa xem tivi Chính Quốc thì vẫn còn ôm Chí Mẫn đang ngủ say sưa đi đi lại lại nếu trừ bỏ đi cái thân hình bốn tuổi của hắn quả thật rất giống một gia đình ba người bình thường

- Dậy nào, dậy nào.

Chính Quốc liên tục cấu nhẹ cái mông tròn thịt của nó Chí Mẫn nhây nhiều thành quen chẳng thèm phản ứng mà còn ngáy o_o

- Vẫn không dậy ?

- Ừm, lạ lắm, bình thường hằng ngày em gọi như vậy đều dậy.

Kim Thái Hanh chậm dãi ngoác Chính Quốc lại gần vì chiều cao khiêm tốn hắn bắt buộc phải đứng trên sofa để cao được đến chỗ Chí Mẫn đang ngủ Thái Hanh chậm dãi cụm trán hắn vào trán nó nhắm mắt rồi từ từ làm phép

...

Kim Thái Hanh mở mắt thì xung quanh toàn là một khu rừng toàn hoa quả rực rỡ sắc màu, phía xa xa có một thân ảnh nhỏ đang hái hoa múa ca rất vui vẻ, bên cạnh còn có một thân ảnh nữ nhân khác xinh đẹp kiều diễm đang chuyện trò cùng.

- Mẫn Anh ?

- A! Tiểu bảo bối!

Kim Thái Hanh chậm dãi lại gần hai người, hắn liếc nhẹ nàng từ trên xuống dưới một cái. Không nhanh không chậm mà nắm lấy tay Chí Mẫn muốn đứng dậy.

- Tiểu bảo bối, con đi đâu!

- Sao người lại ở đây ?

- Hả? Ta....Ta...quá nhớ bảo bối, hơn nữa gần đây có một yêu ma chuyên đi vào giấc mơ trẻ em, ta sợ Tại Hưởng có chuyện, nên mới đến.

- Vậy sao ?

- Đúng, con mau hỏi Chí Mẫn đi .

Kim Thái Hanh nhìn sang đứa bé đang cười bên cạnh nghe tiếng được gọi thì cười ngây ngốc một cái

- Phải không ?

- Đúng vậy.......

- Con thâ-

- Nghiệt súc

Ngọn lửa hừng hực cháy bốc lên, thiêu dụi toàn bộ hoa cỏ xung quanh. Phác Xán Liệt hai mắt đỏ rực như máu nhìn về phía nữ nhân thanh tú chậm dãi nhả ra từng chữ lạnh thấu xương

- Dám cả gan giả mạo Nữ Ma Vương, ngươi cũng thật có gan đi.

Khuôn mặt nữ nhân thoáng một tia hoảng hốt nhưng nhanh sau đó vội lấp liếm chậm dãi lên tiếng

- Tiểu bảo bối, con đang nói gì vậy ? Ta chính l-

- Mẫn Anh không bao giờ gọi ta là "tiểu bảo bối"

- .......

- Mẫn Anh cũng không bao giờ phải để tâm đến những thứ nhãi nhép như ngươi

Ngọn lửa cháy lan đến chỗ nữ nhân ngay lập tức cái áo kiều diễm màu xanh cháy thành tro bụi nữ nhân mặt mày đen lại, gương mặt méo xệch đi

Khu rừng hoa cỏ hái cây rực rỡ bỗng biến thành khoảng không đen tối Kim Thái Hanh ôm vai Chí Mẫn ánh mắt sắc bén không thèm giao động dù chỉ là một tia

- Cứ nghĩ Kim thiếu gia bị phong ấn sẽ không nhận ra ta thực sơ xuất quá

- Bớt nhiều lời. Lập tức thả đứa nhóc này ra.

- Kim thiếu đây là địa bàn của ta ngươi dù gì cũng đang bị phong ấn không thể chống lại ta đâu

.......

- Ngươi muốn gì ?

- Đơn giản, ngươi chỉ cầ-

- Cần làm gì ?

!!!

Giữa khoảng không đen tối, một ngọn lửa đỏ cháy bùng lên mãnh liệt, "Mẫn Anh giả" không khỏi ngạc nhiên, cơ hồ không thể thốt lên tiếng.

- Gì đây ? Gì đây ? Hanh nhi, con đang làm phép bản sao sao ? Sao chẳng giống gì cả! Mẫn Anh đâu có xấu thế này.

- ...Sao người lại ở đây ?

- Hài tử của ta gặp nguy hiểm, sao ta lại không ở đây ?

Mẫn Anh chính là vì lo lắng cho con lần trước đến thăm đã để lại ẩn kí trên cổ tay Chính Quốc chỉ cần có dấu hiệu lo sợ liên quan đến Thái Hanh lật tức nàng sẽ nhận ra

- Nhãi nhép to gan thừa lúc ta không ở đây giả mạo ta đe doạ hài tử ta yêu thương nhất còn dám động vào Mẫn Mẫn ! Có phải hay không coi Nữ Ma Vương này là trò đùa ?

- Nữ Vương tha mạng, ta không có ý đó. Xin người khoan dung, tha mạng.

Nữ nhân giả mạo khuôn mặt tái xanh không nghĩ một phút bốc đồng lại hoạ ngay Nữ Ma Vương - Phác Mẫn Anh lập tức hiện nguyên hình về một ma cây quỳ xuống hối cải trước mặt nàng

- Lôi về địa phủ, vĩnh viễn không được đầu thai!

Mẫn Anh phất tay, lính từ Ma Giới hiện ra, áp giải lấy yêu ma rồi rời đi. Lúc này nàng mới quay sang Thái Hanh khuôn mặt mang theo một chút không vừa lòng.

- Hanh nhi đừng có tự mình nữa, con rất mạnh, ta biết, nhưng bây giờ đang bị phong ấn cơ thể này không chịu được sẽ sinh bệnh, lần này ta đến kịp thời còn lần sau thì sao ?

Kim Thái Hanh cúi đầu nhận lỗi ,hắn biết lần này hắn quá vội vàng, nếu nàng không đến kịp, cả hắn và Chí Mẫn đều đã bị nhốt trong giấc mơ này.

- Hài nhi biết lỗi, mong Mẫn Anh đừng giận.

Mẫn Anh thở nhẹ một hơi, tiến đến hôn lên trán hắn một cái. Thân ảnh dần dần tan biến vào trong hư vô.

- Biết lỗi là tốt a, ta về đây. Lần tới sẽ đến thăm con.

- Được.

__________________ /////_____________________

À có 1 chuyện mình quên nói là từ part1 tới giờ mỗi chap mình đều rộp từ trên 2 chương trở lên á . Đọc vui vẻ nhoaaaa mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top