Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

part9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mẫn Mẫn?

- U...mmm....Quốc Ca.

Chí Mẫn lơ mơ tỉnh lại, đôi tay nhỏ nhắn vươn tay ôm lấy khuôn mặt cậu, Chính Quốc mừng phát khóc, nhẹ nhàng hôn nó một cái.

- Chịu dậy rồi sao?

- Ưm

...

Kim Thái Hanh ở một bên cau mày, một tay nắm lấy gấu áo Điền Chính Quốc, dù gì hắn cũng có một phần công mà.

- Sao vậy?

- ...

- Thái Hanh?

- ...

- Anh cũng muốn được hôn sao?

- ...ta ...ta có nói muốn sao? १|˚–˚|५

- Được rồi, được rồi. Anh không có nói , không có nói.

( ~_~ )

Chính Quốc phì cười, gương mặt thoáng chốc đỏ lên, cậu cúi người hôn chụt vào má hắn một cái thật kêu, bởi vì song thân Ðiền gia vẫn còn đang ở đây cho nên nếu lỡ để hắn biến về nguyên hình sẽ rất khó giải thích a.

Thái Hanh căn bản nghĩ vậy là không đủ , hắn muốn thêm nữa ,nhưng hắn đành nhẫn nại, đợi đến khi thời cơ ðến liền bắt người này trả đủ. (¬‿¬)

Cạch...

- Ba đứa a! Ba về rồi này!!

- Ba! Mẹ!

__________

Tranh thủ cuối tháng, song thân nhà họ Ðiền chỉ ở lại có hai ngày rồi lại phải đi, Chí Mẫn cứ khóc lóc mãi, nó mới được ở cạnh cha mẹ mới có mấy hôm, Chính Quốc phải ôm nó dỗ dành mãi mới chịu nín.

- Vậy ba mẹ đi nhá! Ba đứa ở nhà trông nhau cẩn thận.

- Vâng ạ.

- Mẫn Mẫn ðừng khóc, ba mẹ sẽ về sớm với con, ở nhà phải nghe lời Quốc Ca, biết chưa?

- Vâng ạ.

- Tiểu Quốc , con đừng lao lực quá, nhớ chú ý sức khoẻ.

- Con biết rồi. Ba mẹ yên tâm.

- Hanh Hanh , con chăm sóc nó thay chúng ta nhé.

- Được.

- Vậy ba mẹ đi đây

Cánh cửa dần khép lại, Chí Mẫn vẫn còn thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa. Sau đó dường như nhớ ra gì đó, nó quay lại nhìn Chính Quốc

- Quốc Ca, em muốn qua nhà Khởi Khởi chơi.

- Hửm? Khởi Khởi...??

- Là cái bạn xinh xinh lần trýớc có qua ðây tìm em a.

- À! Vậy...bây giờ sao?

- Ừm...ừmmm,

- Để anh xem....

- Một chút thôi!!

- Hôn một cái rồi cho đi.

Chụt

- Được rồi, nhớ về sớm đấy.

- Vâng ạ!

-Thýõng Quốc ca nhất a. ( εї)

.

Chỉ còn lại Kim Thái Hanh và cậu trong căn phòng.

- Chính Quốc

- Gì vậy?

- Lại đây.

Chính Quốc không chút phòng bị, cứ nhý vậy tiến về phía hắn, không ngờ vừa đến gần đã bị một lực đạo không nhỏ vật xuống, ngã lên ghế sofa.

- Hả! Gì vậ- (O.O)

Kim Thái Hanh đè lên người cậu, trườn lên sau ðó cuối ðầu hôn xuống môi cậu, thân hình lập tức trở lại hình dáng thật, Chính Quốc hai mắt trừng lớn, nhìn nam nhân say sưa hôn môi mình mà không khỏi xấu hổ, nhưng dù thế nào, cậu vẫn không thể đẩy hắn ra.

- Chính Quốc...

Chất giọng trầm thấp khàn khàn, ðầy quyến rũ của hắn khiến cả người cậu nóng lên từng hồi, Chính Quốc thở gấp, trong lòng như có lửa đốt.

- Thái Hanh

- Quốc nhi....

Kim Thái Hanh hôn lên tai cậu, Chính Quốc lông tơ dựng ngược, điểm chí mạng của cậu lại chính để người đàn ông này âu yếm.

- Chờ...đã..aaHa..nh.....a....

-....

- Thái Hanh..? Này?

- ....

- Kim Thái Hanh??

- ...

Không có tiếng ðáp lại mà chỉ có tiếng thở đều đều của ai đó bên tai cậu.
...

Kim Thái Hanh đột nhiên bất động như thế, Điền Chính Quốc chính là bị doạ cho phát hoảng, hắn còn đang trong trạng thái nguyên hình, không rõ là sốt hay không nhưng cả thân mình đều nóng rực như lửa đốt.

- Anh này là ai vậy?_ Chí Mẫn bất ngờ xuất hiện nhón chân lên nhìn, lấy tay chọt chọt má hắn.

- Là Hanh Hanh đấy.

- ...Em biết mà! Hanh Hanh chính là siêu nhân.

- Sao lại vậy?

- Siêu nhân có thể hoá to thu nhỏ a!

- Đúng, Hanh Hanh hoá to là để...

- Cứu ngân hà!

- Đúng đúng!

Vậy là bằng vài câu đơn giản, Chính Quốc đã khiến cho Chí Mẫn tin sái cổ về siêu nhân, trong lòng thầm mong sau này nó đừng trách cậu, cậu làm sao có thể nói hắn cũng chính là một trong những vai phản diện được chứ!

Kingcoonggg

- Ra đây.

- A! Tiểu Quốc , Hanh nhi bị làm saooo?

- Mẫn Anh ! Cô bình tĩnh đã.

__________

Phác Mẫn Anh xem xét bệnh tình cho con một hồi, sau đó mới nhẹ nhõm thở phào, ra là đang trong trạng thái nghỉ ngơi, mà cũng đúng thôi, Thái Hanh gần đây tiêu hao quá nhiều nguyên khí.

- Làm ta sợ hết hồn.

- Thái Hanh không sao chứ ạ?

- Không sao, Hanh nhi tiêu hao quá nhiều nguyên khí, đang trong trạng thái hồi sức thôi.

- Vậy là tốt rồi...

Phác Mẫn Anh một tay chống cằm, chăm chú nhìn cậu, rất lâu sau mới lên tiếng.

- Chính Quốc, con có thích Hanh nhi của ta không?

-...??..

- Chính Quốc, con có thích Hanh nhi của ta không??

Phụt!

Chính Quốc ôm miệng ho sặc sụa, khuôn mặt chốc lát đỏ đến kinh người. Cậu lắp bắp muốn giải thích, nhưng cuối cùng vẫn không biết nên nói gì.

- Được rồi, được rồi, vậy là con thích nó.

- Con....không...à không phải....có...không....con....Thái Hanh....không có....vâng, con thích anh ấy ạ !

- Vậy thì cứ nói là thích, đâu có gì khó khăn?

- Nhưng cả...cả con và anh ấy đều là nam nhân...

- Tiểu Quốc , con lo những chuyện đó làm gì?

Phác Mẫn Anh giơ một ngón tay lên không trung, ngay lập tức trên đầu ngón tay hiện lên một ngọn lửa nhỏ xinh đẹp. Đôi mắt vàng nhìn người con trai đang nằm trên giường.

- Hanh nhi, chính là thích con.

Chính Quốc quay lại nhìn hắn, trong lòng không khỏi rung động, cái này cậu không phải không biết, chỉ là không dám khẳng định.

- Hanh nhi, rất lạnh lùng.

- ...

- Rất cô đơn.

- ...

- Ta là mẫu thân nó, ta sinh ra nó, nuôi nó lớn, nhưng lại không hề hay biết hài tử của ta bị người ta gài bẫy đày đến nhân gian...

Điền Chính Quốc cả lòng trùng xuống, không nghĩ Nữ Ma Výõng Phác Mẫn Anh cao cao tại thượng cũng có ngày trải lòng tâm tý , cậu cũng đã thắc mắc Thái Hanh ðã phạm lỗi gì để bị ðày xuống ðây từ lâu, cậu chậm rãi lên tiếng:

- Mẫn Anh, rốt cuộc thì Thái Hanh đã phạm tội gì?

Phác Mẫn Anh thở dài một hõi sau ðó nhìn cậu.

- Chính Quốc, con thấy Thái Hanh là người thế nào?

Hắn ư?

- Rất ấm áp, rất tốt bụng.

- Phì! Ha ha ha!

Chính Quốc bất ngờ bị nàng cười, khuôn mặt đã đỏ nay càng trở nên đỏ lợi hại hõn, cậu rốt cuộc không hiểu mình đã nói sai ở đâu.

- Con...ha ha...là người đầu tiên nói con trai Đại Ma Vương ấm áp, tốt bụng đấy! Ha ha ha! Buồn cười chết ta!

- Con nói thật mà!

- Đúng! Rất đúng! Hanh nhi của ta chính là loại ngýời ngoài lạnh trong nóng.

- Vậy mà bọn chúng gắn cho Hanh nhi của ta tội giết một thiên thần.

Hai bàn tay cậu lạnh đi, nghe được câu chữ cuối cùng từ Mẫn Anh , cậu bỗng đột nhiên đứng dậy.

- Thái Hanh sẽ không làm vậy.

Hắn sẽ không! Vì hơi ấm đó! Sự quan tâm đó! Nó thực sự rất chân thật.

- Đúng, ta cũng không tin. Con có biết tại sao ma quỷ lại chỉ tìm đến Chí Mẫn không?

- Tại sao ạ?

- Vì trên người con có dấu ấn của Hanh nhi, nó giúp con bảo vệ được chính mình, cũng là để giúp con tránh được bọn yêu nghiệt kia. Chính Quốc, con cũng có thể nhìn thấy những thứ dị vật phải không?

- Chỉ khi anh ấy về nguyên hình thôi ạ.

- Dấu ấn mở thiên nhãn. Đó là vì sao con có thể thấy. Còn về Chí Mẫn, con đừng lo, ta đã làm một cái ẩn kí bảo vệ rồi, từ nay sẽ không còn gặp phải trường hợp ấy nữa.

Điền Chính Quốc đưa tay chạm vào môi mình, trong lòng vừa cảm thấy ngọt ngào lẫn bực bội, hắn chưa hỏi cậu một câu đã tự tiện làm những việc nguy hiểm, nếu có bị làm sao, cậu biết làm thế nào?

- Tiểu Quốc , những tháng ngày sau sẽ còn nguy hiểm hơn, con phải hết sức cẩn thận.

Chính Quốc lúc ấy không hiểu được hết ý của nàng, nhưng cậu cũng có một linh cảm chẳng lành thêm lời cảnh báo của nàng càng làm cho nỗi lo của cậu thêm rõ ràng hõn.

—————

Thể xác to lớn của Thái Hanh chiếm gần như cái giường m8 của cậu, không còn cách nào khác, Chính Quốc ðành phải gửi Chính Mẫn nhờ sang nhà mẹ Tiểu Khởi một hôm, Chí Mẫn không những không lạ , mà còn thích thú tạm biệt cậu rồi đi luôn.

Chính Quốc bất lực, đúng là nó không còn thương mình cậu nữa rồi.

- Chính Quốc

- Áh ?dậy rồi sao? Có muốn ãn gì không để em làm?

Kim Thái Hanh không nói gì, trực tiếp cầm tay cậu kéo xuống giường, hắn vòng tay ôm lấy eo cậu, cả đầu rúc trong ngực cậu không chịu buông.

- Thái Hanh , anh phải ăn gì đó chứ?

Chính Quốc dịu dàng xoa tóc hắn, lòng nghĩ đến những gì mà hắn ðã phải trải qua, cậu lại càng thêm lún sâu vào đoạn tình cảm này.

- Không muốn, em ôm ta ngủ là được.

Chính Quốc không kiềm được lòng mà mỉm cười, đây là đang làm nũng với cậu sao? Có ai nghĩ có ngày Hoả Ngục Long lạnh lùng vô tâm lại ôm một nam nhân trong như một ðôi phu phu tình nồng ý mật thế này không? Chính Quốc không nỡ cự tuyệt, ôm lấy đầu hắn, mùi hương này là từ sữa tắm nhà cậu, nhưng nó vẫn không thể che đi mùi cơ thể đặc trưng của hắn.

Rất dễ chịu a. Chính Quốc tham lam hít đầy một buồng khí.

- Thái Hanh.

- Hửm?

- Em nghĩ, em thích anh rồi.

Điền Chính Quốc sẽ vĩnh viễn không biết được sức hút của mình thế nào nếu nhý hôm nay không được siêu hót hòn họt Tuấn Chung Ðan của khoa tài chính mang hoa đến tỏ tình.

- Làm người yêu tớ nhé.

Ồ! (o_O)

Điền Chính Quốc chính là được tỏ tình giữa sân trường, lần đầu tiên trong đời, có người tỏ tình với cậu thế này. Cậu chưa phải chưa từng nghe qua danh Tuấn Chung Ðan , chỉ là không biết tại sao, hay bằng cách nào người này có thể thích cậu.

Mất một lúc sau Chính Quốc mới tìm lại được ngôn ngữ của mẹ đẻ, sau đó mới bối rối lên tiếng.

- Bạn học Tuấn, chúng ta còn chưa từng nói chuyện với nhau mà! Chúng ta còn là nam nhân nữa.

Kì thực thì chuyện tình yêu đồng giới Chính Quốc không ghét cũng không thích, đơn giản là người cậu yêu vừa vặn là một người đàn ông thôi.

Chỉ một. Và duy nhất.

- Cậu không biết tôi, nhưng tôi biết cậu, lại biết rất rõ, từ lần cậu cứu tôi, tôi đã nguyện cùng cậu đi đến cuối đời! Mặc cho cậu là đàn ông, tôi chính là thích cậu mất rồi!

Tuấn Chung Ðan không những không chùn chân, cả người đều toát lên vẻ nam thần ngây ngất, nhưng mà Điền Chính Quốc cậu là ai chứ? Không phải nam nhân lăng nhăng đâu nha.

- Nhưng tôi là...

Hoa có chủ rồi!

- Tôi biết bây giờ cậu chưa chấp nhận, nhưng tôi sẽ kiên nhẫn. Vì vậy hãy cho tôi theo đuổi cậu.

Ồ! (Waoo)

- ...

Điền Chính Quốc chính là muốn từ chối thẳng thừng, những lại thương cho danh dự của chàng trai này, nếu bị từ chối, không phải quá mất mặt sao? Mặc dù tình yêu đồng giới hiện nay đã được công nhận. Nhưng không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận, vậy mà vẫn có gan tỏ tình với cậu giữa sân trường, người này suy ra cũng có lòng thành đi.

__________

- Chính Quốc , chúng ta cùng ăn ði

- Chính Quốc , cậu đi dạo sao? Tôi đi cùng cậu

- Chính Quốc , cậu có muốn đi khu giải trí không?

- Chính Quốc

- Chính Quốc.

_______

- Tuấn Chung Ðan ! Cậu! có! thể! đừng! bám lấy tôi thế không?

- Thì tôi đang theo đuổi cậu mà.

Từ ngày Tuấn Chung Ðan công khai theo đuổi cậu, cứ khi nào cậu có mặt trên trường là y như rằng y sẽ dai dẳng bám theo, lúc đầu cậu chỉ nghĩ rằng vài hôm y sẽ chán, nhýng không ngờ đã ðýợc suốt một tuần nay rồi.  Người này thật sự nghiêm túc sao?

- Tuấn Chung Ðan , nếu cậu chơi cá cược gì đó thì không cần đến mức này đâu.

- Cá cược? Tôi cá cýợc cái gì chứ ? Tôi chính là cậu thích thật lòng!

Không thể nào!

- Rốt cuộc tôi đã làm gì để cậu thích tôi đến vậy?

Chính Quốc thấy cứ thế này thì không ổn, Kim Thái Hanh hôm qua còn ngửi được trên mùi cậu có nước hoa lạ, tuy không động chạm nhưng chắc đi nhiều nên bị ám mùi. Thế là hắn đè cậu ra hôn với cắn. Báo hại Chính Quốc cậu ðã qua 2 giờ sáng còn chưa được ngủ. Cả người thì chi chít dấu hôn xanh đỏ, đó là lý do sáng nay cậu phải mặc kín cổng cao tường trong cái thời tiết tháng 8 này đây!

- Cậu không nhớ sao?

- Nhớ chuyện gì?

- Chính cậu là người đã cứu tôi ở trạm tàu điện ngầm mà.

Hả? (õ.O )

Điền Chính Quốc cố vắt óc ra nghiêm túc suy nghĩ, nhà cậu cách trường có 15 phút đi bộ, cậu đi tàu điện ngầm làm cái gì?

Hình như có mùi hiểu lầm nghiêm trọng ở đây thì phải.

Gia đình Tuấn Chung Ðan cũng thuộc dạng có tiếng tăm, nên vì vậy cha mẹ rất bận rộn, y vì vậy cũng tự lập từ nhỏ, việc gì cũng đều làm tốt.

Nhưng thể chất bẩm sinh lại không được tốt, thêm chứng biếng ăn cùng gia đình bận rộn, chính vì vậy dù sở hữu chiều cao lên đến một mét tám mươi , y cũng chỉ nặng có năm mươi chín ki lô.

Thân hình gầy đến đau lòng, chính vì vậy Tuấn Chung Ðan rất dễ bị tụt huyết áp. Ngày hôm đó y đi tàu điện đến trường, trước lúc đi đã cảm thấy choáng váng, nhưng cũng bỏ qua không để ý.

Thế nào hôm đó tàu điện rất đông, y bị xô đẩy sang trái sang phải, cảm giác choáng váng càng trở nên tồi tệ hơn.

Trạm dừng kế tiếp là trạm số 4, chúng tôi xin nhắc lại...

Là trạm của Tuấn Chung Ðan xuống, y một tay bịt miệng, một tay bám lấy tay vịn, cửa vừa mở, đám đông từ trong đã ùn ùn đẩy ra, Tuấn Chung Ðan lúc này đầu óc đã mơ hồ, lại thêm bị đùn đẩy mà gục xuống.

Đúng lúc đó một bàn tay lay y dậy. Người này còn nhẹ nhàng đặt đầu y lên đùi, còn lau mặt cho y.

Nhưng Tuấn Chung Ðan không thể nhìn rõ mặt người đó, trong chốc lát ý thức của y trở nên mơ hồ sau ðó mất hẳn.

__________

- Cậu tỉnh rồi sao?

- Vâng, xin hỏi đây là đâu ạ?

- Đây là bệnh xá.

Tuấn Chung Ðan ôm đầu ngồi dậy, nhìn thấy bản thân đang được truyền nước, có vẻ như đã là chai thứ tư rồi, sau đó lại nhìn về phía đồng hồ treo tường, 16 giờ 30, vậy là y đã lỡ mất buổi học rồi.

- Xin hỏi, là ai đưa tôi vào đây ạ?

- A! Là một cậu trai.

- Cô có thể tả kĩ hơn không?

- Cao khoảng chừng này, mắt rất to, da rất trắng.

Ngô Thế Huân chuyên chú lắng nghe, sau đó ghi nhớ tất cả mà mang đến hỏi quần chúng xung quanh, dân chúng truyền tai nhau rất nhanh, sau đó có người bảo với y một là "đại ca Bắc Kinh" Cố Kiều Phong của khoa thiết kế, hai là Điền Chính Quốc của khoa kiến trúc. Hai người này đều mắt to da trắng. Chiều cao cũng bằng với miêu tả của hắn.

Tuấn Chung Ðan tìm đến Cố Kiều Phong đầu tiên, liền thấy cậu đang cầm chổi "dạy dỗ" một tiểu tử hỗn xược, thầm nghĩ hành động của người ở trạm điện ôn nhu điềm đạm, làm sao có thể hung hăng như thế này được. Vì vậy bỏ qua!

Sau đó y đến khoa Kiến trúc để xem, nhìn thấy Điền Chính Quốc hiền lành ngoan ngoãn, liền chắc chắn ngýời ðó là cậu.

Thế nên mới có ý nghĩ lấy chân tình báo đáp.

...

Điền Chính Quốc nghe xong vẫn ngu ngơ, sao nghe xong chẳng có lý tý nào thế.

Thứ nhất là nhà cậu cách trường có 15 phút đi bộ, cậu đi tàu điện ngầm làm gì.

Thứ hai, nếu không đi tàu điện, cậu làm sao biết được Tuấn Chung Ðan bị ngất xỉu mà cứu giúp.

- Tuấn Chung Ðan, chắc cậu hiểu lầm gì đó rồi.

- Hả? Không thể nào.

- Tôi chính là chưa từng gặp cậu ở trạm tàu điện ngầm.

- Chính Quốc, cậu không cần phải nói vậy để từ chối tôi.

Chính Quốc thở dài ôm trán, con người này!

- Ý tôi muốn nói chính là , nhà tôi cách ðây 15 phút ði bộ , rất gần ,thế thì tôi lấy lí do gì ðể ði tàu ðiện ngầm chứ

Tuấn Chung Ðan nhíu mày, nghi ngờ nhìn cậu.

- Cậu không có đi?

- Không phải không đi, mà là không có lý do gì để đi cả.

- Cậu không cần nói vậ-

- Tôi hoàn toàn nghiêm túc!

Tuấn Chung Ðan bị khuôn mặt nghiêm túc của cậu doạ như sét đánh ngang tai, bàng hoàng mà hỏi cậu lại lần nữa.

- Vậy tức là chúng ta chưa từng gặp nhau?

- Đúng!

_________

Tuấn Chung Ðan vẫn còn sốc tinh thần rất nặng, y thẫn thờ nhìn Chính Quốc quay lưng bỏ đi khi nói hiểu lầm đã được giải quyết, vậy bao lâu nay là hắn thích lầm người sao?

Bộp.

- A!

- Tên kia! Không nhìn thấy bóng bay đến à!

- Thái độ đó là sao hả!

Tuấn Chung Ðan nhìn quả bóng lăn dưới chân, đầu y thì đau nhức, cảm tưởng đã u một cục, Tuấn Chung Ðan uất ức quay lại nhìn về phía người vừa lên tiếng.

Đây không phải "đại ca Bắc Kinh" Cố Kiều Phong sao?

- Ô! Không phải là tên ngất xỉu ở trạm điện đây sao?

Quác! Quác! Quác!

- ........ha.....hả?.......

Cuộc đời ấy à, luôn xảy ra những câu chuyện khiến ta bất ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top