Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường từ phòng ta ra đến cửa phủ, có đến mấy chục hạ nhân cúi đầu hành lễ, thật là nhức đầu. Cũng may ta được các thúc thúc cho phép không cần hành lễ với thánh giá, ra vào hoàng cung như đi chơi, nên không phải lo lắng thích ứng với ba cái quy củ vớ vẩn này.

Trước phủ có một cỗ xe ngựa to đùng đang đỗ. Vừa thấy ta đến tên phu xe đã nhảy xuống hành lễ, còn lấy ghế kê để ta bước lên.

"Chuẩn bị xe ngựa làm gì? Ta đâu có định đi bằng xe ngựa?"

Linh Nhi khó xử nói :

"Tiểu thư , vậy người..."

Vẫn là Phất Dung nhanh trí hơn. Con bé cho phu xe và đám a hoàn lui xuống rồi nói :

"Tiểu thư muốn đi bộ để rèn luyện thân thể. Linh Nhi muội gọi vài gia đinh đến đây bảo vệ người."

Ta gật đầu hài lòng, rảo bước, nhắm hướng đông mà đi. Ngoài đường tấp nập người xe, ai nấy cũng bận bịu sắm sửa, những chủ quán ven đường không ngừng mở lời chào hàng , xa xa còn truyền đến tiếng nhạc từ các tửu lâu lớn. Ta vừa đi vừa kích động không ngừng. Xem ti vi là một chuyện, được đặt chân đến lại là một chuyện khác. Còn tuyệt hơn đi thăm quan di tích lịch sử nhiều.

"Cô nương, túi thơm này được làm bằng tơ tằm thượng hạng, bên trong còn có bùa nhân duyên của chùa Pháp Bảo, chỉ dịp lễ này mới có thôi, không mua là hối hận đó nha."

Nhìn đại hán đang không ngừng vung vẩy khăn chào hàng kia, ta bỗng thấy thế giới quả nhiên mới mẻ, đi một ngày đàng học một sàng khôn, vì thế liền tiến tới chọn mua một cái.

"Ai da, tiểu cô nương này quả nhiên tinh mắt nha, túi thơm đó là túi vân cẩm thượng hạng duy nhất trong đống này đấy."

Ta đưa mắt nhìn Linh Nhi một cái, con bé bèn nhanh tay lấy ngân phiếu ra trả. Ông chú kia lại suýt xoa không ngừng :

"Hào phóng quá, hào phóng quá. Tôi thấy tướng cô nương phúc quý đầy nhà, tương lai hạnh phúc sung sướng đến cuối đời."

Những câu này ta đã nghe ngán đến tận cổ rồi. Cái ta hứng thú là cái khác kìa. Ta xòe cây quạt ngọc trong tay ra phất phơ trước ngực, mỉm cười hỏi:

"Vị này...ta gọi là tỷ tỷ có được không?"

Có lẽ trông thấy ấn kí hoàng gia trên cây quạt của ta, vẻ mặt lão ta cứ trắng rồi lại xanh, khó khăn nói :

"Được ...được chứ."

"Tỷ có thể nói bí quyết cho ta biết làm thế nào để ngực to như tỷ không?"

Đại hán cúi xuống nhìn vùng ngực cơ bắp của mình, cười khan nói :

"Ăn nhiều, ăn nhiều haha."

"Vậy còn mông thì sao? Ngoài ăn ra tỷ có tập luyện gì không? Nếu không sao mông lại căng và tròn được như thế chứ ?"

Cơ mặt lão giật giật không ngừng. Ngay cả Linh Nhi và Phất Dung bên cạnh cũng há hốc mồm nhìn ta. Ta vẫn giữ bộ dạng phóng khoáng xuất trần khiến lão nghiêm mặt lại, sau đó lại đập bàn hưng phấn nói :

"Tiểu tử thối, ngươi cư nhiên lại giả gái để trêu ghẹo lão tử. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, ngươi là người đầu tiên nhìn ra được những điểm tuyệt vời này của ta đó. Tặng ngươi thêm hai túi thơm nữa."

Linh Nhi và Phất Dung lảo đảo suýt ngã, còn ta thì cũng không kém là bao, phải cố gắng lắm mới giữ được vẻ điềm tĩnh, đưa túi thơm cho hai đứa mỗi người một túi rồi nghênh ngang tiêu sái rời đi.

Cứ đi qua hàng quán nào thu hút, ta lại mua một vài thứ rồi trêu ghẹo vài câu. Chỉ trong một ngày, tin đồn có một tiểu hái hoa tặc người trong cung đang hoành hành đã lan truyền khắp con phố. Linh Nhi và Phất Dung cứ trưng ra cái khuôn mặt lo lắng không ngừng. Ta lấy làm thú vị, bước vào một tửu lâu lớn để nghỉ ngơi ăn uống. Tửu lâu này có hai tầng,các quan khách vừa ăn vừa có thể xem các cô nương múa hát dưới đài. Ta nhìn quanh một vòng rồi cụp mắt, có chút thất vọng. Cả chiều nay dạo phố nhưng không gặp được một soái ca nào cả, phim truyền hình đúng là lừa người.

Đương lúc ta đang thưởng thức các món ăn thời cổ đại này, Linh Nhi bên cạnh ghé sát vào tai ta nói :

"Tiểu thư người xem kìa, quận chúa cũng đến đây xem hát đó, đang ngồi ở bàn phía nam."

Ta ngước mắt lên nhìn, đó là một nữ tử trông có vẻ lớn tuổi hơn ta, trang điểm đậm quá, y phục thì lòe loẹt, nàng ta mỉm cười nhìn ta rồi gật đầu một cái, xem như chào hỏi. Trình độ diễn kém quá, nụ cười giả tạo thế kia có ai lại không nhìn ra cơ chứ. Ta nghiêng đầu hỏi Phất Dung :

"Ta và cô ta trước đây thân thiết lắm à?"

Phất Dung sửng sốt nhìn ta, rồi lắc đầu nói :

"Không ạ, tiểu thư lúc trước rất ghét nàng ta, nên dù nàng ta hành lễ tiểu thư cũng không thèm để ý."

Cũng phải , dù sao nàng ta chỉ là một quận chúa nho nhỏ, ta đây so với công chúa còn được sủng hơn vài phần. Chẳng qua là chủ nhân trước của thân thể này không thích làm quân chúa, chỉ muốn làm một tiểu thư an an bình bình mà sống. Nhưng trong hoàng cung không ai là không biết đến chân lí : đắc tội với ai cũng được nhưng tuyệt đối không được đắc tội với tiểu thư nhà Mạc Phi. Ta đối với chủ nhân trước của thân thể này rất lấy làm cao hứng. Nàng ta thật hợp ý ta. Nếu làm công chúa thì sẽ phải gánh vác trọng trách của đất nước, phải hòa thân với hoàng tử nước láng giềng, như thế ta thà trốn lên rừng ở còn hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top