Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nhất duyên vạn ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khách trọ,

Đại hội võ lâm năm nay chắc hẳn rất nhộn nhịp. Mã Thiệu Phi quy ẩn giang hồ sáu năm, nghe đồn lần này có đến. Tất nhiên, những kẻ truy tìm hắn sáu năm qua không dễ gì bỏ lỡ cơ hội này, Âu Dương Phong cũng nằm trong số đó. Mười bảy năm cầm kiếm, mười năm dùng máu rèn vũ khí, sáu năm trầm mình chờ đợi, cho dù bỏ mạng cũng phải trả mối thâm thù, mới có thể ngẩng cao đầu gặp phụ mẫu dưới suối vàng. Nam nhân tuổi đời còn trẻ nhưng khí phách hiên ngang, còn toát lên vẻ lạnh lùng, khó tiếp cận, tiến vào khách trọ, thu hút khá nhiều sự chú ý.

Đại hội không chỉ có những kiếm khách lão luyện, danh tiếng lẫy lừng, mà tuổi trẻ tài cao muốn khẳng định vị thế cũng không ít. Lục gia phái Mục Giao mấy năm rồi bị đồn sa cơ thất thế cũng muốn nhân cơ hội này lấy lại uy danh. Lục tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ, chưa từng tiếp xúc giang hồ, nay thay phụ thân đến dự, có lẽ còn có mục đích khác. Lục Tuyết Linh tuổi vừa mười bảy, cùng với thị nữ, Giang Sơ Nguyệt, bộ dáng yêu kiều, mũ che thêm phần bí ẩn, bước vào trong. Người thường sẽ bị vẻ thướt tha của Lục tiểu thư thu hút, còn những người đến vì đại hội sẽ chú ý Giang Sơ Ảnh, kiếm khách từng một đêm diệt nửa Huyết Sơn Đồ, tổ chức sát thủ mạnh nhất hiện nay.

Không khí vốn đang náo nhiệt, vì sự xuất hiện của Âu Dương Phong mà trở nên dịu xuống, giờ lại có cả Giang Sơ Ảnh thì chỉ còn ngột ngạt. Người ngoài, thậm chí là đối phương đều cho rằng giữa hai người sẽ chẳng thể có khung cảnh bình yên. Âu Dương Phong là người của Huyết Sơn Đồ, Giang Sơ Ảnh lại huyết tẩy đồng môn. Trên thực tế, mười năm qua, Âu Dương Phong bán mạng làm việc cho Huyết , cũng xem như trả được ơn dưỡng dục, huống hồ, chàng đã rút khỏi, toàn tâm toàn ý cho việc báo thù riêng. Còn Giang Sơ Ảnh, Huyết Sơn Đồ hành động bị nàng vô tình phát giác, muốn giết người diệt khẩu, bản thân lại không đủ năng lực mới dẫn đến kết cục thảm bại như vậy, ngay từ đầu, nàng đã chẳng muốn dây vào. Thế nên, bọn họ vốn dĩ là nước sông không phạm nước giếng.

Yên ắng chưa được bao lâu, vì sự ẩu đả của những kẻ muốn thể hiện mà rối tung cả lên. Bọn họ vô tình bị kéo vào, cũng vô tình trực tiếp giao chiến. Ân Dương Phong thấy biến thì muốn rời đi, nhưng tai bay vạ gió, Giang Sơ Ảnh muốn bảo vệ Lục tiểu thư lại đem kẻ gây rối vứt đến trước mặt chàng, chặn bước chàng lại. Chàng không tính toán, tự mình đem hắn vứt ra ngoài. Vừa hay Lục Tuyết Linh đã chạy thoát, mũ che bất ngờ bị lấy xuống, vị cô nương thân thủ không tầm thường, thoắt cái đã cởi bỏ lớp áo ngoài, mượn kiếm trong tay kẻ nằm dưới chân, giấu dưới lớp áo, cắt qua một đường. Cứ thế, chẳng ai nhận ra người vừa mới từ ngoài chạy vào lại là Lục tiểu thư sợ sệt lúc nãy.

Giang Sơ Nguyệt bị dồn vào góc, sau lưng là tường, trước mặt là hỗn chiến, không có cách nào trốn thoát. Kẻ bỉ ổi tung ám khí, lần nữa hướng trúng Âu Dương Phong, chàng lần nữa nhẹ nhàng phất kiếm, tránh được một đòn, Nhưng hành động này khiến ám khí phi ngang mị nhãn Lục Tuyết Linh, một chân vừa qua khỏi cửa, thế nên, mặc nhiên thành ám khí do chàng tung ra. Âu Dương Phong nhận phải ánh mắt sắc lẹm của đối phương. Chàng chưa kịp xin lỗi thì nàng đã trực tiếp xông vào phá vỡ tình hình, muốn giải vây cho Giang Sơ Ảnh, mà thị nữ này nhận được tín hiệu từ tiểu thư cũng dứt khoát rút kiếm ra tay. Kẻ gây rối thì nhiều, thực lực lại ít, bị Lục Tuyết Linh đoạt đi vũ khí, không cố ý ghim lên cửa, vừa đúng ngay yết hầu Âu Dương Phong. Chàng nhìn qua, chỉ nhận lại nụ cười hòa hoãn miễn cưỡng của nàng. Quá tam ba bận, chàng muốn yên bình rời đi, e rằng không được.

Âu Dương Phong cho rằng nàng là đến tham gia hỗn chiến nên cứ thế hai người lại trở thành đối thủ. Chàng, thân thủ bất phàm, kiếm không rời vỏ cũng có thể dẹp loạn nơi này. Một đám khác chẳng biết từ đâu chạy đến, cho rằng chàng ức hiếp nhi nữ nhà lành, lại muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, tiếp tục xông vào. Lục Tuyết Linh giải vây cho thị nữ xong thì cũng muốn nhanh chóng chuồn đi, mặc kệ nam nhân thu dọn đại cục. Bọn họ khiến chàng không thể bỏ mặc thì cũng đừng mong có thể dễ dàng quay lưng, chàng ném qua một chiếc đũa, chặn bước chân Lục Tuyết Linh. Nàng bực dọc quay đầu, bắt gặp ánh mắt không dời của đối phương. Nàng tức giận, một đòn tung đũa trong ống, hướng về phía hỗn loạn, hai người nhân cơ hội đó đi mất.

"Nam nhân đó là ai? Hắn rất lợi hại?" - "Sát thủ hàng đầu của Huyết Sơn Đồ."

"Huyết Sơn Đồ?" - "Là đám lần trước người ra tay diệt sạch."

"Nói bậy, là Giang Sơ Ảnh ngươi ra tay." - "Tiểu thư, ta không đám!"

Lục Tuyết Linh thở dài, nàng bồng bột, thăm dò giang hồ chưa bao lâu đã không biết nặng nhẹ, cứ thế đoạt mạng mười bảy người.

Đại hội võ lâm,

Âu Dương Phong thế mà không đến. Lục Tuyết Linh lại lần nữa khoác lên vẻ khuê nữ yếu đuối nhưng chẳng bao lâu đã bị ép phải lên sàn đấu. Khăn lụa trắng mỏng tang, gương mặt thanh tú thấp thoáng, lúc ẩn lúc hiện theo làn gió, theo từng cử động. Đối phương không cố ý phân cao thấp, nàng cũng chẳng tình nguyện ganh đua, thế nên mọi người chỉ xem là đôi uyên ương trình diễn. Nam nhân khẳng khái nói cười, nàng lại chẳng hài lòng, chỉ đành tự mình khấu đầu nhận thua, nhanh chóng rút lui.

"Lục tiểu thư thay mặt phụ thân nhưng lại luôn đội nón che mặt, thật khiến Tạ mỗ nảy sinh ý nghĩ khác. Ta vẫn nhớ Lục tiểu thư tám tuổi gọi ta một tiếng bá bá, nay gặp lại thì hoá người dưng, thật khiến ta buồn lòng."

"Tạ bá bá, người là thân hữu của phụ thân, hẳn cũng biết chuyện phụ thân căn dặn nhi nữ. Xin bá bá thứ lỗi Lục Tuyết Linh thất lễ, không kịp thời chào hỏi."

"Ta đúng là biết chuyện này. Ai tò mò, muốn nhìn ngắm gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn của Lục tiểu thư thì phải nhận Lục chưởng môn làm nhạc phụ. Ông ấy không có ở đây, ta thay mặt làm chủ."

Tạ đại hiệp đã lên tiếng, không ai dám ý kiến. Lục Tuyết Linh cứ thế thành công được mọi người biết đến, chỉ là không thành công kén được chàng rể như di nguyện phụ thân.

Trên con đường giữa Dĩnh Châu và Hàng Thủy có những đoạn vắng vẻ đến không một bóng người, kẻ lữ hành muốn dừng chân nghỉ ngơi cũng chỉ có thể lấy đất làm giường, trời làm chăn. Nếu phải nghĩ đến một nơi không mấy khi bị làm phiền, lại phải có kế sinh nhai, tại đây, lập quán trọ cũng là một ý tưởng không tệ. Lục Tuyết Linh, kẻ bỏ nhà đi như nàng, cơ hội làm ăn không cạnh tranh thế này, có gì mà không dám thử.

Đương dạ hành sổ lý, nguyệt minh trung xao khai khách điếm môn đầu túc

Phụ thân mất đã năm năm, tiếc rằng nàng chỉ là thân nhi nữ, mà đại hội năm rồi cũng không hoàn thành di nguyện, không thể chấn hưng gia nghiệp, nàng lực bất tòng tâm. Dẫu vậy, ít nhất thì nàng cũng thành công làm theo nguyện ước của mẫu thân, sống theo ý mình, tự do tự tại, yên vui qua ngày. Lục Tuyết Linh xây một căn nhà nhỏ, đặc biệt cất một căn phòng to, ngoại trừ giường siêu lớn chiếm gần hai phần ba căn phòng thì bên trong chỉ còn một đèn và một kệ nhỏ.

"Cô nương, giường đâu? Bọn ta nghỉ ngơi kiểu gì?" Lục Tuyết Linh cười đầy thân thiện, đối phương đang không mấy hài lòng, lại thấy vẻ mặt xấu xí của nàng thì thêm mấy phần bực bội. Nàng vội vàng trải ra hay tấm chăn dày, lại treo rèm vào giữa, cứ thế, bục gỗ khổng lồ trở thành giường đôi. Nàng lại tặng thêm vò rượu ấm, mồ ngon hãy còn đợi phía sau, thử độc ngay trước mặt, khách nào mà chẳng hài lòng. Đêm mưa, rượu ấm, đường xa, nệm êm, hai vị khách từ nhăn nhó chuyển sang cười sảng khoái, còn tiện thể khen nàng: "Nếu cô nương chú ý bản thân hơn chút, ta sẽ nghiêm túc cưới cô làm thê tử."

Lục Tuyết Linh nghĩ đến lời vừa rồi thì không khỏi cười mếu. Nàng soi mình dưới vũng nước lớn, lại chấm tay hai giọt nước mưa, khóc lóc u sầu. Nàng nhớ đến hai chú ngựa nhỏ, cỏ khô nàng trữ không còn nhiều, đành khoác lên áo tơi, đi bộ một xíu, cắt đám cỏ tươi. Chủ đã say giấc, ngựa cũng nên no bụng, sớm nghỉ ngơi.

Lục Tuyết Linh kéo theo bao cỏ đầy, vừa hì hục vừa ngân nga thì giật mình vì thứ đang ngọ nguậy ven đường. Nàng chậm rãi bước qua, xác định xong tình hình thì không khỏi cảm thán: "Con sói này từ đâu xuất hiện, dám cản đường ta." Nàng phân vân, cuối cùng vẫn là lựa chọn làm việc dễ trước, đem bao cỏ trở về. Lúc nàng vội chạy đi cứu người, vừa ra tới cổng thì đã thấy một nam nhân khắp người thương tích, sắp mất ý thức, nằm sõng soài trước cổng.

Nàng suy nghĩ một chút, phòng lớn đã có khách, cô nam quả nữ không thể chung phòng, nhà kho sạch thơm có hơi nhiều đồ nhưng vẫn là đầy đủ tiện nghi bèn trải ra tấm chăn cho nam nhân lạ mặt. Sơ bộ đoán được những vết thương trên người, lại mấy lần luyện tập, chăn phủ lên người, bàn tay thuần thục tháo bỏ y phục ướt sũng. Trong mơ màng, Âu Dương Phong cảm nhận được có thứ mềm mại, ấm nóng chạm vào da thịt, y phục theo đó bị cởi ra, không những không phản kháng, còn có chút hưởng thụ. Đến lúc xử lý vết thương, Lục Tuyết Trinh mới biết bản thân đã làm chuyện không đâu, trước sau cũng phải nhìn đến. Thế nên nàng trực tiếp lật chăn lên, đến lúc tận mắt thấy vẫn khiến bản thân mặt đỏ bừng bừng.

Nàng một đêm cật lực, chưa chợp mắt được bao lâu đã phải dậy tiễn khách. Vất vả như thế, nam nhân muốn cưới nàng dù không làm được nhưng cũng là hào phóng, thanh toán gấp đôi, xem như đền bù. Dẫu sao cũng đã tỉnh, nàng tốt bụng đến xem vị khách ngoài dự tính kia, lại không ngờ gặp ngay lúc y phát sốt, nàng không biết có nên hối hận hay không. Trời vẫn mưa không dứt, nàng một mình đun củi chăm người bệnh, vừa đội mưa đi cắt thêm cỏ, nếu không có khách mới thì A Mã cũng cần phải ăn no.

"Ngươi tỉnh rồi à? Ăn cháo không? Uống nước không?" Âu Dương Phong nhìn nữ nhân tay chân bận rộn, còn chưa trả lời thì nàng đã bê bàn nhỏ đến trước mặt chàng, ngoại trừ cháo còn có bốn bát nước, có thể đoán gồm nước lã, rượu, thuốc, trà thì không khỏi cảm thán, trong một lần dùng hết, chàng sẽ không bất tỉnh lần nữa chứ. Nói rồi nàng cứ thế rời đi, chỉ nghe thấy không xa bên ngoài truyền đến tiếng người trò chuyện.

"Lục tiểu thư?" Nàng rõ ràng nghe thấy nhưng lại vờ như không, ngó nghiêng ngó dọc rồi mới hỏi lại: "Người đâu?" Âu Dương Phong cười khẩy, trong trí nhớ của nàng, chàng là tên rách rưới, chột mắt nhưng ký ức về nụ cười hoà hãn và cái liếc mắt của nàng, trong tâm trí chàng từ đầu đã in sâu. "Ta là đang gọi cô đó!" - "Đại hiệp nhận nhầm người rồi, ta họ Lý."

"Ta không phải đại hiệp, ta là lưu manh." Lục Tuyết Linh ngẫm lại, rõ ràng nàng không thấy vết thương nào ở đầu, cớ sao lại ăn nói hồ đồ kỳ lạ, ngoài mặt nàng vẫn là thuận theo: "Họ Lưu, tên Manh. Ta nhớ rồi. Vết thương của huynh đã khỏi gần hết, ta không tính toán những ngày qua, huynh tranh thủ thu xếp rời khỏi, chỗ ta không tiện cho huynh ở lại thêm."

"Cô nương cứ tính toán. Vết thương của ta hãy còn đau, xem như ta thuê phòng này, cô nương cứ tính toán. Nhưng mà hiện tại ta không có tiền."

Lục Tuyết Linh ngớ người, lần nữa nghi ngờ đầu óc nam nhân này. Chàng không có tiền, tất nhiên nàng biết, thế nhưng lại nhất quyết muốn nàng tính toán, tính ra rồi thì lấy gì trả. "Ta nguyện lấy thân báo đáp." Nàng suýt nữa làm đổ ấm trà, hơi run sợ. "Ý ta không phải như vậy. Cô nương ở đây một mình vất vả, ta ở lại làm hạ nhân cho cô."

"Không cần!" Nàng trước nay chưa từng cần nam nhân, Giang Sơ Ảnh còn bị nàng bỏ lại trông coi Lục gia, nói gì đến nam nhân lạ mặt này. Nàng vội vã rời đi, không cho Âu Dương Phong có cơ hội phản bác, mà chàng ngoan cố, liều mình đuổi theo, chưa đến ba bước đã ngã ra đất. Nàng tính trở vào nhưng còn phân vân, vừa hay có khách bèn dứt khoát bỏ mặc. Chàng thấy nàng đã đi xa thì trực tiếp đứng dậy, trong đầu bắt đầu nghĩ xem nên thuyết phục nàng thế nào.

"Lý cô nương, để ta, để ta!" Âu Dương Phong tay chống gậy, tay cầm lấy bọc cỏ của nàng, lúc khác, tay buông xoã, tay chẻ củi, có khi, tay xách tay nải, vai kẹp dây cương, cười cười, nói nói, giúp nàng tiễn khách. Nàng bất lực nhìn kẻ phiền phức trước mặt. Cái tên Lưu Manh không biết thật hay giả nhưng nàng cảm nhận, nhân phẩm kẻ này đúng thật lưu manh. Nàng suy nghĩ kỹ càng, dù sao cũng là bị bám lấy, vậy một lần tính toán rõ ràng. "Ta tính xong rồi, huynh ở đây trị thương một tháng, nếu làm việc ở đây, vẫn phải tiêu tốn chỗ ăn, chỗ ở của ta, nhưng không giống như lúc trị thương, vậy thì tính thêm nửa tháng, tổng cộng là một tháng rưỡi. Hoặc là huynh làm thêm vài việc, rút ngắn thành một tháng. Ta không muốn ép người lúc khó khăn. Huynh suy nghĩ kỹ rồi báo ta." Âu Dương Phong mắt sáng rực, nào cần nghĩ suy, lập tức đưa ra quyết định: "Ta chọn cả hai." Nam nhân này thật lợi hại, mỗi lần mở miệng đều khiến nàng không nói nên lời. "Ta sẽ làm hết, cô nương không cần động tay chân gì cả. Thời gian một tháng rưỡi có hơi thiệt cho cô, tạm thời làm tròn thành hai tháng. Bà chủ, xin chỉ giáo nhiều thêm!"

Lưu Tuyết Linh vẫn chưa hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, lần thứ ba thắc mắc chàng liệu có tổn hại đầu óc, vừa làm hết việc, vừa kéo dài thời gian. Mặc kệ nàng vò đầu bứt tai, Âu Dương Phong trong phòng bắt đầu bố trí một chút. Lúc nàng nhìn thấy, cảm giác giống tư phòng của riêng chàng hơn là kho của nàng, cũng cảm giác giống như sẽ ở đây cả đời hơn là tạm bợ hai tháng. Thoả thuận vừa đạt được, chàng đã chẳng kiêng dè, chân không đi được, vai không có lực, tất thảy những thương tích cứ thế biến mất trong một đêm. Nàng bị lừa rồi sao? Chàng mỗi lúc một vui vẻ, ánh mắt lấp lánh nhìn nữ nhân chỉ biết chớp chớp mắt nhìn mình. Đối với nàng, từ ánh mắt, nụ cười, hành động của đối phương đều quỷ dị lạ thường. Nàng dẫn sói về nhà rồi ư? Nàng hoảng loạn chạy về phòng. Chàng nhìn đến ly trà nàng vừa uống hết, tự mình rót một ly, tự nhìn biểu hiện của mình hiện lên mặt nước, tự mình vui vẻ, tự mình uống cạn.

Đèn trong phòng vừa tắt, giả vờ đi ngủ, nàng bấy giờ đến tắm cũng phải lo sợ thế này. Nàng gỡ bỏ mấy thứ trên mặt, ngắm nhìn gương mặt khả ái lâu rồi không thấy, vì người nào đó mà càng quyết tâm không lộ diện. Phía bên kia, Âu Dương Phong biết nàng lo sợ điều gì, đèn trong phòng thắp thêm hai ngọn, căn phòng cả đêm sáng rực, chỉ cần chàng ở trong thì sẽ luôn phản chiếu bóng lên tường, lên cửa. Trong đêm vắng, chàng nghe thấy tiếng đập nước, không dám nghĩ sâu xa, chỉ hình dung gương mặt nàng uỷ khuất thì bất giác mỉm cười.

Âu Dương Phong bước ra đã thấy nàng người ngựa sẵn sàng, lo lắng nàng đổi ý, sắc mặt tươi cười bỗng tối sầm, bắt đầu cật lực suy nghĩ trăm nghìn lời dỗ dành nàng. Nàng liếc mắt, đương lúc căng thẳng, chàng nhìn thấy thì không tự chủ mỉm cười. "A Mã còn dậy sớm hơn huynh. Còn không nhanh chân, ta chỉ đóng cửa một ngày." Lưu Tuyết Linh ném cho chàng một cái bánh bao, thấy hơi tiếc nhưng sợ không đủ, lại thêm một cái nữa, chàng chỉ đành vừa đi vừa ăn. Trong tiếng vó ngựa dồn dập, chàng dò hỏi mấy chuyện đều không nhận được câu trả lời, nhưng không dám truy hỏi đến cùng.

Hai người dừng chân một chút, Âu Dương Phong chủ động lấy lá làm thành ly, còn muốn cùng nàng cạn ly, rõ ràng là nước lã, lại làm ra vẻ sảng khoái khiến nàng thấy lố bịch nhưng cũng hơi buồn cười. "A Mã!" Chú ngựa nàng cưỡi liền hí lên một tiếng, bấy giờ chàng mới biết chẳng phải nam nhân nào, trong lòng cũng nhẹ đi mấy phần. "Lát nữa vào trấn, ta đi có việc, huynh mua đồ xong, có thể dạo quanh nhưng trước lúc mặt trời lặn, đồ phải bố trí chắc chắn, ta trở lại, lập tức xuất phát." Âu Dương Phong nhìn đến danh sách nàng đưa qua, dù đa số là đồ nhẹ nhưng gộp lại khá cồng kềnh, nghĩ đến nàng mỗi lần mua đồ, đều nhiều như vậy, trong lòng không khỏi xót thương, mà đa số là dược liệu, đoán chừng số trước đó đã tiêu tốn cho chàng, trong lòng lại muôn phần cảm kích.

Lưu Tuyết Linh đi gửi đồ về Lưu gia cho Giang Sở Ảnh, đang lấy tiền ra trả phí thì thấy túi tiền rõ ràng đã đưa cho Âu Dương Phong, bấy giờ vẫn ở chỗ mình, hoảng hốt kiểm tra đồ một lượt, vẫn nguyên vẹn mới thở phào. Nàng không yên tâm chàng nên đem tất cả tiền bạc đều gửi về Lưu gia, đêm ngủ cũng có thể yên giấc hơn.

Dưới ánh nắng vàng cam dịu nhẹ, dáng dấp hiên ngang đó thật quen mắt. "Huynh không lấy tiền, làm sao mua đồ?" Nàng nhìn đến thứ trên lưng ngựa, có hơi nhiều thì phải. Chàng cười cười: "Ta ghi nợ, yên tâm, không ảnh hưởng đến bà chủ." Hoá ra chàng áp dụng cách cũ, nói như thế nghĩa là hai tháng sau sẽ thật sự rời đi, đi đến chỗ khác làm hạ nhân để trừ nợ. Âu Dương Phong nhìn nàng vui vẻ, gương mặt rạng rỡ trong nắng, thật muốn đưa tay vuốt ve lọn tóc nhỏ bị gió thổi vương trên má hồng.

Lưu Tuyết Linh mặc dù không còn quá xa cách, nhưng suốt hai tháng vẫn không buông bỏ ý nghĩ bị cướp sắc, trên mặt vì thế thêm hai vết thâm đen. Nàng nhìn nam nhân ngà ngà say trước mặt, lần thứ ba tự hỏi chàng liệu có đầu óc bình thường. Rượu chia tay, nam nhân thông thường muốn cướp sắc chẳng phải sẽ chuốt nàng uống say, nhân cơ hội ra tay. Nếu như chàng là người tỉnh táo, chỉ có thể nói chàng không hề có ý đồ này, dù sao cũng là đêm cuối, nàng cũng không quá đề phòng nữa. "Rượu này ủ lâu lắm đó, ta bình thường không dám uống đâu, sợ say rồi sẽ xảy ra chuyện. Ấy ấy, đợi ta nữa, ta một ly." Âu Dương Phong nghĩ đến vườn rau rộng lớn nàng trồng, còn có bầy ong bảo vệ nàng, nhất quyết muốn nàng giúp chàng gieo trồng, quản lý ruộng đất, lại nghĩ đến nàng một mình quản lý khách trọ này, liền muốn nàng trông coi sổ sách cửa tiệm của bản thân. Nàng nhìn nam nhân cầm ly không vững, không xem lời này là thật, mà kể cả là thật, nàng không tin người này có bao nhiêu gia sản để mà phiền nàng.

Âu Dương Phong trong lòng vui sướng, cạn thêm một ly, lại không hạ xuống, còn đưa lên che mắt, cười đến ngốc luôn rồi. Nàng lần thứ hai uống rượu, nhưng mới uống một ly, vẫn rất tỉnh táo. Hình ảnh trước mắt có hơi quen, nàng không nói không rằng, tiến đến rũ tóc chàng, còn cố ý làm cho y phục xộc xệch, quệt thêm mấy vết sốt lên mặt, chậm rãi giật lấy ly rượu trong tay chàng, lần nữa đưa lên mắt. "Âu Dương Phong! Tên lưu manh này, dám lừa ta. Ngươi là Âu Dương Phong!" Nàng tức giận đấm lên người chàng, đũa trong tay kề ngay cổ, lại bị chàng kéo vào trong lòng, ánh mắt thâm tình, tay chậm rãi gỡ xuống những thứ phong ấn gương mặt nàng, thì thầm cái tên: "Lưu Tuyết Linh!"

Lưu Tuyết Linh giật mình tỉnh táo, thoát khỏi vòng tay lang sói, cố tỏ ra bình thản lại không che giấu được vẻ ngượng ngùng. Âu Dương Phong nhìn mặt nàng ửng hồng, ánh mắt không ngừng né tránh, thẹn quá hóa giận, vô thức uống ly rượu thứ hai, nghe đồn nàng không biết uống, lần đầu ba ly đã bất tỉnh, thì khoé môi nhếch lên đầy mờ ám. Rượu này lợi hại, chàng cũng uống không ít, bắt đầu choáng váng. "Nghe đồn Lưu Tuyết Linh không biết uống rượu, còn không nổi ba ly." - "Ta không phải Lưu Tuyết Linh." - "Bà chủ Lý tiễn ta rời đi mà đến ba ly rượu nhỏ cũng không uống được, có phải là khi dễ ta không." Nàng nhìn cái nhướng mày đầy thách thức kia, lại thấy chàng cũng sắp không mở nổi mắt, cân nhắc một chút, tự mình uống cạn ly thứ ba.

Quả nhiên không trụ nổi ba ly, Lưu Tuyết Linh trực tiếp ngất ra bàn, Âu Dương Phong chỉ có thể tự thu dọn, lần nữa trở vào, nàng vẫn chưa tỉnh dậy. Chàng đắn đo, ngoại trừ trước đây làm nhiệm vụ, chưa một lần bước vào khuê phòng nhi nữ, huống hồ nàng chỉ vừa buông bỏ phòng bị, chạm vào người nàng cũng ngập ngừng mấy lần, miễn cưỡng dìu nàng qua chỗ của mình. Bản thân chàng bắt đầu không trụ nổi, đầu óc choáng váng. Nữ nhân không an phận lại không buông tay, miệng vẫn gọi tên chàng. Âu Dương Phong không nghe rõ, tiến đến gần hơn. "Âu Dương Phong, thơm quá, sườn que sốt cay, cá khô nướng mắm... Thơm! Ngon!" Chàng còn chưa kịp phản ứng, môi nàng đã chạm lên gò má hơi rám nắng, sắc nâu nhanh chóng chuyển sắc hồng, chút định lực cuối cùng theo đó biến mất.

Ánh mặt trời len qua khe cửa hẹp, chiếu lên làn da trắng hồng, Lưu Tuyết Linh bấy giờ mới mở mắt, còn chưa kịp nhìn rõ xem tay đang chạm lên đâu thì nam nhân kế bên đã ôm nàng vào lòng. "Bà chủ đã tỉnh táo để chịu trách nhiệm chưa? Miệng nói không tính toán, không cần ta lấy thân báo đáp nhưng lại chuốc say ta, lợi dụng ta. Giờ nàng cũng nên nói lời thành thật rồi nhỉ." Lưu Tuyết Linh khóc không thành tiếng, cả người như tôm luộc, vừa đỏ vừa nóng. "Lời tối qua đã hứa, ta say nhưng vẫn nhớ, nàng tỉnh táo đồng ý, chớ tìm cớ thoái lui." Nàng thất thân, lại thành chiếm tiện nghi, lợi dụng người khác, nói thế nào cũng là uỷ khuất. Âu Dương Phong thấy nàng khóc, cũng không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt, nhẹ nhàng hôn lên trán trấn an. Ngoại trừ lần này, ngoại trừ sinh hài tử, chàng không để ai khiến nàng rơi lệ, kể cả chính mình.

Lần đầu gặp nhau, nàng vô tình giết nửa Huyết Sơn Đồ, mà Âu Dương Phong cũng đã rút lui khỏi đó. Lần thứ hai gặp gỡ, chàng bị truy sát, xém toàn diện nửa còn lại. Lần thứ ba trở lại, chàng triệt để loại bỏ mối nguy hại, xoá sổ Huyết Sơn Đồ khỏi giang hồ. Lưu Tuyết Linh vẫn là bình yên sống mỗi ngày, nhưng nàng biết trong lòng đã có sự đổi khác, chỉ là không dám thừa nhận. Chàng rời đi một tháng, nàng tức giận nhìn chăn ấm gối êm vẫn đương trải trong kho, chẳng hiểu sao lại để nguyên đến lúc này, mà khi đem cất vẫn là để riêng một góc.

Đoàn khách hôm nay trò chuyện, nàng vô tình nghe được, huyết tẩy Huyết Sơn Đồ, đến không thấy người, đi không thấy bóng, chẳng rõ cao thủ nơi nào. Nàng ở nơi vắng vẻ, nhờ có khách vãng lai, cũng xem như không quá xa rời giang hồ, lặng lẽ một bên ngắm nhìn thế gian. Khách vừa đi, trả lại nàng sự yên tĩnh. Nàng nhớ đến quá khứ, lần nữa tức giận vô cớ, lật tung chăn gối, rồi lại tự mình xếp gọn vào.

Nam nhân y phục gọn gàng, gương mặt tươi sáng, ngạo nghễ đứng trước cổng chờ. Nữ nhân ra mở cổng, chỉ vừa thấy mặt đối phương đã lập tức đóng lại nhưng cánh tay rắn rỏi kịp thời ngăn chặn. Nàng phía sau cánh cổng, uỷ khuất rưng rưng, chàng không cho phép, tay ôm, nhấc bổng người, tay nâng má, say đắm trao gửi nhớ nhung.

Lưu Tuyết Linh hờn dỗi, không mở lời. Âu Dương Phong lấy ra mấy tờ giấy, lần lượt xòe cho nàng xem. "Nàng từng hứa, giúp ta cai quản ruộng đất, ta không có nhiều, chỉ hơn năm trăm mẫu. Nàng cũng từng hứa giúp ta trông coi cửa tiệm, sáu gian này hiện đều cho thuê, cũng không nhiều gì. Nàng không được nuốt lời. Ta, Âu Dương Phong, sáu tuổi đã mất phụ mẫu, trở thành người của Huyết Sơn Đồ, mỗi ngày khổ luyện. Nay tư thù đã báo, nghĩa nặng đã trả, những kẻ mưu đồ nguy hại, ta cũng đã trừ khử bằng hết. Gia sản mười năm tích góp, chẳng được bao nhiêu nhưng không giữ làm gì. Hiện tại, tứ cố vô thân, không nhà để về, những gì có, đều giao cả cho nàng. Bà chủ, nàng xem xét thu nhận ta được không?"

Lưu Tuyết Linh đau lòng nhìn nam nhân đang hạ mình ngồi xổm bên cạnh, không cam lòng kéo chàng ngồi sang kế bên. "Ta, Lưu Tuyết Linh, phụ mẫu chẳng còn, bằng hữu chỉ có Giang Sơ Ảnh. Cơ nghiệp tổ tiên sa sút, chút sự nghiệp này mới bắt đầu chưa bao lâu, tích góp có chút ít, lúc trước sợ kẻ Lưu Manh mưu đồ bất chính, đã gửi hết về cố gia. Bây giờ tay trắng, chỉ còn mỗi A Mã và đám Tiểu Mật phía sau nhà. Chàng không chê cơm canh đạm bạc, nơi này vắng vẻ, ở lại cùng ta trải qua mỗi ngày bình yên."

Âu Dương Phong cười đến mang tai, thì thầm với nàng: "Ta giúp nàng thêm người, nơi đây rất nhanh sẽ không còn vắng vẻ." Lưu Tuyết Linh ngớ người, nhưng không có cơ hội mở lời, đã bị chàng kéo xuống giường, thêm người cho nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top