Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cái chết và tôi

Từ lúc có ý thức đến nay,việc tôi nghĩ đến nhiều nhất ngoài sự hoang tưởng chính là chết.
Tôi nhớ rằng, lần đầu tiên tôi có ý thức là lúc tôi đang khó chịu vì sự cười nhạo,miệt thị của người lớn. Có lẽ lúc đó họ cũng không biết tôi nhìn họ bằng sự khó chịu và có lẽ họ cũng chẳng quan tâm.
Tôi thấy bản thân mình giả dối vì lúc nào cũng phải cười phải ngoan. Bản năng thúc bảo tôi rằng phải như thế họ mới thương tôi. Mà có lẽ cũng chẳng thay đổi được gì cả. Lúc ấy tôi nghĩ rằng chết đi có phải sẽ không phải giả tạo nữa,không phải cười dù tôi không muốn. Tôi chết sẽ không phải mang tai tiếng cho ai đó nữa.
Lớn hơn chút,tôi mệt với sự rò mò của người lớn, họ lấy tôi ra làm trò cười. Tôi mệt với những lời chế giễu của bạn bè. Lúc ấy tôi nghĩ tôi chết sẽ là sự giải thoát cho tất cả, cho những kẻ chướng mắt tôi. Nhưng tôi lại nghĩ đến như thế họ khỏe quá nhỉ?! Lúc ấy tôi cũng biết tôi chết là bất hiếu.
Lớn hơn nữa, tôi viết nhật kí mỗi ngày, tôi viết đến sự mơ tưởng hảo huyền và bị kịch cuộc sống phi thực tế. Hằng ngày tôi suy nghĩ nên chết như thế nào. Có lúc tôi đã đã cầm con dao lên và nghĩ là sẽ cắt qua mạch máu trên cổ tay,nhưng tôi sợ tôi không chết,tôi sẽ bị la bị đánh. Đến tận những năm cấp ba, tôi vẫn thường đứng trên hành lang suy nghĩ xem nhảy xuống chết với tư thế nào là đẹp mắt.
Lên cao đẳng,ra trường tôi muốn chết vì nhàm chán.
Đến tận bây giờ tôi vẫn nghĩ đến nó.
Lý do để tôi chết thì rất nhiều và cũng chẳng vô lý khi tôi nghĩ đến nó. Nhưng tôi không muốn nhắc đến vì đau lòng lắm. Mà cũng chẳng thú vị gì cho lắm, không có chuyện tôi vì yêu đương mà tự tử, tôi thấy lý do đó rất ngớ ngẩn,mà cũng chẳng có ai làm tôi ngớ ngẩn được. Không phải tôi nói đến tất cả, thật ra tôi đọc về chuyện ai đó chết vì một ai đó,tôi đau lòng vì họ. Tôi thấy không đáng, mà đôi khi tôi nghĩ họ chết đi cũng là giải thoát. Tôi chưa từng yêu ai cả cũng không biết có yêu nổi ai không nữa hay có ai sẽ yeu tôi thật lòng.
Thật ra,tôi biết tôi tự tử là sai. Thế nên. Mỗi khi tôi nghĩ đến cái chết luôn có vài lý do kéo tôi lại. Nhiều nhất là tôi thấy tôi hèn.
Đến thời điểm này,tôi mệt mỏi với cuộc sống. Tôi thấy mình thật vô nghĩ.
Tại sao tôi vẫn chưa chết?! Tôi biết bạn sẽ hỏi thế.
Tôi đang tìn vài câu trả lời để chết và sống.
Tôi muốn chết nhưng phải tìn được cách chết nhẹ nhàng. Tôi là con gái không muốn đau đớn và xấu xí dù tôi cũng chẳng xinh gì. Tôi đã tham khảo vài cách nhưng tôi thấy không thực hiện được, và nó không giản đau như tôi mong đợi đâu.
Tôi thấy tôi thiếu nhất là dũng cảm để chết. Có lẽ tôi cuộc sống tôi chưa bi đát đến thế. Và tôi thấy người sõi âm vài lần, tôi lại sợ tôi chết rồi không hồn phi phách tán được lại vất vưởng đáng thương, tôi sợ lại phải chuyển kiếp mệt mỏi. Không thành tiên thành phạt được thôi từ từ chết. Tôi đã muốn đi tu đấy nhưng mà cuộc sống trong chùa không khác trong xã hội lắm, ẩn tu cũng không được, tôi vãn sợ ma lắm và sợ cả người nữa.
Tôi nghĩ tôi vẫn sống vì tôi chưa có dũng cảm tìm đến cái chết,chắc là vẫn còn vài ràng buộc nhất định. Hơn nữa tôi chết rồi không còn nhìn thấy chuyện tôi câng nhìn nữa. Vài lý do nữa nhưng tôi....
Đưng nghĩ tôi bi ai lắm, đại loại tôi có chứng tự ngược( tôi nghĩ thế) nên tôi hay nghĩ đến cái chết cũng bình thường. Con người tôi chưa điên được xem lag bình thường rồi. Chẳng qua là bi ai hơn tý thôi. Nhạy cảm quá cũng mệt.
Đôi lúc tôi thấy tôi chiến đấu với chính mình thật tuyệt và rồi tôi thấy mình muốn khóc. Khóc làm chi nhỉ, chẳng ai hiểu tôi phải chịu những gì nên bạn đừng vội phán xét tôi, tôi không thể nói hết được. Bi ai! Và chẳng có ai giúp tôi được dù bạn có là bác sĩ. Chỉ có tôi thôi.
Tôi đã từng có hoài bão và bây giờ có lẽ vẫn có. Tôi chỉ đang sợ tôi có làm được nó tốt không.
Bay giờ tôi vẫn chán chường, chẳng có điều gì thu hút được tôi. Thật nực cười nhỉ, tôi chẳng giàu có đâu nhưng tôi chẳng thích những món đồ lấp lánh. Tôi chủ muốn nhìn thôi chẳng muốn sở hữu. Tôi chả có tham vọng gì hết cả. Đến cả an ngon tôi cũng mất khẩu vị. Buồn thật đấy. Tôi đã phải ép mình ăn dù phải ói ra. Chỉ vì tôi không muốn người khác lo lắng, làm to chuyện. Lúc đó tôi thấy mình thản đáng thương. Tôi phải tìm phương pháp gì đấy để nhịn ăn vẫn sống để giải thoát chính mình nhưng tiếc là tôi chưa tìm được.
Tôi lảm nhảm đấy, đang buồn nên từng tưng vậy thôi, có ai giống tôi không. Nhiều lời muốn nói lắm nhưng không nói hết được. Khó hiểu nhiều nhưng không giải thích cho bạn được.
Tôi xin lỗi vì đem đến cảm giác tiêu cực cho các bạn nhưng không có ai để lắng nghe tôi cả, tôi cũng sợ họ nhìn tôi đáng thương, nhưng tôi cũng muốn ai đó sẽ lắng nghe tôi,an ủi tôi. Vậy nên tôi cảm ơn các bạn đã đọc bài viết của tôi. Con gái mãi thực mâu thuẫn đúng không ?!
Các bạn muốn nói gì nói hết nhé tôi chưa bao giờ cười nhạo ai cả nhưng tôi đác từng rất buồn vì có người cười nhạo tôi. Bạn đừng nghĩ tôi xấu xa quá nhé. Bạn cười thôi đừng cười nhạo tôi đau long lắm. Đừng xem tôi như trò cười.
Tôi thật ra khá lạc quan, tâm sự rồi sẽ phán chấn ngay thôi. Các bạn cũng nên thế,lạc quan là tốt điều nên cần để sống tiếp.
....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top