Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1 - 3

01.

Ngôn Sâm thật vất vả mới dỗ ngủ được Ngôn Miểu, rồi đi xuống lầu, thấy nhân viên cửa tiệm Tiểu Chu cùng Tiểu Trần đang tụ lại với nhau, một mặt hưng phấn không biết đang thì thầm cái gì đó.

Ngày hôm nay là chủ nhật, trước đây vào lúc này trong tiệm căn bản đầy người, nhưng hôm nay lại đặc biệt vắng vẻ, chỉ có một đôi tình nhân ngồi sát cửa sổ, nam sinh không biết nói cái gì, chọc nữ sinh phải che miệng cười. Nữ sinh kia có khuôn mặt xinh xắn, màu da rất trắng, Ngôn Sâm không khỏi liếc mắt nhìn vài lần.

Tiểu Trần ngẩng đầu nhìn thấy Ngôn Sâm, kêu một tiếng “Ông chủ”.

Ngôn Sâm đi tới hỏi: “Nói cái gì đó, vui vẻ như thế.”

Tiểu Chu chưa hết hưng phấn, cướp lời nói: “Đầu phố mới mở một quán trà sữa, bán ôm ở cửa chính là một đại mỹ nhân !”

Tiểu Trần tiếp lời: “Siêu cấp siêu cấp mỹ ! Người ta đứng xếp hàng như điên !”

Ngôn Sâm không có nhiều hứng thú với đại mỹ nhân, chỉ nghi hoặc hỏi: “Quán trà sữa, bán ôm ?”

“Hoạt động mừng khai trương, trả một trăm được một ly trà sữa cùng một cái ôm.”

Cái này cũng được ?

Ngôn Sâm bị khơi gợi lên lòng hiếu kỳ, nói: “Anh đi xem thử.”

Dặn Tiểu Chu chú ý động tĩnh trên lầu một chút, miễn cho Ngôn Miểu tỉnh rồi lại không biết, đáp ứng trở về sẽ mang trà sữa cho các cô, Ngôn Sâm lúc này mới cầm điện thoại di động cùng ví tiền cất trong túi, đi ra khỏi tiệm cà phê.

Đến nơi nhìn thấy, quả nhiên rất sôi động. Đứng xếp hàng phần lớn là những cô gái trẻ tuổi, cũng có vài bác gái tham gia náo nhiệt, nam sinh liếc mắt một cái cũng không thấy ai. Ngôn Sâm cảm giác kỳ lạ, không phải nói là đại mỹ nhân sao, bây giờ đàn ông con trai đều rụt rè như thế ? Không khoa học. Mới vừa nghĩ đến đây, bỗng thấy một người đi ra từ trong cửa tiệm.

Dáng rất cao, chân rất dài, người rất đẹp.

Là nam.

Ngôn Sâm nhìn đến mức mắt thẳng tắp, có chút run chân. Lảo đảo lùi về sau vài bước, gia nhập đội ngũ xếp hàng.

Xếp hàng hơn nửa tiếng, rốt cuộc đến lượt Ngôn Sâm. Cậu móc ra một tờ một trăm từ trong ví, hỏi nhân viên thu ngân: “Xin hỏi, trả một trăm là có thể ôm sao ?”

Nhân viên thu ngân là một anh đẹp trai cao lớn, có thể là ngày hôm nay phải nói quá nhiều, cổ họng có chút khàn: “Đúng.”

Ngôn Sâm nắm chặt tờ tiền: “Vậy tôi trả một ngàn, có thể ôm nhiều thêm một lúc không ?”

Nhân viên thu ngân: “…”

Ngôn Sâm hỏi lại một lần nữa: “Được không ?”

Nhân viên thu ngân khụ một tiếng, cầm lấy ly nước bên cạnh: “Được.”

Ngôn Sâm đếm một ngàn khối, lại hỏi: “Vậy tôi trả hai ngàn, có thể được phương thức liên lạc chứ ?”

Nhân viên thu ngân trực tiếp phun một ngụm nước lên mặt cậu, Ngôn Sâm giơ tay lau mặt.

“Xin lỗi xin lỗi.” Nhân viên thu ngân gấp rút đưa cho cậu một tờ khăn giấy.

“Không sao.” Ngôn Sâm nhận khăn giấy lau khô nước trên mặt, nhìn nhân viên thu ngân, “Có thể không ?”

Nhân viên thu ngân gật đầu: “Có thể có thể, chỉ cần trước năm giờ chiều ngày hôm nay, cậu muốn làm gì cũng có thể.”

Cuối cùng, Ngôn Sâm xài mười ngàn tệ, mua hai ly trà sữa và một cái ôm, cùng với một giờ hẹn hò với mỹ nhân.

Chủ tiệm nói chuyện này cho Kỷ Hiết Nhan, tuy rằng Kỷ Hiết Nhan rất không vui, nhưng vẫn đồng ý.

So với bị những nữ sinh líu ra líu ríu kia ôm ấp một tiếng, hắn thà yên lặng ở cùng một tên con trai không thích nói chuyện.

Trên thực tế, Ngôn Sâm cũng không phải không thích nói chuyện, cậu chỉ là quá hồi hộp quá kích động, cho nên không biết phải nói cái gì. Chờ đến lúc cậu muốn nói, nữ sinh phía sau đã chen lên đẩy cậu ra.

Cậu còn không kịp sờ tay mỹ nhân một chút.

Cũng may còn có cơ hội.

Ngôn Sâm cầm cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ, nhìn người ngồi ở đối diện: “Em tên là Ngôn Sâm, còn anh ?”

Người kia lướt mắt qua điện thoại di động trên bàn, nói: “Kỷ Hiết Nhan.”

“Tên thật dễ nghe.” Ngôn Sâm cảm thán một câu, lại nói, “Người cũng thật đẹp mắt.”

Kỷ Hiết Nhan: “…”

Ngôn Sâm cúi thấp đầu, mặt có chút hồng, tựa như ý thức được nói như vậy với người lần đầu gặp mặt có chút kỳ quái.

Hai người đều không lên tiếng, cứ ngồi như thế rất lâu, cho đến khi Tiểu Chu ôm Ngôn Miểu từ trên lầu đi xuống.

Ngôn Sâm đứng dậy đón lấy Ngôn Miểu ôm vào trong lòng, không thể chờ đợi nói với Kỷ Hiết Nhan: “Đây là con em, gọi là Ngôn Miểu.”

Kỷ Hiết Nhan: “…”

Ngôn Sâm ngồi xuống, để Ngôn Miểu ngồi trên đùi, cho bé uống nước. Ngôn Miểu uống nước xong, hoàn toàn hoạt bát, nắm cổ áo của Ngôn Sâm, xoay người, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Kỷ Hiết Nhan.

Kỷ Hiết Nhan cũng nhìn Ngôn Miểu, dáng vẻ một đứa bé ba, bốn tuổi, ngũ quan tinh xảo, da dẻ trắng như tuyết, rất khiến cho người khác thấy thích. Lại nhìn Ngôn Sâm, khuôn mặt bình thường, thuộc về kiểu ném vào biển người cũng khó tìm ra được.

Có lẽ tướng mạo của đứa nhỏ này hẳn là được di truyền từ mẹ.

Kỷ Hiết Nhan lại nhìn thằng bé, thấy đối phương cũng một mực yên lặng nhìn hắn.

Dáng vẻ thật ngoan ngoãn.

Kỷ Hiết Nhan có chút muốn nựng bé.

Đúng lúc này, chuông đồng hồ báo thức vang lên.

Đã hết giờ.

Kỷ Hiết Nhan cầm điện thoại di động trong tay, đứng lên.

“Chờ đã !” Ngôn Sâm ôm Ngôn Miểu đứng dậy, thấy Kỷ Hiết Nhan quay đầu lại, giữa lông mày mang theo mất kiên nhẫn rõ ràng, Ngôn Sâm có chút lúng túng, nhưng vẫn nói xong lời.

“Em còn có thể lại hẹn anh không ?”

Kỷ Hiết Nhan rốt cuộc nói câu thứ hai từ sau khi hai người gặp nhau: “Cậu thích tôi ?”

Mặt Ngôn Sâm bỗng chốc đỏ bừng lên.

Kỷ Hiết Nhan thấy dáng vẻ lúng túng đến sắp muốn khóc của cậu, cảm giác mình như vậy có chút quá đáng, đang muốn mở miệng nói một câu xin lỗi, liền thấy Ngôn Sâm đột nhiên tiến tới trước một bước, ôm con trai ngẩng đầu nhìn hắn.

“Đúng, em đối với anh là nhất kiến chung tình, xin hỏi, em có thể theo đuổi anh không ?”

02.

Kỷ Hiết Nhan ném một câu bệnh thần kinh, rồi quay đầu bỏ đi.

Về đến tiệm trà sữa, thấy Lương Thần ngồi dưới ô che nắng ở ngoài cửa, đang bắt chéo chân nói chuyện điện thoại, Kỷ Hiết Nhan nhìn bộ thường phục tao bao màu đỏ sậm trên người gã, lại nhìn bộ đồng phục làm việc in họa tiết hoạt hình trên người mình, lúc này mặt mày trầm xuống, nhanh chân tiến đến nắm người lên.

“Á ! Ối… Không có chuyện gì không có chuyện gì, trước hết vậy nha em yêu, buổi tối trò chuyện tiếp, ừa, anh cũng yêu em, moa moa~” Lương Thần cúp điện thoại, nín cười hỏi Kỷ Hiết Nhan, “Hẹn hò xong rồi hả ?”

Kỷ Hiết Nhan ném gã về lại ghế dựa, cất bước đi vào trong tiệm, mấy phút sau thay đổi quần áo đi ra, Lương Thần nhìn hắn từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra biểu cảm khoa trương: “Ối giời ơi, không hổ là đệ nhất mỹ nhân của Tân Thành !”

Kỷ Hiết Nhan ném chìa khóa xe cho gã, mặt lạnh đi về hướng bãi đậu xe.

Lương Thần lên tiếng chào chủ tiệm trà sữa —— Cô em họ của gã, sau đó đuổi theo Kỷ Hiết Nhan, giơ tay khoác trên vai hắn: “Nào, kể anh em nghe một chút, đối tượng hẹn hò của cậu đã nói gì với cậu nào ?”

Kỷ Hiết Nhan dùng cùi chỏ đẩy gã ra.

Lương Thần gào một tiếng ôm eo: “Được mấy em gái ôm vài lần thôi mà, người khác còn không có phúc khí này đấy.” Nói xong nhớ tới vị đại gia tiêu mười ngàn tệ kia, không nhịn được cười như điên.

Buổi tối mấy người tụ tập, Lương Thần có mấy ly rượu vào bụng, lại nói nhiều lên.

“… Ông là ông không thấy ánh mắt của tên kia đâu, hận không thể lột quần áo trên người Kỷ thiếu ngay tại chỗ, ha ha ha ha ha !”

Đường Huân nuốt viên cà chua bi trong miệng: “Thật thú vị.”

“Thú vị chớ sao không.” Lương Thần để ly rượu xuống, ợ một tiếng, “Buồn cười vãi ra.”

Khương Cảnh ở một bên nói: “Quán bar của tôi bên Thành Nam tháng sau khai trương, nếu như cũng có thể mời được Kỷ thiếu…”

“Ông không có cơ hội đâu.” Lương Thần cười ha ha, “Tôi dám chắc sau này cậu ta không dám tùy tiện đánh cược.”

Đường Huân bật cười, ném vỏ hạt dưa vào trong ly rượu của Lương Thần.

Kỷ Hiết Nhan vào phòng rửa tay xong, đi ra khỏi hộp đêm, gió đầu thu mang theo một chút cảm giác mát mẻ, thổi đến mức khiến người ta buồn ngủ.

Đêm nay hắn uống hơi nhiều.

Kỷ Hiết Nhan nặn mi tâm, lấy điện thoại di động ra, muốn bảo tài xế tới đón, mở khóa màn hình liền nhìn thấy vài tin nhắn chưa đọc.

—— Anh đi làm ở tiệm trà sữa sao ?

—— Sẽ rất mệt đi.

—— Nếu như anh đồng ý, có thể tới quán của em, em cho anh lương gấp đôi.

—— Em thật sự rất thích anh, em có thể thường xuyên tìm anh nói chuyện không ?

—— Anh không thích em cũng không sao, đừng chán ghét em là được.

—— Em có thể gọi anh là A Nhan chứ ?

Kỷ Hiết Nhan cất điện thoại di động, đứng ở cửa hộp đêm mấy phút.

Tài xế lái xe tới, mở cửa xe sau.

Kỷ Hiết Nhan có chút choáng, loạng choạng một cái lúc bước xuống cầu thang, tài xế gấp gáp chạy đến đỡ hắn: “Thiếu gia cẩn thận.”

Kỷ Hiết Nhan cau mày ngồi vào trong xe, nhắm hai mắt dựa vào ghế, tài xế hỏi về nơi nào, hắn cũng không trả lời, như đã ngủ thiếp đi.

Tài xế liền lái xe trở về nhà chính của Kỷ gia.

“Thiếu gia, đã đến nơi rồi.”

Kỷ Hiết Nhan mở mắt ra, liếc qua bên ngoài, lại nhắm mắt: “Về Hoa Cẩm.”

Chờ tài xế lái xe đến tiểu khu Hoa Cẩm, Kỷ Hiết Nhan lại bảo anh ta quay lại. Tài xế hỏi muốn đi chỗ nào, Kỷ Hiết Nhan không trả lời, qua một lúc lâu mới nói: “A Nhan.”

“Thiếu gia nói gì cơ ?”

“Chỉ có mẹ tôi gọi tôi như vậy.” Kỷ Hiết Nhan thấp giọng nói một câu, nhìn cảnh phố chầm chậm quay ngược lại ngoài cửa xe, nói địa chỉ cho tài xế.

Ngôn Miểu coi như đã ngủ thiếp đi.

Ngôn Sâm đi ra từ phòng trẻ con, trở lại phòng của mình. Đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ kỹ càng.

Tắm xong, thân thể trần trụi đứng trước gương, cậu nhìn chằm chằm dấu vết thật dài màu đỏ nhạt kia trên bụng mà xuất thần. Một lát sau, Ngôn Sâm che mặt, kề cái trán trên kiếng.

Đột nhiên dục vọng xuất hiện, mãnh liệt sôi trào trong cơ thể cậu.

Ngôn Sâm qua loa phủ áo tắm lên, ra khỏi phòng tắm, lấy một chiếc hộp màu đen hình chữ nhật từ trong ngăn kéo thấp nhất của tủ đầu giường. Trong nháy mắt mở hộp ra, cậu sực nhớ đã lâu không sạc điện, khẳng định không thể dùng, khuôn mặt Ngôn Sâm nóng lên, nhanh chóng nhét cái hộp trở lại, đóng ngăn kéo.

Ngôn Sâm hết sức xấu hổ vùi mặt vào đầu gối, đang lúc này, điện thoại di động trên giường ong ong chấn động lên.

Ngôn Sâm vẫn duy trì tư thế ngồi xổm trên mặt đất, đưa tay tìm điện thoại, vừa nhìn thấy tên hiển thị, ai ngờ là Kỷ Hiết Nhan, Ngôn Sâm vọt đứng dậy, kích động đứng lên quá nhanh khiến cậu suýt chút nữa ngã chổng vó, cũng may kịp lúc vịn được tủ đầu giường.

Hít một hơi thật sâu, ấn nút nhận cuộc gọi.

“Là tôi, xuống dưới.” Đối phương nói xong bốn chữ này liền cúp máy.

Ngôn Sâm đứng hình tại chỗ vài giây, sau đó cầm điện thoại chạy xuống lầu.

03.

Ngôn Sâm mở cửa tiệm đi ra ngoài, thấy một người đang ngồi bên luống hoa trước tiệm hút thuốc.

Ngôn Sâm rón rén đi tới, ngồi xổm trước mặt người kia, chóp mũi nồng nặc mùi rượu dày đặc, cậu hỏi: “Anh uống rượu ?”

Kỷ Hiết Nhan nhấc mắt nhìn cậu, không trả lời.

“Buổi tối anh tính ngủ ở đâu ?”

Kỷ Hiết Nhan rũ mắt xuống, lại hút một hơi thuốc.

“Nếu như anh không chê, buổi tối ngủ chỗ em đi.” Ngôn Sâm chỉ chỉ lầu hai, “Em ở tầng trên.”

Kỷ Hiết Nhan chậm rãi nhả ra một làn khói: “Cậu đang câu dẫn tôi ?”

Ngôn Sâm theo tầm mắt của hắn cúi đầu nhìn cổ áo của chính mình, gò má nóng lên, khép chặt cổ áo tắm đứng lên, lùi về sau một bước: “Anh đừng hiểu lầm.”

“Hiểu lầm ?” Kỷ Hiết Nhan quăng tàn thuốc, dùng chân dập tắt, ngẩng đầu nhìn cậu, “Không phải cậu thích tôi sao ?”

Ngôn Sâm bị đôi mắt như vậy nhìn, căng thẳng đến mức tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu: “Em, em thích anh, nhưng em sẽ không… Sẽ không câu dẫn anh, trừ phi…”

Kỷ Hiết Nhan đứng lên: “Trừ phi cái gì ?”

Mặt Ngôn Sâm càng lúc càng nóng: “Trừ phi anh đồng ý.”

Kỷ Hiết Nhan đi một bước lên trước: “Tôi đồng ý, cậu sẽ câu dẫn tôi ?”

Ngôn Sâm lùi về sau một bước: “Ừm, đúng vậy.”

“Tôi đồng ý.” Kỷ Hiết Nhan từng bước một đi về phía trước, dồn Ngôn Sâm đến một góc, một tay hắn chống trên tường, cúi đầu nhìn cậu, “Đến đây, câu dẫn tôi đi.”

Hai tay Ngôn Sâm chống đỡ trước ngực Kỷ Hiết Nhan: “Anh say rồi.”

Kỷ Hiết Nhan nắm lấy tay cậu, giơ lên, đặt trên tường: “Cậu không muốn ngủ cùng tôi sao ?”

Bộ phận trong lồng ngực bên trái của Ngôn Sâm oành oành đập rất nhanh, nghe thấy chữ “ngủ” do Kỷ Hiết Nhan nói, chỉ tưởng tượng một chút, Ngôn Sâm đã không chống đỡ được.

Hóa ra, thật sự có chuyện một giây liền cứng.

Kỷ Hiết Nhan cúi đầu gần kề vào bên tai Ngôn Sâm: “Con người tôi không có kiên nhẫn, có thể sẽ rất thô bạo, cậu còn muốn ngủ với tôi sao ?”

Ngôn Sâm run chân một trận.

Kỷ Hiết Nhan ôm lấy eo cậu: “Tôi coi là cậu đồng ý.”

Đấy là một buổi tối điên cuồng.

Kỷ Hiết Nhan bị men rượu khống chế, còn Ngôn Sâm bị Kỷ Hiết Nhan khống chế.

Bọn họ làm dưới lầu loạn thành một đoàn, lúc rạng sáng lại lên lầu, làm cho phòng ngủ càng loạn hơn.

Ngôn Sâm cắn chặt chăn, không để mình phát ra âm thanh, Ngôn Miểu ở phòng cách vách, cậu sợ đánh thức đứa nhỏ. Kỷ Hiết Nhan thấy Ngôn Sâm ở dưới lầu phóng túng như vậy, nhưng lên lầu lại thay đổi, rất không vừa ý, nắm lấy eo của cậu hết sức đưa đẩy. Ngôn Sâm vô cùng động tình, giữa đùi một mảnh dinh dính, tiếng ba ba khi thân thể va chạm xen lẫn tiếng nước rõ ràng, còn có tiếng giường lay động cọt cẹt kịch liệt.

Chỉ không có tiếng kêu của cậu.

Kỷ Hiết Nhan lật người cậu lại, tách hai chân cắm vào từ chính diện, Ngôn Sâm ngửa đầu a một tiếng, ngay sau đó lại cắn môi. Kỷ Hiết Nhan tăng thêm sức mạnh, đỉnh vào rất sâu, làm cho Ngôn Sâm không nhịn được gọi ra, nước mắt cũng theo đó chảy xuống.

“A, ô a… Ưm, không muốn… A Nhan…”

Kỷ Hiết Nhan đột nhiên hừ lên một tiếng, nằm trên người Ngôn Sâm, tay phải nắm chặt bả vai của cậu.

Ngôn Sâm mới vừa bị hắn đỉnh một trận mạnh mẽ, vốn sắp đến, vào lúc này bị bỏng đến run lên, nhịn không được cũng bắn ra theo.

Kỷ Hiết Nhan quả thực không ôn nhu, nhưng Ngôn Sâm rất thích.

Chỉ cần là Kỷ Hiết Nhan, như thế nào cậu cũng đều yêu thích.

Rất thỏa mãn.

Thể lực Kỷ Hiết Nhan đã tiêu hao hết, chưa đầy một lúc liền ngủ thiếp đi. Ngôn Sâm cũng rất mệt, nhưng vẫn gắng gượng bò dậy, dùng khăn mặt ngâm nước nóng, cẩn thận lau khô người cho Kỷ Hiết Nhan. Sau đó lại đổi toàn bộ drap giường vỏ chăn, cậu sợ Kỷ Hiết Nhan ngủ không được thoải mái.

Làm xong mấy chuyện này, thực sự là một điểm khí lực cũng cạn. Ngôn Sâm nằm dài trên giường, nghiêng người nhìn Kỷ Hiết Nhan, cậu để bật một chiếc đèn tường, không nỡ nhắm mắt.

Trời sắp sáng, cậu muốn nhìn thêm vài lần.

Hơn một ngàn ngày không gặp, thật sự nhớ hắn đến chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dammy