Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13 - 15

13.

Hai người hồ nháo trên giường một lúc lâu, thân thể Ngôn Sâm đặc biệt mẫn cảm, Kỷ Hiết Nhan tùy tiện chạm thử cậu liền mềm nhũn, lại dây dưa mấy lần, cậu đã thành một bãi xuân thủy.

Kỷ Hiết Nhan tận hứng cực kỳ.

Sau khi xong việc, Kỷ Hiết Nhan hài lòng tiến vào nhà vệ sinh rửa mặt, Ngôn Sâm mặc quần áo tử tế, ngẩng đầu thấy drap giường vô cùng ngổn ngang, có vài chỗ ẩm ướt đặc biệt rõ ràng.

Ngôn Sâm hết sức lúng túng ngượng ngùng, kéo drap giường xuống, còn chưa kịp trải cái mới, đã bị Kỷ Hiết Nhan đột nhiên đi ra từ trong nhà tắm ôm ngang lên.

Ngày hôm nay Kỷ Hiết Nhan đặc biệt phấn khởi, làm đi làm lại đến buổi trưa mới chịu thả Ngôn Sâm ra khỏi nhà tắm.

Ngôn Sâm lấy quần áo ra từ trong tủ quần áo, xoay người đưa cho hắn, do dự nhỏ giọng nói: “Chuyện như vậy… Làm nhiều, không tốt cho thân thể.”

“Không tốt sao ?” Kỷ Hiết Nhan một bên mặc quần áo, một bên nói, “Tôi cảm thấy rất tốt.”

Ngôn Sâm đỏ mặt lên, nói: “Em đi làm bữa trưa.”

Cơm nước xong, Ngôn Sâm thu dọn bát đũa, đi vào nhà bếp.

Kỷ Hiết Nhan khoanh tay, dựa vào cửa nhìn Ngôn Sâm rửa chén. Ngôn Sâm biết ánh mắt Kỷ Hiết Nhan vẫn luôn đặt trên người mình, một giây cũng không di dời, cũng không biết đang nhìn cái gì, là đang nhìn eo của cậu sao ? Gần đây khẩu vị của cậu khá lớn, ăn nhiều hơn so với trước đây, hình như mập lên mấy cân. Ngôn Sâm cúi đầu, lấy hơi hóp bụng, lỗ tai có chút nóng: “Em rất nhanh sẽ xong, anh đến phòng khách ngồi đi, muốn ăn trái cây gì ?”

“Tối hôm qua dưới lầu có phải có ai đến không ?” Kỷ Hiết Nhan đột nhiên hỏi.

Ngôn Sâm sửng sốt một chút, nói, “Không có, tại sao anh lại hỏi vậy ?”

“Rất ồn.”

“Có thể là lúc em dọn vệ sinh làm đổ cái bàn.”

Kỷ Hiết Nhan không hỏi lại, xoay người bỏ đi.

Ngôn Sâm thở phào nhẹ nhõm.

Ngôn Sâm bưng trái cây rửa sạch đến phòng khách, không thấy Kỷ Hiết Nhan, xuống dưới lầu nhìn, cũng không có. Chắc là hắn đã về nhà.

Cũng phải, nơi này lại không phải nhà của hắn, hắn sớm muộn cũng phải đi.

Hắn luôn ở lại không bao lâu.

Ngôn Sâm có chút mất mác.

Mấy ngày tiếp theo Kỷ Hiết Nhan không tìm Ngôn Sâm, người của Kỷ gia cũng không trở lại.

Một tối hôm nào đó, Ngôn Sâm nhận được điện thoại của sư phụ: “Những người kia đã tới.”

Xem ra tấm ảnh cậu nhờ những người vệ sĩ kia mang về xác thực đã cho lão thái thái đả kích không nhỏ.

“Sư phụ chưa nói chứ ?” Ngôn Sâm vén chăn lên xuống giường, cậu không bật đèn, mò mẫm ra khỏi phòng ngủ, đến nhà bếp rót cho mình cốc nước.

“Chưa.” Sư phụ hỏi, “Con nghĩ kỹ chưa ?”

“Nghĩ kỹ rồi ạ.”

Nam nhân sinh con thì làm sao, để người ta biết thì làm sao, chỉ cần có thể bên nhau cùng Kỷ Hiết Nhan, ánh mắt người ngoài cậu đều không để ý.

Ngôn Sâm thổi thổi nước nóng trong cốc: “Bọn họ còn có thể lại đến.”

Ý tứ của lời này đã rất rõ ràng. Người bên đầu kia điện thoại nhẹ nhàng thở dài: “Quyết định xong là được rồi.”

“Tạ ơn sư phụ.”

“Xử lý mọi chuyện xong nhớ về một chuyến.” Dừng một chút, còn nói: “Lớn bé đều mang về.”

Ngôn Sâm nhấp một ngụm nước nóng, trong lòng ấm áp: “Vâng.”

Cúp điện thoại, cầm cốc nước ra khỏi nhà bếp, mới vừa bước chân vào phòng ngủ, đột nhiên có một cái tay duỗi ra từ trong bóng tối, nắm chặt lấy cánh tay phải của cậu. Ngôn Sâm cơ hồ là phản xạ có điều kiện, nắm ngược lại cái tay kia, quật một cái.

Thân thể bị quật ngã trên sàn gỗ, phát sinh tiếng vang nặng nề. Cùng lúc đó, Ngôn Sâm còn nghe được một tiếng rên.

Cậu giật mình, khẩn cấp bật đèn, vừa nhìn, quả thật là Kỷ Hiết Nhan.

“A xin lỗi xin lỗi, em không phải cố ý, em không biết đó là anh.” Ngôn Sâm cấp tốc đặt cốc nước trên cái giá bên cạnh, xoay người lại đỡ Kỷ Hiết Nhan, nhưng bị đối phương đẩy tay ra, mặt mũi Ngôn Sâm trắng bệch, “Anh thấy thế nào ? Bị đau chỗ nào sao ?”

Kỷ Hiết Nhan không nói mình bị trật eo, hắn không muốn mất mặt. Ngồi trên đất một chút, nghiêm mặt đỡ tường đứng dậy, vặn vặn vai: “Không có chuyện gì.”

“Anh đến đây lúc nào, đến đã bao lâu ? Tại sao không bật đèn.” Ngôn Sâm phủi bụi trên quần áo của hắn, “Như vậy nhiều nguy hiểm.”

Kỷ Hiết Nhan liếc mắt nhìn cậu một chút, thờ ơ nói: “Thân thủ của ông chủ Ngôn không tệ.”

Ngôn Sâm bị dọa chết, liên tục xua tay: “Không không không không không, anh đừng hiểu lầm, em không đánh vợ mình.”

Kỷ Hiết Nhan: “…”

Rốt cuộc là ai hiểu lầm.

Ngôn Sâm phát hiện không đúng, sửa lại lời: “Em không đánh chồng mình.”

Hình như cũng sai sai.

Ngôn Sâm gấp đến độ chảy mồ hôi: “Dù gì em chắc chắn sẽ không đánh anh ! Anh đừng sợ !”

Kỷ Hiết Nhan giận: “Con mắt nào của cậu thấy tôi sợ ?”

“Không, không sợ là được, em chỉ là nói như thế thôi.” Ngôn Sâm cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn, “Anh đừng giận.”

14.

Kỷ Hiết Nhan vẫn có chút giận. Nửa đêm hắn tìm đến Ngôn Sâm chính là muốn làm chút gì đó, bây giờ trật eo, cái gì cũng không làm được.

Nằm ngửa khó chịu, nằm nghiêng cũng chẳng thoải mái, Kỷ Hiết Nhan đơn giản xoay người nằm sấp.

Ngôn Sâm ở bên cạnh nhìn một lúc lâu, cũng không dám thở mạnh, chờ đến khi Kỷ Hiết Nhan rốt cuộc chôn mặt vào trong gối, bất động, cậu mới cẩn thận từng li tí lại gần, hỏi: “Mấy ngày nay anh không đến, có phải công tác rất bận không ?”

Kỷ Hiết Nhan nghiêng đầu nhìn cậu: “Không phải cậu nói sao, làm nhiều không tốt cho thân thể.”

Ý tứ của lời kia tựa hồ bị hiểu lầm thành cầu hoan, mặt Ngôn Sâm lại thoáng nóng lên: “Em không phải ý kia… Cũng không nhất định phải làm, anh có thể tới gặp em mà.”

Kỷ Hiết Nhan lại lộ ra nét mặt ghét bỏ đặc trưng của hắn: “Cậu có gì đáng nhìn.”

“Em không dễ nhìn, nhưng anh đẹp nha.” Ngôn Sâm lấy lòng lại gần hôn cằm của hắn, “Em thích nhìn anh.”

Kỷ Hiết Nhan vẫn còn hơi dỗi: “Tại sao tôi phải cho cậu nhìn chứ ?”

Ngôn Sâm cầm lấy tay hắn ấn vào ngực: “Em thích anh, muốn mỗi ngày được nhìn thấy anh.”

Kỷ Hiết Nhan được vuốt lông, trong lòng thoải mái, vẻ mặt cũng nhu hòa không ít: “Thế tôi đành cố gắng vậy, khoảng thời gian này mất ngủ, thật vất vả mới ngủ được còn nằm mơ, phải đi gặp bác sĩ.”

Ngôn Sâm ngẩn trương lên: “Xảy ra chuyện gì, gặp ác mộng sao ?”

Kỷ Hiết Nhan nhìn cậu một lúc, lại lần nữa chôn mặt vào trong gối, mơ hồ “ừ” một tiếng.

Hai ngày tiếp theo, bên Cẩm Kiêu truyền đến tin tức, người của Kỷ gia tìm đến nhà trẻ.

Đương nhiên sẽ không có thu hoạch gì, Ngôn Miểu đã sớm không có ở đó.

Cẩm Kiêu nói vài câu chính sự xong, rồi ở đầu bên kia hớn hở, nói Miểu Miểu làm sao lợi hại như vậy, ý tưởng tinh ranh thật nhiều, làm cho con đường truy thê của Cẩm Kiêu có hi vọng, càng nói càng hưng phấn, còn dự định để Ngôn Miểu ở lại chỗ mình thêm một quãng thời gian ngắn, Ngôn Sâm nghe thế, dứt khoát cúp điện thoại.

Ngồi trở lại trên ghế sa lông, vừa ngâm nga vừa ăn một tô dâu tây nhỏ, vuốt bụng về phòng ngủ, thấy người trên giường còn chưa tỉnh, Ngôn Sâm bò lên giường, cẩn thật gỡ tay Kỷ Hiết Nhan ra, nằm vào trong lồng ngực của hắn, hài lòng nhắm mắt lại.

Kỷ Hiết Nhan lại mơ tới hang động trong núi nhỏ kia, lúc này đã ít đi đống cỏ, có thêm một cái giường, giường kia không lớn, đệm chăn cũng cũ, nhưng rất ấm áp.

Hai chân Ngôn Sâm quấn quanh thắt lưng của hắn, trên trán đổ một lớp mồ hôi mỏng manh. Mặt cậu rất đỏ, đôi mắt ướt át, cắn môi thở dốc ư hừ hừ, mặc cho Kỷ Hiết Nhan dùng sức thế nào cậu cũng đều không lên tiếng, Kỷ Hiết Nhan nổi ý xấu, để cậu ngồi trên đùi mình, từ dưới đỉnh lên, chưa đầy mấy lần Ngôn Sâm liền không chịu được, khóc lóc gọi ra, bảo hắn nhẹ một chút.

Kỷ Hiết Nhan đang chờ cậu cầu xin nhiều hơn, Ngôn Sâm nói nhẹ một chút thì hắn càng đỉnh càng dùng sức, đặc biệt xấu xa. Lăn qua lăn lại làm, chờ chính mình sảng khoái, hắn mới kéo Ngôn Sâm vào trong lồng ngực mạnh mẽ hôn mấy cái, triền miên nói lời tâm tình, làm cho người trong lòng đỏ mặt đến tận mang tai, Kỷ Hiết Nhan lại nhịn không được, tiếp tục tách hai chân của cậu ra.

Làm không đến mấy lần, Ngôn Sâm lại khóc lên. Một hồi nói nhẹ một chút em đau, một hồi còn nói không nên đỉnh chỗ đó, cuối cùng cậu ôm Kỷ Hiết Nhan thật chặt nói, em muốn chết, Kỷ Hiết Nhan hỏi cậu làm sao vậy, cậu nói thoải mái muốn chết.

Sau đó Kỷ Hiết Nhan liền cười tỉnh.

Giấc mộng này mơ rất mệt mỏi, ra một thân mồ hôi, Kỷ Hiết Nhan nhíu mày giật giật thân thể, mới phát hiện trong lồng ngực có thêm một người.

Ngôn Sâm nhắm hai mắt, mặt kề sát trước ngực hắn, ngủ rất say.

Phía dưới của Kỷ Hiết Nhan cứng đến nỗi đau đớn, nóng lòng muốn phát tiết, nhưng lại không nỡ đánh thức người, liền lặng lẽ xuống giường đi vào nhà tắm. Chờ đến lúc thu lều vải đi ra, thấy Ngôn Sâm còn chưa tỉnh, Kỷ Hiết Nhan đói bụng ục ục, hết cách rồi, chỉ có thể tự mình đến nhà bếp.

Không tìm được cái gì có thể ăn, tâm trạng Kỷ Hiết Nhan không tệ, quyết định nấu cháo cải xanh thường được ăn trong mơ nhất.

Ý nghĩ tốt, kết quả thường xấu.

Bởi vì trong khi nấu cháo, Kỷ Hiết Nhan nhận được điện thoại, lúc đi ra ngoài đã quên tắt lửa.

Sau đó suýt chút nữa đốt cháy nhà bếp.

15.

Kỷ Hiết Nhan đều nghĩ kỹ rồi, chờ sau đó Ngôn Sâm chất vấn hắn xảy ra chuyện gì, hắn liền nói nhà bếp quá nhỏ dụng cụ làm bếp quá tệ, dùng không quen, sau đó còn có thể thuận tiện đổi nhà cho cậu, đỡ phải sau này mỗi lần tới đây đều nhớ tới chuyện bực mình này.

Đáng tiếc Ngôn Sâm một câu cũng không hỏi chuyện nhà bếp, chỉ cầm lấy tay Kỷ Hiết Nhan xem qua xem lại thật kỹ, không phát hiện vết bỏng, lúc này cậu mới thở dài một hơi, nói: “Sau này anh đừng vào nhà bếp.”

Kỷ Hiết Nhan: “…”

“Làm sao vậy ?” Ngôn Sâm buông tay Kỷ Hiết Nhan ra, hỏi hắn.

Không thể tặng nhà, Kỷ Hiết Nhan có chút không vui: “Tôi biến nhà bếp của cậu thành như vậy, cậu không thể nói cái gì khác ?”

“A !” Ngôn Sâm vỗ đầu một cái, “Xin lỗi nhất thời cuống cuồng nên em quên, anh muốn ăn cái gì, em đi mua.”

Kỷ Hiết Nhan từ bỏ, nhà nhỏ rách nát cái gì, chấp nhận ở lại đi.

“Tôi muốn ăn bánh bao thịt cùng sủi cảo tôm.”

Ngôn Sâm mới vừa cầm ví tiền cất trong túi, nghe thấy câu này của Kỷ Hiết Nhan, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt đầy nghi ngờ không dứt.

Kỷ Hiết Nhan nhíu mày: “Làm sao vậy ? Không cho mua ?”

“… Mua mua mua, anh muốn cái gì em cũng đều mua cho anh.” Ngôn Sâm cúi đầu, vừa nói vừa đi xuống lầu.

Kỷ Hiết Nhan ăn xong bữa sáng rồi đi mất, Ngôn Sâm cả ngày đều mất tập trung. Cho đến tận buổi tối khi Cẩm Kiêu bế Ngôn Miểu đưa về, ôm con trai bảo bối hôn mấy lần, Ngôn Sâm lúc này mới khôi phục trạng thái.

Ngôn Miểu gọi một tiếng ba ba, ngay sau đó là “Con nhớ chú Nhan”.

Ngôn Sâm trìu mến sờ đầu con trai, trong lòng không nói ra được là tư vị gì.

“Ba ba cũng nhớ chú ấy.”

Nhớ thật sự, kỳ lạ, rõ ràng mới vừa tách nhau ra.

Cẩm Kiêu nhận được tin nhắn, vui cười hớn hở chào tạm biệt Ngôn Sâm: “Sư ca, em đi đây, phải đi đón vợ.”

Ngôn Sâm hỏi Cẩm Kiêu: “Hợp lại nhanh như vậy ?”

“Sắp rồi.” Cẩm Kiêu nháy mắt với cậu mấy cái, “Em ấy uống say, cơ hội tốt như vậy đương nhiên không thể bỏ qua.”

Ngôn Sâm nhất thời không biết nên nói cái gì tiếp, mãi mới nói một câu: “Chú ý thân thể.”

“Em biết rồi.” Cẩm Kiêu sờ lông mày, trên mặt hiếm thấy lộ ra nét lúng túng, vẫy tay chúc ngủ ngon với Ngôn Miểu, rồi rời đi.

Tắm xong, bế Ngôn Miểu đến trên giường, đắp kín chăn cho thằng bé, Ngôn Sâm hỏi: “Đêm nay con muốn nghe truyện gì ?”

“Ba ba, buổi tối không kể truyện, con đọc thơ cho ba nghe nhé.”

Ngôn Sâm đặt cuốn truyện trong tay xuống, cười nói: “Được.”

Ngôn Miểu ngồi xếp bằng, hai tay nắm lấy bàn chân nhỏ, ngẩng đầu nhìn Ngôn Sâm: “Nếu như con không đọc sai chữ nào, ba phải thưởng cho con nha.”

Ngôn Sâm khẽ nhíu mày: “Thưởng cho con cái gì ?”

“Ba đồng ý trước đi.”

“Không được, nhỡ con ra yêu cầu kỳ quái, ba không làm được thì làm sao bây giờ.”

“Sẽ không có đâu.” Ngôn Miểu bò đến ngồi trên đùi Ngôn Sâm, cọ mặt cậu làm nũng, “Con là cục cưng ngoan của ba, ba phải tin con.”

Ngôn Sâm ôm con trai, tâm đều tan chảy: “Được được được, cục cưng ngoan, ba ba tin con.”

Ngôn Miểu đọc bài thơ Tương tư của Vương Duy (*), cậu bé đọc rõ ràng, một chữ cũng không sai.

Ngôn Sâm hỏi bé: “Ai dạy con ?”

“Chú Cẩm Kiêu dạy con, chú ấy nói tương tư nghĩa là nhớ nhung.” Ngôn Miểu cầm tay Ngôn Sâm lắc hai lần, “Ba ba, con nhớ chú Nhan, ba gọi điện thoại cho chú ấy lại đây đi, không phải chú ấy thường ngủ ở nhà mình sao, rất nhiều ngày con không được gặp chú ấy, ba gọi chú ấy đến đây ngủ đi, được không ba ?”

Ngôn Sâm nhìn đôi mắt ngây thơ của con trai, gò má nóng lên: “Đã trễ thế này, chú Nhan có thể đã ngủ…”

“Con lại đọc một bài thơ đi.” Ngôn Miểu xẹp xẹp miệng, dáng vẻ tội nghiệp, “Ba ba, con rất nhớ chú ấy.”

(*) Tương tư – Vương Duy:

Hồng đậu sinh nam quốc,

Xuân lai phát kỷ chi.

Nguyện quân đa thái hiệt,

Thử vật tối tương ti (tư).

Dịch nghĩa:

Đậu đỏ sinh ở phương nam,

Mùa xuân đến, nẩy bao nhiêu cành.

Xin chàng hãy hái cho nhiều,

Vật ấy rất gợi tình tương tư.

(Nguồn: Thi Viện)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dammy