Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

NHẬT KÝ THANH XUÂN CỦA TÔI.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.

Trong suốt những năm tháng tuổi trẻ có ai mà không đến trường, có ai mà không có bạn bè, có ai mà không được thầy cô quan tâm hoặc la rầy. Năm nay tôi đã vào học lớp 12, đối với thầy cô, bạn bè trong trường còn chưa thể nào tiếp xúc được hết. Nhưng mà cảm nhận của tôi về mái trường và thầy cô là không thể nào quên được. Sau đây là một vài mẫu chuyện nhỏ trong những ngày tôi học cấp 3. Dù không sâu sắc hay lấy đi nước mắt của nhiều người, nhưng đó là những năm tháng tươi đẹp nhất thời học sinh của tôi.

...

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến học tại trường THPT Nguyễn Hiền. Trước khi tôi đến đây, trường tôi có một cái tên khác đó là trường THPT Bình Khánh. Mọi thứ ở đây điều thật mới mẻ, xa lạ từ gốc cây, khuôn viên trường, các phòng học cho đến thầy cô, bạn bè, kể cả cô (chú) gác cổng. Tôi chợt cảm thấy bàng hoàng lo lắng. Không biết tôi có thích nghi tốt với môi trường học tập mới mẻ này không? Bạn bè có hòa đồng, thân ái hay không? Thầy cô đứng lớp là những ai? Có nghiêm khắc hay không? Không phụ sự mong đợi của tôi, giáo viên chủ nhiệm lớp tôi là một giáo viên rất nghiêm khắc. Tôi cười với hai hàng lệ...

Ngày... tháng... năm...

Tôi rất là phấn khởi. Vì hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi học chính thức. Khi khoác lên mình bộ áo dài trắng tinh khôi. Tôi thấy mình như đã lớn rồi - thành một thiếu nữ. Tôi đứng thật lâu trước gương, nhìn bản thân trong gương.

"Thật xinh đẹp!" - tôi cảm khái.

Tôi thấy thật tự hào, khi được mặc trang phục truyền thống của quốc ta đến trường học. Với bộ áo dài đó tôi đạp xe đến trường. Do chưa quen mặc áo dài nên tôi hay bị vướng chỗ này, víu chỗ kia. Ngày đầu tiên đi học, áo dài của tôi hết dơ chỗ này, thù bẩn chỗ nọ. Tôi thật hậu đậu mà.

Ngày... tháng... năm...

Khi một cánh cửa đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra. Nhưng chúng ta thường nhìn cánh cửa đã đóng đầy luyến tiếc đến nỗi chúng ta không nhìn thấy cánh cửa khác đã mở ra cho chúng ta. - Theo Alexander Graham Bell.

...

Sau khi vào học chính thức được hai tuần, tôi đã nhớ rõ hầu hết tên của các bạn trong lớp. Lúc đầu tôi sợ mình không giao tiếp được với bạn bè, thầy cô. Sợ bạn bè sẽ xa lánh, hoặc sẽ ghét tôi, hoặc chê tôi xấu chẳng hạn. Sợ thầy cô không hiểu tôi, hay bản thân phạm phải nội quy nhà trường làm thầy cô buồn lòng. Dần dần, khi tôi tiếp xúc, nói chuyện và có hoạt động chung với bạn bè, với lớp, với thầy cô, với trường học. Tôi cảm thấy suy nghĩ trước đó của tôi đã sai rồi, bạn trong lớp đều rất thân thiện và dễ gần. Thầy cô rất tận tụy trong giảng dạy bài học giúp học sinh dễ tiếp thu kiến thức. Chỉ cần chúng ta tuân thủ đúng nội quy thì thầy cô sẽ không la hay phạt ta phải viết tự kiểm.

Giống như Alexander Graham Bell đã nói, đó là thượng đế đã mở cho tôi một cánh cửa mới. Tôi nhận ra nó, và muốn trân trọng, bảo vệ nó.

Ngày... tháng... năm...

Ngày hôm nay là ngày đáng buồn và đáng nhớ nhất trong năm tôi học lớp 10. Hôm đó vào giờ cô chủ nhiệm lên lớp, do tôi nhức đầu nên không nhìn lên bảng. Vì đi học buổi trưa, hôm đó trời lại nắng quá gắt nên tôi bị say nắng. Cô đã hỏi tôi bị sao vậy, sao không tập trung vào bài học. Tôi ngồi ở cuối lớp trả lời lên rằng "Con bị nhức đầu mà cô!". Giọng tôi hơi khó chịu, vì thực chất bản thân tôi đang cảm thấy vậy. Tôi còn chưa định thần lại thì đã bị cô gọi lên nói chuyện riêng. Cô nói thái độ tôi như vậy là không tốt, cô còn bảo đó là thiếu tôn trọng giáo viên. Nếu tôi không khỏe thì có thể xin phép cô đi xuống phòng y tế, chứ ngồi trong lớp mà không chú ý bài giảng là không tôn trọng cô. Khi nghe cô nói, tôi biết bản thân mình đã sai nên tôi nhận lỗi với cô. Và tôi đã khóc. Tôi không biết mình khóc vì điều gì, vì cảm thấy ủy khuất, hay vì điều gì khác. Tôi cũng không rõ nữa.

Sau này, nghĩ lại khi đó mình thật trẻ con. Không biết điều khiển tốt cảm xúc của bản thân. Để làm phiền lòng thầy cô. Thầy cô trước khi lên lớp cũng phải chuẩn bị bài dạy, từng trang giáo án là đổi lấy từ những giọt mồ hôi, những sợi tóc bạc của thầy cô. Thầy cô cũng đáng tuổi cha chú của mình, chúng ta cũng phải biết lễ phép, kính trọng họ. Coi họ tương tự một người thân trong gia đình mà đối xử đúng mực với họ.

Ngày... tháng... năm...

Vào ngày họp phụ huynh cuối cùng của năm tôi học lớp 10. Cô chủ nhiểm lớp tôi tổ chức khen thưởng cho các bạn đạt học sinh khá của lớp. Tôi cũng nằm trong số đó. Khi nhận được phần quà dù ít nhưng tấm lòng của thầy cô, phụ huynh học sinh làm tôi thật cảm động.

Phần quà đó đến giờ tôi vẫn còn giữ. Thật không nỡ sử dụng.

Ngày... tháng... năm...

Kỳ nghỉ hè kết thúc, tôi bắt đầu một năm học mới vẫn học lớp cũ vẫn cô chủ nhiệm lớp 10. Từ lớp 10 lên 11, trường không có chia lớp cho nên tôi vẫn học chung với lớp cũ, có một số bạn lớp tôi vì vài lý do mà chuyển trường đi học nơi khác. Buồn thì có buồn nhưng cuộc sống học tập của chúng ta vẫn phải tiếp tục bước tới.

Khi gặp lại nhau, tụi con gái chúng tôi thì ôm nhau thắm thiết kể về những kỷ niệm ngày hè, tụi con trai thì câu vai bá cổ, tay bắt mặt mừng. Do đã quen mặt nhau rồi, tụi tôi gặp mặt nhau thì xúm lại bàn chuyện. Kỳ nghỉ này, họ trải qua chuyện gì, gặp những gì, đi những đâu. Tám nhảm không biết bao giờ mới hết, nói đến độ mặt đứa nào đứa nấy đỏ đỏ, hồng hồng. Thật vui vẻ.

Bây giờ cảm khái, tuổi học trò thật ngây thơ hồn nhiên. Thật muốn quay về những năm tháng đó.

Ngày... tháng... năm...

Lớp tôi phải đổi chủ nhiệm vì một giáo viên nào xin tạm nghỉ. Tôi cảm thấy buồn vui lẫn lộn. Vui vì chủ nhiệm mới của tôi là một giáo viên dạy tin học tính tình rất dễ thương và cũng không kém phần nghiêm khắc. Còn buồn là vì đã đổi chủ nhiệm, nhớ những khi cô đọc thơ trong giờ sinh hoạt lớp. Nhớ những khi phạm lỗi bị cô la, tụi tôi ngồi im lặng nhận lỗi. Khoảnh khắc đó thật đáng nhớ.

Ai trong chúng ta dù ít dù nhiều cũng từng phạm sai lầm, từng bị giáo viên la rầy đến phải khóc. Nhưng họ làm vậy là muốn tốt cho chúng ta. Tụi tôi đã lớn rồi, cũng biết suy nghĩ rồi, không chỉ vì bản thân ta mà còn vì một cộng đồng, xã hội. Thầy cô là thương yêu chúng ta nên mới la rầy và bao dung chúng ta - những học trò yêu quý, nghịch ngợm của họ. Dù có hành vi cử chỉ không đúng nào, thì thầy cô vẫn sẽ tha thứ nếu ta biết sửa sai. Tình cảm thầy trò là một tình cảm thiêng liêng vô bến bờ như vậy đó. Chúng ta sẽ có khi giận hờn, sẽ có lúc luyến tiếc khi phải xa nhau.

Ngày... tháng... năm...

Tôi và đám bạn bị phạt đi quét sân trường vì phạm nội quy nhà trường - đem thức ăn vào lớp. Tới bây giờ tôi vẫn nhớ đó là "thứ ba, ngày 26 tháng 10" đó là một kỷ niệm đáng nhớ đối với tôi. Mặc dù chúng tôi bị phạt những vẫn vui vẻ hoàn thành trách nhiệm của mình. Không hộc hằng, không khó chịu làm thầy cô buồn lòng. Chúng tôi biết đó là lỗi của bản thân, bị phạt là đúng. Sau những lần đó, tôi rút được kinh nghiệm là nên thức sớm và đi ăn sáng xong mới vô trường.

Khi ngồi nhớ lại tôi vẫn thấy vui vui sao ấy. Đó là thanh xuân của tôi. Đó là tuổi trẻ của tôi. Sau này lớn rồi không biết có còn tùy hứng được như vậy nữa không. Nên tôi rất trân trọng nó - thời gian còn ngồi trong ghế nhà trường. Ngắm hoa cỏ trong trường, bạn bè, thầy cô, hay những cơn mưa ngày học thể dục. Chúng ta chạy giỡn nô đùa, theo từng nhịp thở của thời gian mà chúng ta lớn dần lên. Thầy cô, bạn bè, mái trường luôn bên cạnh ta. Sẻ chia những ngọt bùi trong cuộc sống, khó khăn trong học tập.

Thầy cô - được ví như những người lái đò. Họ tích cực chèo thuyền chỉ với mong muốn được đưa học trò của mình đến bến bờ thành công và tươi sáng hơn trong tươi lai. Họ luôn chăm bẩm cho từng trang giáo án, cho từng bài giảng. Đó là tâm huyết là sự tận tụy trong nghiệp giáo dục con em thế hệ mai sau của nước nhà. Họ bỏ qua bản thân, thậm chí có người còn thương học sinh hơn gia đình của họ. Cho nên đối với tôi hay hầu hết mọi người đều hiểu, nghề nhà giáo là một nghề thiêng liêng, cao quý biết nhường nào.

Thầy cô tạo nên những con người thành đạt hôm nay, giúp ích cho nước nhà. Giáo dục họ trở thành người có ích cho xã hội, hay san sẻ, tâm sự với học sinh để bọn nhỏ biết được đâu là con đường lành mạnh, thoát được khỏi trạng thái khó khăn không biết con đường giải quyết đúng đắn. Thầy cô đã "thắp lửa" ngọn đèn trong mỗi chúng ta. Giúp chúng ta tìm ra ước mơ, nguyện vọng của bản thân. Tiếp bước chúng ta đi đến con đường thành công. Vì lẽ đó chúng ta phải biết "tôn sư trọng đạo" góp phần nào giúp đỡ thầy cô có được nhiều niềm tin, niềm vui trong nghề nhà giáo mà thầy cô đã chọn.

Đó là thanh xuân của tôi, còn bạn thì sao?

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top