Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 9

Hàn Diệp nhẹ nhàng gác bút lại, y chờ vết mực trên giấy khô hẳn mới từ tốn xếp gọn để vào bìa thư bên cạnh.

Cầm trên tay thư tín không đề đã vất vả viết rõ từng câu, Hàn Diệp khó nén tiếng thở dài từ tận đáy lòng.

Y đắn đo siết nhẹ tay, mắt đảo qua vầng trăng sáng gần tròn phía xa.
Thời gian y có thể suy nghĩ đã chẳng còn lại nhiều, muốn thay đổi chỉ sợ quá trễ rồi.

"Tiểu Ảnh!"

Hàn Diệp gọi tên, âm lượng trong đêm tĩnh lặng đặc biệt rõ ràng.

Chỉ chớp mắt phía trước bàn gỗ y ngồi đã hiện thân ảnh của nam nhân toàn thân đen tuyền.
Hắn là ảnh vệ mà hoàng đế đặc biệt phái đến sau sự việc kia để bảo hộ y.

Lúc ấy Hàn Diệp vốn định từ chối, nay thì y cảm thấy thực sự may mắn vì giữ lại người này bên cạnh.
Ít ra việc đưa phong thư quan trọng này y cũng thêm phần tin tưởng, nhất định sẽ đến được tay phụ thân.

"Giao cho phụ hoàng!"

"... Điện hạ! Tử lệnh của thần là bảo vệ người ..việc này..."

"Ngươi đã là ảnh vệ của ta, lời của ta chính là lệnh! "

Hàn Diệp thoáng lạnh lùng nói, cũng không quay lại nhìn người mà chỉ đưa qua tín thư trong tay.
Khi vật trong tay được cầm đi, y mới mỉm cười chua xót hướng ảnh vệ của mình mà giao phó.

"Chuyển lời tạ lỗi của ta đến người! "

"Tuân mệnh!"

Y nhận lễ rồi phất tay cho bóng ảnh đó tan biến và màn đêm.

Tên đã lên dây, y không thể quay đầu nữa rồi.
Người duy nhất y không an tâm và cảm thấy nợ nhiều nhất chính là người cha này.

Ông dù mang thân phận đế vương nhưng đối với y ,ông chưa bao giờ mất đi tình yêu thương của phụ thân, và luôn trao cho y vô điều kiện.
Thậm chí còn dung túng tình cảm trái luân thường ấy, vậy mà đến bây giờ Hàn Diệp vẫn không thể theo nguyện vọng của ông mà sống hạnh phúc.
Y đã lựa chọn hoàn thành xứ mệnh mình phải gánh, phụ đi tình phụ tử thiêng liêng này.

.

Hàn Diệp khẽ thở dài dứt khỏi dòng suy nghĩ mông lung, đắn đo trong thoáng chốc rồi cũng lên tiếng gọi Tinh Bảo tiến vào.

"Điện hạ cho gọi nô tài!"

"Ngươi giữ lấy, khi ta không ở đây thì giao lại cho ... vương thúc!"

Tiểu thái giám ứng thanh rồi mới cung kính bước lên nhận phong thư từ tay chủ tử nhà mình.
Hắn rất tò mò muốn hỏi điện hạ sẽ đi đâu mà không đem theo hắn nhưng vẫn biết giới hạn mà chấp hành thầm lặng.

"Thời gian sau ngươi nhớ trông chừng con bé kia! Cố gắng đừng gây phiền phức gì trong cung nữa!"

Hàn Diệp nhẹ nhàng căn dặn, dù sao hai đứa nhỏ này đã ở bên cạnh y từ bé, trong lòng vẫn có chút lo lắng cho chúng.

"Điện hạ.."

"Nhớ lấy là được! Ngươi lui ra nghỉ ngơi đi! "

Nhìn dáng Tinh Bảo khuất dần Hàn Diệp ngã đầu nhắm mắt suy tư.

Mọi thứ đều đã ổn thoả, Lãnh Vệ và Bách Nhan đều bị y lấy cớ điều đi một thời gian. Bây giờ y có thể an tâm tiến hành bước cuối cùng rồi.

Y thả lỏng người mệt mỏi tựa lưng vào ghế, hình tượng thái tử đoan chính lúc này mới được tháo xuống, y trở về lại con người tầm thường mang đầy mệt mỏi chân thật.

Hàn Diệp rất không thích thân phận của mình, y muốn an nhiên trôi qua một đời nhưng số phận đã buộc thì đành chấp nhận.
Sống một đời này không hối hận, hoàn thành được sở cầu của người kia .

Chỉ đáng tiếc, tình này lại chẳng mảy may ghi lại giá trị trong lòng hắn.

Nhìn xuống viên đan dược to tròn nằm giữa lòng tay, ánh mắt Hàn Diệp hiện lên tia kiên quyết rồi lập tức ngửa đầu nuốt xuống bụng.
Trước khi dược liệu phát tác y phải rời khỏi đây, tìm một nơi yên tĩnh chờ đợi tác dụng cùng cái giá phải trả khi đơn phương triệt cổ.

Y nhớ rõ lời cảnh báo, tuy quá trình có không ít đau khổ nhưng Hàn Diệp tin rằng bản thân sẽ vượt qua được.
Còn gì có thể đau đớn hơn việc đối diện với ánh mắt thất vọng cùng lời tuyệt tình mà y từng trải qua.

.
.
.

Chỉ đáng tiếc Hàn Diệp trăm tính ngàn phòng cũng không thể ngờ được sắp xếp chu toàn của bản thân có một kẽ hở chết người.

Chính là thân phận của Tinh Bảo- nô tài do Long Phi Dạ cố ý xếp đặt bên cạnh y.

Sau khi rời đi vào năm xưa, hắn vốn chẳng an tâm nên đã ngấm ngầm đưa Tinh Bảo đến cạnh chăm sóc cho Hàn Diệp.
Thời gian trôi qua ,lòng tin của y với tiểu thái giám đã đạt đến nhất định.

Tinh Bảo cũng không làm gì hại đến chủ tử của mình, nhưng vẫn không quên chủ nhân thực sự là Long Phi Dạ.

Vì thế vừa quay lưng đi thì Tinh Bảo đã truyền thư đến tay hắn, dẫn đến xáo trộn mọi suy tính của vị thái tử đương triều.

.

Lời trong thư ngắn gọn xúc tích, nói rõ ý định cùng khó xử cho quyết định của Hàn Diệp.
Tuy y giản lược rất nhiều nhưng như vậy đã đủ cho Long Phi Dạ nộ hoả công tâm.

Hắn trực tiếp phá nát thư phòng của mình vẫn không dằn được lửa nóng bộc phát, huyết mạch bên trong thân thể không ngừng nghịch chuyển.
Rất nhanh đã vượt qua tầm khống chế của hắn.

"Chủ tử!" - Tinh Bảo hoảng hốt muốn chạy lại đỡ thân thể lung lay .

Long Phi Dạ đưa tay chặn lại, hắn nghiêng đầu hộc ngụm máu chèn ép hơi thở.
Ánh đỏ bắt mắt lan đến tròng mắt càng thêm yêu dị.
Hắn biết mìnn đã bước một chân vào quỷ môn quan, tâm pháp tuyệt tình phản phệ thì sẽ lập tức nhập ma.
Hiện nay hắn giữ được một tia thanh tỉnh chính nhờ ý chí mạnh mẽ cùng sự lo lắng với Hàn Diệp.

"Lập tức đi tìm y, cưỡng chế đem người hồi phủ cho ta!"

"Tuân lệnh!"

Tinh Bảo không chần chừ lập tức chạy đi phân phó mệnh lệnh, trong khi Long Phi Dạ đấu tranh trấn áp nội lực xao động toàn thân.

.

Khi hắn cảm thấy kinh mạch ngày càng nén chặt đau đớn hơn thì đã đến nửa đêm trăng lên cao.
Không một tin tức hồi đáp khiến lòng hắn càng thêm trầm xuống, lo lắng chẳng yên.

Trong tâm khảm tự bao giờ xuất hiện tiếng gào vọng không ngừng dày vò hắn.
Long Phi Dạ lúc ban đầu còn đủ lý trí cảnh tỉnh bản thân không phát điên, nhưng dần dần lực phòng ngự trong hắn yếu nhược đi.

Sự thôi thúc xa lạ mà mãnh liệt, buộc hắn chẳng thể bỏ qua. Long Phi Dạ ôm đầu đau như búa bổ, xiêu vẹo bước chân ra khỏi phòng hướng về nơi âm thanh kia muốn đến.

.

Bỏ qua tầng tầng lớp gạch vỡ ngổn ngang, dừng chân lại thì Long Phi Dạ đã đứng trước một viện phủ hoang tàn.
Hắn đưa mắt dò xét xung quanh, nơi đây có lẽ không bị bỏ phế quá lâu vì cây cỏ xung quanh vẫn còn chút sự sống.

Phía trong viện hoang kia im ắng không bóng người, Long Phi Dạ ôm đầu nhíu mày nhìn vào khoảng tối có chút hụt hẫn trong lòng.
Hắn đi theo con mẫu trùng thôi thúc vốn chỉ muốn tìm được Hàn Diệp, nay trước mắt vô vọng nên ý định quay về cũng nhen nhóm nảy sinh.

Nhưng tiếng vọng ra từ tâm thức vẫn rạo rực, có xu hướng ngày càng mãnh liệt.

Long Phi Dạ tuy còn chút lý trí nhưng chỉ đành gượng bước vào đống đổ nát.
Hắn đảo mắt tìm kiếm ,đến khi chạm vào giá sách đứng sững bất thường phía sát tường.
Hắn bước lại gần liền nhận ra huyền cơ, gió lạnh thổi nhẹ từ phía sau giá gỗ đang không ngừng dao động.

Long Phi Dạ dễ dàng dùng kình lực đẩy ra mật đạo, đoạn đường hầm kia liền xuất hiện trước mắt.

Hắn không chút chừng chừ đi vào, không nhanh không chậm mà tiến sâu từng bước .

.

Hai bên vách đá đều có đèn dầu le lói soi rõ không gian ở đây, Long Phi Dạ vừa bước vừa thầm tính đoạn đường dẫn hắn đi bao xa.

Khi hắn cảm thấy không khí vương hơi lạnh thì đã đến một hầm ngục.

Bên tai bất chợt nghe được tiếng vang rất khẽ từ xích sắt va chạm, Long Phi Dạ chợt hoảng, sự bình tĩnh vừa nãy vụt bay trong khoảnh khắc.

Hắn vận khinh công bay đến âm thanh kia, là căn phòng ở cuối cùng.

Ánh mắt liền chạm đến hình ảnh mà lòng hắn lo sợ nhất, Hàn Diệp quả nhiên đang bị giam cầm nơi tăm tối này.

.

Long Phi Dạ nhíu mày nhìn tình trạng không chút khả quan của y, một tay gắn vào sợi xích đen dính trên tường.

Toàn thân Hàn Diệp cuộn tròn nằm trên nền rơm thô ráp, tay còn lại bấu lấy mặt gạch đến bật móng, đẫm màu đỏ chói mắt.
Mắt y bị lụa trắng bịt kín, khoé miệng rướm máu vì tự cắn chặt môi đến tổn thương.

Hình ảnh thê lương đó lập tức khiến Long Phi Dạ gầm lên giận dữ.

Hàn Diệp chợt co giật, nôn ra máu nhầy vẫn còn đang phản phất khói mỏng.
Cả người y sau đó liền như mất toàn bộ sức lực mà bất động trên nền đất lạnh, chỉ còn nhịp thở yếu ớt trước ngực phập phồng báo hiệu sự sống.

Cùng lúc đó, Long Phi Dạ cũng bất ngờ quay đầu phun ra huyết dịch chứa cổ mẫu bên trong.
Thân hình trắng múp vẫn cố ngọ nguậy trong máu đỏ, mùi vị tanh tưởi theo đó càng lan nhanh trong gian ngục thất.

Đôi mắt Long Phi Dạ long lên đỏ ngầu khi nhận ra tất cả sự việc, hiểu rõ mục đích của Hàn Diệp khiến hắn trực tiếp nghịch mạch tẩu hoả nhập ma.

.

Cảm giác giận dữ căm hờn như đứt dây cương xông thẳng lên thiên trí, cơn khát máu vốn nhờ công lực kiềm hãm cũng theo sóng trào mà dâng.
Long Phi Dạ bị ham muốn giết chốc trỗi dậy mạnh mẽ, tuy nhiên vẫn không lấn át được cảm giác yêu giận đan xen phức tạp trong lòng.

Hắn nghiến răng bước từng bước nặng nề đến bên nam nhân vẫn mệt mỏi nằm trên nền đất.

.

Đến gần hơn thì Long Phi Dạ cũng nhận ra tình trạng bất thường của y.

Hai mắt Hàn Diệp vẫn bị lụa trắng bịt kín, nhưng y dường như cũng không nghe được động tĩnh diễn ra xung quanh mình.
Không một chút phản ứng nào với sự hiện diện ngày một rõ ràng của Long Phi Dạ, hắn không lên tiếng thì không gian chỉ còn tiếng xích sắt khẽ va vào tường.

Hắn đưa tay giật lấy dây xích chướng mắt đó, kéo hẳn thân thể yếu nhược của Hàn Diệp bật ngã về trước mình.

Quá bất ngờ nên y chẳng hề phòng bị, tựa như bao gạo bị quăng mạnh trên đất.
Bỏ qua cảm giác xây xẩm, Hàn Diệp chống tay ngồi vững theo quán tính ngước lên nhìn thẳng.

"Ai !?"

Hàn Diệp khàn giọng bật hỏi, âm thanh không chút khí lực nên Long Phi Dạ chỉ nghe được tiếng gió rất nhẹ.
Nếu không vì thính lực hắn hơn người sẽ bỏ lỡ lời y.

"Là ai ở đó!? Ngươi muốn làm gì !?"

Y vùng vẫy quát, cố thoát khỏi tay giữ xích của người mới vừa xuất hiện kia. Chỉ là cơ thể trải qua giày vò trục cổ hoàn toàn mất hết sức lực, như châu chấu đá xe, mọi hành động đều trở nên vô dụng.

Tam thức vì tác dụng phụ của dược hoàn mà tạm mất toàn bộ.
Mắt không thể nhìn, tai chẳng thể nghe, đến khứu giác cũng mất đi, đã bức thần kinh Hàn Diệp căng đến phát điên.

Mọi cảm giác đều như được phóng đại lên gấp trăm lần. Y đã dồn hết sức chịu đựng để vượt qua cơn đau hành hạ từ thể xác đến tinh thần này.
Chỉ là khi chạm đến thành công thì biến cố lại ập đến.

Y trăm tính ngàn phòng cũng không ngờ có người tìm được đến hầm giam bỏ hoang này.
Dẫn đến tình cảnh hiện tại chỉ trách bản thân y suy nghĩ không đủ chu toàn.

Hàn Diệp cắn răng giữ bản thân tỉnh táo, trong khi nhị thức mất đi mà để bản thân hôn mê thì thực sự không phải lựa chọn sáng suốt.

.

Dây xích lại đột nhiên căng mạnh, Hàn Diệp bị chấn kinh kéo khỏi suy nghĩ .
Trong khi tai y vẫn đặc nghẹt không nghe được gì thì trên mặt đã cảm nhận rõ cơn đau do xương hàm bị bóp chặt.

Khí tức mạnh mẽ kia gần kề, hơi thở nóng bỏng phà lên mặt, rất rõ kẻ kia đang nói nhưng y bất lực hồi đáp.

Chợt viền môi nhói lên, tâm y đánh lạc nhịp cảm nhận ấm nóng bao trùm lấy hơi thở của mình.
Hàn Diệp quên cả nhịp thở, đơ người mở to mắt dù rằng trong mắt y chỉ còn màu đen ngự trị.

Đến khi kẻ kia ấn sâu hơn sự mạo phạm thì vị thái tử này mới bừng tỉnh, y giận dữ mặc kệ tất cả để cố phản kháng lại.
Tay chân vụng về muốn khua loạn đẩy kẻ khốn kia ra nhưng mọi cử động này đều rất dễ dàng bị khống chế.

Hàn Diệp cắn mạnh xuống, tổn thương cả hắn và bản thân y.

Vị tanh tưởi ngập khoang miệng, y tê dại cảm nhận máu tươi đang nhanh chóng rơi bên khoé môi của mình.
Cả người y run lên ngã ra sau được vòng tay kia đón gọn vào lòng, trên ngực bị điểm liên tục ba đại huyệt cầm máu.

Tâm trí Hàn Diệp mông lung ,cùng với thể lực cạn kiệt đang rút dần ý thức của y.

Nhưng dù vậy y thà chết cũng không để bản thân chịu thêm nhục nhã này.
Chuỳ thủ tự vệ luôn giấu trong tay áo cũng lập tức cầm trong tay, không tia chừng chừ hạ thủ.

Nhưng mục tiêu của Hàn Diệp không phải kẻ kia mà là chính mình.
Y biết với tình trạng của bản thân khó mà đắc thủ thoát thân, đã như vậy thì dứt khoát để tránh rước lấy nhục nhã.

Keeng~

Tiếng va chạm không ngừng vọng lại trong hầm tối, Hàn Diệp có phần tuyệt vọng khi khớp tay y bị tháo rời sau đó.

Cảm giác tê dại đã giúp y chẳng nhận thêm được đau đớn gì, ngay lúc đón chờ những tra tấn tiếp theo thì bên tai lại vang lên phản ứng.

Lúc đầu chỉ có tiếng hỗn loạn của hàng ngàn con côn trùng đập cánh bên trong tai y.
Khi buốt do thính giác đột ngột có lại qua đi thì chất giọng trầm mang phần lạnh lẽo quen thuộc kia lập tức khiến Hàn Diệp chấn kinh. 

"...Tại ...tại sao ... là ngài..!?"  - y lắp bắp thều thào hỏi, vẫn bán tín bán nghi chờ đợi.

" Không muốn là ta !? "

"..Sao có thể ...!"

Hàn Diệp yếu nhược lách người lùi về sau, cố tránh khỏi tầm tay của Long Phi Dạ. Nhưng hắn đã không còn đủ bình tĩnh để day dưa, giữ mạnh cằm y buộc gương mặt lấm lem nhìn thẳng vào mình.

"Trốn đến mức khiến bản thân trở nên như vậy, em vẫn chưa hài lòng!?" 

"..."

"Để rời khỏi ta mà em có thể bất chấp tất cả !? Vì sao ...!? "

"Thả ra ! Đây là lựa chọn của ta, ngài không có quyền xen vào!"

Hàn Diệp gằn giọng đáp, theo quán tính quay mặt đi tránh khỏi ánh mắt mang tia máu đang nhìn mình chăm chú.

Y biết bản thân không sai nhưng tận sâu đáy lòng vẫn chẳng đủ can đảm đối mặt với sự dò xét từ Long Phi Dạ.
Y sợ người đó sẽ vứt lại mình phía sau như năm ấy, Hàn Diệp mãi mãi không muốn nếm trãi thêm lần nào nữa.

"Ta không có quyền sao !?" - Long Phi Dạ hỏi lại với giọng nói run nhẹ nén lại cảm xúc không lời .

Hắn mang theo tuyệt vọng tìm kiếm y, phẫn nộ nhìn y tự tổn hại mình.
Nhưng hắn đau đớn nhất là thời khắc biết được tất cả mọi việc xảy ra đều chỉ vì Hàn Diệp muốn rời xa hắn.

Long Phi Dạ nhận ra cảm giác như khoét đi lỗ hỏng trong tim này thực sự sẽ bức điên hắn.

"Hàn Diệp! Ta sẽ cho em biết ai mới là người có quyền !" - Hắn nở nụ cười nhìn nam nhân trong lòng, con người như hoán cốt trở nên xa lạ đến đáng sợ.

Hàn Diệp không thấy được nhưng nhạy cảm nhận ra khác thường, y muốn mở miệng hỏi thì bị Long Phi Dạ ép nuốt xuống viên dược .
Cơn ho khan lẫn vị đắng liền ập đến, y gập người run rẩy dẫn đến tiếng xích sắt va chạm không ngừng.

"Ngài ... khụ... ngài cho ta uống gì !?"

"Mê dược!"

"... Điên rồi !!! Long Phi Dạ ! Ngài có biết bản thân đang làm gì không !?"

"Ta điên !? Hahaha... như thế nào xem là điên. !? Để em rời bỏ ta thì sẽ không điên sao !?"

Long Phi Dạ từng lời gặn hỏi trong lửa giận, lực siết trên tay cũng theo đó mà càng khó khống chế.

Hàn Diệp đau đến hoa mắt, trước mặt tối đen vẫn không ngăn được y cảm thấy xung quanh xoay tròn.
Nhưng y không rên la, ngược lại càng ngậm chặt miệng, dồn sức nép về sau lùi khỏi đôi tay gọng kiềm kia.

.

Hành động tránh né đó rơi vào mắt Long Phi Dạ, sắc đỏ bên trong liền đại thịnh.

Hắn không còn biết bản thân suy nghĩ gì và muốn làm gì , mà trực tiếp cúi đầu cắn mạnh vào viền cổ mỏng manh của Hàn Diệp.

Y kinh hãi giật bắn người, thất thố phát tiếng kêu đau đớn.
Bất chấp bị vành sắt của còng tay cứa đến máu thịt be bét, y vẫn cố đẩy người phía trên ra xa.

Trong khi đó Long Phi Dạ mất thần trí chẳng ngại nuốt xuống vị mặn chảy ra từ thân thể Hàn Diệp, màu máu ấy như ăn sâu hơn trong con ngươi đậm dần huyết khí của hắn.

Từng chút xâm chiếm, dục vọng dơ bẩn như thuỷ triều dâng lên khiến hắn muốn nhiều hơn nữa.

.

Long Phi Dạ mặc kệ tay Hàn Diệp đấm lên ngực mình, vẫn thoải mái kéo ra mảng y phục trên thân y.
Tiếng vải rách thanh thuý khiến lòng Hàn Diệp như rơi vào hầm băng.

Để khi xúc cảm ấm nóng lan đến bờ vai trần trụi thì y mới bừng tỉnh, gào lên thất thanh.

"Đừng ! Aa~ !!"

"Thật thơm!" - Long Phi Dạ liếm nhẹ từ viền cổ gợi cảm xuống xương quai xanh của y mà cảm thán.

"Ngươi dám  !!!"

Hàn Diệp run lên gầm lớn, y không còn giữ được bình tĩnh vốn có mà thay vào đó chính là tột cùng hoảng loạn.

Mọi hành động cùng lời nói của người kia như đảo lộn nhận thức của y về hắn.
Long Phi Dạ trong suy nghĩ của y sẽ không bao giờ vì y mà vượt quá giới hạn.

Hắn chính là vô tâm tuyệt tình đến tàn nhẫn.

Nhưng hơi ấm phả trên làn da trần trụi lại chân thật đến vậy, từng cử chỉ vuốt ve thô bạo không ngừng xâm chiếm đã kéo Hàn Diệp đến tuyệt vọng.

Y không nhìn thấy người trước mặt, nhưng trong bóng tối thì giọng nói, mùi hương cùng xúc cảm lại như chứng thực tất cả.

Người đang mạo phạm y lại chính là người y dùng cả tâm mình lưu giữ.

"Ngừng lại!!! ...ta xin ngươi..."

"Muộn rồi! "

Lời nói trầm thấp vang bên tai, Hàn Diệp liền tê dại.
Cảm giác khuất nhục rất nhanh bị cơn đau nhói ở tim lấn áp.

Y cảm thấy toàn thân băng lãnh, mê dược lúc này lại trỗi dậy mạnh mẽ đem lý trí của y hạ gục.

Mặc cho người kia hạ xuống từng lớp từng lớp vải trên thân thể, Hàn Diệp chỉ có thể mông lung tựa lưng vào tường gạch lạnh giá.
Đôi tay bị giam cầm cũng buông lỏng dần, nắm chặt y phục Long Phi Dạ cố gắng yếu ớt phản kháng.

Nhưng đến khi y ngất đi thì vẫn là màu đen tuyệt vọng cùng xúc cảm ghê tởm bủa vây.

.

Long Phi Dạ nhận ra biến đổi, hắn không vội vàng mà phi thường bình tĩnh phá đi xích sắt trên tường.
Thả Hàn Diệp xuống rất nhẹ nhàng, ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve bờ môi của y.

Sắc thái mê muội chẳng ngại ngùng nhìn Hàn Diệp chật vật nằm giữa đống y phục ngổn ngang .

Con ngươi hắn loé sáng hình ảnh sẽ đặt y dưới thân, cả người trần trụi thon dài đầy cám dỗ tội lỗi.
Khuôn mặt thanh tú cùng đôi mắt hoa đào đậm khí chất thanh cao sẽ vì hắn mà đoạ vào dục vọng. 
Ngay cả đôi môi này cũng sẽ rên lên âm sắc mị hoặc.

Hắn tham luyến tất cả của y. Hắn sẽ từ từ đem người nam nhân tuyệt luân này biến thành của mình.

Trong đầu không ngừng gào thét, luân thường, tham vọng, sở nghiệp đều không quan trọng so với việc nắm lấy nam nhân hắn yêu trong tay.

Để có được y, dù phải bẻ gãy đôi cánh tự do kia, dù thế nhân phỉ nhổ hắn cũng quyết không bận lòng.

.
.
.

Ps: tui sẽ giải đáp thắc mắc cho các cô! Vẫn chưa mần ăn gì được 😌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top