Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hoàng cung, sau cửa phòng của vị cửu ngũ chí tôn đang nằm, hàng chục dãy người đang quỳ rạp dưới đất. Một bên là văn võ bá quan trong triều, một bênh là lính nô, thái giám, nô tì. Thần sắc ai ai cũng lo lắng bất an, đặt biệt đứng gần cửa phòng nhất là những phi tần của hoàng đế, ai nấy cũng lo sợ, đôi mắt người nào cũng đỏ hoe, có người đã bắt đầu rục rịch thút thít khóc.

Cánh cửa từ từ mở ra, một nữ nhân chầm chậm bước qua bậc thềm, đầu mang loan phượng, tay lau lau mắt, lập tức có một nô tì nhanh chóng đi đến dìu nàng.

Hiền Phi lo lắng nhìn nữ tử đã có phần lớn tuổi kia, nhỏ giọng hỏi, giọng cũng có chút khàn vì khóc: "Nương nương, hoàng thượng..."

Tiêu Thanh Nhạn khép mắt, tay nắm tay Hiền phi vỗ nhẹ, giọng an ủi: "Các muội đừng lo lắng quá, hoàng thượng phúc thể long an, sẽ qua khỏi" Mắt không dấu vết lướt qua một lượt trọng thần triều đình đang quỳ bên dưới, mắt tạm dừng trên người một thiếu niên đang nghiêm chỉnh quỳ rồi đảo đi.

Hiền phi nghe vậy vẫn không hề bớt lo sợ, tay cáu chặt khăn tay.

Một thái giám bước ra cắt ngang cuộc đối thoại, gương mặt có phần đặt biệt tuấn tú, đôi mắt không mấy cảm xúc nhìn xuống dãy người bên dưới mở miệng: "Hoàng thượng cho triệu kiến Lý thừa tướng vào trong"

Quỳ trước hết thảy văn võ bá quan một thiếu niên từ từ đứng dậy: "Được"

Thần sắc của vị thiếu niên kia có chút trắng bệch, mồ hôi trên tráng như mưa đổ dọc theo sường mặt, mắt không dấu nổi mệt mỏi cùng lo âu bước đi đến cửa phòng.

Vừa bước ngang đám phi tần đang búa xua vây quanh cánh cửa, Lý Nghiên nghe được vài tiếng hít sâu, không chú ý lắm đến thần sắc của những phi tần kia, tay vuốt vuốt mồ hôi trên trán nhanh chóng đi vào.

Những phi tần sống lâu trong cung nhưng ít khi được giao tiếp hoặc chính diện đối diện với nam nhân nhiều, đặt biệt là với các trọng thần của triều đình.

Lý Nghiên là một trong số đó.

Đặt biệt, với nhan sắc của Lý Nghiên.

Một số người sống lâu trong cung, dù muốn dù không, thái độ thì vẫn kịp kìm nén nhưng trong lòng là sóng cuộn ầm ầm. Mấy tiểu mỹ nhân đang độ xuân sắc, tuổi vẫn còn nhỏ chưa trãi sự đời, không dấu nổi vẽ trầm trồ nhìn theo bóng lưng hồng y của vị nam tử kia.

Trên đời này, có thể có nam tử đẹp đến kinh thiên động địa, nhan sắc có thể họa nước họa dân đến nhường này sao?

Nghe nói Lý Nghiên là nhị công tử của Lý gia.

Năm lên 6 mẫu thân Lý Nghiên đột nhiên mắc bạo bệnh, một đêm qua đời. Một tay Lý Khắc, phụ thân hắn đem hắn tự tay chăm sóc dạy dỗ.

Mặc dù là đại quan lớn, đức cao vọng trọng, không thê thiếp thành đàn, dưới gối chỉ có một kiều thê, một thiếp, và hai con trai.

Hắn không kết bè kéo phái, cũng không phải là loại tiểu nhân hóng hách vì phẩm quan cao mà xem thường bất kì ai.

Lý Khắc đích thị ở trong triều trên dưới văn võ bá quan đều kính nể, dân chúng thì khỏi nói, mỗi năm nạn đói đều được vị đại nhân này giang tay giải nạn mãi cũng biết đến danh xưng.

Lý Khắc, Lý thừa tướng tiền nhiệm, thật sự đối với người đời là một thanh liêm. Đối nhân xử thế như một bậc thánh hiền.

Chỉ là, Lý Khắc nghiện rượu.

Nghe nói năm ngoái Lý Nghiên vừa tròn 15 tuổi, Lý Khắc trong một đêm trút hơi thở cuối cùng.

Thái y chuẩn đoán do uống quá nhiều rượu trong nhiều năm nay, trong người tích bệnh do ưu phiền quá nhiều, nội tạng đều bị hư tổn nặng.

Lý Khắc vừa mất không lâu, hoàng thượng lo âu sợ cái ghế thừa tướng không ai ngồi.

Mà thật ra thiếu gì người dòm ngó?

Hoàng đế lập tức đưa nhị công tử, tiểu tâm can của vị quá cố kia, ép Lý Nghiên cắn răng ngồi vào.

Lý Nghiên không thể không ngồi, mặc dù di nguyện của phụ thân hắn...

"Nghiên nhi, là ta có lỗi với tiểu Nghiên nhi của ta, sau này, con phải sống theo nguyện ước của con, tha lỗi cho ta"

.

Thời thế không phải muốn sống như thế nào thì liền sống được như thế ấy, vốn Lý Nghiên đã có dự tính, đem hơn phân nữa số tài sản của Lý gia trao lại cho triều đình. Lý Nghiên vốn thích cuộc sống đạm bạc tự tại, định sẳn sẽ rời kinh thành sống nơi khác.

Chỉ là chịu tan chưa được 3 ngày bị triệu tiến cung.

Lên chức thừa tướng đương nhiệm khi chưa tròn 15 tuổi.

Lý Nghiên đứng trước giường bệnh, tay nhẹ dơ ra nắm lấy tay hoàng đế đang run run đưa tới, mắt Lý Nghiên đã đỏ từ lâu.

Hạ Diễn Dục hơi thở nhè nhẹ cố ép thần trí tỉnh táo lên chút, ánh mắt dịu dàng nhìn thiếu niên trước mặt.

Trong cung này, lúc trước hắn chỉ tin tưởng Lý Khắc, hiện tại là tin tưởng đứa nhỏ này, thiếu niên tài mạo song tuyệt, hơn hẳn phụ thân hắn gấp bội phần.

Hạ Diễn Dục đăm chiêu nhìn về một hướng vô định: "Tiểu Nghiên nhi"

Lý Nghiên nhanh chóng đáp: "Có thần"

Hạ Diễn Dục hỏi: "Một năm nay ngươi quản lí triều chính trên dưới thay trẫm, có mệt nhọc lắm không?"

Lý Nghiên lắc đầu, giọng có chút nghẹn: "Không mệt nhọc, thần chỉ mong bệ hạ sống lâu trăm tuổi"

Hạ Diễn Dục cười khổ: "Ngươi đó, hài nhi ngốc này." Hắn cố đưa tay ra muốn xoa đầu thiếu niên trước mắt, Lý Nghiên hiểu ý cuối thấp đầu.

Hạ Diễn Dục có chút xót xa: "Phụ thân ngươi vì đau xót thê tử của hắn mà tức cảnh giận đời, đêm nào cũng say mướt đi ngủ, bao năm nay vẫn rất chăm sóc tốt cho ngươi. Hắn nói hắn đã mất đi một thứ rất quan trọng, sống cũng như chết. Nhưng hắn vẫn còn nhiều trách nhiệm trên vai, hắn đã hứa với ta một đời này vì ta mà giữ vững xã tắc..."

"...Có mấy năm đâu mà đã đi theo thê tử hắn luôn rồi?" Hạ Diễn Dục đau đớn ho mạnh.

Lý Nghiên vuốt vuốt ngực hắn, nghe hắn nói, trong lòng từng trận âm ỉ bất lực.

"Thần chỉ biết tận lực phụ tá cho người việc triều chính, nhưng sức khỏe, long thể của người thần cố gắng chăm sóc như thế nào vẫn không tốt lên. Thần..."

Hạ Diễn Dục yếu ớt nói: "Ngươi rốt cuộc vẫn còn là một đứa trẻ, là do người lớn như bọn ta. Ta và Lý Khắc kia ít kỉ, chỉ nghĩ đến vấn đề của bản thân mà quên mất đi các ngươi..."

Các ngươi ở đây bao gồm cả tiểu hài tử mà hắn đang mong ngóng gặp nhất, trước khi chết.

Lý Nghiên lắc đầu, nước mắt cũng rơi xuống nền đất lộp bộp: "Người giống như phụ thân vậy, đều rời bỏ thần, nở để thần ghánh vác hết sao?"

Hạ Diễn Dục tiếp tục ho, ho ra cả máu.

Lý Nghiên hốt hoảng.

Lý Nghiên lấy khăn lau lau miệng hoàng đế, tay đã rất run, tâm đã rất lạnh.

Vị hoàng đế này, từ nhỏ đã rất sủng ái Lý Khắc, ngay cả Lý Nghiên cũng được chú ý đến. Hình như mọi thứ tốt đẹp nhất mà một vị công chúa hay hoàng tử trong cung phải có, Lý Nghiên đều sẽ có phần.

Cho dù không muốn cũng phải nhận, đó là ân sủng từ tận đáy lòng của Hạ Diễn Dục giành riêng đến Lý gia.

Hạ Diễn Dục bỗng ra lệnh: "Các ngươi, ngoài Lý thừa tướng đều lui ra ngoài"

Nô tì thái giám trong phòng bao gồm vị thái giám trẻ tuổi kia đều răm rắp đi ra ngoài, đóng khép cửa lại.

Hạ Diễn Dục cố giữ cơn ho lắng xuống, lời nói nhỏ nhẹ đủ hai người nghe, mỗi câu mỗi chữ đều hết sức uy nghiêm lẫn uy hiếp: "Lý Nghiên, trẫm hôm nay chắc chắn không qua khỏi, bao năm nay trẫm sủng ái Lý gia, sủng ái ngươi, hôm nay trẫm bắt ngươi phải thề độc với trẫm một điều"

Lý Nghiên không suy không nghĩ liền nói: "Chỉ cần là việc hoàng thượng muốn, cho dù hôm nay thần có uống rượu độc chết tại đây cũng cam nguyện."

Hạ Diễn Dục lạnh giọng: "Ta có nói ngươi phải chết sao?"

"Thần tất cả đều cam tâm tình nguyện" Lý Nghiên quỳ thẳng lưng trịnh trọng lẫn tôn kính nói.

"Trẫm chỉ muốn ngươi hứa với trẫm một chuyện."

"Hoàng thượng cứ nói, hạ thần hứa sẽ làm được, cho dù chuyện đó với xa tầm tay, thần vẫn quyết sẽ làm được."

"Ngươi hứa với trẫm, một đời này, thay ta bảo vệ Lương nhi, được không?"

Hạ Diễn Dục hắn không thể tiếp tục sống, thứ khiến hắn phiền muộn nhất là không thể tiếp tục che chở Hạ Lương.

Hài nhi của nữ tữ hắn yêu nhất đời này.

Hạ Lương cũng là hoàng tử mà hắn thương yêu nhất. Sủng ái nhất.

Hắn biết rõ, hắn và Lý Khắc có rất nhiều điểm tương đồng, nhất là về khoản si tình.

Si tình đến mức, có được nữ tữ đó thì sẽ trân trọng đến cùng.

Mất đi thì có sống cũng không sống nổi.

Si tình vì yêu, si đến mức không để ý thế cục nhân sinh nữa.

Hắn bây giờ, lo nhất, sợ nhất, vẫn là Hạ Lương thế lực ở triều chưa chắc chắn vững trãi, mà thế lực bên Lý gia là công sức bao năm hắn gầy dựng cho riêng Hạ Lương.

Lý Nghiên, hắn chắc chắn không nhìn sai người.

Đứa nhỏ này hắn nhìn nhận từng ngày, là nhân tài hiếm có từ nhỏ không thua kém Hạ Lương.

Thông tình đạt lí, cái gì cũng có thể nói là hoàn hảo.

Nhìn có vẻ ôn nhuận yếu ớt nhưng thực chất rất có phong thái làm nhân vật lớn.

Lý Nghiên không hề biết hắn trong mắt hoàng thượng được đánh giá cao như vậy.

Lý Nghiên nghe hoàng đế nói, thay ta một đời bảo vệ Hạ Lương.

Lý Nghiên cuối đầu sát đất, hắn làm được.

Một đời này nếu không thể sống theo ý muốn nữa cũng không sao.

Ân điển của người này muôn đời Lý gia cũng trả không nổi, hắn dùng vài năm ít ỏi của cuộc đời để làm quan to trong triều, cũng không tệ lắm.

Lý Nghiên nói bằng giọng chắc chắn: "Hạ thần tuyệt đối một lòng phò tá Thái tử lên ngôi, thay Hoàng thượng chăm sóc Thái tử một đời."

Thay người che chở thái tử Hạ Lương một đời.

Câu nói vừa dứt cánh cửa đã bị mở toang ra, theo sau là giọng nói the thé hốt hoảng của đại thái giám: "Thái tử, thái tử, xin người nhẹ tay, nhẹ chân... Hoàng thượng long thể bất an a"

Lý Nghiên và Hạ Diễn Dục chưa kịp phản ứng thì một nam tử vóng dáng cao lớn xông thẳng vào.

Giáp trên người chưa gỡ ra, tóc tay có rối loạn, quần áo dính chút máu tươi, nhìn thoạt liền biết hắn ngày đêm phi ngựa từ biên cương trở về.

Nam tử hốt hoảng gọi: "Phụ hoàng, nhi thần trở về rồi!" Giọng khàn đặt, hơi thở có phần gấp gáp run rẩy.

Lý Nghiên nhìn Hạ Lương có chút không tin được.

Đã lớn như thế này rồi à?

Hạ Lương không chú ý đến bất kì ai xung quanh, run run đi đến cạnh giường của Hạ Diễn Dục: "Phụ hoàng, nhi thần trở về với người rồi đây."

Hạ Diễn Dục ho mạnh vài tiếng tay nắm chặt cánh tay rắn rỗi của Hạ Lương, vừa không tin được, vừa an tâm nói: "Ba năm nay không gặp Lương nhi, phụ hoàng cũng sắp trụ không nổi nữa, tốt quá, vẫn gặp được con lần cuối."

Hạ Diễn Dục vẫn chưa cho Hạ Lương có cơ hội nói tiếp: "Lý Nghiên, di chiếu trẫm để sau thư phòng, ngươi đến đó lấy, sau hôm nay thời thế thay đổi, gian sơn này trẫm giao lại cho Lương nhi. Điều ngươi đã hứa với trẫm, phải làm được."

Hạ Diễn Dục nói tiếp: "Các ngươi lui xuống hết. Trẫm muốn những giây phút cuối đời được trò chuyện cùng hoàng nhi của trẫm."

Lý Nghiên nghe theo nhanh chóng đi ra ngoài, nhìn lại bóng lưng của Hạ Lương. Lý Nghiên thấy rõ hai chữ, cô độc.

Lý Nghiên làm đúng theo như lời Hạ Diễn Dục, tay giữ di chiếu rời cung về lại Lý phủ.

Hạ Diễn Dục mắc bệnh nhiều năm, không chữa khỏi, cũng không chữa được.

Mấy năm nay gắng gượng đều là vì thái tử Hạ Lương.

Lý Nghiên nghĩ, có lẽ Hạ Diễn Dục là vị đế vương đầu tiên mà hắn biết, cũng là vị đế vương làm trái với sách vỡ văn thư mà hắn đã học qua rất nhiều.

Đế vương muôn đời tâm tư vốn lãnh bạc vô tình, đặc tâm vào người khác nhiều như vậy, từ bằng hữu đến nữ nhân, ngay cả hài tử của nữ nhân đó đều hết lòng bảo vệ.

Trên hết Hạ Diễn Dục trên dưới có tận bảy hoàng tử, Hạ Lương là ngũ hoàng tử.

Vậy mà chỉ độc sủng Hạ Lương, trong khi những vị hoàng tử khác ai nấy cũng không kém cạnh.

Thật hiếm thấy.

Lý Nghiên cũng không biết, so với Hạ Diễn Dục, Hạ Lương lại càng đặt biệt hiếm thấy.

Chỉ là dần dần sau này Lý Nghiên mới phát hiện ra được, thì ra trên đời chỉ tồn tại một người đặt biệt đến như vậy.

Lý Nghiên vừa về đến phủ cũng đã là giữa trưa, tắm rửa ăn uống, suy nghĩ đủ thứ rồi nghĩ ngơi không bao lâu thì bị gọi trở lại vào cung.

Hạ Diễn Dục băng hà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top