Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1

Sau khi tỉnh dậy, chị Tsukasa hoàn toàn chẳng nhớ gì về bài thơ đêm qua, cũng như những chuyện xảy ra sau đó. Như mọi lần, bà chị chỉ cho rằng đó là tác động của men rượu rồi nhanh chóng trở về với trạng thái vô tư thường ngày. Ngay lúc đó, Hosshi, cậu bạn trai kém chị ấy một tuổi đến và đưa chị ấy đi nhanh như một cơn gió.

"Sao phải vội thế? Mẹ còn chưa kịp chuẩn bị bữa trưa cho Tsukasa nữa!" - Mẹ tôi cảm thán với giọng đầy nuối tiếc.

"Mà Ritsu nè, cháu không đi chung à?" - Bà ngoại tôi vào thẳng vấn đề.

Bà và mẹ tôi từ lâu đã rất muốn chị Tsukasa về làm dâu nhà này, dẫu tôi và chị ấy là chị em họ. Dù hiện tại chị ấy có bạn trai rồi và tôi nhiều lần khẳng định chuyện của chúng tôi sẽ chẳng đời nào thành được đâu, song xem ra hai người phụ nữ quyền lực nhất nhà tôi vẫn chưa chấp nhận nổi sự thật ấy.   

Thế nên giờ đây tôi đành phải ngồi yên chịu trận như này.

"Bà ngoại à, họ đi tìm tư liệu chứ có phải đi chơi đâu. Cháu cũng chẳng có hứng thú làm bóng đèn của họ."

"Cái thằng cháu chậm chạp này. Nếu cháu cứ giữ thái độ như vậy thì không khéo Tsukasa sẽ bị cướp mất cho xem!"

"Đó không phải chuyện của cháu."- Tôi nhún vai một cách mệt mỏi- "Chí ít là trong lúc này."

"Nghe nói Tsukasa sẽ đi ngắm hoa mơ nở đấy, cái khu rừng mơ nổi tiếng ở tỉnh K ấy, cháu biết chứ?"

"Nhưng chuyện đó là không thể mà! Khu rừng đó không thể..."- Mẹ tôi ngạc nhiên thốt lên, rồi lại vội vàng đưa tay che miệng.

"Khu rừng ấy làm sao cơ?"- Hình như tôi không theo kịp nhịp điệu của cuộc đối thoại này lắm, đầu tôi hết xoay bên trái lại nghiêng bên phải, giữa bà ngoại và mẹ. Cuối cùng, người lên tiếng giải đáp cho câu hỏi của tôi lại đến từ người tôi ít trông đợi nhất.

"Đó là khu rừng bị nguyền rủa, tất cả những cây mơ trồng ở đó đều không thể ra hoa."- Giọng nói phát ra từ phía sau lưng tôi. Tôi quay đầu nhìn lại, trong lòng không khỏi cảm thấy chán nản. Vị khách mới đến từng giúp đỡ tôi rất nhiều trong việc giải quyết những "thứ" ngoài tầm hiểu biết, nhưng đồng thời cũng góp phần không nhỏ cho những rắc rối mà tôi gặp phải. Thật tình, tôi chẳng mong sự xuất hiện của người đó một chút nào.

"Bác Kai? Bác đến đây có việc gì sao ạ?"

"Ristu, cháu thật là! Sinh viên khoa nghiên cứu dân gian học như cháu mà không biết về khu rừng huyền thoại đó ư?"

"Nó nổi tiếng đến như vậy ạ? Cháu không biết thật mà! Thế chị Tsukasa đến đấy để nghiên cứu về chuyện ra hoa của cây mơ thôi sao?"

"Không phải. Bài báo cáo của Tsukasa viết về nguồn gốc và ý nghĩa của những điệu nhảy dân vũ. Tình cờ bác đã từng xem qua một điệu vũ rất đặc sắc nên mới giới thiệu con bé tới đó. Thời gian diễn ra cũng vào khoảng tầm này. Chắc con bé nghĩ có thể cùng lúc vừa thu thập thông tin, vừa cùng bạn trai ngắm hoa mơ nở. Mà, như thế thì tuyệt quá còn gì!"

"Tiếc là cuộc sống không như là mơ nhỉ?"- Tôi nhoẻn miệng cười một cách mỉa mai. Chẳng hiểu vì sao khi nghe bác Kai nói câu cuối, tôi lại ngứa ngáy khó chịu đến lạ. Có lẽ tôi sẽ cảm thấy đáng tiếc cho chị Tsukasa đấy, nhưng đồng thời lại cảm thấy hả hê không thể giải thích được khi tưởng tượng ra vẻ mặt tiu nghỉu của cả hai trước sự thật phũ phàng này.

"Cháu xấu tính quá đấy Ritsu!"- Bác Kai không bao giờ để thoát bất cứ biểu hiện nào trên gương mặt của tôi, cứ như bác cố ý nói ra những lời đó để nhử tôi vậy. Bác ấy tưởng làm vậy là có thể đánh lạc hướng được tôi chắc? 

Tôi đuổi theo ngay khi bác Kai nhấc mũ và đi thẳng một mạch vào trong. Trên hành lang dẫn ra sau nhà, nơi cách xa chỗ bà và mẹ đang ngồi, tôi thì thầm hỏi.

"Bác này, bác tới đây không phải chỉ để giải thích mấy chuyện đó cho cháu chứ? Bác cần tìm thứ gì ở đây phải không ạ?"

"Lúc nào cũng nhạy bén cả, Ritsu!"- Bác Kai bật cười khan một tiếng rồi lấy ra từ trong túi áo khoác một chiếc hộp dài cỡ gang tay đưa cho tôi. Theo thói quen, tôi đưa tay đón lấy chiếc hộp, ngay lập tức cảm nhận được ... chất liệu của nó. Là gỗ sồi. Với một lớp sơn mỏng màu nâu hạt dẻ phủ bên ngoài, trông nó không quá mới cũng không quá cũ. Nói tóm lại là một chiếc hộp hoàn toàn bình thường, chẳng có gì đặc biệt.

Sau khi đã nhìn ngắm một hồi, tôi đưa ánh mắt khó hiểu về phía chủ nhân của nó, người từ nãy tới giờ vẫn đang quan sát tôi với vẻ mặt hào hứng.

"Sao bác lại đưa cho cháu thứ này? Đâu có gì bất thường với nó. Hay bác đang kiểm tra khả năng của cháu?"

"Vấn đề nằm ở chỗ đó Ritsu ạ."- Bác Kai khoanh hai tay lại trước ngực- "Nó hoàn toàn bình thường, trong khi lẽ ra nó không nên như vậy."

"Bác nói sao? Chẳng lẽ có thứ gì mờ ám trong này?"- Tôi hơi giật mình, vội đỡ chiếc hộp bằng cả hai tay.

"Chà, thay vì nói rằng mờ ám thì hãy bảo là nguy hiểm thì đúng hơn."

"Gì ạ? Bác có sở thích đem tất cả mọi thứ nguy hiểm trên đời này về nhà sao? Thế chuyện gì đã xảy ra với cái hộp này ạ?"

"Thật ra cái hộp này là của Tsukasa, bác e là con bé đã cầm nhầm cái hộp của bác về đây rồi. Ritsu này, chẳng hay cháu có tình cờ nhìn thấy một cái trông từa tựa giống vậy không?"

"Cháu không nhớ, mà có khi chị ấy đã mang theo bên mình rồi cũng nên. Quan trọng hơn là, bác Kai, chính xác thì có gì ở trong cái hộp ấy thế?"

"Là một thanh đoản đao"- Bác Kai bình tĩnh trả lời, gương mặt dần trở nên đăm chiêu- "của một tên tội phạm mang tội phản quốc."

.

.

.

Chuyện kể rằng, ở một đất nước xa xưa nọ, có một vị tướng vô cùng tài giỏi phục vụ dưới trướng Hoàng Thái tử, người đã được định sẵn sẽ trở thành vua nhờ tài thao lược và lãnh binh xuất thần của mình. Vị Thái tử đó nắm trong tay một đội quân hùng mạnh, và đứng đầu là vị chủ tướng mà ông tin tưởng nhất. Ngài thậm chí còn giao cả đứa con trai chỉ vừa lên năm cho vị tướng để huấn luyện cậu trở thành một chiến binh giống như mình. Tuy nhiên, đáp lại sự kỳ vọng ấy của Thái tử, vị tướng đã cấu kết với nước đối địch, tổ chức một cuộc ám sát nhằm vào Thái tử và con trai ngài trong ngày lễ cầu thân giữa hai nước. Kế hoạch bất thành, toàn bộ những thành viên nghe theo lệnh của vị chủ tướng ấy, từ già đến trẻ, cả nam lẫn nữ, đều bị xử tử. Do người đến cầu thân đã trót bị giết chết, vị vua của đất nước kia vô cùng tức giận, ông ta khăng khăng đòi bồi thường, nếu không sẽ huy động quân đội, phát động chiến tranh xâm lược. Lúc ấy, em trai của Thái tử đã đề xuất phương án dâng tặng phần đất, vốn thuộc quyền cai quản của vị tướng phản bội kia, xem như quà tạ lỗi. Dù không đành lòng, vua cha vẫn chỉ biết trơ mắt đứng nhìn từng tấc đất quý giá của mình rơi vào tay kẻ khác, để bảo vệ thứ còn quan trọng hơn, đó là sinh mạng của hàng ngàn người dân đang sống trên mảnh đất ấy. Sau cuộc binh biến, Thái tử bị mất tín nhiệm, bị phế truất, ngai vàng nhường lại cho em trai của ông. Còn đối với gia đình, dòng họ, con cháu đời sau của vị chủ tướng, phần bị giết, phần khác thì trốn đi biệt xứ, không bao giờ quay về quê hương được nữa. Bọn họ sẽ phải mang theo cái danh kẻ phản chủ, phản quốc ấy mà sống đời đời kiếp kiếp đến tận mãi về sau.

"Câu chuyện hấp dẫn thật đấy! Thế nó có quan hệ gì với thanh đoản đao mà bác nhắc tới không?"

"Trong số những kẻ thi hành lệnh ám sát năm ấy, có một kẻ cực nguy hiểm. Kẻ ấy chính là hộ vệ riêng bên cạnh con trai Thái tử, đồng thời là con của vị chủ tướng kia. Thanh đoản đao của người đó được tìm thấy bên cạnh những thi thể còn sót lại nơi thảm án xảy ra."

"Tại sao lại gọi là những thi thể còn sót lại thế ạ?"

"Bởi vì vụ ám sát xảy ra trên sườn núi, phần lớn đều bị rơi xuống vực thẳm, không tìm thấy xác, cả chủ nhân của thanh đao này cũng chịu số phận tương tự.''

"Ý bác là, có thể bác hoặc cháu đang giữ trong tay thanh đao của một kẻ giết người hả? Bác có biết điều đó có nghĩa là gì không?" – Tôi hoảng hốt la lên, hai tay ôm đầu. Không đợi bác Kai trả lời, tôi kêu lớn- "Nghĩa là chúng ta sẽ có nguy cơ trở thành 'con mồi' đấy! Ôi trời ơi, làm sao bây giờ?"

"Cháu chưa gì đã làm loạn lên thế Ritsu? Mặc dù nguồn gốc của thanh đoản đao ấy khiến bác có hơi ớn lạnh thật, nhưng từ khi tiếp quản nó tới nay, bác chưa thấy có chuyện gì đáng sợ xảy ra cả. Người chủ trước của nó cũng vậy."

"Bác cho cháu hỏi, bác nhận nó từ ai ạ?"

"Từ vị tiền bối làm cùng công ty nhà đất Mitsuba, ông ấy trong lúc dọn nhà để chuyển đi thì phát hiện ra chiếc hộp chứa thanh đao này. Do đã từng có trải nghiệm không vui với mấy món đồ cổ nên ông ấy đã đem tới cho bác nhờ giải quyết hộ. Tuy đã nói là không hại gì, nhưng bản thân chiếc hộp lại tỏa ra một luồng 'khí' đặc biệt. Bác lo người không có kinh nghiệm đối phó với nó sẽ bị nó khống chế hoặc tệ hơn, bị chiếm hữu luôn không chừng."

Nghe đến đây, tôi chột dạ. Nếu đúng như lời bác Kai nói, thì chuyện tối qua của chị Tsukasa hẳn là do ảnh hưởng từ chiếc hộp rồi. Vậy cũng nguy phết chứ chả đùa đâu! Bởi theo như tôi biết, những thứ bề ngoài đơn giản bao nhiêu thì bên trong ẩn chứa nhiều bí mật đáng sợ bấy nhiêu. Những thứ trông càng vô hại thì lại càng phải được xử lý cẩn thận.

"Thế thì còn chờ gì nữa?"- Tôi kéo tay bác- "Chúng ta mau đi tìm chiếc hộp ấy thôi."

"Thật ra thì..."- Bác Kai gãi đầu, nở một nụ cười gượng gạo. Tôi đánh hơi thấy sắp có chuyện không hay rồi đây- "Bác có vài việc cần phải giải quyết, tất nhiên là cấp bách hơn chuyện chiếc hộp này. Với lại, ngay từ đầu bác đã định đem đến nhờ Ritsu giữ nó rồi."

"Bác đang đùa đấy ạ? Làm sao cháu có thể để một thứ không rõ lai lịch ở đây được?"

"Bác vừa kể cho cháu nghe nguồn gốc của nó mà."

"Nhưng...nhưng như thế vẫn chưa đủ..."

"Đừng lo lắng quá Ritsu! Rồi cháu sẽ thấy ngôi nhà này là một địa điểm lí tưởng cho nó đấy!"- Bác Kai vừa nói vừa quay lại lối đi ban đầu, mặc kệ tôi vẫn còn đang ấp úng tìm cách từ chối, "...cháu không biết phải làm gì với nó cả..."

"Bác tin cháu sẽ tìm ra được cách thôi. Chẳng phải trước giờ vẫn luôn như vậy sao?"

"Khoan...đợi đã!"

Tiếng cửa trước đóng sầm. Bác Kai đi mất rồi. Tôi bất giác buông thõng hai vai, cảm thấy người mệt lử, thêm một tiếng thở dài nữa vọng lại. "Cho dù mấy lời bác nói giống như đang khen thật đấy nhưng cháu không dám nhận sự ủy thác này đâu. Thiệt tình! Sao người nhà Ijima luôn thích rước lấy rắc rối không cần thiết vào thân như vậy chứ?"

"Này! Đừng có ở đó than thân nữa! Mau làm gì đó với cái 'thứ' này đi!"

Một bàn tay vỗ mạnh lên vai tôi, người-được-gọi-là-bố, hay nói cách khác, là yêu quái đang sống trong thân xác bố tôi, Ao Arashi, mặt mày cau có, trỏ tay về phía cánh cửa giấy với giọng điệu nửa than phiền nửa sai bảo:

"Mau tìm nó rồi mang nó đi đi! Ta không thích những thứ cản trở việc ta kiếm ăn ở đây đâu!"

Tôi nhìn theo hướng ngón tay của ông ta chỉ tới. Trên cánh cửa giấy đang đóng kín, những vệt nắng in đầy trên sàn nhà bằng gỗ, chúng chồng chéo lên nhau, nhiều đến nỗi chỗ này sắp biến thành bức tranh cỡ đại vàng khè do đứa con nít tiện tay tô vẽ vậy. Trong giây lát, tôi nhắm mắt lại, thầm mong rằng mọi thứ sẽ biến mất, rằng cánh cửa sẽ trở về nguyên vẹn trạng thái ban đầu, rằng những vết rách kia chỉ là ảo giác do tôi tự tưởng tượng ra. Lát nữa, à mà chắc ngay bây giờ, bà ngoại và mẹ tôi hẳn đã có sẵn hàng đống câu hỏi để chất vấn về tình trạng của cánh cửa này rồi.

Tôi tiến lại gần, xem xét những vết rách thật cẩn thận.

"Đây ắt hẳn là tác phẩm của thanh đoản đao mà bác Kai nhắc tới rồi!"

"Chuyện ấy ai chả biết!"- Lại giọng ông bố bực bội xen vào- "Cái ta muốn nói là cậu hãy tìm cách tống khứ nó đi nhanh đi. Cứ để nó ở đây thì thức ăn của ta sẽ bốc hơi hết mất!"

"Hửm? Ý ông là sao?"

"Cậu không nhìn thấy hả? Bằng chứng sờ sờ trước mắt kìa! Ta mặc kệ nó gây hại cho ai, 'thứ' đó thật sự đã chém bay cả một bầy yêu quái- bữa tối thịnh soạn của ta- đấy. Nếu để nó tiếp tục lộng hành như vậy, e là ta sẽ đói chết mất!"

"Thế thì tốt chứ sao! Đằng nào thì ông cũng có chết được đâu mà lo!"

"Này!" - Ao Arashi mặt mày đỏ gay, trên đỉnh đầu ông ta tưởng như sắp có khói bốc ra vậy - "Này! Cậu định đi đâu đấy? Cậu định bỏ mặc ta với thứ khát máu này à? Lỡ đâu nó lên cơn rồi chém luôn cả ta thì sao?"

"Vậy thì không phải ông nên để nó yên à? Trông chừng nó giúp tôi nhé! Tôi đi ra ngoài một chút."

Tôi với lấy áo khoác và bước ra khỏi nhà.

Tuy đã sang xuân nhưng tiết trời vẫn còn se se lạnh. Tuyết tan, để lại trên mặt đất những vũng nước đọng, tựa chút lưu luyến còn sót lại của chúng ở thế giới này . Trên những ngọn cây cao nhất, chồi non đã phủ kín cành. Chúng đang chờ đợi, chỉ cần một tác động nhỏ thôi, là sẽ bung nở ngay thành những bông hoa xinh đẹp nhất.

Không biết chúng sẽ là hoa gì nhỉ? Tôi lơ đãng nghĩ.

Mùa xuân là mùa lễ hội của mọi loài hoa.

Hoa đào hồng phấn dịu dàng, hoa tử đằng mang sắc tím mộng mơ, hoa đồng tiền đủ sắc màu rực rỡ, hoa mận, hoa mơ đằm thắm với màu áo trắng tinh khiết...

"Hoa mơ à..."

Tôi vừa bước đi vô định, vừa nhớ lại lời bác Kai nói.

Khu rừng nơi chị Tsukasa đến, khu rừng mơ ấy, mang theo một lời nguyền, rằng tất cả những cây được trồng nơi đó đều không thể ra hoa.

Một khu rừng vào mùa xuân mà chẳng có lấy một sắc hoa, màu lá nào, khắp nơi chỉ toàn thân cây nâu xỉn, bạc phết. Ngay cả ánh mặt trời cũng chẳng buồn ghé thăm, chỉ để lại một mảng màu xam xám nhờ nhờ chẳng rõ mặt người. Không biết một nơi như vậy sẽ trông thế nào nhỉ?

Bỗng chốc, trong mắt từ từ tôi hiện ra khung cảnh những thân cây khô cằn, nứt nẻ, những cành cây khẳng khiu, trụi lá. Sương mờ giăng kín như tơ nhện. Cảnh tượng thật hoang vắng, ảm đạm làm sao. Cứ như vị thần mùa xuân đã hoàn toàn bỏ quên mất chốn này vậy!

Đứng một mình giữa không gian quạnh vắng ấy, một bóng hình nam nhân đang ngước nhìn lên bầu trời, gương mặt nghiêng nghiêng, bất động, trông u buồn chẳng có chút sức sống nào.

A...Người ấy đang nhìn gì vậy? Tôi muốn cất tiếng gọi nhưng không hiểu sao lại không thể phát ra được âm thanh nào...

"Ritsu....Ritsu....Này Ritsu! Trái đất gọi cậu đó!!!"

Một giọng nói như muốn xuyên thủng màng nhĩ tôi xoẹt qua. Tôi hoàn hồn, giật mình đưa hai tay lên bịt tai lại. Suýt nữa thì tim tôi nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi!

"Tiền bối Arikawa!!!"- Tôi nhìn sang, gọi tên cái người mém nữa làm tôi lên cơn đột quỵ.

"Cậu ngủ mơ hay sao mà đứng sững ở giữa lối đi thế? Anh phải gọi hai ba lần cậu mới có phản ứng đấy!"

"Anh thông cảm, dạo này nhà em có chút chuyện nên đầu óc em không được tỉnh táo lắm."

"Thế thì cậu nên ở nhà ngủ chứ đến đây làm gì?"- Tiền bối Arikawa cười xòa, gõ lên cánh cửa đề bảng "Phòng nghiên cứu Sakuma"- "Ở đây cậu sẽ gặp phải ác mộng đấy!"

Anh ấy nói không sai. "Phòng nghiên cứu Sakuma" là chốn địa ngục trần gian của bất cứ sinh viên nào thuộc khoa xã hội, nơi báo cáo chỉ có thể được viết bằng tay và phải dài không dưới ba mươi trang. Chưa kể mỗi tuần đều phải nộp ít nhất ba bài nếu không muốn bị đánh rớt. Vào nơi này đúng thật là cơn ác mộng tồi tệ nhất trong cuộc đời sinh viên của tôi.

Cũng may, tại đây, tôi đã gặp được anh Arikawa, học trên tôi hai lớp. Anh ấy quả là một đàn anh tốt bụng. Anh đã hướng dẫn tôi nhiệt tình khi tôi chật vật xoay xở với việc chọn đề tài báo cáo, giới thiệu những nguồn tư liệu cho tôi tham khảo. Anh không quan tâm người khác nói xấu tôi, không xem tôi là lập dị hay kì quái. Trong mắt của người bình thường, anh Arikawa là người luôn tươi sáng, ấm áp tựa như ánh dương. Còn đối với kẻ mang năng lực tâm linh ở mức chấp nhận được như tôi, có thể thấy khí chất ngời ngời tỏa ra từ người anh Arikawa, mạnh mẽ và thuần khiết đến mức chẳng có lấy một con yêu quái nào đeo bám anh.

Chỉ tiếc một điều là...

"Tiền bối à, còn anh thì sao? Chẳng phải anh sẽ tốt nghiệp vào mùa xuân này ư? Anh đã chuẩn bị gì chưa đấy?"

"Ý cậu là công việc ấy à?"- Anh Arikawa bật cười. Lúc nào cũng vậy, nụ cười của anh ấy luôn mang lại cảm giác thoải mái, dễ chịu cho người đối diện- "Thú thật là anh vẫn chưa nghĩ đến đó nữa. Anh muốn đến một nơi nào đó có không khí thật trong lành, cảnh vật nên thơ, một nơi đủ sức hấp dẫn để níu chân anh lại. Cậu biết anh chẳng thể ở yên được một chỗ quá lâu mà?"

"Vâng, em biết. Thế giờ anh muốn tìm nơi để ổn định rồi à?"

Anh Arikawa nhún vai, "Có lẽ là vậy. Bằng không, bố mẹ anh sẽ bắt anh về quê để trông nom gia sản của nhà mất."

"Em chưa bao giờ nghe anh nói chuyện này cả. Đó là nơi như thế nào?"

"Một chốn hoang tàn, đổ nát. Chỉ có một ngôi làng cổ, một tòa thành bị thời gian bỏ quên, và một rừng cây đã chết."

Bình thường, anh Arikawa luôn trả lời người khác với thái độ hòa nhã, nhẹ nhàng, dù cho câu hỏi có vô ý vô tứ đến đâu. Tuy nhiên, không hiểu sao khi nhắc đến nơi mình sinh ra, anh ấy lại mang chất giọng chua chát, ngôn từ lạnh lùng  khiến tôi có chút e ngại. Có cảm giác như tôi vừa gõ nhầm cửa một căn phòng cấm kỵ vậy.

Anh Arikawa thấy tôi sững người vì bất ngờ trước lời nói của mình, liền hắng giọng chữa cháy:

"À, xin lỗi anh hơi gay gắt, nhưng, sự thật thì anh vốn không có cảm tình với nơi đó lắm."

"Vì nó quá ảm đạm, buồn tẻ sao ạ?"

"Chỉ là một phần nhỏ thôi"- Anh lảng mắt sang chỗ khác, nét mặt thoáng bối rối, nhưng khi trở lại nhìn tôi, anh đã kịp lấy lại vẻ vui tươi như lúc đầu- "Mà thôi đừng nhắc đến chuyện này nữa. Ritsu nè, ngọn gió nào đưa cậu đến đây vào một ngày Chủ nhật đẹp trời thế hả?''

"Không đẹp lắm đâu anh, trời vẫn còn lạnh lắm!"- Tôi rùng mình, kéo cái áo khoác vào sát người thêm tí nữa, hai bàn tay xoa vào nhau. Căn phòng nhỏ này cần được trang bị thêm máy sưởi, hay ít nhất cũng là một cái bàn sưởi cho những sinh viên siêng năng như chúng tôi chứ, tôi tự nhủ.

"Em muốn tìm một vài tư liệu....cho bài báo cáo ạ."

"Là đề tài gì?"

"Ừm... về nguồn gốc và ý nghĩa của những điệu nhảy dân vũ."

"Ồ, đề tài thú vị đấy!"

"Thật ra thì đó là đề tài của chị Tsukasa. Em chỉ cần biết là liệu có bất cứ điệu nhảy dân vũ nào liên quan đến khu rừng được mệnh danh là không-bao-giờ-nở-hoa không thôi."

Ngay lập tức, tôi có thể thấy mặt anh Arikawa tối sầm lại.

"Em vừa nhắc đến khu rừng mơ không-bao-giờ-nở-hoa sao?"

"Vâng, anh biết nơi đó ạ?"

"Phải, anh biết nó, biết rất rõ là đằng khác."- Anh Arikawa trả lời một cách máy móc- "Nơi đó chính là quê nhà của anh đấy."

"Trước đây rất lâu rồi, nơi ấy đã từng là kinh thành của một đất nước, một đất nước có tên là Kouka. Đó là một quốc gia nhỏ bé, có phần yếu thế hơn so với những nước láng giềng, mặc dù trong quá khứ, nó từng được xem như một cường quốc với vị trí địa lý thuận lợi, quân đội lớn mạnh cùng sự phù hộ của thánh thần. Cũng vì lẽ đó mà Kouka luôn trở thành trung tâm của những cuộc binh chiến, những âm mưu xâm lược đến từ mọi phía. Chính ở Kouka cũng liên tiếp xảy ra những mâu thuẫn trong nội bộ dẫn đến việc mất đi những vị tư tài giỏi, đến cuối cùng, ngay cả vị Hoàng đế đang tại vị cũng qua đời một cách rất đáng ngờ. Triều đình lục đục, dân chúng lầm than, đói nghèo, tệ nạn ở khắp nơi, đất đai bị các nước láng giềng chiếm đoạt. Kouka đã có lúc gần đi đến chỗ diệt vong rồi.

Thế rồi một vị cứu tinh đã xuất hiện. Ngài lên ngôi, thiết lập lại triều chính, củng cố lại quân đội, từng bước từng bước thu phục lòng dân, thống nhất cả bốn bộ tộc lớn thành một liên minh vững mạnh. Sau đó, ngài lần lượt dẫn binh đi chinh phạt, lấy lại từng tấc đất đã bị chiếm mất. Uy danh của ngài, trí tuệ của ngài, bản lĩnh của ngài, khiến cho người người nể phục, kẻ thù phải khiếp sợ. Đã từng có những tin đồn xấu, những nghi ngờ xung quanh quyền thừa kế ngai vàng của ngài, về cái chết bí ẩn của vị vua đời trước, tuy nhiên, tất cả chỉ là phỏng đoán. Ngài vẫn luôn được dân chúng chào đón, yêu mến, được cận thần hết mực trung thành. Ngay cả các vị vua của nước khác cũng phải nể phục ngài.

Ấy thế mà một con người tài giỏi như ngài lại ra đi quá sớm. Hóa ra, từ nhỏ, ngài đã mắc một căn bệnh vô phương cứu chữa, một căn bệnh được di truyền từ người mẹ cũng đã mất sớm. Ngài ra đi khi vẫn còn đang trong độ tuổi xuân xanh, khi vừa mới lập Hoàng hậu chưa được bao lâu, chẳng kịp để lại một người thừa kế. Người ta kể rằng, trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, nhà vua chỉ có mong ước duy nhất, đó là được chôn cất trong hoa viên rộng lớn của ngài, nơi mà nay chính là khu rừng hoa mơ mà cậu đã nhắc đến."

Anh Arikawa ngừng nói. Không nhìn tôi, anh lấy từ trong ba lô ra một cuốn sách và một cái bình giữ nhiệt. Rồi anh rót ra hai cái ly không biết xuất hiện từ lúc nào thứ chất lỏng màu hổ phách trong suốt. Hơi ấm bốc lên, tỏa ra một hương thơm nhẹ ôm lấy gương mặt cứng đờ của anh. Đoạn, anh đẩy một trong hai cái ly về phía tôi.

"Nào, cậu uống chút trà để bình tâm lại đã. Nãy giờ cậu vẫn theo kịp chứ?"

"Vâng"- Tôi đưa tay nhận lấy lòng tốt của anh- "Em thấy ấm và tỉnh táo hơn một chút rồi. Vậy vì sao người ta lại cho rằng đó là lời nguyền?"

"Vì vị vua ấy là con trai độc nhất, cả cha lẫn chú đều đã không còn, bản thân Ngài lại không có con nối dõi. Cả gia tộc xem như bị tuyệt diệt. Thử hỏi như thế có đáng tiếc không? Có đáng hận không?"

Tôi trộm nghĩ, nhà Ijima hình như cũng đang ở trong tình huống báo động giống vậy khi mà mấy ông bác của tôi, người từ chối thừa kế, người thì bỏ đi biệt tích. Trong số những đứa cháu, chỉ có tôi là trưởng nam duy nhất. Sẽ tệ lắm nếu tôi dám để huyết thống nhà Ijima dừng lại tại một đứa bất tài kém cỏi như tôi. Nhưng mà thôi, chuyện đó vẫn còn xa lắm mà, không nên nghĩ nhiều làm gì...

"Và vì thế mà ông ấy quyết định ám toàn bộ khu rừng, để nó cũng giống như mình ư?"

"Người ta nói như vậy. Thế nên hằng năm, cứ vào dịp giỗ của ngài, người dân ở đó lại tổ chức lễ hội nhảy múa ăn mừng, cảm tạ thần linh, bày tỏ lòng biết ơn đối với người đã mang đến hòa bình và no ấm cho họ, đồng thời xoa dịu nỗi uất ức kia. Nghe đồn rằng, các cặp đôi đang yêu nhau hay vợ chồng thì đừng nên nhảy cùng nhau vũ điệu đó, vì nó chỉ làm vị vua ấy thêm đau khổ, và ngài sẽ làm mọi cách để chia cắt họ như ngài đã phải rời xa Hoàng hậu của mình vậy."

"Nhưng không phải vua luôn có cả một Hậu cung sao? Ông ấy không có những phi tần khác à?"

Anh Arikawa thở dài như thể đang nói chuyện của chính mình.

"Không. Dù vẻ ngoài của ngài ấy vô cùng thu hút, tài năng và khí chất không gì phải bàn cãi, nhưng ngài lại nhất mực không chịu lập gia thất. Người con gái duy nhất khiến ngài phải bận tâm, người từng gần gũi, thân thiết với ngài chính là người em họ của ngài, vị công chúa - con gái của vua đời trước. Chỉ duy có nàng ngài mới đồng ý lập làm Hoàng hậu."

"Tiền bối Arikawa đáng nể thật đấy!"

"Anh làm sao?"- Anh Arikawa chớp mắt.

"Chuyện như thế mà anh cũng biết được. Đáng nể làm sao! Cho dù khi nhắc đến quê mình anh lại không mấy tha thiết lắm."

"Thẳng thắn thật đấy Ritsu!"- Anh nheo mắt nhìn tôi, tay đẩy cuốn sách sang chỗ đối diện tầm mắt tôi. Nhìn kỹ, đó là một tập giấy dày được đóng bìa ngay ngắn, nét chữ viết trên ấy đều đặn, thẳng tắp như được in ra từ máy. Tôi không cần hỏi cũng biết nó là gì- "Bài báo cáo đầu tiên của anh đấy. Điểm thì  ẹ lắm nên cậu đừng để ý. Chỉ là, anh mong trong đó có thứ mà cậu cần tìm."

Tiền bối Arikawa, anh là số một!

.

"À tiền bối này, em có một thắc mắc."

Trên đường về, chúng tôi đi chung một đoạn. Nhà của anh ấy nằm ngược hướng với nhà tôi, và không phải lúc nào cũng có dịp được gặp anh ấy như thế này, nên tôi muốn nhân cơ hội làm rõ điều mà tôi hoài nghi bấy lâu. Anh Arikawa hơi ngoảnh đầu nhìn tôi, nhướng mày như đang hỏi, "Có chuyện gì thế?"

"Có phải trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi không? Trong một vườn cây, hay khu rừng nào đó chẳng hạn?"

"Vậy à? Anh không nhớ nữa. Sao tự nhiên cậu lại hỏi như thế?"

"A...không có gì đâu. Có thể em nhầm với ai khác ấy mà. Câu vừa nãy nghe kỳ cục lắm nên anh đừng để tâm đến nhé!"

"Lắm lúc cậu hành xử khó hiểu thật đấy Ritsu!"- Anh Arikawa bật cười. Một cơn gió thoáng qua, đem tới một cơn mưa hoa. Những cánh hoa trắng pha sắc hồng bay dập dìu trong không trung.

"Chà! Đẹp chưa này! Không hiểu sao, anh luôn yêu thích những loài hoa mau nở, nhưng cũng mau tàn thế này. Vì chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nên chúng cố gắng trở nên lộng lẫy hết sức có thể. Một vẻ đẹp thật kiều diễm lại thật mong manh, khiến người khác động lòng, lại muốn giang tay ôm lấy mà che chở, bảo vệ."

Anh Arikawa vừa cảm thán vừa ngẩng đầu lên để ngắm nhìn hàng cây anh đào đang trút xuống từng đợt, từng đợt mưa hoa. Gương mặt nhìn nghiêng ấy, lại gợi lên trong tôi cảm giác quen thuộc. Không, không nhầm được đâu! Tôi đã từng gặp anh rồi. Ở đâu nhỉ? Khi ấy, trông anh vô cùng đau đớn, và mệt mỏi. Anh đã nói gì?

Chờ đợi bao nhiêu lâu, chỉ để có thể tỏa sáng trong tích tắc thôi ư?

Khoác lên mình sắc đẹp mĩ miều là thế, cớ sao không thể tồn tại mãi mãi được?

Tiếc nuối thật đấy!

Chẳng lẽ là do số phận đã định đoạt sẵn rồi sao?

Giữa bầu không khí choáng ngợp hương hoa, những lời của anh Arikawa đánh động tâm trí mơ hồ của tôi, trong đầu tôi lại vang lên câu thơ ấy...

Hoa nở để mà tàn...

.

Khi tôi về đến nhà, cảnh tượng kỳ lạ chào đón tôi ở ngay ngưỡng cửa. Ao Arashi ngồi bó gối, hai tay thu lại trước bụng như đang ôm lấy một thứ nhỏ bé nào đó. Bên cạnh ông ta, Oguro và Ojiro, vẫn giữ nguyên hình dáng yêu quái, cũng ngồi xếp chân ngay ngắn.

"Mấy người không cần chào đón tôi trang trọng  thế này đâu."

"Ai thèm chào đón cậu chứ! Ta không bao giờ hạ mình làm thế cả."

"Chúng tôi thì có, thưa chủ nhân!" –Oguro và Ojiro đồng thanh cất tiếng- "Bất kể lúc nào ngài trở về. Nhưng lần này thì khác."

"Lại chuyện gì nữa sao?"- Tôi chán nản thở dài, chẳng thèm hỏi tiếp, tôi đi thẳng một mạch ngang qua bọn họ vào nhà- "Có gì thì vào nhà đã rồi nói. Tôi lạnh lắm rồi."

"Cậu nhìn xem ta tìm được gì này."

Ao Arashi mở lòng bàn tay ra. Một chiếc hộp cỡ vừa hiện ra trước mắt tôi. Chiếc hộp trông rất giống cái hồi sáng bác Kai đã đưa, có điều màu sắc của nó cũ kĩ hơn, lớp sơn đã bong ra vài chỗ để lộ những vân gỗ xù xì bên dưới. Đây đích thị là chiếc hộp chứa thanh đoản đao bị nguyền rủa đó rồi.

"Là nó đây sao?"- Tôi hỏi lại để chắc chắn. Ao Arashi gật đầu- "Ông đã tìm thấy nó ở đâu vậy?"

"Không phải ta. Bọn chúng tìm được đấy."- Ao Arashi hất đầu về phía hai con quạ, một trắng một đen đang chực chờ để nói.

"Thưa chủ nhân, bọn tôi nghe thấy tiếng gọi. Có người chỉ cho bọn tôi đấy."- Ojiro nhanh miệng hơn đã nắm được quyền kể chuyện- "Người ấy bảo hãy đem 'nó' trả lại chỗ cũ. Ở đó người ấy có nhiệm vụ quan trọng phải thực hiện. Rồi còn nhắc đến lời hứa gì đó nữa."

Nhân lúc Ojiro dừng lại để lấy hơi, Oguro vội vã chen vào, "Nó không gây hại gì hết, còn giúp chúng tôi đuổi mấy tên yêu quái lang thang dám xâm phạm lãnh thổ nữa."

"Đó là bữa ăn của ta đấy, nguyền rủa tất cả bọn bây!"

Ao Arashi gầm lên. Tôi liếc ngang ông ta, "Tôi tưởng ông sợ không dám đến gần nó nữa cơ."

"Bởi vì nó tỏ ra thật ngoan ngoãn và nghe lời khi ta bảo sẽ giúp nó trở về chỗ cũ."

"Thế thì ông đi mà thực hiện. Xem như vấn đề đã được giải quyết xong."

"Ấy, nhưng ta không biết nó đến từ đâu. Người mang nó đến đây là Tsukasa, hay nói đúng hơn là Kai. Cậu có thể hỏi cậu ta được không?"

"Nếu tôi có thể liên lạc được với bác Kai thì mọi chuyện đã quá dễ dàng rồi. Nhưng vì ông đã nói nó nghe lời và không gây phiền phức gì nên thôi cứ để tạm nó ở đây vậy."

"Cậu đùa à? Ta sẽ chết đói mất!"- Ao Arashi lại la toáng lên.

"Ồ, xem này. Báo cáo của tiền bối Arikawa quả là xuất sắc đến từng chi tiết."- Tôi giả vờ bỏ lơ tiếng cằn nhằn của Ao Arashi, tập trung vào tập giấy để mở trước mắt, đọc lướt qua vài đoạn:

"Xem nào...Sơ đồ phả hệ hoàng tộc...Ồ hóa ra cha của vị vua trẻ ấy và tiên vương là anh em. Hoàng thân Yu-hon là người lãnh đạo tài ba, một vị tướng thiện chiến, đã xông pha qua biết bao trận mạc để biến Kouka thành một cường quốc rộng lớn. Trái với ông, Hoàng đế Il, em trai ông, lại là một người theo chủ nghĩa hòa bình, ghét vũ khí, ghét chiến tranh. Sau khi vua Il lên ngôi, hoàng thân đột nhiên qua đời vì một tai nạn. Đất nước mất đi trụ cột chống đỡ, quân đội trở nên yếu kém. Vua Il đã chủ trương đàm phán, hòa hoãn với các nước lân bang để đổi lấy bình yên cho người dân. Thế nhưng tình hình chẳng cải thiện hơn được là bao..."

"Chà, nước gì mà nghe cứ như một kẻ đang hấp hối ấy nhỉ?" – Ao Arashi chống cằm, đầu nghiêng qua một bên, cái kiểu cười nửa miệng đầy mỉa mai lại xuất hiện trên mặt ông ta- "Để ta đoán nhé, ông vua hiền lành kia là người chết tiếp theo phải không?"

"Đúng thế. Vua Il mất một cách bất ngờ, chẳng kém gì anh trai mình. Con gái độc nhất của ông ấy, công chúa Yona thì mất tích. Người kế vị hợp pháp còn lại duy chỉ có con trai Hoàng thân, chính là vị vua trẻ tuổi trong câu chuyện của anh Arikawa đây... "- Tôi gõ gõ ngón tay lên một dòng chữ- "vua Soo-won"

"Nghe có mùi mờ ám ghê."- Ao Arashi xuýt xoa.

"Tôi cũng nghĩ như vậy. Nghi ngờ lớn nhất là vua Soo-won đã giết chết vua Il, chú ruột của mình để chiếm ngôi."

"Và cũng có khả năng tương tự ở trường hợp của ông ta và anh trai mình."- Ao Arashi thản nhiên đáp lại- "Còn cô công chúa đó thì sao?"

"Cô ấy không chết. Người ta nói cô ấy là người con gái vua Soo-won yêu thương nhất, và cô ấy sau này đã trở thành Hoàng hậu của ông ta. Dù thế, dường như họ lấy nhau chỉ vì sự sắp đặt. Họ luôn giữ khoảng cách với nhau. Hoàng hậu có vẻ đã yêu một người khác. Sau khi vua Soo-won mất, cô ấy trở thành Nữ hoàng của Kouka."

"Thật vậy sao? Những chuyện như thế đã xảy ra ư?"

Một giọng nói lạ cất lên bên tai tôi. Ao Arashi nhảy chồm lên. Tuy không đến nỗi phản ứng quá thái như ông ta, nhưng tôi cũng bị dọa giật bắn mình. Tôi hít một hơi thật sâu, thêm một hơi nữa để lấy lại bình tĩnh, rồi căng mắt tìm chủ nhân của giọng nói kia. Khi tâm trí đã ổn định và trái tim cũng đã được trấn an, tôi nhận ra chất giọng ấy vào đêm hôm chị Tsukasa ở lại đây, chất giọng trong vắt, có chút ngây thơ, như của một đứa trẻ.

"Anh nói rằng cậu ấy đã làm những chuyện đó sao? Giết chết vua Il, đoạt ngai vàng? Cậu ấy đã thực sự làm vậy à?"

Dưới ánh sáng mờ ảo của vầng trăng khuyết, tôi nhìn thấy một bóng hình bé nhỏ đang ngồi vắt vẻo trên cành cây. Y phục trên người như hòa lẫn cùng bóng tối, đầu cũng được khăn đen che kín. Tôi không thể phân biệt chính xác là nam hay nữ, chỉ có thể nói rằng đó là một đứa trẻ tầm khoảng chín, mười tuổi.

"Em đang muốn nói đến vị vua trong câu chuyện này à?"

Tôi nuốt nước bọt, cố cất giọng với vẻ tự nhiên nhất. Được một linh hồn bắt chuyện không phải lúc nào cũng đáng sợ, nhưng tình huống vừa nãy khiến tôi còn hơi choáng váng.

"Phải."- Bóng đen kia lạnh lùng trả lời.

Cơn gió từ đâu thổi qua làm tôi rùng mình, da gà da vịt nổi hết cả lên. Không, tôi không phải người có thể dễ dàng ớn lạnh chỉ vì một cơn gió, mà đó là vì linh hồn kia đang nhìn thẳng vào tôi. Đôi mắt ấy sắc bén như dao, nổi bật giữa bóng tối đen kịt một màu đỏ lấp lánh như máu.

"Những chuyện vừa nãy đều được viết ở đây."- Tôi vẫy vẫy xấp giấy trong tay- "Vì là truyền thuyết được kể lại qua nhiều lớp thế hệ nên độ chính xác không cao. Chỉ dùng làm tư liệu tham khảo mà thôi."

"Nhưng rất có thể đó là sự thật. Cậu ấy có khả năng làm được những việc ấy, tôi luôn biết điều đó."

"Em biết về vua Soo-won à? Em là ai?"

"Một người đầy tớ trung thành của ngài."

Đôi mắt rực lửa từ từ khép lại, sau đó biến mất. Tôi dụi mắt, tìm kiếm bóng đen bé nhỏ ấy, nhưng có lẽ nó đã tan đi, hay hòa lẫn vào đêm tối mất rồi.

Em ấy nói không nhớ mình là ai, nhưng lại biết về hoàng đế Soo-won. Lạ thật đấy!

Còn lại một mình, tôi chầm chậm lật giở những trang còn lại của bài báo cáo một cách vô định. Trong lòng tôi ngổn ngang bao câu hỏi.

Người lạ mặt vừa xuất hiện kia, có phải là tên cận vệ đã ám sát chủ của mình không?

Nhưng nhìn kiểu gì cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà?

Thanh đao này và những truyền thuyết ở quê của anh Arikawa có mối liên hệ với nhau chăng?

Rốt cuộc mấy người này đang che giấu bí mật động trời gì vậy?

Đầu tôi nặng trĩu. Những dòng chữ dày đặc nối đuôi nhau chạy qua mắt tôi. Không gian tĩnh lặng. Sương mờ bắt đầu kéo đến. Tôi ngáp một cái rõ dài, nước mắt ứa ra làm tầm nhìn trở nên méo mó.

Và rồi, tôi lại thấy mình đứng giữa rừng cây trơ trụi lá.

Vẫn là khung cảnh ấy. Vẫn là dáng hình ấy. Lần này, tôi đã có thể cất tiếng gọi.

"Xin chào."

Người nam nhân quay lại nhìn tôi. Gương mặt người ấy thật thanh tú làm sao. Làn da trắng đến nhợt nhạt. Đôi mắt đen láy tinh anh. Mái tóc mang màu nắng lòa xòa trước trán, phần đuôi tóc được buộc thành lọn mỏng vắt ngang bên vai như một dòng suối. Người ấy bước đến gần tôi, nhẹ nhàng nở một nụ cười và hỏi:

"Xin chào. Em đi lạc à?"

Trang phục của người ấy thật kỳ lạ. Nó có màu xanh đậm, gần giống với kimono truyền thống nhưng tay áo rộng hơn, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo có trang trí những họa tiết tựa đồng tiền, trông như kiểu áo choàng của vua chúa thời xưa, kéo dài che kín gót chân.

Tôi cứ mải ngắm nhìn bộ trang phục ấy mà chẳng đáp lời. Đến khi người ấy dừng lại, chống hai tay lên đầu gối, cúi người xuống nhìn tôi, tôi mới giật mình nhận ra sự thất lễ của mình.

"A...Xin lỗi, em nghĩ mình bị lạc mất rồi."

"Anh có thể thấy được điều đó."- Người ấy lại cười với tôi. Nụ cười hiền hòa, ấm áp tựa nắng mai, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh âm u lạnh lẽo nơi đây.-"Mà làm sao em đi đến tận đây được?"

"Em đi theo những người bạn. Nhưng họ nhanh quá, thoắt cái đã biến đâu mất." – Tôi dáo dác nhìn quanh, đúng thật là mình bị bỏ lại rồi, tôi thầm nghĩ.

"Để anh dẫn em quay lại đường cũ nhé."- Người ấy đưa tay ra. Tôi chần chừ một lát, sau đó quyết định nắm lấy tay anh, khẽ đáp, "Vâng".

"Anh ơi, anh đang làm gì ở đây vậy?"

Trên đường đi, hai người cứ im lặng không nói với nhau câu nào thì thật ngột ngạt, khó chịu. Vì thế, tôi lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh giữa chúng tôi.

"Ừm...anh không biết nữa. Chờ đợi chăng?"

"Chờ đợi?"

"Phải. Anh đã từng hứa với một người, rằng khi người ấy quay về, anh sẽ đứng ở đây chờ người ấy. Nè, nhân tiện, em có biết loài cây này không?"

Người ấy dừng lại, đưa tay chỉ vào cái cây gần nhất. Tôi nhìn theo hướng ngón tay, rồi lại nhìn sang hai bên, lắc đầu.

"Em không biết. Không phải tất cả những cây ở đây đều giống nhau hết sao?"

"Đúng vậy. Tất cả bọn chúng đều là cây hoa mơ."

"Hoa mơ?- Tôi lặp lại- "Tại sao lại là cây hoa mơ?"

"Tại sao ấy à?"

Người ấy nghiêng đầu nhìn tôi, cứ như tôi vừa hỏi một câu ngốc nghếch vậy. Rồi người ấy mỉm cười. Lần này, nụ cười ấy càng dịu dàng hơn, chất chứa trong đó hết thảy những yêu thương, nâng niu, trân trọng. Cho dù nó không hướng về tôi, trái tim tôi cũng rung lên những nhịp đập bồi hồi, bởi tôi chưa từng chứng kiến một ai sở hữu thứ cảm xúc nồng nàn đến vậy.

"Người ấy, giống như một bông hoa. Một bông hoa xinh đẹp, thuần khiết, có lúc mạnh mẽ phi thường, có lúc lại mềm yếu, nhạy cảm. Anh luôn dõi mắt theo người ấy, muốn sóng vai cùng người ấy, muốn ở cạnh người ấy, trở thành chỗ dựa của người ấy.

Lần đầu tiên anh gặp người ấy là dưới tán hoa mơ này. Khi ấy, mùa hoa mơ vừa bắt đầu nở, bầu trời tràn ngập sắc trắng đến hoa cả mắt. Người ấy ngã từ trên cây xuống, rơi giữa không trung như một cánh hoa đang bay trong gió. Theo bản năng, anh dang tay ra để bắt lấy bông hoa xinh đẹp đó..."

Người ấy diễn tả lại hành động vừa nói cùng với một nụ cười ngượng, gò má thoáng nét hồng, "Đúng là suy nghĩ của trẻ con nhỉ?"

"Anh lúc đó vừa tròn sáu tuổi, theo cha đến vùng biên giới này, đến trại huấn luyện dành cho binh lính mới nhập ngũ. Người ấy cũng vừa mới lên năm. Tuy nhỏ tuổi hơn, người ấy lại nhận nhiệm vụ làm 'thầy giáo riêng' của anh. Vì cha người chính là đại tướng quân được nhà vua trọng dụng nhất. Từ binh pháp, mưu lược đến cưỡi ngựa, đánh nhau, kiếm thuật, tất cả đều là do người ấy chỉ dạy cho anh..."

Tôi không thể tưởng tượng một đứa trẻ năm tuổi làm sao có thể thành thục hết những kỹ năng đó, huống chi phải truyền đạt lại cho một đứa trẻ khác. Là trẻ con thì phải được nô đùa, chạy chơi với bạn bè đồng trang lứa chứ?

"Bọn anh đã cùng nhau trải qua những ngày tháng vô cùng vất vả. Sáng tinh mơ đã phải dậy thật sớm để tập luyện, và tập luyện, cho dù ngoài trời nắng nóng như đổ lửa hay mưa như trút nước cũng không được dừng lại. Sau đó, bọn anh còn phải học bài đến tận khuya. Thời gian ấy quả thật rất kinh khủng, nhưng anh vẫn cảm thấy rất vui.

Vì có người ấy ở đó, bên cạnh.

Bọn anh tranh thủ những lúc nghỉ ngơi vào rừng hái quả dại, leo trèo trên những ngọn cây cao, bắt đom đóm, lội suối, đào khoai, nướng cá. Thậm chí, còn lẻn ra ngoài vào ban đêm để ngắm sao rơi. Em biết không, người ấy là người đầu tiên dạy anh biết về vẻ đẹp của thế giới này, cho anh thấy rằng đất nước của mình thật tươi đẹp biết bao. Mong ước của người ấy là bảo vệ được vùng đất này, quê hương mà người ấy vô cùng yêu quý, dù có phải hiến dâng cả sinh mạng của mình.

Điều đó, thật sự rất ngốc đúng không?"

Tôi không biết nên trả lời như thế nào, nên đành giữ im lặng. Cảm giác bất an len lỏi trong lồng ngực, tôi hoàn toàn không muốn nghe tiếp câu chuyện này chút nào nữa.

"Có một lần, người ấy bảo rằng phải theo cha đi thực hiện một nhiệm vụ quan trọng nào đó. Bọn anh chia tay tại gốc cây hoa mơ này, cũng vào thời điểm này. Chuyện như thế trước đây đã từng xảy ra rồi, nhưng không hiểu sao lần đó, người ấy lại tỏ ra buồn bã, lo lắng nhiều đến như vậy. Khi người ấy quàng tay quanh cổ anh và nấc lên như đang cố không bật khóc, anh mơ hồ cảm nhận được một điềm báo chẳng lành. Để trấn an người ấy và cả chính mình, anh ngoéo tay và hứa rằng bọn anh sẽ gặp lại nhau dưới những chùm hoa mơ nở. Người ấy gật đầu mỉm cười, trên mi mắt vẫn đọng lại vài giọt nước. Anh cứ tưởng rằng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Thế nhưng..."

"Người ấy đã không quay về nữa ạ?"- Tôi e dè tiếp lời.

Bàn tay đang nắm lấy tay tôi chợt siết lại.

Không gian vốn đã tiêu điều, vắng vẻ nay lại càng trở nên trống trải, hiu quạnh hơn. Và lòng người cũng thế.

Người luôn gần kề bên ta.

Người sẻ chia cùng ta những khó khăn, những cung bậc cảm xúc, cùng ta nhìn ngắm thế giới tươi đẹp ngoài kia.

Bất kể là ngày nắng gắt hay mưa giông, dù là sáng sớm tinh sương hay đêm đen lạnh giá.

Xuân, hạ, thu, đông. Tất cả những khoảnh khắc ta trải qua đều có hình bóng của người ở đó.

Vậy mà người lại đi mất.

Ta phải làm gì đây? Với lời hứa có lẽ sẽ chẳng bao giờ hoàn thành được?

Tựa như những cây mơ không thể ra hoa, trái tim người nam nhân kia cũng trở nên khô cằn, thiếu đi sức sống. Không phải mùa xuân đã bỏ quên nơi đây, mà vì nó chẳng còn lí do gì để đến nữa, khi người duy nhất nó mong chờ mãi mãi không xuất hiện.

Cảm xúc không thể diễn tả thành lời ấy truyền sang tôi, đau nhói, đau đến mức không thở được.

"Anh luôn mong được gặp lại người ấy một lần nữa. Cho dù có phải chờ đợi qua bao nhiêu năm tháng, ước nguyện ấy mãi mãi không thay đổi."

"Anh sẵn sàng làm thế ư?"

Đánh đổi tất cả thời gian trên đời của mình, chỉ để gặp lại một người.

"Phải. Anh sẽ không bỏ cuộc đâu. Vì đó là việc duy nhất anh có thể làm cho người ấy mà."- Người nam nhân nhanh chóng đáp lời tôi bằng chất giọng chắc nịch, chẳng tốn lấy một giây suy nghĩ. Vẻ mặt của người ấy bừng sáng, ánh mắt tràn đầy kiên định. A...có lẽ người ấy đã có câu trả lời từ rất lâu rồi. Nếu không, hẳn chúng ta đã không có cơ hội gặp gỡ nhau như bây giờ.

"Kìa, nhìn xem! Chúng ta đến nơi rồi."

Người nam nhân kỳ lạ ấy buông tay tôi ra, tay kia trỏ vào một đốm sáng lập lòe ở phía trước.

"Em thấy ánh sáng đó không? Cứ đi thẳng về phía nó là sẽ về nhà được ngay. Em làm được chứ?"

Tôi gật đầu. Thấy thế, người ấy cười tỏ ý hài lòng, rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi, "Giỏi lắm. Đến đây đã là giới hạn của anh rồi, kết giới kia, anh không thể vào được. Lần sau, cẩn thận đừng đi lạc nữa nhé!"

Người ấy vẫy tay chào tôi, tôi cũng vẫy tay đáp lại. Tôi theo lời người ấy, chỉ nhìn thẳng về hướng ánh sáng mờ ảo kia mà tiến tới. Tay chân tôi mỏi nhừ, mắt cứ ríu lại vì cơn buồn ngủ. Ý thức của tôi trôi xa dần đến một nơi vô định nào đó, trước khi nó bị kéo tuột trở lại bằng một thứ âm thanh ồn ào, huyên náo.

"Chủ nhân! Chủ nhân! Dậy đi, trời sáng rồi! Dậy đi!"

"Chủ nhân, sao ngài lại nằm ngủ ở đây? Ngài sẽ bị cảm lạnh mất!"

"Oguro, Ojiro, im lặng hết đi!"

Tôi nặng nề nhấc tay lên, muốn bịt lấy mỏ của đôi quạ lắm lời này. Mắt mở ra nhưng ngay lập tức nheo lại vì ánh nắng chói lóa của mặt trời rọi thẳng xuống đầu tôi. Tôi lồm cồm bò dậy, phát hiện mình đã mặc nguyên bộ đồ ngày hôm qua để ngủ. Toàn thân tôi ê ẩm, lưng đau nhức vì nằm trên nền gỗ cứng ngắc của sàn nhà. "Mình đã ngủ gục tại đây thật sao?", tôi lẩm bẩm. Tôi nhặt cuốn báo cáo của tiền bối Arikawa đang nằm vất vưởng ở một bên. Kí ức của tôi lại chìm vào màn sương mờ mờ ảo ảo, gương mặt của người nam nhân xa lạ kia lại hiện ra rồi chồng lên gương mặt của tiền bối Arikawa.

Một vị vua tài năng nhưng mất sớm.

Một khu vườn đầy hoa mơ nhưng không bao giờ nở.

Một đôi bạn bị chia cắt, người ở lại luôn miệt mài chờ đợi người kia quay về.

Một thanh đoản đao của kẻ mang tiếng phản bội.

Những câu chuyện được lưu truyền từ đời này qua đời khác, tuy mỗi nơi một vẻ khác biệt nhưng vẫn đan cài vào nhau, như những mảnh ghép rời rạc của một bức tranh lớn, tái diễn một sự thật đầy đau buồn bị chôn giấu, bị hiểu lầm, bị bóp méo.

Liệu có thể chắp nối những mảnh ghép ấy lại được không? Và liệu khi bức tranh ấy được phơi bày một cách đầy chân thực trước mắt rồi, người ta có thể bằng lòng chấp nhận nó không?

"Oa...Sao lại đau đầu thế này? Chắc cảm lạnh mất rồi!"

Tôi ngã lăn ra sàn, đầu óc xoay vòng vòng, cảm giác sức lực đang rời bỏ cơ thể. Tôi lờ mờ thấy hai đốm lửa đỏ rực trước mắt mình, sau đó, toàn bộ màu sắc đều biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top