Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y xộc vào hàng nhà Na. Na ngồi có một mình, đang mở vụng hộp sáp cô ba quệt vào đầu ngón tay xoa lên môi, lên mặt. Bấy giờ đang là mùa rét. Gió heo may thổi. Trời hanh, thị lại hay phải ngồi bếp nên da nẻ. Năm ngoái thì thị cứ để tha hồ cho mà nẻ. Nẻ chán rồi phải khỏi. Nhưng năm nay, thị đã hay nhìn gương lắm. Thấy cái mặt nẻ không coi được, thị giấu giếm mẹ gửi người mua dùm hộp sáp để về bôi...

Nghe thấy tiếng chuông xe đạp, Na giật mình. Thị vội vàng giấu hộp sáp vào trong túi, Chính Quốc đã cười nhăn nhở...

- Chào mợ Điền!

Na đỏ mặt. Đôi mắt tít lại chỉ còn bằng hai hạt đỗ. Ấy là cô ả sướng! Quốc cười khanh khách, tiến vào sát gần thị:

- Bu đâu rồi hả mợ?

Na sợ hãi, lùi lại đằng sau để tránh. Y chực đưa tay lên má thị. Nhưng bỗng có tiếng bà đồ Cảnh:

- Cậu Điền lại trêu gì con bé Na nhà tôi thế?

Quốc vội reo lên để chữa thẹn:

- A ha! Bu đây rồi! Con hỏi bu đâu mà nhà con nhất định không chịu nói

- Cậu hỏi tôi làm gì?

- Dạ, mời bu ngồi xuống đây rồi con xin thưa chuyện. Thưa bu, con có chai rượu gửi bu biếu thầy con.

- Cảm ơn cậu Điền!

Bà đồ nắm vội lấy chai rượu đưa cho con gái bảo:

- Cất kỹ vào kia con! Cất thật kĩ vào cho tao.

Bà làm thể bởi tưởng Quốc nói đùa, tưởng chai rượu ấy là chai rượu y đem lên ông Hàn. Nhưng Quốc không đòi lại. Y xin phép vào chơi với bác Hàn một lát, và y vào tay không. Bà đồ lấy làm lạ lắm. Không lẽ y đem rượu đến đấy, chẳng cho ai, lại gửi ở hàng bà rồi đến hôm, đem về.


Chiều hôm ấy, Chính Quốc ra hơi muộn nên không vào hàng nhà bà đồ Cảnh nữa. Thấy y chực nhảy lên xe đạp, bà gọi lại...

- Tôi gửi cậu Điền chai rượu về biếu mợ Điền tôi ngoài ấy, gọi là chút quà quê. Bà cười để thưởng cho câu nói đùa có duyên của bà.

Nhưng lúc này thì Quốc đứng đắn.

- Con gửi bà biếu ông đồ giùm con thật đấy

- Cảm ơn cậu! Tôi chả dám

- Ô hay! Bà cứ tưởng con đùa. Con nói thật. Bà cứ cầm về giùm con.

- Nhưng... Tôi chả dám...

- Sao bà lại tệ với con như thế?

- Không dám ạ! Vậy mời cậu vào chơi với ông đồ nhà tôi xơi nước đã, chứ thế này thì...

- Mồng hai tết, con xin lên mừng tuổi cụ ông, cụ bà...

- Không dám ạ...

- Với lạ lễ gia tiên nữa chứ! Nói dối các cụ, các cụ rẽ duyên vợ chồng con thì chết con. Thôi bu về đi

Nói rồi y nhảy lên xe đạp và gò lưng đạp đi vù vù


Đêm hôm ấy, vợ chồng ông đồ Cảnh rò rầm bàn tán rất khuya. Không hiểu cậu phán có lòng thương con bé Na thật hay đùa bỡn vậy? Bởi nhũn nhặn nên bà đồ bảo cậu ấy đùa. Nhưng đùa thì đời nào lại cho ông đồ chai rượu? Cái cổ chai có bọc giấy vàng cẩn thận. Cái nhãn hiệu in đẹp lắm. Chắc là rượu bổ. Có rẻ cũng phải ba, bốn đồng. Ý tất người ta có định lấy con mình thì người ta mới chịu bỏ tiền mua biếu chứ! Vả lại, bây giờ những hạng thông, ký, phán láy vợ nhà quê cũng thường. Cậu phán Điền thương yêu đến con bé Na cũng chẳng phải là sự lạ.

Và ông đồ kết luận:

- Bà đồ ạ! Chẳng lôi thôi gì nữa. Tháng này bà cứ mua bát họ ở nhà bà lý Vinh về cho tôi. Mọi năm tết nhất nhà mình cũng chỉ làm qua loa cho nó có thì thôi. Nhưng năm nay mình phải gói mươi tấm bánh, bó mấy cái giò thật tốt. Kẻo nữa đến lúc người ta lên mừng tuổi thât, mình lại trơ thổ địa ra đấy à?

- Ừ, mà thật đấy! Cậu ấy hẹn đích đế mùng hai thế nào cũng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top