Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 15.6: Can Hoa Chi Lệ.

Thấm thoát thì cũng hơn một năm kể từ ngày Thanh Thanh mất tích, Tố Nguyệt nhiều lầncho người bí mật điều tra nhưng chẳng thu được kết quả gì. Từ bỏ mọi hy vọng, Tố Nguyệt vùi đầu vào binh thư và trao dồi võ nghệ. Chỉ hơn tuần trăng nữa thì Tố Nguyệt cũng chính thức lên kiệu hoa về nhà Chu gia. Nàng sẽ là tân nương tử đẹp nhất Minh Nguyệt quốc này. Và hạnh phúc sẽ trọn vẹn hơn khi đôi tim cùng hòa vào nhau.

Những tưởng mọi thứ sẽ êm xuôi nhưng nào ngờ sóng gió lại ập đến trước ngày đại hôn. Phiên quốc lại cho quân quấy phá biên giới phía tây khiến dân chúng chẳng ngày nào được yên. Có thể thấy mưu đồ của phiên quốc ngày càng lộ rõ khi binh lực của chúng chẳng hề thua kém Minh Nguyệt quốc. Và càng đáng câm phẫn hơn khi Kim phu nhân bị sát hại bởi nữ tướng phiên bang. Điều đó gây nên một nỗi oán hận không hề nhỏ trong lòng Tố Nguyệt. Gác lại hôn lễ, nàng cùng Ngọc Huy xin lệnh xuất binh thảo phạt. Tuy không muốn muội muội mình vướng bận nhưng vì biết chẳng thể nào ngăn cản nên Như Nguyệt đành gật đầu chấp thuận. Trước ngày xuất chinh, Như Nguyệt còn hạ lệnh cho Hạo Nam cùng theo giúp sức với mong muốn nhanh chóng bình định phiên bang mang lại bình yên cho dân lành.

Tây thành trong phút chốc trở thành mãnh đất khắc nghiệt của binh đao, lửa loạn. Bình yên chưa được lâu thì chiến tranh lại dấy lên, người người sống trong cảnh lầm than. Trước cảnh khổ của dân chúng, Tố Nguyệt một mặt nhanh chóng tiến quân ra tiền tuyến, mặt khác cho binh sĩ phụ giúp dân chúng di tản đến nơi an toàn. Sự nhân từ của nàng càng được muôn dân kính yêu và ngợi khen.

Trở về Tây thành, Tố Nguyệt hạ lệnh cho binh sĩ hạ trại nghỉ ngơi. Ngọc Huy và Hạo Nam thay Tố Nguyệt thao luyện binh sĩ chuẩn bị cho cuộc thư hùng sắp tới. Riêng Tố Nguyệt, nàng lặng lẽ ra thăm mộ Kim phu nhân; người đã có công dưỡng dục nàng nên vóc nên hình. Lặng nhìn ngôi mộ còn mới, Tố Nguyệt không tài nào cầm lòng được, nước mắt nàng tuôn rơi trên gương mặt thanh tú.

_ Ngươi cũng có ngày này sao?

Giọng nữ nhân vang lại từ phía sau, Tố Nguyệt vội vàng đưa tay lau đi dòng lệ rồi quay lại. Nàng như chẳng thể nào tin được vào mắt mình, người đang đứng trước mặt Tố Nguyệt lại chính là Thanh Thanh. Người mà bấy lâu nay Tố Nguyệt luôn tìm kiếm nhưng chẳng hề có kết quả. Đúng thật là Thanh Thanh bằng xương bằng thịt đang ở trước mặt Tố Nguyệt. Không giấu được sự vui mừng lẫn nghẹn ngào, nước mắt Tố Nguyệt chực trào ra.

_ Thanh Thanh, quả thực là muội. Bấy lâu nay muội ở đâu? Có biết ta lo lắng cho muội lắm không?

_ Ngươi lo lắng cho ta? Nực cười. Chẳng phải ngươi cũng cho người tìm ta để diệt cỏ tận gốc sao? Thanh Thanh mỉm cười mỉa mai

_ Thanh Thanh, không phải... Ta...

_ Im đi. Ta không tin những gì ngươi nói. Giờ ta là nữ tướng phiên quốc, giữa ta và ngươi chỉ có thù hận. Ta còn phải báo cho ngươi biết một tin. Kế mẫu của ngươi, Kim Hồ Điệp là chính tay ta giết.

_ Không thể nào... muội gạt ta. Tố Nguyệt lắc đầu, vẻ mặt biến sắc đi

_ Tin hay không tùy ngươi. Ta và ngươi chỉ có thể gặp nhau trên chiến trường. Và giữa hai ta chỉ có thể một mất một còn.

Nói rồi Thanh Thanh quay bước bỏ đi, nụ cười tà mị khiến nàng trở thành một người khác. Thanh Thanh dường như trở nên đáng sợ và hiểm độc hơn, chẳng còn là Thanh Thanh mà Tố Nguyệt từng quen biết. Trở về doanh trại, Thanh Thanh chẳng nói cho ai biết chuyện nàng gặp Thanh Thanh, càng không hé lộ việc Thanh Thanh là tướng phiên quốc sẽ cùng đối đầu với họ trong trận chiến sắp tới. Ngồi đăm chiêu bên bàn, quyển binh thư trên tay nhưng Tố Nguyệt chẳng thể nào tập trung được.

_ Tố Nguyệt, nàng định kế sách đánh giặc thế nào? Ngọc Huy bước vào trướng soái hỏi Tố Nguyệt

Chẳng một tiếng trả lời nào cả, dường như Tố Nguyệt còn chẳng biết có người hiện tại trong trướng soái của nàng. Sự im lặng ấy khiến Ngọc Huy ngạc nhiên, trước giờ Tố Nguyệt vốn rất cảnh giác, dù một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến nàng chú ý. Tuy nhiên, hôm nay... Nhưng từ ánh mắt của Tố Nguyệt, Ngọc Huy hiểu nàng không phải đang đọc binh pháp mà đang lo lắng việc gì đó.

_ Tố Nguyệt, nàng đang lo việc chiến sự sao? Ngọc Huy tiến đến ngồi cạnh Tố Nguyệt, vòng tay chàng ôm chặt nàng vào lòng

_ Ngọc Huy, chàng đến khi nào? Tố Nguyệt giật mình cất tiếng hỏi

_ Từ khi nàng đang tập trung suy nghĩ. Nàng thật quá quắtm dám bỏ lơ câu hỏi của tướng công nàng. Ngọc Huy mắng yêu

_ Ta xin lỗi. Tố Nguyệt nén tiếng thở dài trả lời

_ Ngốc quá. Nàng sắp là thê tử của ta, không cần phải xin lỗi.

Tố Nguyệt tựa người vàovai Ngọc Huy, những lúc này nàng cần có một người bên cạnh. Người có thể che chởcho nàng, cho nàng những khoảnh khắc bình yên và là người nàng nhất mực yêuthương. Mặc kệ ngày mai sẽ ra sao, mặc kệ người chĩa mũi gươm và nàng là ai, chỉcần nàng có thể sống hạnh phúc và trọn vẹn cho ngày hôm nay là đủ. Mắt khẽ mơmàng, Tố Nguyệt chìm vào giấc ngủ trong vòng tay Ngọc Huy lúc nào chẳng hay. Mộtgiấc ngủ êm đềm, tĩnh lặng như chính nàng mong ước. Một cuộc sống chẳng binhđao, loạn lạc cũng chẳng có chinh chiến triền miên.E*�|Ѐ�Y

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top