Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 22: Quận chúa đã tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âm thanh cứ thế nhỏ dần rồi dừng hẳn, không gian quay trở về sự im ắng, tĩnh mịch như ban đầu. Yên Thành thấy vậy chỉ đành cố gượng một nụ cười đầy bất lực. Không lâu sau, đột nhiên có một bóng đen đi theo anh quay về, nhìn thấy gương mặt vốn chẳng đầy đặn lại càng hốc hác, tiều tụy hơn mỗi ngày. Người đàn ông này có vẻ đã đi theo Yên Thành đã lâu, thấy cảnh tượng này khéo môi không kìm được lại nhếch lên tạo một nụ cười không rõ.

Thời gian cứ thế trôi, mặt trời lại dần dần ló dạng.Một ngày lại bắt đầu, tiếng hót lanh lảnh của những chú chim dường như tạo ra một khung cảnh yên bình, tươi mới. Tuy nhiên, phủ Nhiếp chính vương vẫn chìm trong sự nghiêm túc tới đáng sợ, Yên Thành đã thức thâu đêm phê duyệt tấu sớ. Tùng Vũ chứng kiến mọi thứ từ đầu tới cuối cũng chẳng biết phải làm gì hơn ngoài mong chờ Kỳ Anh tỉnh lại. Vậy là đã ba ngày từ ngày thích khách hành thích.

Cuộc thượng triều vẫn diễn ra bình thường, lần này Hoàng thượng lại chủ động lên tiếng:

- Vũ tướng quân, ái nữ của khanh thế nào rồi ?

- Bẩm Hoàng thượng, con gái thần vẫn chưa tỉnh.

- Mong ái nữ nhà khanh mau chóng tỉnh lại. Nhân đây, trẫm ban danh hiệu Nguyên Chiêu Quận Chúa coi như sung hỷ.

- Tạ Hoàng thượng 

Nhiều quan thần cảm thấy như mình cảm nhận sai khi thấy hình như Nhiếp chính vương hòa hoãn lại khi nghe tới chuyện Vũ tiểu thư. Cuộc thượng triều kết thúc trong sự nghi ngờ của vô số quan thần. Lần này, Yên Thành không lén lút tới phủ của Vũ tướng quân nữa mà quang minh chính đại đi cửa chính vào. Bước vào cửa phủ, không khí vẫn vậy, vẫn u ám tới lạ kỳ dù những tia nắng vẫn cứ chiếu xuống nhưng dường như không thế xua tan không khí lạnh lẽo âm u này. Khi nghe tin Nhiếp chính vương đến, các y sĩ đều cung kính đứng sẵn trước khuê phòng để nghênh tiếp Các chủ của bọn họ. Vừa bước vào khuê phòng, một mùi thuốc khó ngửi trực tiếp xộc thẳng tới. Anh không nói gì chỉ yên lặng nhíu mày một cái, những y sĩ kia vô cùng tinh ý phát hiện ra liền mồ hôi chảy ròng ròng. Yên Thành lên tiếng, tiếng nói lạnh lẽo, toát ra sự uy quyền nhất định:

- Chưa tỉnh ?

- Hồi Nhiếp chính vương, Vũ tiểu thư bị trúng độc nặng. Mấy ngày nay chúng thần đã thử vô số phương thuốc nhưng vẫn chưa có hiệu quả.

- Vậy ta giữ các ngươi làm gì trực tiếp chém hết.

 Đột nhiên giọng anh trầm xuống như âm thanh phát ra từ địa ngục. Lời vừa giứt, đám người vội vàng quỳ rạp xuống. Việc này sao lại trách họ, cướp người từ Quỷ Môn Quan cũng đâu dễ dàng. Ba ngày nay họ nào đã được chợp mắt, luôn trong trạng thái nơm nớp lo sợ bởi họ biết nều vị tiểu thư này mà ngủ mãi không tỉnh thì bọn họ nhất định sẽ đầu lìa khỏi cổ. May sao, đột nhiên có âm thanh yếu ớt nhẹ nhàng vang lên trong không gian đầy sự chết chóc.

- Đ...đừng

Nghe thấy giọng nói ấy, anh quay phắt lại, sải những bước dài tiến tới. Con những trái tim đang treo ngược cành cây của các y sĩ và dược sư thì như được hạ xuống. Mọi người đều thở hắt ra một hơi.

*CHÚ THÍCH:

- Hành thích: ám sát

- Nguyên (元): thứ nhất, dẫn đầu, đầu tiên, Chiêu (昭): ánh sáng, rực rỡ, rõ ràng 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top