Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chuyện cũ Hà Gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi trà thơm phức truyền đến mũi của Nhiếp Minh Quyết. Đúng như dự đoán, cửa lều có một dáng người nhỏ bé bước vào. Gã vừa thấy hắn đang nhìn mình, liền như thói quen kéo miệng nhỏ vẽ lên một nụ cười tươi tắn, có chút ngọt ngào lại hơi bẽn lẽn. Mạnh Dao lên tiếng, giọng nghe như một chú mèo nhỏ đáng yêu:

- Tông chủ, ta đem trà cho ngài!

Nhiếp Minh Quyết không nói gì. Mạnh Dao cũng lặng lẽ bước đến bên bàn đặt chén trà xuống. Nhiếp Minh Quyết đột ngột lướt mắt đến bàn tay gã có vài vết đỏ tấy.

Muỗi cắn?

Nhiếp Minh Quyết đến giờ mới nhìn thấy không chỉ bàn tay, phần cánh tay của gã cũng đầy những vết cắn. Tay mà đã như vậy, hai chân của gã không biết đã thành thế nào rồi nữa?

Không biết là vì vết muỗi gây ngứa hay cái nhìn của hắn khiến gã thật sự ngứa ngáy, không kiềm được gãi một cái. Lại có chút ngượng nhìn hắn:

- Tông chủ, khiến người chê cười rồi!

Nhiếp Minh Quyết cảm thấy mình cái gì cũng không nói nên lời. Tư vị trong lòng lại có chút xót xa khó hiểu. Không biết từ khi nào, Nhiếp Minh Quyết cảm thấy giữa hắn và Mạnh Dao đã hơn cái gì đó gọi là quan hệ bình thường. Vì vậy, càng không biết phải nói thế nào.

- Ta không làm phiền ngài nữa!

Mạnh Dao cười nhẹ một cái, lui xuống muốn dứt khoát đi ra. Đột nhiên có một cỗ cảm xúc nào đó khiến Nhiếp Minh Quyết không muốn để Mạnh Dao rời đi, đột ngột rời bàn giữ tay Mạnh Dao lại.

Mạnh Dao ngẩn người nhìn Nhiếp Minh Quyết. Nhiếp Minh Quyết bị cái nhìn của gã làm có chút ngượng.

- Ừm, ngươi ở lại đây đi!

Mạnh Dao giật mình rút tay ra, hắn như vậy vẫn giữ chặt khiến y không rút được.

- Tông chủ! Ta không phải là loại người như vậy! Ta đem trà dâng cho ngài không phải là như ngài nghĩ!!!

Nhìn Mạnh Dao phẫn nộ, lần đầu tiên một người lúc nào cũng lẫm liệt oai phong như Nhiếp Minh Quyết cảm thấy thật nhột, lại có chút xấu hổ. Lắp bắp nói:

- Không...không phải là ý đó! Chỉ là...ta không...không muốn ngươi...phải chịu khổ...ngoài đất lạnh...

Mạnh Dao xem ra cũng hiểu mình hiểu sai ý người ta, nhất thời ngượng ngùng không nói nên lời.

- Ta...ta...xin lỗi! Xin...lỗi...tông chủ, thật xin lỗi...

Tóm lại là sau một hồi ngượng ngùng, cả hai cũng leo lên giường bắt đầu đi ngủ.

Thật ra mà nói, Nhiếp Minh Quyết cũng chưa giải quyết hết công vụ. Nhưng Mạnh Dao thấy hắn chưa ngủ cũng không có ý đi ngủ. Vì thế, hắn mới đi ngủ mà thôi.

Kỳ thực, hình như A Dao trong lòng hắn rất quan trọng.

Hết mùa đông đó, Mạnh Dao cứ vậy mà ngủ cùng Nhiếp Minh Quyết. Nữa đêm trời lạnh, Mạnh Dao liền rúc vào lòng hắn một cách tự nhiên. Rất quen hơi ấm đó.

Cũng là, mối quan hệ này, đã thay đổi rất nhiều.

Chỉ là, nó là gì nhỉ?

~~~~~~~~~~~

Thiếu niên đang len lén đọc sách, đột ngột bị tiếng cửa mở làm giật mình. Nhìn ra, một thân ảnh to lớn đang đứng, gã đứng lên chào. Rồi ngẩn người lùi lại một góc.

Chỉ có điều là Nhiếp Minh Quyết lại gần gã. Mạnh Dao giật mình muốn lùi lại, lại phát hiện bản thân đã lùi sát vào tường mất rồi.

- Tông chủ? - Mạnh Dao ngẩng mặt đối diện nhìn Nhiếp Minh Quyết, khả ái nở một nụ cười.

- Cho ngươi túi hương đuổi muỗi!

Nhiếp Minh Quyết lấy từ trong lồng ngực ra một cái túi hương liệu nhỏ, mùi thơm khá nồng nhưng khoan khoái dễ chịu. Hắn đem túi hương bỏ vào tay Mạnh Dao, sau đó xoay người đi.

Mạnh Dao ngẩn người nhìn túi hương, cảm thấy trong ngực rất khó chịu. Như vậy là...đuổi mình sao? Ừ ha, cũng phải, mình đâu có là gì mà đòi người ta chia chỗ cho mình ngủ miết chứ.

Nghĩ như vậy, khoé mắt của gã cay đến khó chịu, nhân lúc Nhiếp Minh Quyết không để ý đến liền rời đi.

~~~~~~~~~~

Hơn nữa đêm mà Mạnh Dao không có trở về phòng, Nhiếp Minh Quyết lo lắng. Cuối cùng là chạy đi tìm.

Hắn tìm thấy Mạnh Dao đang cùng các môn sinh khác có xích mích. Hay đúng ra là Mạnh Dao đang bị các môn sinh khác bắt nạt.

Có kẻ nói lời khó nghe:

- Sao hả, Nhiếp tông chủ chán ngươi rồi sao? Tưởng cái kỹ nữ con như ngươi có nhiều trò lắm chứ? Cuối cùng thì thứ nhơ bẩn như ngươi cũng đâu thể làm nên được chuyện gì?

Mạnh Dao im lặng không nói gì. Ôm gối chăn của mình muốn đi ra ngoài. Chợt có kẻ đem y đánh một phát. Mạnh Dao cả người không kịp phản ứng bị đánh té nhào ra cửa động. Tất cả đều lọt thẳng vào mắt Nhiếp Minh Quyết. Hắn muốn đưa tay đỡ gã nhưng không kịp. Mạnh Dao cả người ngã thẳng xuống đất, tay và đầu bị đập mạnh, cả người nhất thời đau đớn không thể đứng lên được.

Nhiếp Minh Quyết khom ngươi nâng gã lên, Mạnh Dao có chút giật mình, không biết vì sao hắn ở đây. Cái gì cũng không nói ra được, kêu nhỏ:

- Tông chủ!

Nhiếp Minh Quyết nhìn đám người kia. Ánh mắt hắn sắc lạnh đến mức khiến bất kì ai nhìn thấy cũng run rẩy. Bọn họ cứ tưởng Nhiếp Minh Quyết không còn thích Mạnh Dao nữa nên mới đem gã chọc ghẹo, xem chừng là lần này thật sự đã chọc điên Nhiếp Minh Quyết rồi.

Nhiếp Minh Quyết đem một đám người đó giáo huấn một trận, trục xuất khỏi Nhiếp Gia. Thế nhưng đến lúc quay lại lại không thấy Mạnh Dao đâu. Quăng hết mọi chuyện lại cho người khác, hắn lại đi tìm gã. Lại lần nữa phát hiện gã đang ngồi tự bôi vết thương cho mình, nước mắt uất ức chảy ra, gã đáng thương đến cùng cực.

Nhiếp Minh Quyết đến gần, gã cũng nhận ra, lại vờ như không thấy, muốn đứng lên rời đi. Hắn chạy lại giữ tay gã, kéo gã ngồi xuống. Nhiếp Minh Quyết không giỏi ăn nói, cũng không biết phải nói gì. Hai người như thế im lặng cả một buổi.

Mạnh Dao xem chừng khó chịu, để Nhiếp Minh Quyết băng bó xong liền lí nhí câu cảm tạ, muốn rời đi.

Nhiếp Minh Quyết giống như cái gì cũng nói không được, đột ngột đem môi mình dán lên môi gã.

Nhiếp Minh Quyết vậy mà cưỡng hôn gã.

Mạnh Dao không bao giờ là kẻ chết nhát trên chiến trường, là một người mà ai cũng phải đánh giá cao cái bình tĩnh, lòng vững vàng của gã. Vậy mà giờ đây gã như chết đứng, hoàn toàn không phản kháng lại được với Nhiếp Minh Quyết. Mặc kệ hắn lộng hành trong khoang miệng của mình. Không biết đến bao lâu, hắn mới buông gã ra, hai má Mạnh Dạo đỏ ửng, ánh mắt còn ánh nước long lanh đẹp như dòng nước mùa thu, có thể nói là xuân sắc vô biên.

Mạnh Dao run rẩy không còn sức tựa vào lòng ngực rắn chắc của hắn. Giọng gã nhỏ như tiếng mèo:

- Vì sao?

Nhiếp Minh Quyết ôm chặt Mạnh Dao, một lúc sau mới khó khăn nói ra:

- Bởi vì, thích ngươi!

Mạnh Dao ngẩn người, sau đó chua chát cười:

- Người đừng thương hại ta! Ta không sao hết, những chuyện này ta đã quen rồi!

Nhiếp Minh Quyết lắc đầu so với trống bỏi còn muốn nhanh hơn. Hắn lắc đầu, nói:

- Ta nói, ta thích ngươi... Thật tâm thích ngươi, không phải thương hại ngươi!

Mạnh Dao run rẩy, một lúc lâu sau hỏi:

- Thật?

Nhiếp Minh Quyết sống chết gật đầu.

- Vậy vì sao ban nãy đuổi ta đi?

Mạnh Dao đưa nghi vấn của mình ra. Thế nhưng, lần này gã rõ ràng thật sự dựa vào người hắn, không có chút gì là nghi kỵ. Người hắn rất ấm, thật sự là rất ấm áp.

- Ta không có đuổi ngươi! - Nhiếp Minh Quyết lắc đầu, khó hiểu. - Ta đưa ngươi túi hương, thế nào lại thành muốn đuổi ngươi đi?

Mạnh Dao nhất thời ngơ ngẩn:

- Không phải muốn đuổi ta sao? Không phải vậy sao?

Mạnh Dao đột ngột hai má đỏ lên, thẹn đến cực điểm. Trời ạ, Nhiếp Minh Quyết mà muốn đem gã đuổi đi còn không có dùng miệng trực tiếp nói ra hay sao? Hắn làm gì biết sợ mích lòng ai?

Nhiếp Minh Quyết dù thế nào nghiêm túc, thấy tiểu gia hỏa này ngượng ngùng ngượng ngùng, nhất thời bật lên tiếng cười khúc khích.

Mạnh Dao cảm thấy mình sắp ngượng muốt tắt thở luôn rồi, cuống quít đưa tay che miệng hắn, xấu hổ lên tiếng:

- Tông chủ...người đừng cười nữa, đừng cười nữa!

Hắn đưa tay nắm chặt bàn tay gầy gò, chai sần vì luyện kiếm của người kia, đặt lên mũi hôn một cái, rồi kéo thiếu niên kia đến trước mặt, hôn sâu. Hai chân Mạnh Dao như đu lên người hắn, khiến gã đưa hai tay giữ chặt cổ hắn.

Lần này dù gì cũng là lần thứ hai, Mạnh Dao hợp tác hơn rất nhiều, đến lúc buông ra, môi gã đỏ mộng, hai má ửng hồng. Thật sự là rất tuyệt diễm.

- A Dao, thật sự, ta thật sự thích ngươi.

Nhiếp Minh Quyết ôm người kia vào lòng. Mạnh Dao thấp hơn, vì vậy hắn thuận tiện đem gã bế lên. Mạnh Dao hai má đỏ ửng lên, nhất thời không thể động đậy.

Tay Mạnh Dao vẫn còn trên cổ Nhiếp Minh Quyết, gã dựa vào lòng hắn, không còn một chút xa cách. Tiếng gã như nỉ non:

- Cảm ơn người. Thật sự, cảm ơn người. A Dao, cũng yêu người!

Nhiếp Minh Quyết run nhẹ một cái. Sau đó, hôn nhẹ lên trán gã.

- A Dao, đừng khóc. Cũng đừng thương tâm, ta hứa, chỉ cần ta còn sống, nhất định không để ai ức hiếp ngươi nữa!

Mạnh Dao gật đầu, cười. Một nụ cười tuyệt diễm, thật sự rất đẹp. Đẹp như viễn tưởng cuộc đời mà y tự vẽ nên. Cùng người, sống đến răng long đầu bạc, không sợ người khác chê cười, cũng không bị người khác ức hiếp nữa. Cùng người, sống một đời hạnh phúc.

~~~~~~~~~~

Kim Quang Dao rủ mắt nhìn chén trà nóng trong tay, lại liếc qua nhìn trời đông lạnh buốt. Hoa tuyết rơi đầy trên mặt đất, mặt đất trắng xoá khiến người ta cảm thấy thật thê lương.

Nhiếp Hoài Tang vẫn còn đang đau đầu tính toán, thật sự là vẫn chưa tính ra. Kim Quang Dao có chút buồn cười lại gần, chỉ điểm một chút. Nhiếp Hoài Tang gật lia lịa, một chút phong thái của Nhiếp Minh Quyết cũng không có được. Gã cười, nhưng tâm lại đau, đau đến khó chịu.

Hắn là đệ đệ ngươi, sao lại so với ngươi như vậy khác biệt. Mặc dù chuyện ngươi hù đánh gãy chân hắn là thường xuyên, thế nhưng ngươi vẫn thật sự rất yêu thương đứa em này.

Thế nhưng, ta không phải cũng gọi ngươi hai tiếng đại ca sao? Vì sao ngươi lại như vậy tàn nhẫn với ta. Huống chi, ngươi cũng từng nói yêu ta?

Ta thay ngươi yêu thương Hoài Tang, thế nhưng ai sẽ thay ngươi yêu thương ta?

Ngươi biết không? Ngươi từng nói ta và người khác không khác biệt. Kỳ thực, khác biệt ấy quá rõ ràng. Ngay cả yêu thương một người, muốn ở bên một người, ta cũng không có tư cách. Ta là bùn nhơ, ngươi là đại bàng cao quý, đúng là, không xứng thật...

Kim Quang Dao bước ra ngoài sân. Tuyết lạnh khiến gã cả người run lên. Gã cũng không để tâm. Gã chú tâm nhìn nơi xa kia.

Gã nhớ, nhớ từng tiếng A Dao của người kia. Nhớ từng nụ cười của người kia. Nhớ từng ấm áp người kia mang lại. Nhớ đến đau lòng.

Nhiếp Hoài Tang cần theo áo khoác chạy ra, khoác lên người Kim Quang Dao.

- Tam ca, mau vào trong nào!

Kim Quang Dao gật đầu. Rồi không biết nghĩ gì, gã hỏi:

- Nếu như...ngươi biết kẻ nào hại chết đại ca ngươi, ngươi sẽ như thế nào?

Cả người Nhiếp Hoài Tang đông cứng lại. Hắn gượng cười:

- Chuyện của Đại ca, ta không trách huynh, huynh đừng nghĩ nữa!

Kim Quang Dao lắc đầu.

- Ngươi biết không, ta từng hứa, nhất định sẽ không để bất kì ai tổn thương đến hắn. Bất kì ai thương tổn hắn, ta đều sẽ khiến cho kẻ đó sống không bằng chết, sống nhất định là không tốt!

- Tam Ca, đừng nghĩ nữa!

Kim Quang Dao ngẩn người nhìn bên ngoài.

Người không biết, ta đã từng thế nào uất hận. Người không biết, ta đã thề nhất định sẽ khiến bất kỳ ai làm thương tổn ta phải sống không yên ổn.

Cũng đã tùng thề sẽ không bao giờ để ai thương tổn ngươi...

Vì sao, tất cả lại như vậy vừa vặn là người?

Vì sao, đến cuối cùng người lại là kẻ sỉ nhục ta?

Ngươi hận ta không? Ta nghĩ người cũng không cần hận nữa. Bởi vì, kẻ hại người, đời này kiếp này, vĩnh viễn không an ổn.

Đại ca, ta thật sự sống không tốt chút nào hết, thật sự không tốt chút nào...

Người có vui vẻ không?

Vì sao chứ? Vì sao người chưa từng đặt ta vào nơi quan trọng nhất của người? Vì sao chỉ có ta mới phải chịu nhục nhã. Vì sao người chưa một lần nghĩ cho ta?

Đại ca, ta mệt quá... Mệt quá...

Ta ước gì có người ôm ta vào lòng. Thế nhưng đến cuối cùng, ta hiểu rõ, sẽ chẳng còn ai bên cạnh ta.

Khoảnh khắc cuối đời của gã, cảm nhận được từng ngón tay của kia đụng lên cổ mình mà ra sức. Kim Quang Dao đau đến nhoà lệ. Thế nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, trước mắt gã không còn cái gì là uất hận, gã chỉ nhìn thấy người kia cười, cười rất đẹp.

Một nụ cười khiến gã đời này khổ sở.

Một chuyện cũ khiến gã mãi mãi trầm luân.

Tay gã buông thõng. Kết thúc một kiếp người. Một kiếp người mãi mãi không yên ổn.

Đoản Văn Hoàn
25/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top