Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Mẫu đơn bên song cửa tàn xuống, héo rũ, nhìn đến thê lương.

Kim Quang Dao lấy kéo, cắt nhẹ nó một cái, lại như không nỡ bỏ đi, đặt lại bên bồn cây.

Sắc trời chuyển đen, đem theo hơi ẩm ướt, gió vù vù thổi, như tiếng dã thú gầm rú...

Y khẽ nheo mắt, nhìn bầu trời sáng chói, ầm ầm hai tiếng.

Mẫu đơn bên hiên ngã rạp xuống, thế nhưng, sẽ không gãy.

Nhưng y lại không biết, đến tột cùng, mình có gãy hay không.

Bởi vì, y vốn không phải là loài mẫu đơn thanh cao ấy. Kim Tinh Tuyết Lãng, nghe đến này cũng thật cao vời...

___

Giống như đoán trước, vận mệnh của một kẻ đê hèn và tàn ác, đốn mạt đến hôi hám.

Kim Quang Dao nheo đôi mắt đẹp, đôi mắt ấy vẫn trong veo như vậy, thế nhưng...đời người lại chẳng thể sạch sẽ đến thế.

Máu liền một vũng, y cũng không nghe thấy gì nữa, cảm thấy hai tai cũng ù ù...Không muốn thấy gì nữa, cũng không muốn nghe nữa...Những lời thoá mạ, những câu lăng nhục, nghe cả đời...còn chưa đủ sao?

Trong lòng như vậy, mà lại chẳng uất nghẹn đến thế...Bởi, y mệt quá rồi.

Y vốn không phải mẫu đơn...

...Lại...cũng chẳng phải là đóa sen thanh cao hơn người...

Y...Rốt cục...là thứ gì chứ...

Y không biết, không phải không ai nói cho y biết, thế nhưng y thà tin rằng không phải...

Trời cao có mắt, đúng người đúng tội, kẻ đáng chết đều phải chết đi, không phải sao?

Luật trời ở đâu...đến xủ lý y đi. Ha...Cũng tốt...Y thật sự quá mệt rồi...quá mệt mỏi...Nếu biết trước vận mệnh sớm muộn gì cũng bị thiêu cháy, cũng bị đánh đến vỡ tan nát, phải bị trải qua thiên dao vạn quả thế này, thà rằng là cái gì cũng không làm...

Kẻ vốn không nên sống, tại sao lại cứ phải vùng vẫy để sống? Rốt cục thì sẽ được gì chứ?

Có người từng nói, người không vì mình, trời tru đất diệt...

Y còn làm sai sao?

Ừ thì sai...Sai thật là sai...

Đã tàn nhẫn tuyệt tình, lại chẳng tuyệt tình cho trót...Kẻ xấu mà muốn được người khác thương hại...Chết...cũng là thật đáng...

Diệt họa phải diệt tận gốc...không ai lại không biết đạo lý này...

Thế nhưng Kim Quang Dao lại năm lần bảy lượt bơ đi điều đó.

Kim Lăng còn sống...thì đằng nào chẳng có một ngày y bị đạp xuống vì nó? Một đứa trẻ từ trên xuống dưới thân thế không thua kém ai, lại có Giang Trừng chống lưng cho nó...Y lại không có con nối dõi tông đường...

Thế nhưng...y lại không nỡ...

Cứ cho là y lưu luyến sự tín nhiệm đó, sự tôn trọng đó, tình yêu thương đó...Y cũng không biết, thế nhưng bao nhiêu đêm đen trằn trọc nghĩ ngợi...y không xuống tay được...

Tha cho nó một mạng đi thôi...Y thật lòng...thật lòng không muốn ra tay...Y sợ...sợ bản thân sẽ hối hận.

Tha cho Tư Tư một mạng...Nghĩ đến ngày xưa người ta vì mình mà lo lắng...Y không muốn...không muốn làm người mẹ đã khuất kia của y đau lòng.

Tha cho Tần Tố...chẳng phải nàng chết đi là hết chuyện hay sao...Thế nhưng y càng không nỡ...Hại nàng mất con, nàng còn là thân muội ruột thịt...Những thứ đó chẳng khác nào từng ngày từng ngày cấu xé tâm can của Kim Quang Dao...Y cái gì cũng không nỡ làm...không nỡ hại con người đã quá khổ ải đó...Y đau lòng người ta như vậy...thế nhưng đến cuối cùng cũng chẳng ai vì y mà đau thương...

Nhiếp Hoài Tang y cũng không nỡ hại. Đứa nhỏ này cái gì cũng không biết, một tiếng hai tiếng đều là tam ca tam ca...Nào ngờ bản thân mình không nỡ, lại bị đứa nhỏ này đưa vào tròng...

Từng chút từng chút một, sự yếu đuối của y...cuối cùng đẩy y đến đáy vực sâu...Cái kết cục thê thảm đó...ai cũng nhìn thấy...

Rèm mi dài che nữa ánh mắt, chết thì chết...nhiều chuyện như vậy...cũng đã mệt như vậy...Kim Quang Dao chưa từng muốn chết...lại trong phút chốc...cả trong lòng trong ngực đều đắng...Giành giật đến người sống ta chết, đến cuối cùng cái bia đá cho tử tế cũng không có được...Cũng là đáng...

Người người cười nhạo khinh bỉ ta thân thế nhơ nhớp, ta trước đây đều không nghe...lại không ngờ bản thân quả thật...thối nát từ trong tâm...

Ánh mắt rũ nước...cũng không gạt đi...chỉ cảm thấy lạnh đến đau...Ánh mắt trong veo như mặt hồ, đáy mắt lại lạnh như ánh trăng...Không còn hi vọng, cũng không còn chân tâm...cứ như vậy...chết đi...thật sự không quá cam tâm...thế nhưng cũng...cứ vậy đi thôi...

Phải chi lúc đó...bị một đao bổ chết...tránh cho phải sống ngắc ngoải nhiều năm như vậy...quả thật quá khổ sở...quá khổ sở...

Kim Quang Dao bước đến bên quan tài đá, đôi mắt tuyệt vọng, cánh tay đứt rời đau đến tê tái...

Tiếng thì thầm vang lên trong đêm tối:

"Đời này...đệ chỉ nợ huynh mà thôi..."

Bàn tay rắn như thiết bóp chặt cổ y, dáng người mảnh khảnh yếu ớt...sinh mạng bé nhỏ ấy...cứ như vậy trôi tuột đi...

"Năm đó...đệ thật lòng yêu huynh...Nếu có kiếp sau...nguyện làm trâu làm ngựa...trả lại ân tình của huynh..."

Năm đó người đạp ta từ Kim Lân Đài rơi xuống...đau đến thấu xương...Ta hận người...muốn cùng người ân đoạn nghĩa tuyệt...Thế nhưng đều là ta sai rồi...năm đó...là ta sai rồi...Người chết ta sống...nhiều năm như vậy...thật sự làm ta quá mệt mỏi...cũng quá khổ sở...

Có lẽ...ta cũng sẽ chẳng có kiếp sau...

Sấm chớp đánh xuống, trời đất sáng choang nghiêng ngã...Mù mịt trong cơ man là nước, ánh trăng trên trời sớm đã bị mây đen che tạnh...Máu tươi đỏ thẩm lênh láng chảy dài...

______
Viết chương 1 không biết có chương 2 hay không...Lâu lắm tui mới đào hố truyện dài, đừng hỏi tui là lấp hay không lấp...tui cũng không biết đâu...Lỡ tui mà không lấp thì mọi người coi như ở trên là hết he...Đừng trông mong gì cái con đang trong thời gian thi cử như tui...Tui hông biết, tui hông biết, tui hổng biết gì đâu à nghen. Tui còn đang chết chìm trong Lý Hoá Sinh đây nè...Ngày mai lớp khác lên trường để sinh hoạt, tui vừa vô trường đã phải đi sửa bài tập.🤦‍♀️ Ban A thật quá khổ!😭 Đã ban A mà GV văn và GV anh đều là tổ trưởng bộ môn thì mấy cô biết rồi đó...

Hông lảm nhảm nữa, chúc mọi người tuần mới vui vẻ he. Ai chưa phải đi học thì chúc mừng, bạn nào phải đi học giống tui thì cố găng lên, hihi😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top