Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17: Phiên ngoại- Châu Ngọc Vẫn Còn (4)

Vân Thâm Bất Tri Xứ một đêm đèn đuốc sáng trưng.

Lúc Nhiếp Minh Quyết biết được tin tức đã gần đến đêm khuya, Vân Thâm Bất Tri Xứ vì hắn mà ngoại lệ mở cấm chế ngọc lệnh, môn sinh và đệ tử vẫn làm việc và nghỉ ngơi như thường, chỉ còn mấy người nặng nề trong Nhã Thất.

Kim Quang Dao rất sợ Nhiếp Minh Quyết, nhưng đang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ hắn cũng biết Nhiếp Minh Quyết sẽ không động thủ hoặc phát giận, vì vậy lúc Xích Phong Tôn mặt lãnh nghiêm hỏi "Rốt cục sao lại thế này?", hắn cúi đầu nói "Trạch Vu Quân.... Xuống núi dẫn theo A Hân đi ra ngoài chơi."

Nhiếp Minh Quyết nhướng mày, thốt ra "Đi chỗ nào?"

"Thải Y trấn." Kim Quang Dao vẫn không dám ngẩng đầu, Nhiếp Minh Quyết hiển nhiên không biết được chuyện gì đang xảy ra. "Hi Thần đi Thải Y trấn.... Cũng không có gì, dù sao cũng là địa bàn Cô Tô Lam thị, chơi đủ rồi y tự nhiên về nhà."

"Thải Y trấn không phải nơi xa, Hi Thần lưu luyến mấy ngày cũng không sao." Lam Khải Nhân chậm rãi nói, rồi lập tức nghiêm túc lên "Nhưng Hi Thần những ngày gần đây vết thương cũ có dấu hiệu tái phát, ngươi có biết Hi Thần lúc trước bị thương nghiêm trọng bao nhiêu! Hi Thần còn có thai, ngươi để cho Hi Thần một mình mang theo một đứa nhỏ sắp bốn tuổi đi ra ngoài, Thải Y trấn nơi nơi là sông, lễ Thượng Tị người nhiều, chen chúc té ngã cũng không phải là đùa giỡn."

Nhiếp Minh Quyết trầm mặc một lát, dường như nhớ tới cái gì liền hỏi "Nếu gần đây Hi Thần vết thương cũ tái phát, như thế nào muốn xuống núi? Cuối cùng y muốn làm cái gì, săn đêm?"

Nhã Thất nhất thời thanh tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Nhiếp Hoài Tang, Lam Khải Nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn người sau một cái "Ta ở Lan Thất giảng Nguyệt Lệnh, nhắc tới hoa Ngô Đồng, Tiểu A Hân muốn đi xem hoa Ngô Đồng, ta nhiều lần nói cho đứa nhỏ không có cha mẹ cùng đi tuyệt đối không cho phép xuống núi một mình.... "Hắn dừng một chút "Có lẽ A Hân không đợi được ngươi nên tìm Hi Thần."

Nhiếp Minh Quyết thở dài "Thúc phụ, trước mắt đã qua giờ hợi, có lẽ Hi Thần cùng A Hân ở Thải Y trấn cũng đã tìm khách điếm để ở, như vậy đi, sáng sớm ngày mai ta mang môn sinh Lam thị đến Thải Y trấn dẫn bọn họ trở về."

Lam Khải Nhân nâng lên một bàn tay "Dẫn về thật ra cũng không vội, có lẽ Hi Thần là ngột ngạt lâu, nếu bọn họ bình yên vô sự, ngươi liền dẫn về Bất Tịnh Thế ở mấy ngày không hẳn là không thể, chính là, cần phải cam đoan an toàn."

Lại nói Lam Hân sau khi bị tách khỏi mẫu thân, liền theo đường sông đến bến phà. Nhưng sắc trời đã tối muộn, đường sông đan xen, nhóc cũng bắt đầu không phân được phương hướng, càng không rõ hồ Bích Linh nhóc cùng Lam Hoán đi dạo chơi ở đâu. Lúc này người đến càng ít, đèn cũng càng ngày càng tối, nỗi sợ hãi không thể nói rõ từ đáy lòng tràn ngập lên. Càng sợ hãi nhóc càng đi đến những chỗ nhiều người, ngẫu nhiên gặp được mấy bóng dáng áo dài màu xanh ngọc mỏng, thanh tú nhóc đều đuổi theo một đoạn, đợi người nọ quay đầu, mới ngơ ngác phát giác mình nhận sai người.

"Hu hu hu... Mẫu thân...." Lam Hân vừa mệt vừa buồn ngủ, cuối cùng ngồi ở góc tường khóc lên, trên quần áo màu xanh mỏng dính đầy vết bẩn, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đã bị bôi quệt giống như con mèo hoa lớn. Nếu là ban ngày, chỉ bằng việc nhìn khuôn mặt của nhóc quá giống mẫu thân Lam Hoán, chỉ cần nhóc nói đi lạc, Thải Y trấn nhất định có người xung phong nhận việc đưa nhóc quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ, bên mẫu thân cũng sẽ có người thông báo. Nhưng lúc này đèn dầu lờ mờ, ánh sáng nửa vầng trăng cũng không thấy rõ một chút nào. Nhóc khóc rất lâu, mới có một ông cụ chống gậy hỏi "Bé con khóc đến thương tâm như vậy, không tìm được nhà?"

Lam Hân đứt quãng dừng lại, hít mũi nói "Con lạc mất mẫu thân..."

Ông cụ ngừng một chút "Bị lạc mẫu thân? Mẫu thân con làm cái gì?"

Lam Hân lắc lắc đầu "Không biết, mẫu thân mua dụ miêu cho con, thiệt nhiều người đến, liền... Bị lạc."

"Vậy con nhớ rõ nhà con ở đâu không? Đi như thế nào?" Ông cụ hỏi "Gia gia đưa con về nhà, phụ thân con là ai?"

Thải Y trấn dù hơn ngàn người, nhưng cũng là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, Lam Hân vừa nghe hỏi nhà ở đâu, vừa định trả lời Vân Thâm Bất Tri Xứ, lại nghe ông cụ hỏi phụ thân nhóc là ai, vì thế lớn tiếng trả lời "Mẫu thân con bảo con gọi phụ thân con là... Nhiếp gia chủ!"

Ông cụ lập tức mông muội, họ Nhiếp, gia chủ... Vỗ ót "Nha, ta đã biết, bé con đi theo ta!"

Lam Hân sửng sốt, nhóc dĩ nhiên không biết tên tiên phủ Thanh Hà Nhiếp thị, nhưng tốt xấu vẫn biết Vân Thâm Bất Tri Xứ, cũng biết chính mình thuộc về mẫu tộc, đành phải nhắm mắt theo đuôi ông cụ. Đi qua vài đường sông, ông cụ chỉ vào lá cờ tung bay trong bóng đêm "Này, tiệm cầm đồ Nhiếp Kí!"

Lam Hân trợn mắt há hốc mồm, ông cụ cũng không cho nhóc cơ hội liền kéo nhóc đến tiệm cầm đồ, gõ cửa "ầm ầm", lớn tiếng nói "Nhiếp gia chủ, mở cửa!"

Tiệm cầm đồ bất cứ lúc nào cũng buôn bán, không bao lâu liền "két" một tiếng mở cửa. Một nam tử trẻ tuổi vóc dáng cao ngáp một cái "Ông cụ, đem cầm đồ vật gì a? Nhiếp gia chủ không ở, tìm ta được rồi."

Người trẻ tuổi có hai đường mày kiếm, nhìn không giống người buôn bán, ngược lại là giống quân nhân. Lam Hân nghe thấy âm thanh này rất quen thuộc, đến gần vài bước nhìn, hô to một tiếng "Triệu Lâm thúc thúc!"

Triệu Lâm hoảng sợ, tập trung nhìn vào, lập tức đi nhanh về phía trước một tay ôm lấy Lam Hân, râu ngắn cọ cọ lên mặt nhóc "Cục cưng A Hân! Con làm sao ở đây? Trạch Vu Quân dẫn con xuống núi, người đâu?"

Lam Hân quay đầu nhìn thoáng qua ông cụ "Gia gia mang con tới, con cùng mẫu thân.... Bị lạc, con cũng không biết mẫu thân đi đâu...." Âm thanh càng lúc càng nhỏ. Triệu Lâm vội vàng buông Lam Hân, cung kính hành lễ nói "Triệu Lâm đa tạ lão đã đưa cháu tới đây."

Ông cụ không để y xua xua tay "Đều là người trong thôn, không cần cảm tạ không cần cảm tạ." Lại tha thiết nói "Nhưng nhìn tốt lắm, hôm nay lễ Thượng Tị, nhiều người."

Triệu Lâm tạ ơn qua, ông cụ cũng đi rồi, mới ngồi xổm xuống "A Hân, con cùng mẫu thân lạc nhau ở nơi nào?"

Lam Hân nghĩ nghĩ, lắc đầu "Mẫu thân mua quế hoa đường dụ miêu cho con, sau đó mẫu thân đi mua đường cao cho phụ thân, liền... Liền..."

Quế hoa đường dụ miêu, đường cao, Triệu Lâm sờ sờ cầm "Hẻm nhỏ nước ngọt?". Lam Hân lần đầu tiên xuống núi, nào biết cái gì là hẻm khẩu, chỉ thấp đầu lắc đầu.

"Linh Tử tỷ tỷ ở bên trong, đi tìm Linh Tử tỷ tỷ ngủ trước đi, Triệu thúc thúc đi tìm mẫu thân con." Triệu Lâm có chút bất an, Lam Hoán từ trước đến nay rất yêu thương đứa nhỏ, nhất là đứa con cả Lam Hân, chỉ sợ lúc này muốn điên rồi.....

Lam Hoán quả thực muốn điên rồi.

Từ bến phà Thải Y trấn đến miếu Hoa Thần lễ bái, y mỗi một tấc đều bay qua một lần, ngay cả góc âm u đầu đường cuối ngõ cũng không bỏ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng màu xanh nhạt nhỏ bé.

Lam Hoán là người cẩn thận, cho dù là quần áo bình thường cũng sẽ thêu đầy phù chú mờ trên quần áo đứa nhỏ, y cũng không lo lắng Lam Hân sẽ gặp tai họa gì, huống hồ canh giờ Lam Hân sinh ra là bách độc bất xâm, nhưng y vẫn sợ gặp phải cái gì ngoài ý muốn.

Linh lực ngưng tụ thành đóm lửa đã tới tới lui lui mấy lần, Lam Hân chính là không ở gần đây.

Lúc này đã qua giờ tý, đêm đã khuya.

Đường sông ở Thải Y trấn ngang dọc chằng chịt, rơi xuống nước cũng không có tiếng động, nếu là rơi xuống nước buổi tối ngư dân sẽ không phát hiện. Người ngoài Thải Y trấn cực ít, mặc dù có người ngoài, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn kia cùng Lam Hoán gần như độc nhất vô nhị, liếc mắt một cái ai dám bắt cóc đại công tử Cô Tô Lam thị?

Lam Hoán cực kì mệt mỏi đi đến bến phà, ngồi trên bậc thềm đá xanh, vách tường cùng bậc thang râm mát dần dần tản khắp nơi, bụng hơi hơi chuyển động, y hít một hơi thật sâu, lòng bàn tay phủ lên bụng.

"Mẫu thân có phải rất ngốc không.... Đánh mất ca ca." Y nhẹ giọng nói, cúi đầu nhẹ nhàng xoa bụng nhô ra, chịu đựng bụng ẩn ẩn đau đớn, từng giọt nước mắt rơi xuống, rơi vào trên mu bàn tay, rồi sau đó chảy xuống trong hồ nước đêm đen.

A Hân, A Hân.

Lam Hoán ôm bả vai, cuối cùng thấp giọng khóc lên, ban đêm mọi âm thanh yên ắng, trừ bỏ tiếng khóc ẩn ẩn của y lại không nghe thấy tiếng khác, ngực khó chịu đến lợi hại, giống như chắn một đống bông, bụng đau rõ ràng hơn rất nhiều. Y xoa xoa bụng, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo đến lợi hại, không biết là gió đêm mùa xuân tháng ba se lạnh, vẫn là chính mình.

Y sờ sờ cái trán của mình, có chút nóng. Nhớ tới thân thể lại cảm thấy thắt lưng bụng trầm thật sự. Ngừng một lát y sờ lên mạch đập của mình, nhắm mắt lại, linh lực giống như dòng suối, cuồn cuộn không ngừng bao lấy bụng. Linh lực ở bốn phía dựng lên, theo thiền định mà tỉ mỉ thăm dò tiến vào trong mỗi một cái khe hở nhỏ hẹp.

Không có, vẫn là không có.

Lam Hoán từ trong thiền định tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa, trước mắt tối sầm, ngã trên bậc thềm đá xanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top