Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

18: Phiên ngoại- Châu Ngọc Vẫn Còn (5)

Lúc sáng sớm từng ánh sáng ban mai chiếu xuống bến phà Thải Y trấn, kèm theo tiếng nước, bài ca củ ấu mênh mang mà vang lên. Thải Y trấn nhiều nước, nữ tử Giang Nam hái sen thường dựa vào thuyền mà ca hát, đánh nhịp đầu, nhất xướng tam thán*, nhiều giọng hát như nước trong gợn sóng cất lên tiếng hát kim phong ngọc lộ* hà thán thanh thả thiển*, kinh phá gió lạnh đêm qua se lạnh.

*Nhất xướng tam thán: một người hát ba người cùng hòa nhịp, hoặc chỉ âm nhạc, văn thơ hay.

*Kim phong ngọc lộ: chỉ cảnh vật mùa thu.

*Hà thán thanh thả thiển: Ngân Hà xanh và nông.

Mười ba tháng ba, lễ Bách Hoa.

Lan Lăng Kim thị vật hậu học* kì diệu, ngày mười ba tháng ba hằng năm đúng giờ Thìn, gió xuân tới, hoa đào và mẫu đơn theo thứ tự từ từ nở hoa, mà trước giờ Thìn một khắc cũng không có dấu hiệu gì, đúng là một năm chỉ đợi quân mà nở hoa.

*Vật hậu học: quan sát nghiên cứu về thiên nhiên.

Lúc cửa hàng đường thủy mở cửa, liền thoáng nhìn thấy bến phà có một bóng dáng xanh ngọc nhạt, Tiểu Trương nhìn cảm thấy rất quen thuộc. Gọi vợ mình thu dọn còn chính mình tiến lên, vỗ nhẹ nhẹ lên bả vai người nọ "Vị công tử này, mau tỉnh, bến phà nhiều nước, trên mặt đất rất lạnh."

Người trên mặt đất vẫn không nhúc nhích. Tiểu Trương có chút lo lắng, nhẹ nhàng đỡ một bên vai người nọ xoay lại, dưới tóc đen lộ ra khuôn mặt thanh tú, nhưng lúc này không hề có màu máu, ngay cả màu môi đều trắng vài phần, hô hấp khi loạn khi yếu. Tiểu Trương trong lòng giật mình, vội vàng dùng sức bế người lên, hướng vợ mình hô to "Hẻm cũ gọi Lưu đại phu!" Liền vọt tới quán trọ đối diện bến phà, một cước đá văng cửa.

Quán trọ là cứ điểm của Vân Thâm Bất Tri Xứ, giờ mẹo làm việc, giờ tỵ nghỉ. Chưởng quầy mới vừa quét tước sàn nhà xong, Tiểu Trương liền ôm người vào, hô "Lam chưởng quầy, tông chủ nhà ngươi ở bến phà hôn mê, mau báo tin cho Vân Thâm Bất Tri Xứ! Ta kêu vợ ta gọi đại phu, an trí chỗ nào?"

Lam Tu Bình hoảng sợ, thấy Tiểu Trương mặt đầy mồ hôi, một tay nhận người trực tiếp ôm lên lầu hai. Gió đêm không nóng, Lam Hoán vẫn là ướt đẫm xuân sam, không rõ là hơi nước ở bến phà hay là sương đêm làm ướt. Vừa mới đặt trên giường, Lam Tu Bình đã nâng tay y lên, ấn lên mạch.

"Sao lại thế này?" Lam Tu Bình nhíu mày, đầu ngón tay vận chuyển linh lực theo mạch đập của Lam Hoán đưa vào trong thân thể, hồi lâu mới sờ sờ cái trán của y "Đây là ngất xỉu đã bao lâu?"

"Không biết." Ông chủ Tiểu Trương lắc đầu "Sáng sớm chỉ thấy y nằm ở bến phà, thân thể y cũng không giống với bình thường, sợ y gặp chuyện không may, vội vàng đưa lại đây. Trạch Vu Quân thế nào? Đứa nhỏ không có việc gì đi?"

Lam Tu Bình lắc đầu "Thật ra trong bụng không có việc gì, có chuyện chính là y. Vết thương cũ tái phát, e rằng ban đêm cảm lạnh, có chút phát sốt. Như vậy đi, ta thông báo với Vân Thâm Bất Tri Xứ lại đây đón người."

Tiểu Trương gật gật đầu vừa di chuyển thân thể, bỗng nhiên nhớ tới cái gì "Không đúng, Lam Hân đâu?"

Hắn vừa hỏi thì có chuyện, Lam Tu Bình cả kinh nói "Lam Hân? Con của y sao? Bé nam ba bốn tuổi?" Thấy Tiểu Trương gật đầu, Lam Tu Bình liền cầm tay Lam Hoán lên, lại truyền chút linh lực, vỗ nhẹ vai y "Trạch Vu Quân, Trạch Vu Quân, tỉnh tỉnh!"

Có lẽ là quá mệt mỏi, Lam Hoán ngâm nhẹ một tiếng tỉnh lại, hình như là rất khó chịu, hơi hơi nghiêng người cuộn tròn hai chân, nâng tay đè ngực lại.

Đợi đến khi y chậm rãi hô hấp lại, Lam Tu Bình mới hỏi "Tông chủ, ngươi mang đại công tử ra ngoài sao?"

Hắn nhắc tới việc này, hô hấp Lam Hoán càng dồn dập, Lam Tu Bình thấy y có chút thở gấp, vội vàng lấy ở trong phòng ra một miếng nhân sâm cho y ngậm. Một lát, Lam Hoán thấp giọng nói "A Hân, A Hân theo ta... Bị lạc..."

Nước mắt không dừng được mà rơi xuống, Lam Tu Bình đành phải vỗ vỗ sau lưng y thuận khí, mềm giọng an ủi nói "Ta thông báo Vân Thâm Bất Tri Xứ, rất nhanh sẽ có người tới đây, A Hân chỉ cần còn ở Thải Y trấn sẽ không có việc gì. Ngươi nghỉ ngơi trước, đừng kích động."

Lam Hoán gật gật đầu, nước mắt rơi trên gối, mù mịt mở ra một mảnh xanh thẫm.

Môn sinh được Lam Tu Bình phái ra ngoài đi đến đường cái Thải Y trấn thì thấy một đội quân ngự kiếm đến, đứng đầu là một thân áo đen có hoa văn vàng, nam tử cao lớn mắt sáng mày kiếm. Môn sinh vội vàng nghênh đón "'Xích Phong Tôn, Trạch Vu Quân bệnh, ở quán trọ."

Đôi mắt nhỏ của Nhiếp Minh Quyết căng thẳng "Bị bệnh?" Không kịp đợi người trả lời, vội vàng đến quán trọ, đẩy cửa ra, chính là thấy Lam Tu Bình ngồi bên giường, ấn mạch Lam Hoán chuyển linh lực.

Thanh Hà Nhiếp thị và Cô Tô Lam thị tu hành linh khí không giống nhau, hắn không thể dùng linh lực vì Lam Hoán chữa thương, đành phải đứng bên cạnh. Sau một lúc lâu, Lam Tu Bình dừng lại, hướng hắn cúi chào, lui ra ngoài.

Nhiếp Minh Quyết dừng một chút, đợi Lam Tu Bình đóng cửa lại, mới đi đến bên cạnh Lam Hoán ngồi xuống. Lam Hoán sốt đến hỗn loạn, chỉ cảm thấy bên cạnh mình có người gọi nhẹ một tiếng, cảm thấy có một bàn tay ấm áp sờ mặt mình, sau đó chuyển xuống bụng, rất là mềm nhẹ mà vuốt ve.

Y miễn cưỡng mở to mắt, đối diện với mặt Nhiếp Minh Quyết. Nhiếp Minh Quyết ngẩn ra, vội vàng cúi người xuống "Hi Thần, tỉnh?"

Lam Hoán nhìn hắn rất lâu, bỗng nhiên giãy dụa muốn đứng lên, Nhiếp Minh Quyết vội vàng đỡ y ngồi xuống dựa vào trong lòng mình. Nào biết Lam Hoán ôm cổ hắn, khàn khàn nghẹn ngào "Minh Quyết, ta đánh mất A Hân, ta đánh mất A Hân!"

Nhiếp Minh Quyết thở dài, đem Lam Hoán kéo vào trong lòng ngực, Lam Hoán khóc đến khàn cả tiếng, chỉ kiềm chế lặng yên rơi nước mắt, Nhiếp Minh Quyết vuốt tóc y, hồi lâu mới nhẹ giọng nói "Đã cho người đi tìm, đừng sợ, ngươi ở đâu không nhìn thấy A Hân?"

Lam Hoán ôm bụng, nước mắt như trước không ngừng được, chỉ lắc đầu "Không nhớ rõ... Ta chỉ nhớ rõ lúc ấy mua bát quế hoa đường dụ miêu, vừa quay đầu thấy rất nhiều người, ông chủ sợ bọn họ đụng trúng ta, kéo ta vào trong, những người đó vừa đi.... Không thấy A Hân!"

Nhiếp Minh Quyết vừa nghe liền biết Lam Hoán hơn phân nửa cũng không chú ý đến tiếng gọi của A Hân lúc ấy, huống chi đầy đường gọi mẫu thân, ai biết người nào là Lam Hân, liền không hỏi nhiều. Lam Tu Bình lên lầu đến đưa nước cháo, Lam Hoán không hề ăn uống, chỉ xoa bụng lắc đầu.

Lam Tu Bình chậm rãi nói "Một đêm chưa uống nước, ít nhiều ăn một chút, tốt xấu cũng vì hai đứa nhỏ trong bụng mà suy nghĩ, đại công tử là người có phúc, sẽ không gặp chuyện không may."

Lam Hoán vẫn lắc đầu như cũ, thân thể gần như không có khí lực gì, tựa vào trên người Nhiếp Minh Quyết. Nhiếp Minh Quyết lại nâng thắt lưng y ấn xoa, có chút nghi hoặc "Hai đứa nhỏ?"

Lam Tu Bình không gợn sóng "Trạch Vu Quân có thai chưa tới bốn tháng, không có lộ ra rõ ràng, mới vừa rồi bắt mạch mới biết là song thai. Đều nói song hỷ lâm môn, hôm nay tại hạ liền hướng Xích Phong Tôn và Trạch Vu Quân báo tin vui. Đại công tử tất nhiên không có việc gì."

"Khó trách A Hân lúc trước nói đệ đệ, muội muội." Lam Hoán nhẹ giọng nói, hơi hơi nhìn Nhiếp MInh Quyết "Đúng như lời A Hân nói, có lẽ vẫn là thai long phượng."

Nhiếp Minh Quyết bưng bát đến "Vậy ngươi nghe lời, ít nhiều ăn chút, được không?"

Lam Hoán cúi đầu, xoa xoa mắt, tiếp nhận bát ăn mấy muỗng, lại nghe thang lầu vang lên một trận tiếng "cộc cộc cộc", Triệu Lâm thở hồng hộc đi lên lầu, trong lòng còn ôm một bé nam áo trắng. Bé nam hưng phấn mà hô to một tiếng "Mẫu thân!"

Lam Hoán ngơ ngác mà nhìn bé nam, không biết khí lực từ đâu đến xốc chăn lên, vài bước nhào qua ôm lấy đứa con, run giọng nói "A Hân, con đi đâu vậy? Con đi đâu vậy?" Nói xong nước mắt lại rơi xuống.

A Hân ôm y, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào mặt mẫu thân "Mẫu thân không khóc, A Hân gặp được một lão gia gia đưa A Hân đi tìm chỗ của Nhiếp gia chủ, thì gặp được Triệu Lâm thúc thúc! Mẫu thân, mẫu thân, con phải cảm ơn Triệu thúc thúc, vẫn là cảm ơn lão gia gia?"

"Đều phải cảm ơn." Lam Hoán hôn hôn cái trán đứa con, lau nước mắt trên mặt "Mẫu thân phải cảm ơn bọn họ, đệ đệ muội muội cũng muốn cảm ơn bọn họ, cảm ơn bọn họ đem ca ca tở về đây."

Mười ba tháng ba đúng giờ Thìn, ngoài cửa sổ trong nháy mắt hoa đào rực rỡ nở hoa, đầy cửa sổ, đúng lúc giờ Lam Hân sinh ra.

"A Hân bốn tuổi, sinh nhật vui vẻ."

Nhiếp Minh Quyết vỗ vỗ bả vai Triệu Lâm "Chỗ Nhiếp gia chủ.... Thải Y trấn?"

Triệu Lâm hì hì cười gượng một cái, không lên tiếng.

--------

Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt cầu xin, quỳ gối bên ngoài Lan Thất. Khuôn mặt Lam Khải Nhân lãnh nghiêm đi vào Lan Thất, chỉ lưu lại Nhiếp Hoài Tang ở dưới trời phơi nắng. Phơi nắng đến nỗi hắn miệng khô, lưỡi khô choáng váng đầu, hoa mắt. A Hân tan học chạy tới "Tiểu thúc thúc đau không? A Hân đi lấy cái đệm cho tiểu thúc thúc."

Nhiếp Hoài Tang ủ rũ nói "Cục cưng a, tiểu thúc thúc không uổng công thương con nhiều như vậy. Cái đệm của con không cứu được ta, có thể cứu tiểu thúc thúc.... Chỉ có mẫu thân con a!"

Lam Hân có chút khó xử "Nhưng mà mẫu thân bệnh hai ngày nay, lúc này khẳng định đang ngủ." Sau đó lại thêm vào một câu "Phụ thân đang ở Hàn Thất cùng mẫu thân."

Chỉ nghe thấy đại ca của hắn đang ở đây, Nhiếp Hoài Tang bỗng nhiên cảm thấy đời người u ám vô cùng. Vết thương cũ của Lam Hoán tái phát, đã nhiều ngày cũng không tốt, lại thêm hoài song thai, ngay cả thuốc cũng không thể uống, chỉ nằm tĩnh dưỡng lâu ngày. Nội tâm Nhiếp Hoài Tang kêu rên "Hi Thần ca ca, cứu ta!"

Lam Hân vẫn là rất nghiêm túc đi tìm cái đệm cho tiểu thúc thúc, đã nhìn thấy Xích Phong Tôn phụ thân của nhóc cầm một tấm bàn chà quần áo "Đứa con, đem cái này cho tiểu thúc thúc của con, nói cho hắn, lần này ta nghe mẫu thân con, quỳ một canh giờ là được rồi."

Lam Hân lật qua lật lại, nghi hoặc nói "Chính là... Cái này cứng quá nha."

"Dù sao vẫn thoải mái hơn sỏi." Nhiếp Minh Quyết dĩ nhiên là lừa gạt đứa con. Lam Hân còn thực sự nghiêm túc đưa cho Nhiếp Hoài Tang "Tiểu thúc thúc, đệm này quỳ thoải mái hơn sỏi đá, là phụ thân nói, quỳ một canh giờ sẽ tha cho tiểu thúc thúc!"

Nhiếp Hoài Tang nhận lấy khóc không ra nước mắt, đại ca, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi!

Nhiếp Minh Quyết tựa vào cửa Hàn Thất, cắn một miếng táo, nói với Lam Hoán bụng đầy nghi hoặc "Ta không xách đao chém hắn, ngươi có biết tối hôm qua ta làm gì."

Lam Hoán cúi đầu "Ngươi còn có sức lực trai tráng xách đao đuổi hắn mấy đỉnh núi sao? Không thể nào."

Nhiếp Minh Quyết cắn mấy cái ăn hết trái táo, vứt hạt táo, đè lên thân thể bắt nạt "Ngươi nói rất đúng, vì để ngươi an tâm ta liền lưu trữ sức lực trai tráng làm việc khác, không đề cập đến chuyện xách đao đuổi hắn."

__ Châu Ngọc Vẫn Còn, Hết __

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top