Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

21: Xích Tố (3)

Nhân gian tứ nguyệt phương phi tẫn. Sơn tự đào hoa thủy thịnh khai.

(Tháng tư hương sắc phai tàn hết

Chùa núi đào hoa mới nở đầy.

Đại Lâm tự đào hoa_ Bạch Cư Dị)

Thế nhưng mùa xuân tháng ba ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không có phong cảnh đẹp như vậy, Phiếu Miểu Phong ở nơi có tuyết rơi, mặc dù không rét lạnh nhưng cũng không trồng hoa đào, duy nhất Lan Thất và phụ cận Tàng Thư Các có hoa Ngọc Lan tươi tốt sum suê hoặc xung quanh Hàn Thất khắp nơi là hoa dành dành nở rộ thơm ngào ngạt. Sơn môn bắt đầu náo nhiệt, đệ tử các đại gia tộc đến nghe học tới rồi.

Lam Hoán sớm đã sắp xếp ổn thỏa, mặc dù xấp xỉ tuổi nhưng y không có đến Lan Thất nghe học. Nhưng cũng nghe theo thúc phụ sắp xếp cho đệ đệ Lam Trạm đến nghe học. Tính tính ngày, Hoài Tang có thể đã tới rồi, liền đứng dậy thông báo với phụ thân một tiếng, ra Hàn Thất.

Vài ngày trước y đi Thanh Hà, không biết Nhiếp Hoài Tang từ chỗ nào tìm ra một cây quạt, phải quấn quít lấy y đòi vẽ một bức tranh sơn thủy, Lam Hoán đành phải tùy tay vẽ vài nét. Hoài Tang đem khoe ở khắp nơi, lập tức bị Đại ca của hắn bắt được. Mà Nhiếp Hoài Tang lại không có đủ năng lực nên bị Nhiếp Minh Quyết cầm đao đuổi theo nửa đỉnh núi, kéo trở về đánh đòn một trận. Nhiếp Hoài Tang khóc sướt mướt đi theo Lam Hoán cáo trạng, Nhiếp Minh Quyết càng giận dữ không chỉ đánh một chỗ, lại bị lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ của Lam Hóan khuyên giải mà dừng tay. Lúc này cũng đã đến lúc nhập học, sợ là lại thay đổi một đám môn sinh.

Y đi đến cửa viện liền nhìn thấy môn sinh trước đây được sắp xếp lại đây làm bạn cùng y đi ra cửa, hành lễ xong sau đó mở miệng nói "Trạch Vu QUân, đều sắp xếp ổn thỏa, hôm nay tiên sinh dự lễ bái sư, sáng sớm ngày mai bắt đầu giảng bài. Trạch Vu Quân có đến dự thính hay không?"

Lễ bái sư hằng năm đều giống nhau, Lam Hoán không chút hứng thú, lắc đầu "Không đi, vài ngày trước ta nghe nói Tàng Thư Các có một số việc, là xảy ra chuyện gì?"

Môn sinh không dám giấu diếm "Gần đây Tàng Thư Các cần phải sắp xếp lại, có ít sách cũ có thể không thích hợp cho đệ tử đọc, không biết phải niêm phong cất vào kho như thế nào. Đúng lúc Tàng Thư Các cần phải xây dựng lại. Tiên sinh suy nghĩ có nên bẩm báo với tông chủ một tiếng hay không, nhưng mà tông chủ bế quan, ngoại trừ Đại công tử có thể gặp mặt."

Lam Hoán có chút tò mò xoay người đi đến Tàng Thư Các, môn sinh vội vàng theo sau, chỉ nghe y vừa đi vừa nói "Loại chuyện nhỏ này vì sao còn muốn làm phiền thúc phụ và phụ thân? Ta đến nhìn xem."

Sách cũ tranh luận không ngớt đó chính là một đống tà khúc ma đạo, Lam Hoán lật qua sơ sơ, cảm thấy nội dung có chút không đúng. Mấy đệ tử nội môn hiển nhiên không dám mở ra, càng không nói đến tu tập. Thứ nhất tu vi không cao, thứ hai cũng không dám lấy ra. Lam Hoán phất phất tay "Đều giải tán đi, hôm nay ai là người trông coi Tàng Thư Các? Phiền toái... Phiền toái ngươi, hỗ trợ đi tìm người phụ trách xây dựng, ta muốn gặp hắn.... Ta chờ ở đây."

Trạch Vu Quân chỉ đích danh muốn gặp, đệ tử vội vàng đi tìm người. Các đệ tử khác đều rời đi rồi, Lam Hoán tùy tay rút một bản ghi chép dị khúc, đến trước bàn học bắt đầu đọc. Lời cuối sách của bản ghi chép ghi lại, đây là một quyển sưu tập tà khúc đến từ đông hải, tên là 《Loạn Phách Sao》, người biên soạn nhiều lần người cảnh báo, không phải tình huống đặc biệt thì không được sử dụng, tu vi không cao thâm không được tu tập, ngay cả người có linh lực cao cường chỉ cần sử dụng ba lần có thể mất mạng. Lam Hoán thấy mê mẩn, đợi y hoàn toàn ghi nhớ khúc phổ, đệ tử trông coi kia còn chưa có về.

Y đem 《Loạn Phách Sao》 để lại chổ cũ, tìm một quyển khác. Vẫn là một bản dị khúc, cái này là một bản tà khúc "Thiên Trúc", tác dụng chủ yếu là mê huyễn tâm trí, phụ là dùng hương liệu thôi miên, có thể làm cho người nghe say mê với cảnh trong mơ của chính mình, tên cũng rất đẹp, gọi là 《Chức Mộng Ký》.

《Chức mộng ký》 và《Loạn Phách Sao》 gần như có cùng một loại ma lực mê hoặc lòng người. Lam Hoán cảm thấy có chút ý nghĩa liền yên lặng ghi nhớ, chuẩn bị thử nghiệm một chút, nếu là vô hại, đi vào giấc mộng làm phép cũng không sao.

Thẳng đến giữa trưa, người phụ trách xây dựng cũng không có tới, không biết là không tìm được hay là có chút chuyện bận. Môn sinh trông coi cũng không trở về, y cũng không có rời đi, đành phải đem theo 《Chức Mộng Ký》 và 《Loạn Phách Sao》 đứng lên, vô cùng buồn chán mà dạo quanh Tàng Thư Các. Chỗ phải xây lại đã bị rào lại, y đi qua chỗ rào, hướng chỗ trống mà đi.

Cô Tô ở Giang Nam, hơi một tí là mưa dầm tầm tã, ngay cả ánh trăng cũng không ló ra, mùa mưa lại ẩm thấp, không khí đều bao trùm hơi nước. Cho nên ở Cô Tô thấy nhiều chân gác cao, có lan can, chống ẩm cũng như phòng con muỗi. Vân Thâm Bất tri Xứ ở Phiếu Miểu Phong tuy rằng nhiều nước nhưng cũng không quá ẩm ướt. Nếu Lam Hoán nhớ rõ chính xác, thì cấu tạo và tính chất đất ở Phiếu Miểu Phong kiên cố, khô ráo, cùng với cải tạo thành lầu các cao, không bằng mô phỏng hầm của Thanh Hà. Ở dưới Tàng Thư Các, xây một cái mật thất. Nghĩ như vậy, Lam hoán liền đi trở về, tìm giấy và bút mực, ở trên giấy tuyên thành tùy tay mô tả, sau một lát, y làm khô nét mực, lấy cái chặn giấy nhấn một cái, liền đứng dậy quay về Hàn thất.

Thiếu chủ tự mình mô tả bản thiết kế đương nhiên không thể chậm trễ, môn sinh dẫn theo người phụ trách trở về, vội vàng cuống cả lên mà đem bản vẽ đưa cho Lam Khải Nhân xem qua. Thấy vẻ mặt tiên sinh luôn nghiêm túc lại lộ ra vẻ khen ngợi. Người phụ trách xây dựng đương nhiên hết sức, cả ngày cả đêm chuẩn bị phá thổ động công.

Lo lắng đến đệ đệ bế quan tu luyện, Lam Hoán liền gánh vác một phần công việc chưởng phạt mấy ngày gần đây. Một nhóm đệ tử nghe học đã đến, thời gian Lam Trạm xuất quan cũng sắp đến, Lam hoán có chút lơi lỏng, chợt nghe nói đệ đệ hôm nay xuất quan, lại mau chóng đem tông vụ giao lại, thay thường phục, xuống núi đi Thải Y trấn du thuyền.

"Ông chủ, hai vò Thiên Tử Tiếu!" Thiếu niên phía trước ném khối bạc, đi qua trước mặt Lam Hoán cầm theo vò rượu chuồn mất. Hắn cũng không phải tuấn lãng tiêu sái gì, hắn đưa lưng về phía Lam Hoán nên y cũng không nhìn thấy rõ mặt, nhưng mà trên người hắn là gia bào duy nhất của đệ tử nghe học, hoa văn đám mây độc nhất của Vân Thâm Bất Tri Xứ, thêu lên cánh hoa sen màu tím.

Là đệ tử Vân Mộng Giang thị Liên Hoa Ổ.

Lam Hoán nhìn nhìn bầu trời, lúc này trăng đã mọc lên giữa trời, nhưng chưa đến giờ Tuất. Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đi lại vào ban đêm, về muộn qua giờ mẹo ngày kế sẽ không được vào, sợ là đêm nay đệ tử này phải đụng chạm Vong Cơ xuất quan tuần tra ban đêm, bên ngoài dạo chơi.

"Lam công tử, đêm nay rảnh?" Ông chủ vui vẻ bắt chuyện, Lam Hoán cười nhẹ, lão lại nói "Hiếm lúc nhàn rỗi, đã nhiều ngày đệ tử nghe học đều sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?...... Vẫn là cháo thịt gà?"

Lam Hoán cười lên tiếng "Thêm ít gừng mỏng, nấm hương. Lại nói tiếp, gần đây ông chủ có phúc đầy cửa a, Thiên Tử Tiếu đều lấy ra vài vò."

"Ài, bọn nhỏ Vân Mộng đều thích cay." Ông chủ bỏ vào trong nồi nhỏ thêm chút gừng mỏng "Vân Thâm Bất Tri Xứ các ngươi không uống rượu, nên đều kêu tiểu tử kia mua..... Ngươi ăn ở chỗ nào?"

"Ở đây đi." Lam Hoán tiếp nhận bát, tìm cái bàn ngồi xuống "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đi lại ban đêm, qua giờ mẹo không được đi vào, ta sợ là trở về không được, vậy đi khách điếm ngủ một đêm, sáng mai trở về."

Một đêm này Lam Hoán ngủ thật sự là ngọt ngào, trong mộng Nhiếp Minh Quyết nhéo mũi y gọi y rời giường, nói không đứng dậy sẽ cho y ăn cơm rắc thêm tiêu, y bị hạt tiêu làm cho bị sặc đến mức nước mắt nước mũi cùng chảy xuống, y kiên quyết cự tuyệt, lại bị Hoài Tang đè lại, một miếng thịt dê nhét vào miệng.... Bỗng nhiên giật mình một cái, lòng bàn chân chạm vào khoảng không, y bừng tỉnh.

Sáng sớm ánh nắng xuyên thấu qua lớp voan mỏng thêu đám mây, y dụi dụi mắt, rời giường từ biệt ông chủ, quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

"Đặc biệt tuấn tú, một thân màu trắng, đeo sợi mạt ngạch, rất giống đồ tang."

Sáng sớm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ còn mang theo chút mát lạnh, Lan Thất còn chưa chính thất nhập học, Lam Hoán đang nghỉ ngợi có nên tìm Nhiếp Hoài Tang nói hai câu, chợt nghe thấy một câu như vậy....... Đồ tang?Lam Hoán phì cười, thật sự đây là lần đầu tiên y nghe lời bình như vậy, nhưng lúc này y cũng là mặc thường phục chưa có đeo mạt ngạch, không tiện xuất hiện ở Lan Thất, muốn xoay người đi về, chợt nghe thấy phía sau một trận tiếng cười sang sảng.

"..... Chúng ta đúng lúc đi ngang qua tiệm rượu bán "Thiên Tử Tiếu" kia, bán hết. Đêm qua ta lăn qua lộn lại chịu không được, đã đi xuống núi đến trong thành cầm theo hai vò trở về. Cái này ở Vân Mộng cũng không uống được."....

Nguyên lai đệ tử đêm qua mua Thiên Tử Tiếu chính là hắn, đêm qua cũng là mặc gia bào nghe học của Vân Mộng trên người. Quá giờ mẹo không được đi vào, hắn vào bằng cách nào? Chỉ nghe đệ tử kia nói.

"Cho nên hắn không cho ta đi vào. Chính là muốn ta đem cái chân đã đi vào của ta bước ra ngoài. Ngươi nói cái này làm sao làm, vì thế hắn thoáng chốc bay lên rồi, hỏi ta trong tay cầm cái gì."

"Ngươi nói với hắn như thế nào?"

"Thiên Tử Tiếu! Chia ngươi một vò, xem như không nhìn thấy ta có được không?"

Lam Hoán nghe thấy muốn cười, lời nói này ở trước mặt y nói, y chỉ cảnh cáo một chút sau đó mở con mắt nhắm con mắt bỏ qua, đến trước mặt đệ đệ y nói? Thật sự không bị đánh?

Mấy môn sinh khác bắt đầu bảy miệng tám lưỡi thảo luận gia quy Vân Thâm Bất Tri Xứ quá nhiều. Lam Hoán cũng không có hứng thú nghe, lại nghe bên trong khụ một tiếng, Lan Thất liền im lặng.

Có lẽ, thúc phụ tới rồi.

___________

Xích Tố (2) thì từ từ tui kiếm lại. Nội dung chủ yếu là làm sao bắt được con chim ưng gọi là Xích Tố về làm thú cưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top