Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

26: Ẩn mình ở vực sâu (2)

Ánh rạng đông sáng sớm chậm chạp chưa lên.

Ngay tại lúc Ôn Húc mang theo người xuống núi, tầng mây trên bầu trời Động Đình Tây Sơn Phiếu Miểu Phong càng ngày càng dầy, không trung giống như nghiên mực bị đánh nghiêng, mây mù tụ lại càng ngày càng nhiều, mây núi thật lớn kéo đến, theo sau là một tiếng tiếng sấm điện vang lên, mây núi sụp lỡ.

Mưa tầm tả ào ào rơi xuống, Tàng Thư Các và Hàn Thất chợt dâng lên một luồng khói trắng, rất nhanh, ngọn lửa dần tắt, vách tường đổ nát đã bị đốt đổ. Lam Khải Nhân dìu Thanh Hành Quân mang theo bọn tiểu bối còn sống cùng nhau đi đến chống đỡ dưới mái hiên, không biết là tiếng khóc nức nở của ai vang lên, sau một lát, tiếng khóc vang lên to hơn.

Lam Khải Nhân dìu Thanh Hành Quân, không nói được một lời, hiếm khi không có quát bọn họ. Qua hồi lâu, Lam Dịch mới nhẹ giọng nói, "Trời phù hộ Lam gia ta, trận mưa này . . . . .Thật sự là mưa đúng lúc."

"Cũng không. . . . . ." Thanh Hành Quân mở to mắt, ánh mắt nhìn xa xăm, mấy đệ tử nhìn theo tầm mắt của lão, trong cơn mưa rào cùng trời đất mênh mông, chỉ thấy một tia sáng bạc bay đến, sau một lúc lâu, tia sáng bạc kia đến gần, một đệ tử bên cạnh Lam Dịch cầm lấy cánh tay của hắn, "Ca, là Tiểu Bạch Lộc, là Tiểu Bạch Lộc trước đây đi theo Hi Thần!"
Tiểu Bạch Lộc vững vàng nện bước đi đến, lông tuyết trắng cũng ướt đẫm, run lên hất mưa trên người xuống, dịu ngoan kêu một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Thanh Hành Quân.

"Quả thật là thần lộc!" Đệ tử kia vui vẻ nói, Thanh Hành Quân ảm đạm cười, nâng tay vuốt ve nó, "Lam Nhạc, ta hỏi ngươi, có linh thú nào giống như Bạch Lộc này, có thể làm ra trận mưa này. Là vì sao?"

Đứa nhỏ có thể đi tham gia Thanh Đàm hội thì bản lĩnh cực vững chắc, Lam Nhạc là đệ đệ của Lam Dịch đương  nhiên cũng không ngoại lệ, thầm nghĩ nghĩ liền giật mình nói, "Phu Chư, là Phu Chư! Nhưng . . . . ." Hắn dừng một chút, "Nhưng Phu Chư là tai (họa) thú a, đi đến chỗ nào thì nơi đó có lũ lụt, Hi Thần khi còn bé, nó liền đi theo ở lại đây, cũng mười
mấy năm rồi."

"Vạn vật có linh, đều sẽ nhận chủ." Lam Khải Nhân nói, "Tố Nguyệt đã muốn nhận Hi Thần làm chủ, đương nhiên đương nhiên sẽ có bản lĩnh  khống chế lũ lụt. Nghĩ đến, Tố Nguyệt đã có linh trí, không cần Hi Thần nhiều lời, tự biết né tránh Ôn thị tới . . . . ." Nói xong, đáy mắt đã muốn nhấp nhoáng nước mắt.

"Huynh trưởng. . . . . . Sẽ không có việc gì . . . . ." Lam Vong Cơ ngồi ở góc sáng sủa thấp giọng nói, ánh mắt nhìn Tố Nguyệt, "Huynh trưởng nếu gặp chuyện không may, ngươi sẽ biết, đúng không?"

Tố Nguyệt nghiêng đầu, tựa hồ là nghe thấy lời của hắn nói. Động tác này làm cho bọn tiểu bối hoảng hốt, đó là có linh trí, Tố Nguyệt cũng chỉ là cái một con hươu nhỏ mới hai tuổi mà thôi. May mà Tố Nguyệt hiểu ý Lam Vong Cơ, gật gật đầu.

Người Lam gia ôm nhau cùng một chỗ ở trong mưa to ước chừng đợi hai ngày, đợi đại hỏa tắt hết toàn bộ, Tố Nguyệt thu lại một thân linh lực, Động Đình Tây Sơn dần ngừng mưa, không bao lâu trời quang mây tạnh, bầu trời xanh biếc trong trẻo, có hơi ẩm của cỏ cây sau cơn mưa. Lam Khải Nhân chỉ huy môn sinh may mắn còn sống sót liệm người đã chết, chiếu cố người bệnh, chính mình đỡ Thanh Hành Quân đi vào Tĩnh Thất.

Lam Vong Cơ kéo chân thương đi đến trước giường phụ thân, hồi lâu cũng không phát ra một lời. Thanh Hành Quân từ trong mê man tỉnh lại, ho khan vài tiếng, hướng hắn vươn tay. Lam Vong Cơ vội vàng bắt lấy, chỉ nghe Thanh Hành Quân nhẹ giọng nói, "A Trạm."

Không giống người khác, Thanh Hành Quân cực ít gọi tên tự của hai con. Lão thở dài, "Ta hàng năm bế quan, cũng không cấm các ngươi đến, A Trạm. . . . . . Cũng không giống như ca ca ngươi thích chạy đến nơi này của ta."

Lam Vong Cơ mở to hai mắt, đáy lòng lại giống như có một cây đao hung hăng đâm vào, chảy ra máu tươi ào ạt.

"Phụ thân. . . . . ." Lam Vong Cơ cầm lấy tay phụ thân nức nở nói, "Là Vong Cơ quá mức để ý quy củ, bỏ lỡ những ngày hiếm khi mới được gặp phụ thân . . . . . Là Vong Cơ bất hiếu!"

"Vi phụ chưa từng trách ngươi?" Giọng nói của Thanh Hành Quân nhu hòa, không khác gì Lam Hoán, "Ngươi giống ta nhiều chút, không thích cười, không thích nói chuyện, sau này . . . .Nhiều cười cười, thì tốt rồi. . . . . ."

Lam Vong Cơ cúi đầu, nước mắt bỗng nhiên rớt xuống dưới, rơi xuống trên mu bàn tay của phụ thân. Thanh Hành Quân thở hổn hển, mệt mỏi nói, "Ta mệt mỏi, Vong Cơ ngươi cũng. . . . . . Nghỉ ngơi đi."

........

Một quẻ xâm bị một người nhặt lên, một lão già đang cắn ngấu nghiến một cái bánh mỳ ngẩng đầu lên, hai mắt đục ngầu liếc nhìn người cầm quẻ xâm, mơ hồ không rõ nói, "Tặng ngươi." 

Người trẻ tuổi có một đôi mắt lạnh nhạt, tựa hồ nhìn thấy lòng người dễ thay đổi, sau một lúc lâu, cười nhạo nói, "Cái này đối với ta bây giờ, thật ra rất thích hợp."

Trên mặt của quẻ xâm viết rõ ràng: tiềm long tại uyên*.

*Tiềm long tại uyên: con rồng ẩn mình ở vực sâu (chỉ người tài chưa gặp thời.)

Trước mắt đã vào đêm, người trẻ tuổi cũng không đuổi tên ăn mày này đi. Trong tay cũng không có tính toán gì, ngọn đèn lại lắc lắc lắc lắc, đột nhiên nửa đêm có thanh âm ồn ào vang lên hỗn loạn, lắng nghe còn có tiếng kim loại của đao kiếm đánh giáp lá cà vang lên, người trẻ tuổi ngồi ở trên ghế, tay xoay xoay, chỉ coi đao quang kiếm ảnh ở bên ngoài không liên quan gì đến hắn. Sau một lúc lâu, hắn dập tắt ánh nến, thay quần áo đi ngủ.

Lần thứ hai tỉnh lại đã là tia nắng ban mai, lão ăn mày đang dựa vào tường ngủ, quẻ xâm không biết vì sao tới còn đặt ở trên bàn. Người trẻ tuổi ra cửa, không có mục đích đi loạn, lại phát giác dân chúng ở thành Lan Lăng hôm nay đặc biệt nhiều, nghe xong hồi lâu mới đại khái hiểu được. Hiện giờ, tiên môn thế gia Lan Lăng Kim thị bị đại công tử của Kì Sơn Ôn thị - Ôn Húc làm khó dễ, truyền lời muốn hắn đi giáo hóa ti. Người trẻ tuổi cười lạnh một tiếng, nhấc chân đi ra ngoài thành Lan Lăng.

Nghe nói, hôm nay rượu đã cất xong, phải đi nếm thử rượu, Ức Kim Hương - rượu ngon ở Lan Lăng, rót ra chén ngọc sóng sánh màu hổ phách.

Hắn đến Lan Lăng đã lâu, chưa từng khước từ rượu này của Lan Lăng, mùi vị của nơi - không biết nơi nào là quê hương của hắn, hắn đã nếm thử nhiều lần, cũng bởi vì rượu.

Nghĩ như vậy, người trẻ tuổi đi vào rừng. Lan Lăng ở bình nguyên, không có gì ngoài phương Bắc có một ngọn núi Thái Sơn, địa thế bằng phẳng, ngẫu nhiên có mấy núi nhỏ. Hắn xuôi dòng chậm rãi đi tới, một đường đầy đá. Đợi đi hết đường đá, một mùi máu tươi xộc thẳng vào xoang mũi.

Bên cạnh suối nước đã muốn nhiễm đỏ, cách đó không xa hình như có bóng người. Hắn hít một hơi, bản năng lui từng bước về sau, xoay người chạy ra ngoài.

Kì Sơn Ôn thị dáng vẻ bệ vệ, lúc này người không biết sống chết kia, cũng không biết là có chọc giận Kì Sơn Ôn thị hoặc là Lan Lăng Kim thị, dù sao ở trong thành Lan Lăng này, người nào hắn cũng không thể trêu vào.

Nhưng mà đi rồi vài bước, đột nhiên trong túi y phục rớt ra một quẻ xâm, hắn bỗng nhiên dừng lại, tiềm long tại uyên?

Người trẻ tuổi một lần nữa xoay người lại, đi về hướng bờ sông. Giữa suối nước quả thật có một người, tóc đen tán loạn, đầu vai và eo đều là miệng vết thương sâu hoắm. Hắn thở dài, ngồi xổm xuống đem thân thể gầy gò của người này xoay lại, mới phát hiện trên ngực còn có một vết thương, đang chậm rãi chảy ra máu, người trẻ tuổi cảm thấy trầm xuống, đẩy ra sợi tóc trên mặt người này. Trên mặt người này đều là mồ hôi cùng máu bẩn, lộ ra làn da tuyết trắng. Hắn lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc khăn, nhúng nước ướt đẫm, xoa xoa mặt của người kia, lộ ra khuôn mặt cực thanh tú, tuấn nhã.

Mỹ nhân.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, quả nhiên là mĩ, chính là bị
thương quá nặng, lộ ra suy yếu cùng tái nhợt. Người còn hô hấp, nhưng mà mạch đập dồn dập, hắn sờ sờ cái trán của mỹ nhân, một mảnh nóng bỏng.

Người trẻ tuổi ôm lấy mỹ nhân, đang lo lắng làm sao đem người trở về, đã thấy trên cổ mỹ nhân này có cái khóa bài bằng vàng, không coi là tinh xảo, nhưng cực kì sinh động. Hắn gỡ xuống đem lại đây nhìn nhìn, mặt trái có khắc một hàng chữ nhỏ: Nhiếp lang Minh Quyết, dư thê Hoán.

Nhiếp Minh Quyết, người cầm quyền nhỏ tuổi nhất trong năm đại gia tộc, tông chủ của Thanh Hà Nhiếp thị!

Nhiếp Minh Quyết có thành thân hay không hắn không biết, hắn chỉ biết là, người này sợ là người của Thanh Hà Niếp thị. Hiện giờ thành Lan Lăng đại loạn, Thanh Hà Nhiếp thị không biết có thể là một cước tiến vào đây hay không, nếu. . . . . Đây thật sự là phu nhân của Nhiếp tông chủ . . . . .

Người trẻ tuổi trong lòng cười gượng, thật đúng là, tiềm long tại uyên.

Trái lo phải nghĩ, rõ ràng cởi quần áo đem người nâng đứng lên, giày nhiễm huyết đã cởi ra hết, đem người ôm vào trong lòng ngực, chính đại quang minh bế trở về.

Lúc Lam Hoán tỉnh lại đã là đêm khuya, giường nhỏ hẹp đặt gần cửa sổ, xuyên thấu qua cửa sổ còn có thể nhìn thấy được ngân hà sáng ngời. Miệng vết thương còn đau, ngực theo hô hấp phập phồng mà nổi lên từng trận đau đớn.

Y giật mình, phát hiện cũng không có bị dây sắt hoặc đồ vật này nọ khóa lại, phòng có cửa sổ, dưới thân mình là gối chăn mềm mại. Hiển nhiên là y được người nào cứu, mà không phải bị người Ôn gia bắt nhốt.

Tựa hồ là tiếng hít thở của y quấy rầy mộng đẹp của người ta, có một bàn tay đưa lại đây sờ sờ cái trán của y, Lam Hoán lúc này mới phát hiện trên người mình là cái chăn bông thật dày, lúc này đã là đầu hạ, trên người bị ướt đẫm mồ hôi, tứ chi xương cốt đều phản xạ ra bệnh nặng mới khỏi, vô lực.

"Thật tốt quá, hạ sốt, " người nọ vui vẻ nói, "Công tử, có chỗ nào không ổn?"

Lam Hoán từ chối một chút, đã bị người nọ đỡ dậy, phía sau lại châm thêm hai cái gối đầu, miệng vết thương trên người đã được rửa sạch, băng bó qua, trên người hiển nhiên cũng không phải là quần áo của mình, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, trên mặt lại ảm đạm cười. Người nọ cũng cười cười, đưa cho Lam Hoán một chén nước, "Quần áo của ngươi đều là máu, ta không dám giữ lại, mua quần áo mới cho ngươi thay đổi —— Nhiếp phu nhân. . . . . . Mạnh Dao đắc tội."

Một tiếng Nhiếp phu nhân làm cho Lam Hoán suýt nữa phun nước ra ngoài, ho khan một tiếng, Mạnh Dao vội vàng đi lên thuận thuận khí cho y. Lam Hoán ấn ngực thở hổn
hển mấy hơi thở, bỗng nhiên thấp giọng hỏi, "Của ta. . . . . . Khóa đâu?"

Khóa vàng có chữ viết, Mạnh Dao gọi "Nhiếp phu nhân", hiển nhiên còn không biết xuất thân của mình, chỉ biết mình là phu nhân của Nhiếp Minh Quyết.

Mạnh Dao đem khóa bài đưa cho y, thật lâu sau, Lam Hoán mới thấp giọng nói, "Đây là ở đâu?"

"Lan Lăng, " Mạnh Dao nhẹ giọng nói, "Nhiếp phu nhân ngươi. . . . . ."

"Vẫn là đừng kêu Nhiếp phu nhân, " Lam Hoán nghe thấy buồn cười, sau một lúc lâu mới nói, "Ta họ. . . . . . Phương, Phương Triều."

Phương triều, đồng âm là phương thảo. Lam Hoán họ Lam, danh hào là Trạch Vu Quân, Thiệp giang thái phù dung, lan trạch đa phương thảo. Thái chi dục di thuỳ, sở tư tại viễn đạo*.

*Qua sông hái phù dung,
Đầm lan nhiều cỏ ngát.
Hái rồi biết tặng ai,
Nhớ tới người xa cách.

Lam Hoán trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến, hiện giờ đã biết cổ ngát, người đăm chiêu, nhớ người ở phương xa. —— Lan Lăng đến Thanh Hà, nhưng cũng không xa.

Mạnh Dao nhạy bén, mặc dù không rõ thân thế của y, nhưng cũng biết Phương Triều không phải tên thật. Trước mắt cũng không hỏi nhiều việc này, dù sao chính mình tuy là cứu người, nhưng Càn Khôn cũng có khác biệt, mạo phạm khôn trạch, trước mắt người ta cũng không nguyện ý lộ ra, chính mình cũng không nên truy hỏi tiếp.

Hồi lâu, Mạnh Dao mới nói, "Ngươi bị thương không nhẹ, bên ngoài, những người đó là tới bắt ngươi? Muốn hay không. . . . . . Ta thay ngươi truyền một bức thư, để Nhiếp tông chủ tới đón ngươi?"

Lam Hoán không có trả lời, Mạnh Dao lại nói, "Hoặc là, ngươi viết thư cho người nhà ngươi, để cho bọn họ tới đón ngươi?"

Lam Hoán như trước không nói được một lời, Mạnh Dao không biết nên nói cái gì, đành phải trầm mặc xuống dưới, lại nghe Lam Hoán nói, "Ta. . . . . . Nhà của ta bị đốt. . . . . ."

Y ấn ngực, nhắm chặt mắt, cúi đầu, nước mắt liền rơi vào chăn, Mạnh Dao không biết trả lời như thế nào, đành phải hỏi, "Người nhà có sao không?"

Lam Hoán lắc đầu, nức nở nói, "Lúc ta đi không có nhìn thấy đệ đệ, phụ thân, thúc thúc, . . . . . . Các ca ca. . . . . . Sợ là hiện tại cũng không tốt. Ta tới tìm phu quân ta cầu cứu, nhưng ta quá chậm, một đường bị người đuổi giết, thẳng đến Lan Lăng. . . . . ."

Lam Hoán cúi đầu, ôm lấy hai chân, mặt vùi vào đầu gối. Mạnh Dao nâng tay lên, người trước mắt không hơn kém mình bao nhiêu tuổi, nhưng cũng là một đứa nhỏ, yếu ớt rất cần một cái ôm đến an ủi.

Nhưng cuối cùng, Mạnh Dao chính là vỗ vỗ bờ vai của y, lấy chăn đắp lên trên người y, nhẹ giọng nói, "Lúc ngươi đi hoàn hảo, như vậy. . . . . . Bọn họ nhất định cũng khỏe mạnh."

Lam Hoán im lặng rơi lệ, cũng không khóc thành tiếng. Hồi lâu, y hít một hơi thật sâu, bắt buộc chính mình bình tĩnh trở lại, "Mạnh công tử. . . . . . Đa tạ."

"Ngủ đi, " Mạnh Dao cười nói, "Trời mau sáng, ta đi mua đồ nấu cơm, ngươi ngủ tiếp một lát đi, ta về giúp ngươi đổi thuốc."

Lam Hoán nhìn hắn, một lát liền gật gật đầu, mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên thả lỏng cảnh giác, rất nhanh liền lâm vào mộng, ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top