Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46. Nam Bồ Tát.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa sổ nhỏ tự động phóng to, lấp đầy màn hình điện thoại, khiến Yến Thanh nín thở trong vô thức.

Nhưng khẩn trương là thừa thãi, Noioso vẫn rất cẩn trọng, không lộ mặt, thậm chí góc quay còn nhỏ hơn cả trong video, ngay cả đầu gối cũng không quay đến, chỉ quay từ nửa thân trên đến cổ áo.

Anh mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm màu xanh sẫm, trông có vẻ như cũng đang ngồi trên bồn cầu. Giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, như thể vừa mới châm lửa để thưởng thức màn biểu diễn này. 

"Đủ để em hợp cảnh hợp tình rồi chứ?" 

Sự lặng im kéo dài bị phá vỡ, khiến câu nói ấy như đang thì thầm bên tai Yến Thanh. Cô chợt giật mình, hai má không kiềm được mà nóng bừng, làn da bỗng trở nên nhạy cảm, chỉ cần xíu xiu gió nhẹ thôi cũng đủ khiến lông tơ cô dựng đứng. 

Yến Thanh không muốn ra vẻ, nhưng mơn trớn không thì khó mà thoả mãn, cô vẫn cứ thấy thiếu thiếu gì đó. 

"Anh không làm gì cả à?" 

"Tôi là giám khảo." 

Yến Thanh mím mím môi, vẻ bất mãn vừa mới hiện rõ trên mặt, bỗng nhớ ra camera đang mở. 

Đã không kịp thu lại, chỉ có thể cắn răng tiếp tục.

"Anh có thể nói chút gì đó không?" 

"Nói gì?" 

Yến Thanh cạn lời, cô đã không có kinh nghiệm rồi, thế mà người này cũng không có luôn sao? 

Có lẽ chỉ là sự trịch thượng có lệ, từ trên cao nhìn xuống xem cô quẫn bách mà thôi. 

Cô suy nghĩ một chút rồi thôi, những lời đường mật giả dối cũng chỉ khiến cô thấy phát ngán.

Im lặng bao trùm cả hai đầu video, cảm giác trống trải khiến Yến Thanh cảm thấy kỳ lạ, đầu óc mơ màng. 

Cô liếc nhìn phản chiếu của mình trong gương, một tay bóp lấy vú, tay còn lại chôn giữa hai đùi mà động, mày hơi nhíu lại, môi mím chặt. Vẻ mặt này có lẽ cũng khiến Noioso thấy ngán, trông chẳng có vẻ gì là sướng cả.

Cô quyết định nhắm mắt lại, thoả thích tận hưởng, không quan tâm đến anh nữa. 

Trong ống kính, Yến Thanh ngẩng cao đầu, cổ thon dài như thiên nga, làn da dưới ánh đèn sợi đốt phiếm nhàn nhạt ánh sáng trắng, tựa như gốm sứ Nhữ thời Bắc Tống, bóng loáng, tinh xảo và lạnh lùng. 

Dáng vẻ sa vào tình dục ấy càng thêm nhắc nhở anh, đây là tồn tại sống sờ sờ, chỉ cần bằng lòng dang rộng vòng tay là có thể ôm trọn vào lòng. 

"Em rất đẹp."

Noioso xuất hiện bên tai, Yến Thanh bỗng mở mắt ra, muốn xác nhận ánh mắt của người đối diện để biết là chân thành hay chỉ là lời đùa.

Nhưng vô ích, trên màn hình vẫn chỉ có bàn tay tái nhợt kia.

Thế mà cô lại bị một câu khen đơn giản, thậm chí có phần lấy lệ, gợi lên cảm giác, không tự chủ nổi mà cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay trên màn hình, tưởng tượng hai ngón tay thon dài ấy kẹp lấy nhụy hoa mẫn cảm như đang kẹp điếu thuốc kia.

"Đang nhìn gì vậy?" 

Ánh mắt bị phát hiện, Yến Thanh vừa thẹn vừa giận. 

"Keo kiệt bủn xỉn, gì cũng không chịu lộ ra, tôi chỉ nhìn tay thôi cũng không được à?" 

Giọng điệu tỏ rõ sự tức giận, tiếng cũng lớn hơn nhiều, nhưng Noioso lại không cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại còn bật cười khùng khục, lớp vải phản quang trên màn hình phập phồng theo lồng ngực rung lên.

Anh đưa tay ra khỏi khung hình, lần nữa hạ xuống thì giữa các ngón tay đã trống không, có lẽ là đang kẹp điếu thuốc giữa môi. 

Ngón tay rơi xuống cổ áo, tùy ý cởi ra một cúc.

Ban đầu Yến Thanh còn cho rằng anh chỉ đang nới lỏng cổ áo, không ngờ ngón tay lại trượt xuống, lần lượt cởi ra ba cúc.

Cô mới kịp phản ứng lại, là Bồ Tát Noioso ban ân.

Kẻ tín đồ được voi đòi tiên: "Chưa đủ." 

Noioso lương thiện như nước, tiếp tục cởi dần xuống.

Một cúc, hai cúc, ba cúc.

Như thể cố ý thả chậm tốc độ lại, câu lấy lòng háo sắc. 

Cúc áo cởi ra, ngón tay lướt qua, màu xanh sẫm như phiến lá nở rộ.

Ngày xuân hiển sơn lộ thủy, trêu người vô cùng.

Yến Thanh nghe thấy tiếng nước bên phía mình, tin rằng Noioso cũng đã nghe thấy, tiếng cười khẽ giữa yên ắng như đang chọc vào dây thần kinh nhạy cảm của cô. 

"Hài lòng chứ?" 

Tầm mắt hướng xuống cảnh xuân hẹp hòi, cuối cùng bị lưng quần cản lại. Những nếp gấp chồng chất bởi tư thế ngồi khiến cô rất khó để tìm tòi đến cùng. Không biết Noioso có vì cô mà cứng không? 

"Cởi cả bên dưới đi." 

Noioso cười cười: "Không được." 

"Keo kiệt." 

Khoái cảm dâng trào, Yến Thanh cũng chẳng còn tâm trí để mặc cả với anh nữa. 

Tiếng nước trở nên mỗi lúc một lớn, tiếng cười bên kia cũng mang theo chút nặng nề. 

Yến Thanh bất ngờ kẹp chặt hai đầu gối, cổ họng tràn ra một tiếng rên rỉ, sướng đến mức các ngón chân cô đều co lại. 

Trước mắt một mảnh sáng trắng, như thể thần linh giáng lâm, ôn tồn bên tai cô. 

"Chúc mừng, em đã vượt qua bài kiểm tra đầu tiên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top