Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 63. Tôi Chưa Từng Thích Cô Ấy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khúc nhạc đệm dị ứng đột ngột ập đến, áp xuống lửa giận vừa trỗi dậy của Bùi Liệt.

Cậu bình tĩnh lại, mới phát hiện mình không giận chuyện Yến Thanh video call với người khác, mà giận cô là vì một tên cặn bã mà lạnh nhạt với mình. Chỉ cần Yến Thanh lại bắt đầu để ý cậu, quan tâm cậu, cậu sẽ không giận dữ đến thế nữa.

Bùi Liệt chẳng bao giờ bắt bẻ Yến Thanh, nhưng với Liêm Ngọc thì khác, cậu cần một lời giải thích về chuyện của Ôn Trác Thơ.

"Vậy đôi khuyên tai này là dành riêng cho Yến Thanh ngay từ đầu rồi phải không?"

Bùi Liệt điềm tĩnh đối diện với Liêm Ngọc, nhưng người kia lại bỗng dưng trở nên lạnh lùng, một ngụm nốc cạn ly rượu vang trắng.

Vấn đề này Yến Thanh không thể trả lời thay, thực ra cô cũng muốn biết sao Liêm Ngọc lại đột nhiên thể hiện tình cảm với mình. Cô nhìn hắn, nhưng không nhận được ánh mắt đáp lại nào, chỉ có sự im lặng lạnh như băng.

Lúc này, Bùi Liệt ngồi đối diện đột nhiên giơ tay lên vẫy: "Ở đây!"

Yến Thanh quay đầu lại liền thấy Chu Vũ Đình. Cô cứ nghĩ Chu Vũ Đình đến nơi sẽ liên lạc với mình trước, không ngờ đã chào hỏi Bùi Liệt từ trước, thậm chí còn nhận được cái gật đầu đồng ý từ cậu.

Chu Vũ Đình tự nhiên ngồi xuống vị trí bên cạnh Bùi Liệt, gật đầu mỉm cười với Yến Thanh ngồi đối diện, phớt lờ Liêm Ngọc.

Bùi Liệt gọi phục vụ mang chén đĩa và món khai vị lên cho cô ấy, nhưng Chu Vũ Đình lại ngăn lại.

"Khoan đã, bạn tôi đang đỗ xe, sẽ lên ngay thôi."

"Bạn?"

Lần này không chỉ Yến Thanh, mà ngay cả Bùi Liệt cũng không biết.

"Chiều nay vừa lúc tôi đang đi mua sắm với cô ấy, nghe các cậu ở đây nên nói muốn mời khách."

"Ai vậy, tôi có quen hả?"

Lúc này Chu Vũ Đình mới nhìn sang Liêm Ngọc, trong mắt toàn là ý cười, như đang chờ kịch hay khai diễn.

"Có quen chứ, chính là Ôn Trác Thơ."

Bùi Liệt sượng một chút, cũng nhìn về phía Liêm Ngọc, người kia vẫn lù lù bất động.

Cho đến khi bàn tay dấu dưới khăn bàn thình lình bị Yến Thanh nắm lấy, hắn mới liếc mắt nhìn cô một cái.

Liêm Ngọc biết cô đang nhắc nhở hắn rằng vở kịch này còn chưa diễn xong, hắn không thể buông tay cô ra. Bỗng nhiên hắn cảm thấy thật đáng buồn, thế mà cô lại chẳng hề dành cho hắn chút tin tưởng nào.

Người còn chưa tới, túi xách đính đầy ngọc trai đã đặt lên bàn trước, Ôn Trác Thơ mặc một set dạ tweed hồng phấn kiểu Tây, không cần Bùi Liệt mời, cô ta đã ngồi vào chỗ trống cạnh Chu Vũ Đình.

"Đã lâu không gặp, đại minh tinh."

Vẻ ngoài cô ta ngọt ngào, giọng điệu trêu chọc cũng nũng nịu.

Lúc Ôn Trác Thơ liếc qua bên Yến Thanh, nhìn thoáng qua một phát đã thấy ngay đôi khuyên tai của cô.

Cô ta ngó lơ Yến Thanh, thẳng thừng chỉ vào khuyên tai cô, nói với Liêm Ngọc: "Không phải tôi đã nói kiểu này quá bình thường, pass rớt rồi sao? Anh làm ra đồ mà không bàn bạc với tôi, tự mình làm ra thì thôi, còn mang đi tặng người khác nữa?"

Ôn Trác Thơ chẳng quan tâm đến lời giải thích của hắn, bởi gã đàn ông này ngoài chút tài năng thiết kế ra thì chẳng còn gì khác.

Cô ta sốt sắng khoe với những người khác trên bàn: "À đúng rồi, anh tôi đang phát triển một bộ sưu tập mới, lấy tên tôi đặt, toàn bộ đều dùng đá ruby mà tôi thích nhất." Không nhắc một lời về việc nhà thiết kế là Liêm Ngọc, nhưng chiếc khuyên tai hàng mẫu bị loại bỏ trên tai Yến Thanh đã nói lên tất cả.

"Vậy cái này không phải cậu làm riêng cho Yến Thanh à?"

Trong lúc Ôn Trác Thơ huyên thuyên, Bùi Liệt đã nắm bắt được trọng điểm, Ôn Trác Thơ cười nói.

"Nếu làm riêng cho tôi thì còn hợp lý hơn, tôi đã xem hết toàn bộ bản thiết kế rồi."

Bùi Liệt nghe xong liền lạnh mặt, ban đầu cậu còn tưởng Liêm Ngọc ít nhiều gì cũng có chút thiệt lòng với Yến Thanh.

"Rốt cuộc cậu có ý gì đây? Một bên theo đuổi Ôn Trác Thơ, một bên trêu chọc Yến Thanh?"

Liêm Ngọc không trả lời ngay, trước đây hắn sợ nhất là sẽ phát sinh tình huống như vậy, nhưng giờ đây lại thấy bình tĩnh đến lạ thường. Hắn nhìn sang Yến Thanh ngồi bên cạnh, chờ cô cho mình một lý do để từ bỏ Ôn Trác Thơ.

Vậy mà ngay cả một ánh mắt Yến Thanh cũng tiếc không nỡ cho hắn, từ đầu đến cuối chỉ nhìn mỗi Bùi Liệt.

Bùi Liệt bị dị ứng cô lo lắng không yên, còn hắn vì cô mà bị thương, cô lại chẳng quan tâm. Mỗi lần hắn đều phải đòi hỏi, mới nhận được chút quan tâm nhỏ giọt, ngay cả một nụ hôn cũng phải tốn hết tâm tư mới có thể lừa được.

Khoảnh khắc đó, Liêm Ngọc thấy mình thật ngu ngốc đến đáng thương.

Tự nhận mình tinh khôn, chưa bao giờ mắc sai lầm, lại cứ luôn ngã nhào trên người Yến Thanh.

Nực cười hết sức, còn cần lý do gì nữa? Có gì quan trọng hơn tiền đồ của mình sao?

"Sao có thể?" Hắn dùng sức rút khỏi tay Yến Thanh dưới bàn, "Từ trước đến giờ tôi chưa từng thích Yến Thanh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top