Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 69. Dung Túng Độc Nhất Vô Nhị.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến Thanh trở về chỗ ở, Trì Anh Kỳ không có ở đó, đêm nay hiếm khi được thanh tĩnh.

Cô lên lầu, vừa vào cửa thì mới nhớ ra trên tay vẫn cầm hộp đựng đã hết. Trên hộp chỉ có một dãy chữ tiếng Anh, là tên của nhà hàng kia. Cô đã đi qua vài lần nhưng vẫn không nhớ nổi, nhưng Noioso chỉ nghe một đoạn đầu sai bét đã biết nhà hàng này nổi danh nhất là món tráng miệng.

Người đàn ông có IP ở Cảng Thành, còn quen thuộc với Giang Thành này hơn cả cô.

Có lẽ cũng rất quen thuộc với cô. 

Yến Thanh cầm hộp rỗng, chậm rãi dạo bước trong phòng, đi qua đi lại mấy lần, mới lấy hết can đảm gọi cho "bạn trai". 

Lần này Noioso rất nhanh đã nhận máy: "Sao vậy, họ không tin à?" 

Cô đã xuống sân khấu, còn anh thì vẫn chưa xả vai, tận tụy đến mức khiến Yến Thanh thụ sủng nhược kinh.

Có lẽ mạo hiểm quả thực xứng đáng, cô nghĩ. 

Yến Thanh hít sâu một hơi, hỏi: "Sao anh biết em ở trong nước, có phải anh quen biết em không?" 

Phía bên kia im lặng vài giây, dường như không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên chĩa mũi dùi về phía mình. 

Nhưng câu trả lời lại dứt khoát hơn Yến Thanh nghĩ: "Chiếc sofa trong video của em chỉ có ở trong nước, ngay cả ở quê hương Italy của nó cũng không có...... Tất nhiên cũng có thể là em đã lặn lội xa xôi, mang sofa qua Mỹ." 

Nửa câu sau chỉ là bổ sung logic, Yến Thanh xin giúp đỡ vừa rồi thực chất đã xác minh suy đoán của anh. 

Cô đã không còn bí mật gì trước mặt anh, như thể đang trần trụi. 

Người này muốn hại cô dễ như trở bàn tay, ngay cả đường lui để cô giãy giụa cũng không có. 

Trái lại, Yến Thanh còn cảm thấy nhẹ nhõm, châu chấu đá xe chẳng qua chỉ là kẻ ngu tự làm khó mình, chẳng thà cứ liếm máu trên lưỡi dao tận hưởng sự kích thích.

"Vậy chiếc ghế của anh là thật chứ?" 

Giọng điệu của cô rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, Noioso biết cô đã không còn đề phòng. 

Bên kia điện thoại cười một tiếng: "Cũng không chắc, của tôi đâu phải phiên bản giới hạn." 

Yến Thanh cũng cười, thật khéo.

Đảo nhỏ trôi nổi giữa đại dương, lại trùng hợp đến vậy mà gặp gỡ nhau. 

Giữa sự im lặng ăn ý, lòng Yến Thanh dâng lên nóng rực chưa từng có, là nhiệt độ khi đại lục va vào nhau.

"Vậy là anh đã xem video của em, lại còn xem rất kỹ." 

Cô dùng giọng khẳng định ép Noioso phải thành thật, may mà người kia cũng chẳng định né tránh.

"Tôi đã đăng ký mười năm, sao lại không xem?" 

Người có địa vị thì đúng lý chẳng sợ, chỉ một chút đã bắt được sự trêu chọc mập mờ của cô. 

"Em cũng đã lâu không cập nhật rồi, tôi nên khiếu nại mới đúng." 

Dạo này Yến Thanh ở nhà Liêm Ngọc, đúng thật là không có quay video nào. So với tần suất ba video một tuần trước đây, lần này thực ra đã coi như rất lâu. 

Nhưng cô rất rõ ràng, Noioso không thể mỗi ngày đều đuổi theo để hóng được. Có lẽ cả tuần vừa qua anh cũng đã quên mất cô, chỉ là có cuộc điện thoại vừa rồi nhắc nhở, anh mới nhân lúc nhàn rỗi mà quan tâm đôi chút đến tình hình của cô. 

Yến Thanh mơ hồ cảm thấy, có lẽ anh đang lừa cô. 

Biết đâu anh không ở nước ngoài, chỉ đang dùng bài kiểm tra để câu thử cô. 

Giống như giờ phút này đây, anh nhớ đến cô, nên mới có đêm khuya thanh nhàn không chênh lệch giờ giấc. 

"Chỗ anh mấy giờ rồi?" Yến Thanh làm như tùy ý hỏi một câu.

Bên kia ngừng một chút, rồi đáp: "Gần sáu giờ." 

Yến Thanh nhìn thoáng qua đồng hồ quốc tế, chỉ có New York sắp tới sáu giờ. 

"Sáu giờ sáng?" 

"Ừ, tôi ở Manhattan." 

Yến Thanh sững sờ, không ngờ anh lại phát hiện ra mình đang thăm dò.

Cô xem xét thời gian, hiện tại đã cách cuộc gọi trước đó hơn một tiếng.

Vậy chẳng phải cô đã gọi đánh thức người ta lúc năm giờ sáng à? 

Thảo nào vừa nãy cô cứ thấy giọng của Noioso khàn khàn, tốc độ phản hồi cũng đặc biệt chậm, có lẽ còn chưa tỉnh ngủ đã tiếp điện thoại cô, cả người vẫn trong trạng thái mơ mơ màng màng.

"Xin lỗi, làm phiền anh nghỉ ngơi rồi." 

"Không sao, tôi cũng sắp dậy rồi." 

"Sớm vậy sao?" 

"Tôi ngủ ít." 

Thấy Yến Thanh im lặng, Noioso lại bổ sung thêm một câu. 

"Thường thì giờ này mà dậy chẳng có ai, có thể trò chuyện với em cũng khá tốt."

Không phiền, có thời gian, trò chuyện với em rất tốt - hầu như tất cả thông tin đều đang dung túng cô tiếp tục, khuyến khích cô cứ kéo dài cuộc điện thoại này thêm nữa, không cần phải cúp máy. 

Yến Thanh bắt được một loại ám chỉ nào đó, hoặc thực ra chính cô cũng đang mong đợi. 

"Giờ anh chỉ muốn trò chuyện, không muốn làm gì khác sao?" 

"Ừ?" 

"Cập nhật độc quyền, có muốn xem không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top