Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Những Nhịp Đập Rộn Ràng Nhất

Beach🌴🌴

- Biểnnnnnnn. Iijima-kun! Biển kìa! Ahhhhhhbh *la hét tột độ*. Rộng quá đi! Rộng quá trời luôn😁😁 - Cô học sinh 17t đang đứng nói líu lo trên bờ biển trong xanh.

- Huh? Chả lẽ đây là lần đầu tiên Takagi-san đến biển sao? - Tôi cùng đống hành lý nặng nề đứng than vãn.

- Ừ. Nói ra thì cũng buồn cười thiệt😁. Một học sinh 17t rồi mà còn không biết tới biển như tớ thì thật buồn cười phải không?

- Không có buồn cười đâu. Tớ hiểu mà.

- Ôi xúc động quá đi!!! À mà Iijima-kun này! Thường thì đi biển sẽ làm gì đầu tiên nhỉ? Tắm biển? Làm lâu đài cát? Hay là nhặt sò hả? Ahhhhhhhh nhiều chuyện để làm quá đi.

- Trông vui dữ nhỉ. Takagi-san.

- Tất nhiên rồi, hihi, biển mà ai chả thích😆😆

Chỉ vậy thôi Takagi-san đã vui tới vậy rồi sao...

- Này Takagi-san! Thật ra như vậy có ổn không?

- Gì cơ.

- Chuyện làm trái tim đập rộn ràng á! Không, lúc tớ nói ra chuyện đó tớ, liệu có ổn không?

- Không sao mà, đừng quan tâm tới nó. Thật sự tớ cũng nghĩ đến chuyện này rồi, trái tim này cũng có lúc phải hoạt động thôi, không thể nào cứ sống mà dè chừng thêm được nữa. Chuyện Iijima-kun làm cho tớ rất đúng đó, cậu đừng bận tâm làm gì😁... Thật sự thì trong tất cả những người biết chuyện của tớ chỉ có Iijima-kun là người đầu tiên dám giúp tớ thôi vì hầu hết họ đều không quan tâm, nghĩ đó không phải chuyện của mình. Vì vậy,... cảm ơn cậu nhiều lắm! Iijima-kun. Tớ vui lắm.

- Uohhhhhhh. Cuối cùng Takagi-san cũng nói ra rồi, hạnh phúc quá đi. Gương mặt tươi cười của Takagi-san thật là đẹp😘😘- Tôi quay mặt đi để Takagi-san không thấy được vẻ mặt xấu hổ của tôi.

- Hơn nữa... tớ không biết rõ về thế giới này lắm. Cho nên, nếu có người giúp đỡ thì tốt quá.

- Tất nhiên rồi, cứ để tớ giúp cậu, có chuyện gì thì cứ hỏi tớ, tớ sẽ giúp cậu mà Takagi-san.

- Gọi tớ là Hatsu là được rồi.

- Tất nhiên rồi Hatsu-san.

- À mà suýt nữa quên mất, tớ vẫn chưa biết tên của Iijima-kun đâu nhé.

- Tớ tên là Hato, Iijima Hato. Nhưng bạn bè trong lớp thường gọi tớ là Pop, nên Hatsu-san gọi tớ là Pop được rồi *cười teo toét*.
- Hato...Hato sao? Chả phải tên đó giống như một loài chim sao??? À thì ra là thế, tớ biết vì sao cậu là có biệt danh là Pop rồi. Hihi😊😊, vậy từ giờ tớ cũng gọi Hato-kun là Pop nhé.

•Note : vì Hato trong tiếng Nhật có nghĩa là chim bồ câu, và nó thường phát ra tiếng :"popopopo.". Nên Hato còn có biệt danh là Pop.

- Ừ, quyết định vậy đi😁😁

Và thế là mùa của tôi Hatsu-san đã thực sự bắt đầu... Những chuyện cảm động, những chuyện khiến trái tim đập rộn ràng, những chuyện muốn làm thử kể cả những chuyện chưa từng nghĩ đến, tôi Hatsu-san đã làm cùng nhau.

--- công viên giải trí ---

- Ê Pop-kun mình chơi trò đó đi, chơi đi - Hatsu chỉ tay về phía trò tàu lượn siêu tốc.

- Được thôi, chiều theo ý của Hatsu-san nhé. Nhưng mà tớ nói trước trò đó sẽ làm giảm tuổi thọ nhiều lắm đấy vì nó rất là rất là thót tim - Tôi đe dọa Hatsu để coi cậu ấy phản ứng như thế nào.

- Không sao đâu, tớ muốn chơi, muốn chơi lắm luôn. Tớ xem trên TV và thấy họ chơi trò này rất vui nên tớ cũng muốn thử cảm giác một lần xem sao.

- Ok, vậy thì mình đi thôi, nhưng tớ đã cảnh cáo rồi đấy, tới lúc đó đừng hối hận.

--- Trên tàu lượn ---

- Ohhhhhhh! Nó đang lên kìa Pop-kun, nó đang lên kìa. Sắp lên tới đỉnh luôn rồi..., vậy là là tuổi tuổi thọ sắp được giảm xuống nhanh chóng rồi, sắp được giảm xuống rồi - Khuôn mặt của Hatsu dường như chẳng còn miếng máu nào khi nói những lời đó cả.

- Hatsu-san đừng nói đùa với bộ mặt như vậy chứ. Không hay đâu - Nói cậu ấy vậy thôi chứ tôi cũng biết mình chả hơn gì Hatsu.

- Lên tới đỉnh rồi kìa. Kyaaaaaaaaaa....

Lúc bắt đầu chơi, tôi và Hatsu-san đều là kẻ bình thường, lúc bước xuống thì hai đứa chả khác nào kẻ điên, đầu tóc, quần áo,... xộp xệch hết cả ra, chả đâu là toàn diện. Nhưng tôi đỡ hơn Hatsu-san một chút, tôi còn đứng được nhưng Hatsu-san thì đã khụy xuống nền mất rồi.

- Cậu có sao không, Hatsu-san? - Tôi ân cần hỏi.

- Hức... hức... hức...

- Chả lẽ cậu khóc sao? Cho cho tớ xin lỗi vì không cản cậu nhé! Hatsu-san à! Đứng dậy đi, cậu làm tớ lo đấy.

- Hức... hức... hức... hahaha.

- Cậu phát điên lên rồi hả? Có cần tớ giúp không?

- Pop-kun à...

- Gì vậy?

- Mình... mình lên chơi tiếp đi, đã quá, đã quá đi, lên lần nữa đi. Cảm giác này là gì đây? Vui quá đi.

- Hatsu-san à! Cậu có biết là cậu đã làm tớ lo lắm không?

- Cho mình xin lỗi nha, nhưng mình chơi tiếp đi.

- Ừ.

Thật sự thì bên Hatsu-san điều đầu tiên làm tôi ngạc nhiên chính con người của Hatsu. Nếu nói về hình tượng của cậu lúc trường thì là người rất xa cách, lạnh lùng một chút e thẹn. Nhưng trong lúc này đây, cậu người thân thiện, vui vẻ, chạy nhảy hết công suất, nói chuyện líu lo như một đứa trẻ, nhìn cậu rất "nhoi, lại còn cười mãi nữa thôi.

...

- Huh? Cậu chưa ăn kem bao giờ sao? - Tôi phản ứng hết mình luôn.

- Đúng thế, để cơ thể bị lạnh là không tốt. Từ nhỏ đã dễ bị cảm lạnh rồi.

- Đây này. Ăn thử đi. Ngon lắm đấy - Tôi đưa cây kem mới mua cho Hatsu-san.

- Ừm... NGON QUÁ ĐIIIIII.

- Ê ngừng lại đi nước bọt văng tung tóe hết cả rồi này.

N thế đó, hình tượng lạnh lùng  hằng ngày của Hatsu-san đã hoàn toàn đổ vỡ ấy đã sống thật hơn với bản thân mình. Người biết được mặt này của cô ấy chắc trong trường chỉ mình tôi. Nghĩ như vậy cũng m tôi hạnh phúc được một chút. Ngoài việc đi chơi với ấy mỗi ngày, làm ấy vui n vui hơn nữa. Tôi chẳng còn cách nào khác...

- Haha, hôm nay vui thật đấy Pop-kun, đi biển cũng hay nhưng chơi trượt nước trongcòn vui hơn nữa. Sau này mình sẽ lại đi nữa nhé.

- Ừ. Cơ mà khúc dốc này nguy hiểm lắm đấy, cậu ôm chặt vào nhé - Tôi chở Hatsu-san trên chiếc xe đạp của tôi.

- Được rồi, chặt thế này được chưa, Pop-kun ? - Hatsu-san ôm chặt lấy tôi.

Á! Cảm giác đây? phải mình đã quá hạnh phúc rồi không? tôi lúc này như đang trên chín tầng mây, có thứ đó đang chạm vào tôi. lẽ nào tôi đã chết đang trên thiên đàng hay sao? Trong cái cảm giác hồ ấy tôi lại cảm nhận được âm thanh đấy khá quen thuộc, đó chính nhịp đập của trái tim.

Người bình thường cho dù có hoạt động mạnh hay nhịp tim có đập nhanh tới đâu thì việc tuổi thọ có bị giảm xuống thì đó cũng là chuyện... không thể. Thời gian hoạt động mạnh của một người trong một ngày là không nhiều cho nên khi ngủ, tim cũng sẽ trở về trạng thái chậm rãi hay đúng hơn là điều hòa... Nhưng cô ấy khi khác, chín căn bệnh "nhịp đập thời gian" ấy đã làm cho nhịp tim cô ấy khi đã tăng thì khó mà trở lại bình thường được... Và đúng như những gì cô ấy nghĩ, chính những việc mà tôi và Hatsu-san đã làm từ đầu hè cho đến giờ chả khác nào đang làm hạ tuổi thọ của mình.

-... Phải rồi, Hatsu-san này! Tớ với cậu ngày nào cũng đi chơi như thế này, gia đình cậu có nói gì không?

- Hả?

- Ý tớ là chuyện cậu vẫn hằng lo lắng đấy. Chuyện tuổi thọ ấy!

- Ừ không sao đâu... Tớ đã giải thích toàn bộ chuyện này cho ba mẹ rồi và họ đã thông cảm cho tớ. Họ bảo tớ cứ làm tất cả những gì tớ muốn để sau này không phải hối hận, và khi họ thấy tớ vui bẻ như lúc này họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào, cho dù cũng có chút buồn.

- Vậy à! Hatsu-san này, đừng nói gì nữa...

- Nhưng mà Pop-kun này! Chuyện lúc nãy đừng nhắc tới nữa nhé! Xin cậu đấy.

Mình đúng đ ngốc khi nhắc tới chuyện đó . Đã biết như vậy rồi còn hỏi.

- Tớ biết rồi, từ giờ tớ sẽ không nhắc đến chuyện đó nữa... Nhưng mà Hatsu-san này, ngày mai thị trấn bên cạnh có lễ hội pháo hoa lớn lắm đấy. Mình cùng đi chứ?

- Ơ nhưng nhưng...

- Sao nào? Đừng nói là cho tới tận bây giờ cậu vẫn còn ngại tớ đấy nhé? Vui lắm đấy Hatsu-san, tính từ lễ hội ấy thì mùa hè mới bắt đầu.

- Có gì đâu mà ngại đi thì đi thôi - Khuôn mặt Hatsu-san đỏ bừng khi nói câu đấy.

- Quyết định vậy nhé.

- Ừ, cảm ơn cậu. Pop-kun😆😆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top