Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nhớ anh

Tình yêu là gì nhỉ???
Có đôi lúc tôi nghĩ đã quên được anh tôi tự nhủ với lòng đem toàn bộ kí ức về anh chôn chặt vào lòng. Bởi hơn ai hết tôi biết tình yêu này đã kết thúc mọi chuyện đã chấm dứt như một giấc mơ. Nhưng sao khó quá giấc mơ này mỗi ngày tôi đều nhớ mỗi ngày đều khiến tôi đau. Nỗi đau không quá lớn nó cứ âm ĩ trong trái tim này. Có gì đó sai sai phải không nào???
Tại sao tim là của tôi nhưng lại đau vì người khác. Nó đập nhanh khi được ai đó ôm trọng vào lòng. Lại nhói lên khi ai đó buông lời trách móc. Và giờ đây khi yêu thương không còn nó cứ dằng vặt tôi từng ngày. Tôi đã từng khóc khóc thật nhiều và không tin rằng chúng tôi đã dừng lại. Mỗi ngày trôi qua tôi học cách kiềm nén cảm xúc của mình ít rơi nước mắt học cách cười nhiều hơn. Mỗi sáng thức dậy vẫn nhớ về anh nhưng tôi biết tôi chỉ có thể nhớ anh và dừng lại ở việc nhớ. Tôi không có phép mình yếu lòng không cho phép mình liên lạc với anh dù chỉ một dòng tin nhắn. Tôi là một cô gái cũng như bao cô gái khác tôi cũng yếu lòng cũng cần ai đó quan tâm chăm sóc. Nhưng... tôi đã trưởng thành, suy nghĩ về tình yêu đã khác nhiều. Tôi sợ hãi tôi không thể mở lòng khi tâm tôi còn nhớ anh nhớ rất nhiều. Như vậy sẽ không công bằng cho người đến sau.
Cuộc sống của tôi cứ lặng lẽ trôi qua. Tôi học được nhiều điều hơn khi không anh bên cạnh. Tôi học được cách dậy sớm mà không cần anh gọi mỗi sáng. Tôi học được cách xem phim có phụ đề mà không cần anh kể trước nội dung. Tôi học được cách yêu bản thân mình hơn yêu "ai đó". Tôi học được cách tự làm mọi việc mà không cần dựa dẫm vào người khác. Tôi tự hứa với bản thân sẽ làm việc một mình khi không anh bên cạnh và từ nay về sau sẽ không cho ai tạo những thói quen ấy nữa. Đúng có lẽ việc nhắn tin chúc ngủ ngon hay việc gọi dậy mỗi buổi sáng là điều tuyệt vời và hạnh phúc nhất khi đang yêu. Nhưng đến khi tình yêu ấy không đủ lớn để vượt qua giông tố cuộc đời thì nó lại là con dao cứa vào tim bạn từng ngày từng giờ. Thanh xuân của tôi là như thế yêu cuồn nhiệt và tôi trân quý chúng. Nếu ai đó hỏi tôi có hối hận không thì tôi vẫn thẳng thắng nói rằng: KHÔNG!!!
Tôi quan niệm dù trong tình yêu hay trong công việc tôi sẽ cố gắng hết mình nếu kết quả không tốt như mong muốn thì tôi vẫn vui vẻ chấp nhận. Vì bản tôi không có lỗi với bản thân mình. Tình yêu cũng vậy, yêu anh tôi đã rất cố gắng tôi làm mọi việc để mong một ngày hạnh phúc sẽ mỉm cười. Nhưng chúng tôi có duyên mà không phận cuộc tình kéo dài rất lâu tưởng chừng nắm tay nhau đi hết quãng đời còn lại.... Một ngày bình thường như mọi ngày... chúng tôi xa nhau mãi mãi... Tại sao yêu nhau không đến được với nhau... có lẽ hết duyên anh nhỉ?
Mỗi ngày tôi nhớ anh nhưng tôi không khóc nữa. Khóc thì giải quyết được gì khóc có thể quay lại xem như chưa từng xảy ra chuyện gì hay không. Câu trả lời ai cũng biết là KHÔNG. Gương vỡ gắng lại cũng có vết nức, vết thương dù có lành vẫn để lại sẹo lời nói làm tổn thương nhau thì não vẫn ghi nhớ trong lòng như thế làm sao quay lại được? Tôi rất yêu anh nhưng lần này tôi không níu kéo nữa. Có những thứ mất đi rồi mới biết quý trọng chỉ để lại nuối tiếc sẽ không thay đổi được gì. Níu kéo chỉ làm bản thân ta đau thêm lần nữa... giống như biết xương rồng có gai mà cố chịu ôm vào lòng hậu quả để lại là gì chắc mọi người đều hiểu. Là đau nhức là máu chảy là tự làm bản thân tổn thương... Vậy tại sao lại hành hạ bản thân khi nó không có lỗi với bạn???
Người ta thường nói thời gian là phương thuốc thần kì nhất để xoa dịu nỗi đau của bạn. Tôi không phủ nhận điều đó...  Nhưng đối với tôi nếu thời gian là than thuốc thì chưa đủ tôi phải "uống kèm" thêm "những viên thuốc" khác nữa. Ví như dùng hết thời gian của tôi để tập trung vào công việc. Sau những lúc làm việc căng thẳng chính là thời gian nghỉ ngơi. Nhưng nghỉ ngơi đồng nghĩa với việc tôi cô đơn một mình và lại suy nghĩ về anh. Vậy nên tôi sẽ dùng thời gian ấy gọi điện thoại hay nhắn tin với bạn bè. Đi dạo phố hay ăn uống với họ... và chơi mệt rồi thì chỉ việc ngủ. Tôi sẽ hạn chế tối đa việc ở một mình khi tâm tình mình không ổn. Tôi nghĩ chỉ có như vậy mới làm mờ đi vết thương trong tôi... tôi sẽ không ép mình quên anh ngay lập tức vì sẽ phản tác dụng. Sau khi chia tay căn "bệnh" này rất nặng nên phải chữa trị từ từ và kiên nhẫn. Tôi tin một ngày nào đó bản thân tôi sẽ vui vẻ trở lại dù không anh bên cạnh. Và tôi mong những ai có cùng hoàn cảnh như tôi hãy cố gắng lên. Chỉ bạn mới giúp được chính mình.... cố lên!!!
P/s: Viết bởi Chuột... 00:28 02.10.2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top