Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Tri lại bị Lộ Tinh Minh túm về.
Để phòng cô tiếp tục đến WC nam dọa người, Lộ Tinh Minh trực tiếp trói chặt cô trong lồng ngực. Cũng may cô ngoan, không lộn xộn cũng không làm ầm ĩ nữa, mà bất động trước người cậu như một hình nộm.
Lộ Tinh Minh vỗ vỗ mặt cô, “Bạn đi với ai tới?”
Chỗ này có quy định thành viên, không có thẻ căn bản không được vào.
Lộ Tinh Minh quan sát cô.
Thấy ý thức của cô mơ hồ, không khỏi nghi ngờ có phải cô bị người ta lừa tới hay không.
“Tớ muốn ngồi.” Vân Tri tìm ghế khắp nơi, cuối cùng lại muốn chui vào WC nam.
Lộ Tinh Minh giữ thật chặt, kiên nhẫn dụ dỗ, “Bạn ngoan chút, tôi dẫn bạn đi tìm quầy lễ tân, xem rốt cuộc bạn đã đến đây với ai nhé.”
Vân Tri ngoan ngoãn đáp, “Được.”
Thấy Vân Tri gật đầu.
Lộ Tinh Minh dắt cô định xuống lầu một để tìm quầy lễ tân.
Kết quả chưa đi được hai bước, cô lại bất động.
“Lại làm sao nữa?” Sự nhẫn nại của Lộ Tinh Minh đã hao hết.
Vân Tri nhìn cậu với ánh mắt cảnh giác, đầu lưỡi run lên, “Bạn… có phải bạn muốn lừa tớ đến chỗ không người đúng không?”
Lộ Tinh Minh: “…”
Vân Tri quáng mắt, nhắm chặt hai mắt rồi lắc lắc đầu: “Có phải bạn muốn thừa lúc tớ không tỉnh táo, bán tớ đi đúng không?”
Lộ Tinh Minh: “… Tôi thấy bạn rất tỉnh táo đó.”
Trong lòng thì thấy buồn cười.
Đã đến lúc này rồi mới biết cô sẽ bị bán đi, ý thức an toàn cũng quái thật.
Nhưng mà điều này cũng nhắc nhở Lộ Tinh Minh.
Hiện tại đang là ban ngày ban mặt, cô lại say khướt, nếu cậu cứ dẫn người đi như thế, đến lúc đó cô lại nổi điên vì rượu mà nói lung tung cái gì đó, không chừng sẽ dây dưa không rõ thật.
Lộ Tinh Minh đỡ Vân Tri, quyết định đưa cô về phòng mình trước, sau đó sẽ gọi hỏi nhân viên chăm sóc khách hàng xem có chuyện gì.
Bước chân của Vân Tri run lên, dừng lại, rồi nói: “Tớ muốn đi WC.”
Mặt Lộ Tinh Minh không cảm xúc: “Không, bạn đừng có nghĩ.”
… Cô đừng nghĩ.
Vân Tri lại tiếp tục đi về phía trước.
Tới phòng, Lộ Tinh Minh đẩy cửa bước vào.
Trong phòng khói mù hầm hập, âm nhạc ầm vang, chấn đống khiến lỗ tai người ta ù ù. Lưu Bưu Hổ đang chơi oẳn tù tì với mấy đứa trước bể bơi trong nhà, thua thì phải cởi một món quần áo. Cậu ta lại thua một ván, lúc thấy cậu ta sắp phải cởi cái sịp còn sót lại xuống, Lộ Tinh Minh liền nheo mắt, roẹt một cái đã che kín hai mắt Vân Tri, giúp cô che đi hình ảnh cay mắt đó.
“Con mẹ nó, bọn mày mặc quần áo đàng hoàng cho bố!”
Cậu hét rất to.
Tất cả ánh mắt trong phòng đều chuyển qua đây, rồi lập tức lặng ngắt như tờ.
Cậu đang ôm một cô gái trong ngực, bởi vì bị che nửa khuôn mặt, tầm nhìn lại không rõ ràng, nên chúng chẳng nhìn rõ là ai.
Lưu Bưu Hổ quýnh lên, hoảng hốt mặc quần áo vào người. Cậu ta vừa mặc vừa nói, “Không phải chứ, anh Lộ à, sao anh đi rải nước tiểu còn kiếm được một cô em về đây nữa vậy.”
Những đứa khác cũng ước ao ghen tị, “Biết thế tao cũng đi tiểu ở WC bên ngoài!”
“Ít nói nhảm đi.” Lộ Tinh Minh lạnh giọng giục, “Mặc nhanh lên.”
Một đám nhóc lúng ta lúng túng sửa sang lại quần áo cho ngay ngắn, tắt nhạc, chừa ra chỗ ngồi trên sô pha rồi mới cẩn thận đánh giá cô gái trong ngực cậu.
Tổng kết lại, đây không phải King Kong Barbie, Thủy thủ Popeye lớp bọn nó đây sao?
Lộ Tinh Minh buông tay ra, dắt Vân Tri đi vào.
“Bạn ngồi đi.” Cậu ấn Vân Tri ngồi xuống một chỗ sạch sẽ, lại xoay người đến tủ lạnh lấy một hộp sữa tươi, cắm ống hút vào mới đưa đến bên miệng Vân Tri.
Lông mi Vân Tri run run, nghiêng người qua ——
Cắn đầu ngón tay của cậu.
Lại còn mút một cái.
Đột nhiên bị đánh úp bởi sự ướt át và mềm mại khiến lỗ chân lông khắp người Lộ Tinh Minh tức khắc nở ra, lông tơ dựng đứng cả lên. Đầu ngón tay cậu giật một cái, thiếu chút nữa là quăng sữa tươi xuống đất.
Lộ Tinh Minh bình tĩnh lại, nhanh chóng rút tay về, nắm lấy cằm cô để đối diện với mình, biểu tình căng cứng: “Đây là đâu?”
Đôi mắt Vân Tri mờ mịt: “Hả?”
“Bạn hả cái rắm ấy!” Lộ Tinh Minh mắng, “Mau, uống sữa đi!”
Cô thấy hơi tủi thân, lẩm bẩm lầm bầm: “Bạn hét lớn tiếng như thế làm gì chứ…”
Phàn nàn xong, cô cầm hộp sữa uống chậm rì rì.
Lộ Tinh Minh nghiến răng nghiến lợi.
Tốt nhất là đừng để cậu biết đứa nào đã cho cô uống rượu, bằng không thì cậu giết nó đầu tiên.
Vân Tri ngồi im ở đó uống sữa tươi, không nghĩ cách khác để làm yêu quái nữa, cũng không hề đòi đi WC nam.
Vất vả lắm cô mới chịu thành thật, Lộ Tinh Minh cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi. Cậu bất giác dùng đầu lưỡi chống má, cảm giác vết loét trong khoang miệng càng đau.
—— Chăm sóc tóc giả làm người ta phát bực.
Bảy, tám đứa trong phòng không dám thở mạnh, mà nhìn Lộ Tinh Minh chằm chằm, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc.
Đây… đây chẳng lẽ bị cướp xác rồi?
Ai cũng biết Lộ Tinh Minh có tính cách lạnh lùng.
Cậu xấu tính, không kiên nhẫn, dù con gái có đứng trước mặt cậu khóc đến xé trời thì cậu cũng lười đi dỗ.
Quả nhiên.
Mấy đứa nhìn Vân Tri, cảm thán trong lòng:
Anh Lộ đây là đại bàng bắt diều hâu —— giam lại.
Lưu Bưu Hổ lấy lại tinh thần liền hỏi, “Anh, gọi được cô bé ở đâu thế?”
Lộ Tinh Minh tức giận nói: “Nhặt.”
Gặp ở WC nam, đúng là tự nhiên nhặt được.
Những đứa khác thì hâm mộ, may thế nhỉ, bọn nó cũng muốn ra ngoài để nhặt được một cô.
Lộ Tinh Minh nói với Lưu Bưu Hổ, “Gọi điện thoại cho quầy lễ tân trước, nói họ đến đây dẫn người đi.”
Lưu Bưu Hổ nói: “Dẫn ai ạ, cứ để em gái Vân Tri đợi ở chỗ bọn mình đi, đúng không, Vân Tri.”
Vân Tri gật đầu, đưa hộp sữa còn lại non nửa cho Lộ Tinh Minh, “Tớ không uống nữa đâu.”
Lộ Tinh Minh nhận hộp sữa tươi, đôi mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, “Mày có đi không?”
“Được được được, em đi.”
Lưu Bưu Hổ xoay người đi gọi điện thoại. Cả buổi mà chẳng có ai tiếp, cậu ta nhún vai, “Đường dây bận, đợi lát lại gọi.” Rồi quay đầu cười tủm tỉm với Vân Tri, nói, “Tới cũng tới rồi, không thì hát với bọn này mấy bài nhé?”
Mắt cô sáng rực lên, liên tiếp phụ họa: “Hát, tớ sẽ hát.”
Mắt Lộ Tinh Minh mang theo vẻ nghi ngờ, “Sơn ca?”
Vân Tri không tiếp lời, mà đẩy Lộ Tinh Minh ra để lấy micro đang đặt trên bàn. Cô lắc lư đi lên trước sân khấu, trong mắt bị che phủ bởi một tầng sương mù.
“Bạn muốn hát bài gì?” Lưu Bưu Hổ chuẩn bị chọn bài cho cô.
Vân Tri hào phóng vung tay, ba chữ “Chú Đại Bi!” vang lên hùng hồn.
Phụt ——!
Tất cả đều khiếp sợ rồi.
Lưu Bưu Hổ không khỏi nhìn về phía Lộ Tinh Minh.
Lúc này Lộ Tinh Minh lại rất bình tĩnh, “Để con bé hát.”
Cậu lại muốn xem, người bình thường hát《 Chú Đại Bi 》như thế nào.
Lưu Bưu Hổ vừa nhếch khóe miệng, vừa chọn《 Chú Đại Bi 》.
Giai điệu thần thánh vờn quanh khắp phòng, Vân Tri cầm micro, cằm lên xuống theo nhịp. Cô hơi cụp mắt bắt đầu hát, hơi lạc điệu, nhưng cũng ra dáng.
Võ Hiểu Tùng kinh ngạc: “… Hát thật kìa.”
Lộ Tinh Minh: “…”
Thật ra cậu cũng không ngờ, bé tóc giả này lại biết hát thật.
Một đám nhóc chìm đắm trong 《 Chú Đại Bi 》, đã vứt chuyện gọi điện thoại ra sau đầu từ lâu.
Lúc Vân Tri đang hát, thì trong đám nhóc đang ầm ĩ ở phòng vip khác đã có đứa nhận ra điểm không đúng.
“Cậu Lệ, họ hàng của anh ra ngoài hơi bị lâu rồi ấy.”
Hàn Lệ đặt chai rượu xuống rồi nhìn đồng hồ, từ lúc Vân Tri ra ngoài đến giờ, đã sắp được nửa tiếng.
“Hay là đi nhầm phòng?”
Đang khi nói chuyện, nhân viên phục vụ lại mang rượu vào.
Hàn Lệ gọi cô ta lại: “Cô có thấy cô gái tới đây cùng tôi không? Cô ấy nghỉ ở khu nghỉ ngơi.”
Vân Tri có ngoại hình xuất chúng, lại tới đây cùng Hàn Lệ, nên đương nhiên nhân viên phục vụ có ấn tượng sâu sắc với cô, liền trả lời rất nhanh.
“Có thấy, nhưng sau đó cô ấy lại đi WC rồi ạ.”
Nghĩ một chút lại nói, “Nhưng tôi có nghe một vị khách nói có một cô gái vào nhầm WC, sau đó bị một cậu trai dẫn đi. Tôi không biết có phải là cô ấy không…” Thấy sắc mặt của Hàn Lệ ngày càng âm trầm, giọng nói của nhân viên phục vụ cũng dần thấp xuống.
“Ai dẫn đi?” Rất lâu sau Hàn Lệ mới khống chế được tính tình, thấp giọng hỏi.
“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nhưng anh chớ sốt ruột, hiện tại tôi sẽ tìm người kiểm tra camera giám sát, chỉ một lát sẽ có câu trả lời cho anh. Chúng tôi đảm bảo bạn của anh sẽ không phải chịu tổn thương nào.”
Nói rồi, nhân viên phục vụ vội vàng đi tìm người để kiểm tra camera giám sát.
Bọn họ nhanh chóng tra ra được, phòng vip 710, ở cuối hành lang.
Phòng vip đều là những người không dễ chọc, nhân viên phục sợ xảy ra chuyện gì, liền nói sẽ tìm người cho bọn cậu. Kết quả cô ta còn chưa nói xong, Hàn Lệ đã dẫn đầu đám nhóc xông qua đó.
Cậu ấy nổi giận đùng đùng, như là muốn tìm người đánh nhau.

~~~

Tác giả có lời muốn nói: 
Lộ Lộ chống má không phải vì đùa nghịch giống bình thường, mà là bị nhiệt miệng… theo ý tôi.
*
Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có nhiều người một ly là rớt như tôi, thật ra rượu cocktail Rio cũng bình thường thôi, rượu rất dễ uống, đặc biệt là vị sữa chua, a a a a, uống ngon lắm! 11-11 tôi lại định mua một thùng nữa, nó còn có vị mật đào. Có điều tác dụng của nó vừa chậm lại vừa mạnh cũng là thật.
Trước đây tôi từng mua một chai rượu mơ ở Nhật Bản, với tôi mà nói thì nó đắt lắm, hình như là 188 tệ. Chai đó uống vào thật sự cứ như bay vòng vòng lên trời luôn, lúc tỉnh lại thì tôi phát hiện tôi chuyển khoản lung tung cho người khác bốn, năm nghìn tệ!
Mẹ tôi nói tôi uống nhiều quá, cứ chuyển tiền cho bà với chị tôi miết, cản cũng không được
… Má.
Rượu giả hại người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top