Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú Đại Bi quá ma tính, nghe bài này xong mấy đứa đều thấy như ở cõi trên, hoàn toàn không biết ở bên ngoài Hàn Lệ đang dẫn đầu đột kích.
Sau khi hát xong, Vân Tri cuối cùng cũng buồn ngủ.
Cơn buồn ngủ đánh úp tới, cô dụi dụi đôi mắt, đặt micro sang một bên, lảo đà lảo đảo đến bên cạnh Lộ Tinh Minh. Cô ngồi xuống, ngã đầu lên vai cậu, nhắm mắt ngủ yên.
Những đứa khác đều nhẹ nhàng thở ra. May mà không hát nữa, nếu cô còn hát tiếp một bài chú khác, thế nào chúng cũng bị tẩy não cho coi.
Vân Tri chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Cô ghét bỏ bả vai hơi cứng của Lộ Tinh Minh, nên nhích xuống dần, rồi trực tiếp dựa vào lồng ngực người ta luôn.
Lưng Lộ Tinh Minh cứng đờ, đẩy cô qua bên một cách vô thức. Không đẩy thì không sao, cậu đẩy một cái trực tiếp để Vân Tri chui vào chỗ trống luôn. Cô túm chặt cánh tay Lộ Tinh Minh, tìm một vị trí dễ chịu hơn ở trong ngực cậu. Sau khi vì thoải mái mà thở ra, thì cô không còn lộn xộn nữa.
Lộ Tinh Minh nặng mặt.
Nhóm bạn xấu xem trò hay, nhưng chẳng ai hát đệm.
“Bạn buông ra đi.” Cả buổi rồi mà Lộ Tinh Minh vẫn không rút được cánh tay ra, cậu lập tức cáu kỉnh rồi gầm khẽ với Lưu Bưu Hổ, “Nhìn cái rắm, mau gọi người tới đây!”
Lưu Bưu Hổ nín cười: “Được được đươc, em đi gọi người ngay đây.”
Lộ Tinh Minh từ bỏ chống cự, kiên nhẫn chờ người đến mang Vân Tri đi.
Dưới ánh đèn chập chờn, cậu nhàn tản nhìn lướt qua, khi thấy đôi môi đỏ thắm, và làn da trắng muốt của cô, thì tức khắc không dời mắt được.
Khuôn mặt cô đè lên vai cậu, đã hơi biến hình. Từ hướng này, Lộ Tinh Minh có thể thấy lông mi thật dài của cô. Nó thành thành thật thật cụp xuống, hoàn toàn che mất đôi mắt say mèm của cô.
Hô hấp của Vân Tri rất nhẹ, môi thỉnh thoảng lại mấp máy, cách lớp quần áo cọ hai cái lên người cậu.
Rất ngứa.
Lộ Tinh Minh suy nghĩ sâu xa, đầu ngón tay mất khống chế liền tìm đến lông mi của cô, từ trái sang phải, khẽ vuốt ve từng sợi mi.
—— Thật ra rất ngoan.
Lộ Tinh Minh mềm lòng, ánh mắt lập loè, bất giác dời tay lên mặt cô.
Rất mềm mại.
Cũng rất đàn hồi.
Sau lưng mọi người, Lộ Tinh Minh cẩn thận nhéo một cái.
Khi cậu đang đắm chìm, cửa bất thình lình bị người ta đá văng ra. Tám, chín đứa liên tục đi vào, lúc nhúc lấp đầy chỗ trống trong phòng.
Lộ Tinh Minh liếc mắt, nhìn sang.
Hàn Lệ đi đầu, cậu ấy nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng tìm được Lộ Tinh Minh trong một góc sô pha. Còn có Vân Tri thần trí không rõ, đang ở trong ngực cậu mặc cho cậu vuốt ve mặt mình.
Hàn Lệ lập tức bùng nổ.
“Tao / đ*t / mẹ mày!”
Đủ loại suy nghĩ xẹt nhanh trong đầu Hàn Lệ, cơn giận lập tức xông lên. Cậu ấy mất lý trí, tiện tay xách chai rượu rỗng trên bàn. Sau khi đập cái choang lên tường, cậu ấy trèo qua bàn trà bằng đôi chân dài để tìm Lộ Tinh Minh liều mạng.
Mấy đứa Lưu Bưu Hổ cuối cùng cũng có phản ứng, chúng không nói hai lời đã xông tới ôm lấy eo cậu ấy, miệng thì khuyên bảo: “Cậu Lệ, hiểu lầm! Hiểu lầm rồi!”
“Cút! Thả tay ra cho bố!” Tay Hàn Lệ nắm chặt chai rượu, biểu tình dữ tợn, trong mắt toàn là phẫn uất.
Hiểu lầm cái lông ấy!
Mắt cậu ấy có mù đâu mà không nhìn thấy được.
Thằng Lộ Tinh Minh trộm chó này thật là quá to gan, lại ra tay với người của cậu ấy thật?
“Tao cảnh cáo mày, mau thả ra ——!” Hàn Lệ giãy giụa, dáng vẻ nghiến răng như muốn nuốt sống Lộ Tinh Minh vậy.
“Hiểu lầm hiểu lầm rồi, King Kong… phì!” Lưu Bưu Hổ ôm cứng Hàn Lệ, sốt ruột giải thích, “Hàn Vân Tri đi nhầm phòng, lại uống say khướt, anh đại của bọn tao sợ con bé xảy ra chuyện, mới đưa đến phòng bọn tao trước. Nói thế nào thì con bé cũng là bạn học cùng lớp với bọn tao, nên bọn tao sẽ không làm gì con bé.”
Cơ thể Hàn Lệ giật một cái, bắt được trọng điểm.
Cậu ấy trợn to mắt, khiếp sợ mà nói: “Bọn mày còn cho cô ấy uống rượu?”
Lưu Bưu Hổ ngẩn ra: “Không… không phải, không phải bọn tao đâu! Ai cho con bé uống rượu, không ai trong bọn tao cho con bé uống rượu cả!”
Thế này thì oan gì đâu!
Quả thực chính là có lý mà không nói rõ được!
Lưu Bưu Hổ hết cách, không khỏi đưa mắt đặt lên người Lộ Tinh Minh.
Lộ Tinh Minh không hoảng hốt cũng không bực bội, chỉ cười hừ một tiếng, “Đầu óc của mày không dùng được, nhưng thật ra rất hay hắt nước bẩn lên người khác.”
Đôi mắt hoa đào của Hàn Lệ nhếch lên, chỉ chai rượu vào Lộ Tinh Minh, “Mẹ nó, mày nói thêm câu nữa xem!”
“Không phải con bé bị bọn mày chuốc say đó sao?” Lộ Tinh Minh cố ý nhéo nhéo khuôn mặt non mềm của Vân Tri ở trước mặt Hàn Lệ, “Mày xem, say đến mức không nhúc nhích được luôn này.”
Đồng tử của Hàn Lệ co lại, “Đừng dùng cái tay dơ bẩn của mày chạm vào cô ấy!”
“Ồ.”
Lộ Tinh Minh muốn khiêu khích liền nâng mặt Vân Tri lên, dùng sức nắn bóp khuôn mặt cô thành đủ loại hình dạng.
Toàn thân Hàn Lệ phát run.
Tức muốn nổ tung.
Cậu ấy không khống chế cảm xúc được nữa, nắm chai rượu muốn đập qua, nhưng nghĩ đến Vân Tri còn ở đó, vì thế cậu ấy lại ném cái chai đi, nhào qua bằng tay không.
Lộ Tinh Minh buông lỏng tay ra, hai đứa lao vào đánh nhau.
Mấy thằng đệ cũng không phải đèn cạn dầu, anh đại đã chiến, tất nhiên bọn nó cũng không nhàn rỗi, nhao nhao tạo một trận chiến ở phía sau.
Trong lúc nhất thời, trong phong toàn là tiếng tay đấm chân đá, cùng với tiếng chai rượu vỡ vụn, ghế ngã ra đất, ngay cả bàn trà được sắp ngay ngắn cũng đã chuyển vị trí lung tung. Khắp căn phòng chướng khí mù mịt, loạn thành một đoàn.
Cửa đã khóa, người bên ngoài không vào được, chỉ nghe thấy thấy bùm bụp, loảng xoảng, chấn động làm người ta đau cả não.
Hai bên đánh nhau với khí thế ngất trời, khó bỏ khó phân. Vân Tri ngủ ở trong góc như ở hai thế giới với bọn chúng, không hề bị ảnh hưởng bởi mấy chấn động này. Cô chỉ thấy ồn ào, trở mình, phản xạ có điều kiện mà đưa tay che lỗ tai lại.
Hàn Lệ đánh đòn phủ đầu, ánh mắt dừng trên chai rượu ở bên cạnh. Lộ Tinh Minh nhìn ra suy nghĩ của cậu ấy, liền nhanh tay lẹ mắt phá tan ý đồ của Hàn Lệ, quay người định cướp. Hàn Lệ thấy vậy, thì đụng một cái thật mạnh vào Lộ Tinh Minh, khiến cơ thể Lộ Tinh minh lảo đảo, chai rượu rơi xuống đất. Chân Lộ Tinh Minh cũng vừa vặn giẫm lên chai rượu vừa bị rơi, cơ thể bị trượt hoàn toàn mất thăng bằng.
Một tiếng bụp.
Lộ Tinh Minh ngã xuống, đè thẳng tắp lên người Vân Tri.
Hai tay cậu để ở hai bên sườn của cô, ập vào mặt là mùi rượu khiến người ta hoảng hốt. Lộ Tinh Minh cảm giác trên môi mềm mại, đó là mặt Vân Tri.
Cả người cậu đờ ra.
Trong đầu nổ ầm, cậu chỉ còn lại một ý niệm ——
Mềm thật.
Hô hấp của Lộ Tinh Minh dồn dập, qua một phút đồng hồ mới hồi thần mà bò dậy. Lộ Tinh Minh chạm vào môi mình, đầu có cảm giác như bị say xe, lại như uống say, cứ lâng lâng, khiến cậu chẳng có phản ứng với mọi thứ quanh mình
Nụ hôn đó của Lộ Tinh Minh khiến dây thần kinh của Hàn Lệ đứt phựt phựt, cơn tức giận khó có thể khống chế.
“Lộ Tinh Minh ——!”
“Hôm nay cậu đây sẽ giết chết mày!”
“Không giết chết mày thề không làm người!”
Hàn Lệ tức muốn hộc máu, giương nanh múa vuốt xông về phía Lộ Tinh Minh.
Vì không khống chế được cảm xúc nên cậu ấy không hề chú ý dưới chân, đế giày trượt một cái, vận mệnh khiến cậu ấy cũng giẫm lên chai rượu.
Đù ——!
Nhìn khuôn mặt mơ hồ của Lộ Tinh Minh càng ngày càng tới gần, Hàn Lệ thầm kêu không ổn.
Ham muốn sống sót khiến Hàn Lệ kịp thời phanh lại trước người Lộ Tinh Minh. Cậu ấy dùng sức tách hai tay hai chân ra, mười ngón tay gắt gao chống lên vách tường, cổ tay run lên vì cố sức chống đỡ trọng lượng toàn thân. Tư thế đứng của cậu ấy như một con ếch, vì để không cho mình ngã xuống, càng không muốn chạm xíu xiu nào vào Lộ Tinh Minh.
Hai đứa cùng nhẹ nhàng thở ra.
Bốn mắt nhìn nhau, ghen ghét lẫn nhau.
Cuối cùng ——
“Hừ!”
Hai đứa mặt đối mặt, cùng hừ một tiếng với đối phương.
Sau đó Lộ Tinh Minh giơ chân đá một cú để đạp người ra, lông mày nhíu chặt, khó nén vẻ chán ghét.
Bấy giờ, cuối cùng Vân Tri cũng tỉnh.
Cô chầm chậm ngồi dậy từ trên sô pha, xuyên qua màn khói hầm hập, Vân Tri nhìn thấy mười mấy đứa đang giương cung bạt kiếm, còn có Hàn Lệ với Lộ Tinh Minh nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn trước sô pha nữa.
Đầu Vân Tri rất đau, huyệt thái dương nhảy thình thịch.
Cô có cảm giác trí nhớ của mình đứt quãng, rất nhiều chuyện chưa thể nhớ rõ.
Cô dùng sức gõ gõ giữa trán, khó khăn phát ra tiếng: “Hàn Lệ…”
Hàn Lệ hoàn hồn khi đang đực ra, rồi quay đầu nhìn sang.
Vân Tri chớp chớp mắt, mờ mịt nhìn bốn phía, “Sao cậu lại ở đây thế?”
Hỏi xong, đầu lại đau từng cơn.
Hàn Lệ đi nhanh qua, trực tiếp kéo Vân Tri vào trong ngực mình. Sau khi lui ra một khoảng, cậu ấy mới chỉ vào Lộ Tinh Minh chất vấn, “Có phải thằng trộm chó này chuốc rượu cô không?”
“Rượu?” Vân Tri ngây người, cô uống rượu ư?
“Tôi… uống rượu?” Môi Vân Tri hơi run rẩy.
Mấy hôm trước cô vừa ăn thịt, hôm nay, hôm nay thì uống cả rượu???
Thằng đệ nào đó trốn ở hàng cuối chột dạ rụt cổ, căn bản không dám lên tiếng, càng miễn bàn đến chuyện nói cho Hàn Lệ biết rượu kia là của nó.
Hàn Lệ lại hỏi: “Có phải nó làm chuyện xấu với cô không? Cô đừng sợ, nói tôi nghe, nó chạm vào cô chỗ nào, tôi sẽ băm chỗ đó của nó.”
Lộ Tinh Minh khinh thường liền hừ nhẹ: “Người không cao, nhưng khẩu khí lại không nhỏ đâu.”
Hàn Lệ trừng lại; “Cút mẹ mày đi, cậu đây 1m83.”
Trong mắt Lộ Tinh Minh là vẻ đắc ý mơ hồ, “Ồ, tao 1m85.”
“…”
Cao thì có gì ghê gớm! Má!
Hàn Lệ nghiến răng, nảy ra một kế.
Cậu ôm eo nhỏ của Vân Tri, vẻ mặt khoe khoang, “Bạn gái tao.”
Quả nhiên, sắc mặt của Lộ Tinh Minh đã thay đổi.
Khuôn mặt của Lộ Tinh Minh trước đó còn có ý cười châm chọc, lập tức quy về lạnh nhạt khi Hàn Lệ nói ra những lời này, trên mặt chỉ còn lại lớp băng dày.
Lộ Tinh Minh siết chặt bàn tay đặt trên sô pha, nơi trái tim như bị ai đó đâm mấy nhát kim, không đau, nhưng khó chịu.
Phòng vip lặng ngắt như tờ, Lưu Bưu Hổ nhìn Hàn Lệ lại nhìn Lộ Tinh Minh, thầm kêu không ổn.
Anh đại của bọn nó chưa xuất sư đã chết rồi!!
Đứng như vậy một lúc, đầu Vân Tri đã bớt đau, ý thức cũng trở về lần nữa.
Cô chậm rãi giãy khỏi Hàn Lệ, vẻ mặt hoang mang, “Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi đâu phải bạn gái cậu. Hàn Lệ, đừng có nói bậy bạ, không tốt đâu.”
Nụ cười của Hàn Lệ cứng lại.
Đám đệ phía sau cũng gật đầu phụ họa theo: “Đúng vậy đúng vậy, cậu Lệ, không phải anh đã nói đây là họ hàng của anh hả? Pháp luật đã quy định không được yêu người có quan hệ họ hàng rồi mà.”
Nụ cười của Hàn Lệ càng cứng hơn.
Mấy đứa này ngu bỏ mẹ ra?!
Không nhìn ra mình đang cố ý khiến Lộ Tinh Minh khó chịu hay sao
Lộ Tinh Minh nhướng mày, thả lỏng cơ thể đang căng cứng, khuôn mặt bất giác mang theo ý cười, “Ồ? Bạn gái?”
Hàn Lệ bị vả mặt liền có cảm giác không chỗ dung thân.
Vân Tri gần như là biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô tuyệt đối không ngờ chỉ vì mình mà hai cậu ấy lại nhào vào nhau không thể gỡ ra nổi.
Vân Tri kéo tay áo Hàn Lệ, kể lại rõ ràng mười mươi tất cả mọi chuyện cho cậu ấy nghe, “Hàn Lệ, cậu hiểu lầm rồi. Lúc tôi ở phòng đã cảm thấy đầu rất choáng, mới muốn ra ngoài hít thở không khí. Sau đó tôi gặp Lộ thí chủ, bạn ấy không biết tôi từ đâu đến, nên dẫn tôi qua đây. Hơn nữa, họ đều là bạn học của tôi, sẽ không làm gì đâu.”
Vân Tri cảm thấy Hàn Lệ hơi lỗ mãng, nhưng không hề trách cậu trước mặt mọi người.
Mà cô thấy cảm động nhiều hơn.
Hàn Lệ gấp gáp tìm cô như vậy, đã chứng minh cô vẫn là người thân quan trọng của cậu ấy, chứ không phải chẳng là gì cả.
Trước đây cô luôn cư xử dè dặt với Hàn Lệ, sợ làm cậu mất mặt. Nhưng giờ ngẫm lại, thật ra là cô lòng dạ hẹp hòi, xem nhẹ Hàn Lệ.
Vân Tri mím môi, kéo tay Hàn Lệ rồi nhìn về phía Lộ Tinh Minh. Chỉ nhìn lướt qua cô đã thấy hai vết thương vì bị Hàn Lệ đánh ở trên mặt cậu, cô thấy có lỗi nhiều lắm:
“Lộ thí chủ, xin lỗi bạn, tớ không biết sao mình lại hồ đồ như vậy, không cẩn thận liền tạo thêm phiền phức cho bạn.”
Khi cô đang nói còn ngửi được mùi rượu, không biết truyền đến từ trong phòng, hay là từ miệng mình nữa, nhưng Vân Tri chả hề nhớ mình từng uống rượu.
Mặt Lộ Tinh Minh thâm trầm, “Không sao, tôi không thèm để ý.”
Nói xong, cậu còn cọ đầu ngón tay lên môi, dường như trên mặt cậu vẫn còn nhiệt độ cơ thể trên người con gái. Hoảng hốt một lúc, Lộ Tinh Minh thu lại biểu tình.
“Vậy… bọn tớ đi đây.” Vân Tri kéo tay áo Hàn Lệ, muốn lôi cậu ra ngoài.
Lúc gần đi, Lưu Bưu Hổ còn lắm miệng hỏi một câu: “Quan hệ họ hàng của hai người là gì vậy?”
Hàn Lệ lặng lẽ trừng mắt: “Em họ xa của tao, có ý kiến gì?”
“…”
Cả đám vô cùng ăn ý mà nhìn về phía Lộ Tinh Minh trên sô pha.
Ánh mắt thương hại.
Xong rồi, anh đại của bọn nó sẽ bị Hàn Lệ đè đầu, về sau còn phải gọi đối thủ một mất một còn là anh nữa.
Xót xa làm sao.
Xót xa đến tận trời cao!
Chuột phải kết thông gia với mèo!

~~~

Tác giả có lời muốn nói: 
Sau này, Lộ Tinh Minh lấy hết can đảm, gọi một tiếng anh Hàn Lệ.
Hàn Lệ cũng lấy hết can đảm, gọi Lộ Tinh Minh một tiếng “Dượng”
Hai đứa: ????
*
Tôi vẫn luôn rối rắm một đoạn trong cốt truyện, vốn định viết môi thằng cháu không cẩn thận cọ lên mặt Lộ Tinh Minh, nhưng sợ bị mắng là hủ, nên sửa lại.
_(:3∠)_. Hai đứa chính là quan hệ như địch như bạn vậy đó, rốt cuộc cũng quen biết từ nhỏ mà a ha ha ha ha ha.

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top