Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Mời hai bạn ngồi, muốn chọn gì nào?”
Vừa hay có bàn khách rời đi, chủ quán vừa dọn mặt bàn, vừa mời bọn họ ngồi xuống.
Trên chiếc bàn gỗ hai đứa ngồi có đóng lớp dầu mỡ, Lộ Tinh Minh có bệnh thích sạch sẽ dạng nhẹ liền do dự một lúc, mới chậm chạp ngồi xuống.
Nhưng Vân Tri lại không cảm thấy bẩn, mà dứt khoát tới ngồi đối diện với cậu, rồi đưa thực đơn qua: “Thí chủ, bạn xem muốn chọn món gì.”
Nhân viên phục vụ ở bên cạnh ấn bút cái tách, yên lặng chờ bọn cô gọi món.
Quán  này chủ yếu làm cơm nhà, giá rất bình dân, món đắt nhất cũng chỉ hơn 80. Lộ Tinh Minh đảo mắt qua thực đơn, “Một cái món chay Tam Tiên*, canh trứng.”
(*Món chay Tam Tiên: Món chay làm từ 3 loại rau.)
Cậu đặt thực đơn xuống, liếc mắt nhìn Vân Tri, thầm nghĩ cô bé chỉ ăn hai món chắc là không đủ no, vì thế lại bảo nhân viên phục vụ lấy thêm màn thầu vị sữa.
Chọn món xong, Lộ Tinh Minh rót ra hai ly trà, đẩy một ly trong đó đến trước mặt Vân Tri.
Lá trà trong quán cơm đều là sử dụng lại, tới lúc này đã không còn ngửi được hương trà. Trên mặt nước là lá trà màu xanh lục nhạt, bốc hơi nóng vì đang còn nóng hổi. Thời tiết này hầu như chẳng có ai uống nước ấm, chỉ có Lộ Tinh Minh. Cậu uống từng ngụm nhỏ, nhấp từ từ.
Vân Tri đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, ánh mắt đụng phải hai cậu bé ngồi ở bàn đối diện. Hai đứa đó cười cười với Vân Tri rồi cúi đầu nói chuyện với nhau, hình như là đang nói về cô.
Vân Tri nhanh chóng quay đầu lại để tránh tầm mắt của chúng, nhỏ giọng hỏi: “Thí chủ không ăn thịt à?”
Vừa nãy Lộ Tinh Minh toàn chọn đồ chay, chẳng có dĩa nào mặn.
Cậu thản nhiên nói: “Buổi tối không muốn ăn thịt.”
Nếu Lộ Tinh Minh đã nói không thích, thì kẻ mời khách như Vân Tri tự nhiên không lý nào lại ép.
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, Lộ Tinh Minh đẩy hết mấy dĩa về phía Vân Tri, còn mình chỉ ăn một mất miếng món chay Tam Tiên, rồi không động đũa nữa.
Vân Tri rất đói bụng.
Mấy ngày nay cô đều phiền não vì chuyện kiếm tiền, vì lượm ve chai mà bôn ba, ngay cả ngủ mơ cũng có liên quan đến tiền. Chất lượng giấc ngủ bị giảm xuống còn chưa nói, đến nhiệt tình trong học tập cũng giảm bớt đi nhiều, thậm chí ăn uống cũng không còn ngon miệng.
Màn thầu chiên bơ thơm thơm giòn giòn, vừa cắn một miếng, Vân Tri đã ba miếng thành hai mà tiêu diệt sạch sẽ.
Lộ Tinh Minh lười biếng chống má, lỗ tai nhạy bén nghe được lời bàn luận về cô bé ở bàn bên cạnh. Chúng nói là cô xinh xắn đáng yêu, dừa cho nhau chuyện tìm cô muốn xin số WeChat.
Cuối cùng, một nam sinh đứng lên.
Tự nhiên Lộ Tinh Minh thấy khó chịu, nheo mắt lại một cách nguy hiểm
Nam sinh định lại đây xin số WeChat nhìn thấy ánh mắt hung tàn nham hiểm của cậu, thì sợ tới mức thu tâm tư lại, lặng lẽ về chỗ ngồi, không dám nhúc nhích luôn.
Lộ Tinh Minh khinh thường hừ nhẹ, mắt nhìn thẳng.
“Thí chủ, sao bạn không ăn vậy?” Vân Tri nuốt miếng màn thầu trong miệng xuống, thấy trong lồng tre còn dư một cái, liền trực tiếp dùng tay cầm lên rồi đưa đến bên miệng cậu, “Bạn nếm thử đi, cái này ngon lắm.”
Lộ Tinh Minh nhìn tay cô nhưng không hề động.
Vân Tri ngẩn ra, đột nhiên ý thức được trước lúc ăn cơm cô không có rửa tay, lại còn sờ chó nữa.
Lộ thí chủ nhất định sẽ chê.
Lúc Vân Tri ngượng ngùng định rụt tay về, thì thiếu niên đột nhiên há miệng ngậm lấy màn thầu nhỏ tròn căng, rồi cắn một miếng, màn thầu chui vào trong miệng cậu.
Lộ Tinh Minh chậm rãi nhai nuốt, cuối cùng khẽ gật đầu: “Cũng được.”
Cậu ăn màn thầu, thong thả ung dung, cho người ta cảm giác hết sức tao nhã. Cậu giống hệt chàng trai trong quyển truyện tranh ngày hôm đó, chỉ ăn cái màn thầu thôi mà cũng lộ ra vài phần đẹp trai
Vân Tri chậm chạp không có phản ứng gì, kỳ lạ là trong lòng cô lại sinh ra chút mừng thầm.
—— Lộ thí chủ không chê cô.
Cô nhếch môi cười trộm, rồi ngồi lại trên ghế tiếp tục ăn cơm.
Cô có cảm giác mình ăn uống ngày càng ngon miệng.
Ở bên Lộ thí chủ, ăn uống vào đều biến thành ngon.
Lộ thí chủ thật là phúc tinh.
*
Ba dĩa đồ ăn cũng không quá nhiều, Vân Tri ăn không để thừa. Thấy Lộ Tinh Minh cũng đã ăn no, cô trực tiếp đi tính tiền.
Một bữa cơm này tổng cộng chưa đến một trăm, ở trong phạm vi Vân Tri có thể trả được.
Cất tiền lẻ vào trong cặp sách, Vân Tri cảm thấy mỹ mãn liền quyết định về nhà.
Hiện tại đúng là thời điểm bắt đầu cuộc sống về đêm, quán nhỏ hai bên đường đã bắt đầu buôn bán.
Quán thịt nướng nằm san sát nhau, mùi thức ăn mặn là thịt nướng thổi qua, khiến dạ dày Vân Tri khó chịu. Cô bịt mũi, lặng lẽ đi sang bên khác.
Nghiêng mắt nhìn thấy dáng vẻ không thoải mái của Vân Tri, Lộ Tinh Minh im lặng không nói không rằng liền dẫn cô qua bên đường đối diện, định sẽ đi vòng. Tuy rằng sẽ mất nhiều thời gian hơn, nhưng có thể tránh được khói dầu, sẽ làm cho cô thấy dễ chịu hơn.
Rời xa phố ăn vặt, chờ toàn bộ mùi tản đi, Vân Tri mới từ từ thả tay xuống.
Cửa hàng trên con phố này đa số là tiệm bán hoa, vào lúc này hầu hết nhà buôn đều đã kéo cửa cuốn lên, nên so với con phố khói lửa ồn ào đối diện thì nó có vẻ quạnh quẽ hơn.
Sau khi cơm nước no nê, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới. Cô dụi mắt, ngáp một cái nhỏ.
Đột nhiên, Vân Tri bất ngờ đụng phải phần lưng của Lộ Tinh Minh.
Cú va chạm bất ngờ này làm trán người va đau nhói, cơn buồn ngủ cũng tiêu tan không ít. Cô còn chưa kịp hỏi tại sao Lộ Tinh Minh lại dừng lại, đã thấy thiếu niên trước mặt vươn tay, che cô sau lưng mình với khuôn mặt không cảm xúc.
Vân Tri nghi hoặc, không khỏi ló đầu ra đưa mắt nhìn xung quanh.
Phía trước bọn cô có ba, bốn kẻ say rượu đang đứng đấy, thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt say khướt, cơ thể lắc lư như sắp ngã đến nơi. Một trong số đó đang nhìn hai đứa, nụ cười rất là thô bỉ.
Không cần nghĩ cũng biết họ sẽ lại đây gây chuyện.
Vân Tri chưa từng trải qua cục diện thế này, trong lòng rụt rè, không khỏi vươn tay giữ chặt tay áo của Lộ Tinh Minh.
“Thí chủ…”
“Đừng lên tiếng.” Lộ Tinh Minh đè thấp giọng xuống, trong đôi mắt hẹp dài đầy vẻ lạnh lùng đến bức người.
Mấy kẻ say kia cầm chai rượu, nghiêng nghiêng ngả ngả đi lại đây.
Lộ Tinh Minh càng bảo vệ Vân Tri chặt hơn, cơ bắp lập tức căng cứng.
Bọn chúng vây quanh hai đứa từ bốn phía, mùi rượu khó ngửi phả vào mặt, khiến Vân Tri nhịn không được phải khụt khịt mũi, càng sát lại Lộ Tinh Minh hơn.
Kẻ say đứng ở giữa chắc là anh đại của bọn chúng, chỉ nghe gã nấc một cái, cười gian với Lộ Tinh Minh: “Thằng em trông khá là xinh đấy, có hứng thú đi chơi với mấy anh đây không?”
Nói xong, nhóm say rượu trưng vẻ mặt dâm tà, tùy tiện quan sát cậu.
Lộ Tinh Minh sửng sốt.
Vân Tri sửng sốt.
Rất nhanh, Vân Tri đã thấy bực.
Bọn họ đùa giỡn cô thì thôi, cùng lắm thì báo cảnh sát, nhưng bọn họ lại dám chú ý đến cả Lộ thí chủ, còn nói… nói như thế, thật là quá đáng!
Vân Tri tức hung, không thể nhịn được nữa, bèn túm Lộ Tinh Minh giấu ra phía sau mình.
“Không có hứng thú, nếu các anh không đi, tôi báo cảnh sát đấy!” Vân Tri giữ chặt Lộ Tinh Minh, chỉ sợ không để ý một cái, thí chủ sẽ bị người ta bắt đi.
Kẻ say kia không có hứng thú với cô, mất kiên nhẫn quát: “Con nhóc qua bên chơi đi, anh không hỏi mày!”
“Đúng đấy, em gái biết điều thì đi đi, bọn anh chỉ muốn nói chuyện với cậu em đây. Chậc, nhìn khuôn mặt của em trai này xem, đẹp quá. Nhìn cặp mông này xem, mẩy quá.  Anh thấy sau này làm người mẫu* thì ngon đó, có muốn để anh giới thiệu một vài tài nguyên cho em không?”
(*Người mẫu 嫩模: Là những người mẫu trẻ đẹp, thậm chí chưa đến 20 tuổi, chưa qua đào tạo chính thức, không nhất định phải cao. VD:  Angela Baby(theo Baidu).)
Bọn họ căn bản chẳng sợ sự uy hiếp của Vân Tri, càng nói càng hăng, càng nói càng bẩn.
Vân Tri tức đến vành mắt cũng đỏ lên. Cô muốn mắng người, nhưng lại không biết mắng, nghẹn nửa ngày mới lắp bắp uy hiếp: “Các anh còn không đi, tôi… tôi sẽ đánh đấy! Tôi đánh đấy… đánh rất là đau đấy!”
Nói rồi cô giơ nắm tay nhỏ của mình lên.
Nghe được lời này, đám đó cười đến là vui vẻ.
Chuyện đến nước này, Lộ Tinh Minh muốn căng thẳng cũng không căng thẳng nổi.
Lần đầu tiên “Ăn cơm bao” nên tâm tình của cậu khá tốt, đôi tay thon dài đặt trên vai Vân Tri, mí mắt híp lại, nói một cách không nhanh không chậm: “Tôi khuyên các anh nên đi đi, một đấm của bạn ấy, có thể các anh sẽ chết đấy.”
Nghe cậu nói vậy, tâm trạng vốn sa sút vì bị giễu cợt của Vân Tri cũng dễ chịu hơn.
*
Vân Tri đang bận đối phó với đám say rượu nên không chú ý ở con phố đối diện, Hàn Lệ đang khui bia ăn xiên.
Hai ngày nay, cảm xúc của Hàn Lệ vẫn luôn rất tệ, mấy thằng đệ không dám chọc, sợ không cẩn thận nói sai cái gì lại bị xui xẻo.
Hàn Lệ vắt chân ngồi trên ghế nhựa, chai rượu đổ ngổn ngang lộn xộn trên bàn. Cậu ấy nhíu mày nhăn trán, mặt thì quạu.
Cậu ấy nghĩ mãi không ra.
Cậu ấy chẳng nợ cô cái gì cả, không phải chỉ nhiều lời mấy câu thôi sao, làm gì mà hẹp hòi nhớ đến tận bây giờ chứ? Còn có bản lĩnh ra ngoài lượm ve chai, còn không cần tiền của cậu ấy, còn kéo cậu ấy vào danh sách đen nữa, quan trọng nhất chính là —— còn hừ cậu ấy!
Giận.
Càng nghĩ càng giận.
Uất ức.
Càng nghĩ càng uất ức.
“Cậu Lệ…”
“Đừng có gọi bố!” Hàn Lệ tức giận gào lên.
Phương Minh nhai xiên thịt dê, kéo tay áo Hàn Lệ, chỉ về phía đối diện rồi nói; “Có phải, kia có phải em gái anh không?”
Đầu Hàn Lệ ầm một tiếng, tỉnh táo hẳn.
Hàn Lệ quay đầu nhìn sang, cho dù cách cả con phố, cậu ấy cũng nhận ra Vân Tri đang bị mấy người đàn ông vây ở giữa.
Thoạt nhìn cô của cậu ấy thật đáng thương, nhỏ bé yếu ớt, lại bất lực, cần được người ta cứu vớt.
“Em gái gặp phiền phức rồi.” Phương Minh lo lắng.
Hàn Lệ trừng lại: “Là em gái mày à?”
Phương Minh bị gào đến rúm ró rụt cổ: “Không… không phải.”
“Không phải thì mày gọi bậy cái rắm ấy!”
Dữ thế làm gì…
Nghĩ thầm như vậy, Phương Minh lại lẩm bẩm: “Người ở bên cạnh em gái anh trông giống Lộ Tinh Minh thật, chắc là nó nhỉ?”
Được cậu ta nhắc nhở.
Hàn Lệ tạm thời dời lực chú ý ra phía sau Vân Tri.
Người nọ tứ chi thon dài, mặt chó dáng chó, còn không phải cái thằng mãi không chết kia sao.
Giây tiếp theo, vẻ mặt của Hàn Lệ liền thay đổi.
Má.
Lộ Tinh Minh lại đi núp sau lưng con gái hả?
Nó có phải con người hay không?
Nó có khí phách đàn ông hay không?
Sao nó lại có thể như vậy chứ!!
Trong cơn giận dữ, Hàn Lệ đập bàn, nhặt cái chai sải bước đi qua. Những đứa khác liếc mắt nhìn nhau, cũng đuổi theo.

~~~

Tác giả có lời muốn nói: 
Cô út Kim Kong Barbie: Siêu dữ!
Lộ Tinh Minh người mẫu mông mẩy: Yếu đuối.

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top