Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộ Tinh Minh với Hàn Lệ thật sự đã khiến một bữa cơm thành ra vị Hồng Môn yến*.
Vân Tri xoa xoa cái bụng, cảm giác hơi khó tiêu hóa. Nhưng khi cô nghĩ đến lúc dắt chó là có thể thoát khỏi hai cậu ấy, thì tâm tình lập tức thoải mái lên.
“Các cậu về đi, giờ tớ phải đến chỗ ông Lý rồi.” Vân Tri gấp đến độ không chờ nổi nữa liền đuổi hai người đi.
“Ông Lý?” Cái tên xa lạ khiến Hàn Lệ nhăn mày.
“Dắt chó, mày cũng muốn đi cùng à?”
Lộ Tinh Minh nói giọng bỡn cợt, âm thầm khiêu khích.
Cậu đoán Hàn Lệ sẽ không có lá gan đi cùng qua đó để xem náo nhiệt.
Hàn Lệ sợ chó.
Còn nhớ lúc du xuân hồi tiểu học, Hàn Lệ bị một con Chihuahua dọa tới mức tè cả ra quần, trốn trên cây khóc bố gọi mẹ, nhưng đáng tiếc lúc ấy không có thiết bị, nếu không cậu nhất định phải quay video để phát lặp lại trên màn hình lớn vào mỗi ngày.
Ngay cả một con chó nhỏ mà cậu ấy cũng sợ, thì khỏi phải nói tới hai con chó Tắc Ông Thất Mã cỡ lớn kia luôn.
Lộ Tinh Minh vô ý nhắc lại trải nghiệm không vui, khiến sắc mặt cậu ấy trắng bệch, lại không chịu nhận thua trước Lộ Tinh Minh vì thế cứng cổ nói: “Tao mặc kệ, tao cũng phải đi.”
“Ồ.” Lộ Tinh Minh cười nhẹ, “Được thôi, tao tin Tắc Ông Thất Mã nhất định sẽ rất vui vì có bạn mới chơi cùng bọn nó.”
Lộ Tinh Minh dùng từ tài tình, hai chữ bạn mới đầy hàm ý sâu xa.
Da đầu Hàn Lệ bắt đầu tê dại.
Tắc Ông Thất Mã là tên quái gì đây, Chắc… chắc sẽ không xuất hiện vấn đề gì đâu nhỉ?
Hàn Lệ nghĩ không chắc lắm.
Hai đứa đã hạ quyết tâm phải cùng đi dắt chó. Vân Tri nhìn hai bóng lưng đi ở phía trước, thì đứng im tại chỗ muốn nói lại thôi. Khuôn mặt nhỏ khóc tang đầy sa sút, cô có cảm giác mình bị lơ đẹp rồi.
Sao chẳng ai chịu hỏi ý kiến của cô vậy?
Vân Tri thở dài thật mạnh, buồn rầu kéo kéo tóc giả trên đỉnh đầu.
Xem ra tối nay lại khổ rồi.
Ba đứa đi một mạch đến nhà ông Lý.
Lỗ tai của Tắc Ông Thất Mã rất nhạy, nghe được động tĩnh từ xa là đã biết Vân Tri đến. Hai con chó gấp không chờ nổi liền ngậm dây dắt chó, ngoan ngoãn ngồi chờ ở cửa.
Lúc cửa mở ra, Thất Mã lập tức nhào tới.
Hàn Lệ đi bên cạnh Vân Tri, đột nhiên thấy một cái bóng màu đen lao đến thì thần kinh liền co rút. Chờ khi nhìn thấy cả con chó, thì xương đùi cậu ấy cứ như bị người ta đánh gãy vậy, mềm nhũn.
Sao con chó này lại to thế!!!
Tại sao con chó này lại to như vậy!!
“Gâu ——!”
Thất Mã phấn khích sủa một tiếng, tiếng sủa hùng hồn.
Chó sủa, Hàn Lệ càng sợ, run rẩy lui về phía sau, muốn chạy đi.
“Thất Mã ~”
Nhìn thấy con chó to yêu thích của mình, mắt Vân Tri cong thành hình trăng non.
Thất Mã lại sủa vài tiếng xem như đáp lại.
“Thất Mã, ngồi xuống.”
Nghe được mệnh lệnh, chó to lập tức ngồi xuống, thè lưỡi nhìn cô.
“Chó ngoan.” Vân Tri xoa mạnh lên đỉnh đầu nó hai cái, rồi vào cửa đi lấy đồ.
Lộ Tinh Minh theo vào, thấy Hàn Lệ vẫn mang khuôn mặt thảm bại trốn ở sau, thì cậu lập tức xì khẽ khinh thường.
Hàn Lệ bị khinh bỉ nên mí mắt giật giật, run run rẩy rẩy bước vào cửa.
Sau đó.
Cậu ấy thấy Tắc Ông với ánh mắt cảnh giác đang ngồi bên cạnh cửa.
So với đồng loại, Tắc Ông không thích đến gần người lạ lắm. Nó như trung thần canh giữ, chỉ ôn hòa với người mình bảo vệ, còn với kẻ xâm lược xông vào lãnh địa của mình, mọi tiếng sủa đều đầy vẻ cự tuyệt.
Lỗ mũi Hàn Lệ nở rộng, không dám cử động.
Vân Tri nhéo nhẹ cái mặt mềm mềm úc núc của Tắc Ông, lúc này nó mới buông lỏng phòng bị, cái đuôi to lắc qua lắc lại trên đất.
“Vân Tri tới à.” Ông Lý di chuyển xe lăn ra đến nơi, “Tắc Ông Thất Mã chờ cháu mãi đấy, trông chúng nó có vẻ thật sự rất thích ra ngoài với cháu.”
“Cháu cũng thích ra ngoài với bọn nó ạ.” Vân Tri cầm đồ ăn vặt trên bàn, chia ra đút cho mỗi con một miếng.
“Gâu!” Thất Mã ăn một miếng vẫn chưa đã thèm, liền đặt móng vuốt lông xù lên tay Vân Tri, ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm túi đồ ăn vặt.
“Không được ăn nhiều đâu.” Vân Tri xếp gọn đồ ăn vặt, rồi tròng dây dắt cho bọn nó, “Ông ơi, cháu đi đây ạ, nếu ông có chuyện gì, thì gọi điện thoại cho cháu nhé.”
“Đợi chút đã.” Ông Lý gọi cô lại, lấy một phong bì từ trong ngăn kéo ra: “Đây là tiền lương tháng này, cháu cất đi.”
Vân Tri giật mình: “Nhưng hình như còn chưa tới ngày phát lương mà ạ.”
Ông Lý cười hiền lành, “Tối nay phát sớm cũng đâu có gì khác nhau, cứ cầm lấy, cẩn thận mất đấy.”
Vân Tri ngượng ngùng nói câu cảm ơn ông ạ, rồi cất phong bì vào cặp.
Bởi vì lại nhận được một khoản tiền, nên tâm trạng của Vân Tri lại chuyển thành trời trong xanh. Cô vui vui vẻ vẻ dắt hai con chó rời khỏi tiểu khu.
Thân hình của cô vốn đã nhỏ xinh, làm nổi bật cơ thể khổng lồ của hai con chó.
Hàn Lệ đứng cách xa mười bước không dám tiếp cận, trên mặt thì đầy cảnh giác.
Rất nhanh, Tắc Ông Thất Mã đã muốn đi ị. Vân Tri nhanh tay lẹ mắt đặt tờ báo mang theo ở sau mông bọn nó. Sau khi bọn nó giải quyết xong, cô gói kỹ lại rồi bỏ nó vào túi rác cột chặt, xong ném nó vào thùng rác.
Vân Tri làm tất cả động tác ấy mà mặt không đổi sắc, trông như đã tập mãi thành quen; Hàn Lệ thì khác, bình thường cậu ấy còn chả nhìn cục *ứt của mình, càng miễn bàn đến của chó.
“Hàn Vân Tri.” Hàn Lệ đi lên vài bước, “Vào tháng mười trời sẽ hạ nhiệt độ, một mình cô dắt chó không an toàn đâu. Tôi thấy làm xong tháng này, rồi nghỉ việc luôn đi.”
Cậu ấy nói xong lại liếc mắt nhìn hai con chó, càng nhìn càng nhút nhát.
“Không được đâu.” Vân Tri từ chối một cách quyết đoán, “Nếu tôi là nghỉ việc, thì không ai giữ cho ông Lý hết.”
Hàn Lệ nhíu mày hỏi: “Thế con của ông ấy đâu?”
Ba người đi tới một công viên nhỏ, thấy xung quanh không có ai, Vân Tri tạm thời thả dây xích ra để bọn nó chơi quanh chân.
Vân Tri lắc đầu nói: “Con trai lớn của ông Lý là quân nhân, đã hy sinh vào nửa năm trước. Tắc Ông là được con trai ông Lý nuôi; ông ấy vẫn còn một người con trai út đang làm ở nước ngoài nữa. Bình thường đều là người giúp việc chăm sóc ông ấy, nên nếu tôi nghỉ việc, thì Tắc Ông Thất Mã sẽ phải đưa cho người khác nuôi, vậy ông sẽ cô đơn lắm ấy.”
Cô biết những việc này cũng là do ngày đó nghe mấy ông lão nói chuyện phiếm với nhau.
Con trai lớn qua đời đã tạo thành đả kích rất lớn với thể xác và tinh thần của ông lão. Từ đó về sau, cơ thể ông ngày một yếu đi, sau khi nằm trên giường bệnh nhiều ngày thì phát hiện hai chân đã mất đi cảm giác; con trai út cũng ở bên chăm sóc ông một thời gian, nhưng vì anh ta có gia đình ở Mỹ, nên không thể cứ để vợ con ở đó mà không quan tâm được. Vì thế anh ta mới để Tắc Ông Thất Mã ở bên cạnh làm bạn với ông Lý, còn mình thì về Mỹ, hằng ngày sẽ có người giúp việc mà con trai út mời về đến chăm sóc ông.
Lúc còn trẻ ông lão là người dạy học, nhã nhặn lại hiền lành, khi cười rộ lên sẽ khiến cô nhớ đến sư phụ ở núi sâu phương xa.
Cô biết ông Lý sợ cô đơn, càng không muốn tặng thú cưng là mối liên quan duy nhất đến con trai mình đi. Nên trừ khi ông Lý đuổi việc cô, nếu không cô sẽ không rời đi.
Nhớ đến sư phụ, hốc mắt Vân Tri lại nhuốm một tầng hồng nhạt.
Con chó trời sinh nhạy cảm, nó lập tức cảm nhận được cảm xúc của cô đang giảm xuống. Tắc Ông chạy tới cọ cọ vào mu bàn tay của Vân Tri, lại khẽ liếm liếm, cuối cùng còn nhắm chuẩn ánh mắt sắc bén vào Hàn Lệ, sủa một tiếng thật to với cậu ấy.
Hàn Lệ bị sủa cho ngơ ra.
Giây tiếp theo cậu ấy đã trốn ra sau Lộ Tinh Minh, chỉ vào Tắc Ông: “Mày mày mày… mày sủa to thế làm gì! Tao đâu có bắt nạt cô ấy!”
Tắc Ông nhe răng trợn mắt, cái đuôi xù lên, tiếp tục gâu gâu.
Lộ Tinh Minh nhếch đuôi lông mày, nghiêng người tránh ra, để Hàn Lệ hoàn toàn lọt vào tầm nhìn của Tắc Ông, cuối cùng còn thêm mắm dặm muối; “Nó chuẩn bị bảo Vân Tri bỏ rơi bọn mày đó.”
“…??” Hàn Lệ giậm chân, “Mẹ nó, mày đừng nói bậy, tao không có nhé!”
Đó chỉ là kiến nghị, kiến nghị có hiểu không hả!
Nhưng chắc con chó này nghe không hiểu đâu nhỉ…?
Hàn Lệ nuốt ngụm nước miếng, nhìn Tắc Ông với vẻ nơm nớp lo sợ.
Không hiểu sao, cậu ấy cứ có cảm giác ánh mắt của con chó này rất lanh lợi, giống như… giống như nghe hiểu vậy.
Trải qua một trận ầm ĩ như thế, cảm xúc của Vân Tri cũng đã ổn định hơn. Cô nhẹ giọng ra lệnh: “Tắc Ông, ngồi xuống.”
Tắc Ông nhìn chằm chằm Hàn Lệ bằng hai mắt, rồi chậm rãi ngồi lui vào bên cạnh Vân Tri.
“Chó ngoan.” Vân Tri lấy đồ ăn vặt đưa đến bên miệng Tắc Ông, sờ sờ cái đầu màu vàng của nó như dỗ dành, rồi hít hít cái mũi đo đỏ. “Các em yên tâm, chị sẽ không bỏ rơi các em đâu.”
“… Ai lại đi làm chị của chó bao giờ.” Hàn Lệ bĩu môi, chửi thầm.
Vân Tri liếc cậu ấy với ánh mắt ai oán, rồi quay lưng lại nói chuyện với em chó, quyết định tạm thời lơ làm cậu ấy luôn.
Lộ Tinh Minh thấy Vân Tri bất mãn, thì khuôn mặt hơi nặng xuống. Cậu nhấc chân đá vào bụng cẳng chân của Hàn Lệ rồi lạnh giọng cảnh cáo: “Không biết nói thì ngậm miệng, không ai nói mày câm đâu.”
“Tiền sư mày! Lộ Tinh Minh, mày thử động vào bố một cái nữa xem!”
Lộ Tinh Minh không chút khách khí lại động cậu ấy cái nữa.
Hàn Lệ bùng nổ.
Kết quả cậu ấy còn chưa có cơ hội phản kháng, liền thấy Thất Mã đang chạy như điên xung quanh đã đón gió bay tới. Nó chạy cực nhanh, hình thành một vệt sáng màu đen, lông toàn thân bay sang một bên theo hướng gió, cứ như con chó hoang thoát khỏi dây cương.
Nó đến gần.
Nó chạy.
Nó tới trước người Hàn Lệ.
Nó ôm lấy chân Hàn Lệ rồi bắt đầu mất khống chế.
Đôi mắt Hàn Lệ đen thui, đầu trống rỗng, tim đập loạn nhịp.
Cậu ấy, bị một con chó xâm phạm…
Chẳng ai ngờ Thất Mã lại đột nhiên đóng cọc, nên Lộ Tinh Minh với Vân Tri đứng đờ tại chỗ, chậm chạp không thấy nhúc nhích.
Hốc mắt Hàn Lệ trào nước, gần như rít gào: “Kéo nó đi đi ——!”
Hàng mi dài của Lộ Tinh Minh khẽ nhúc nhích, bình tĩnh lui về phía sau mấy bước, rồi mở khóa điện thoại nhắm ống kính qua đây.
Hàn Lệ dại ra hai giây: “Mày đang làm gì đó?”
Lộ Tinh Minh đáp: “Gửi lên vòng bạn bè.”
“…???”
“Lộ Tinh Minh, tao cắn mày đó!!! Rốt cuộc mày có tình người không vậy! Mày là súc vật hả?”
Lộ Tinh Minh thay đổi vị trí, quay toàn cảnh không góc chết, đáy mắt còn mang ý cười, “Đúng đó, chửi đi, chửi mạnh lên chút.”
“Đệch bà mày!”
Giờ này phút này, Hàn Lệ cảm thấy tôn nghiêm, thậm chí là nhân cách của mình đều đã bị ba con chó này giẫm đạp.
Sống chẳng còn gì luyến tiếc.
Cuộc đời chả còn điều vui thú.
Vẻ mặt Hàn Lệ sa sút, chỉ muốn chết đi ba phút.
Vân Tri trợn mắt há mồm nhìn hình ảnh khiến người ta xấu hổ kia, khóe miệng không khỏi giật giật lên trên, sau đó cô mặt đỏ tới mang tai gọi Thất Mã qua. Được gọi, Thất Mã thả Hàn Lệ ra, vui vẻ chạy đến bên cạnh Vân Tri. Nó lượn vòng quanh cô rồi lật người để lộ cái bụng.
Hàn Lệ đã thoát, hoàn toàn suy yếu ở ghế dài phía sau.
Vân Tri vuốt Thất Mã, trấn an cháu mình: “Không sao đâu không sao đâu, Hàn Lệ, cậu đừng để ý.”
“Tôi có thể không để ý được sao!” Hàn Lệ vừa tức vừa bực, “Con chó này nuôi thế nào vậy, trước công chúng mà nó không thấy thẹn với lòng hả!”
Tròng mắt Vân Tri nhìn quanh, sau khi thấy không có ai mới nhỏ giọng nói: “Nó cắt trứng rồi, chắc là, chắc là chơi hăng quá, mới… mới như vậy. Hàn Lệ, cậu đừng so đo với con chó nhé.”
Trong đầu cô không chịu khống chế liền nghĩ đến hình ảnh trước đó, xấu hổ qua đi, giờ lại hơi buồn cười.
Vân Tri không nín được, cười phì một tiếng.
Hàn Lệ nhìn cô với vẻ khó tin: “Cô cười tôi?”
Ui, bị phát hiện rồi.
Vân Tri vội vàng che miệng, lắc đầu phủ nhận: “Tôi không cười, tôi không cười mà.”
“Hàn Vân Tri, trong nhà là tôi tốt với cô nhất, cô còn cười tôi hả!” Hàn Lệ chỉ vào Lộ Tinh Minh rồi nói, “Cô cùng phe với nó đúng không?”
Vân Tri ngây ra: “… Hả?”
Hàn Lệ không thuận theo cũng không buông tha, hầm hừ hỏi: “Tôi hỏi cô, tôi với nó cùng ở trong đám cháy, cô cứu ai trước?”
Vân Tri mờ mịt a một tiếng, nhìn Hàn Lệ vô cớ phát giận với vẻ hoang mang.
Lại uống lộn thuốc gì rồi?
Lộ Tinh Minh đứng bên nhìn, cũng đầy hứng thú muốn nghe câu trả lời.
Vân Tri bị kẹp giữa hai người lại cảm nhận được lửa nóng trong địa ngục dung nham.
Cô nhìn Hàn Lệ, lại nhìn Lộ Tinh Minh, trầm mặc hai giây mới ngơ ngác há miệng nói, “Cứu… cứu hoả.”
“…”

~~~

Tác giả có lời muốn nói: 
Về sau thằng cháu sẽ không bao giờ ra làm bóng đèn nữa.
Tắc Ông Thất Mã là cơ hội để cô út làm bác sĩ ‘lính chó’ đấy. (*╹▽╹*)
Tháng này cô út đã thu vào gần 6000 tệ, ông Lý cho cô út nhiều tiền hơn, thật ra cô út không nghèo đâu! Đương nhiên, so với nữ chính trong nhà có quặng thì vẫn là một cô út keo kiệt _(:3∠)_

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top