Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14 : Xao động + Chương 15 : Thoang thoảng mùi của hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống là một thách thức - hãy đương đầu

Cuộc sống là một quà tặng - hãy tiếp nhận

Cuộc sống là một nỗi buồn - hãy vượt qua

Cuộc sống là một bí mật - hãy khám phá

Cuộc sống là một nhạc khúc - hãy hát lên

Cuộc sống là một cơ hội - hãy nắm lấy

Cuộc sống là một cuộc đấu tranh - hãy chiến đấu

Cuộc sống là một mục tiêu - hãy giành cho được

Cuộc sống là vĩnh cửu - hãy có niềm tin.

Lê từng bước nặng trĩu, bước đi như một kẻ mất hồn. Không phải nó yếu đuối, không phải nó chán nản, càng không phải nó sợ cái bọn tiều thư chanh chua đó, mà đơn giản, chỉ vì nó cảm thấy mình lạc lõng, cô đơn trong một ngôi trường xa xỉ như thế này. Nếu lúc đầu, Yo Seob chọn thi vào một ngôi trường khác, nhỏ hơn, thì có lẽ bây giờ nó đã có rất rất nhiều bạn.

Hẫng. Một cảm giác lướt qua người nó khi nó nghe thấy chính giọng nói của …mẹ mình từ trong phòng Hiệu trưởng vang ra. Chính là giọng nói của mẹ nó chứ không ai khác. 

_ Dạo này tôi không gặp được con bé, tôi nhớ nó lắm.

_ Tôi biết mà, ở nhà thấy bà cứ buồn buồn là tôi biết ngay nên tôi mới gọi bà tới đây.

Mẹ tới tìm mình sao? Nhưng …..không thể để mẹ nhìn thấy mình trong bộ dạng như thế này được, mẹ sẽ lại lo lắng cho mình. Mẹ nói là rất nhớ mình cơ mà.

Ngẫm nghĩ hồi lâu, Yo Seob vội bước đi, nó sẽ không thôi học. Vì mẹ..và vì người cha đã khuất. Bỏ lại mẫu đối thoại của mẹ mình và Hiệu trưởng sau lưng, Yo Seob nhanh chóng bước về lớp, lúc này, nó nhận thấy được sự nhói lên của đầu và có cảm giác rát rát vùng trán. 

Dù sao nãy giờ cũng đã quá giờ chơi, tiết cuối cùng cũng sắp hết. Ngồi ở hàng ghế đá trong trường cho đến khi tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên. Yo Seob vào lớp lấy ba lô và ra về, không thèm để tâm bọn Hana đang nói gì và nghĩ gì.

------

_ Mọi thông tin về “chìa khóa vàng” chỉ có nhiêu đây thôi sao? 

Tức giận quăng sấp hồ sơ lên bàn, Jun Hyung quát lớn làm không khí im bặt. Gần mấy tiếng đồng hồ trôi qua mà cậu chỉ biết được vỏn vẹn : “Chìa khóa vàng” là con của vị chủ tịch thế hệ trước trước nữa, vì đó là con mình nên chủ tịch ấy không cho ai làm hại cả. Ngài chủ tịch ấy đã cho “tráo đổi”, vợ và con ông ta đến nay vẫn biệt tâm. Lỗi mà ngài ấy phạm phải là “vị tình riêng” và không làm đúng với quy luật của tổ chức. 

Căn phòng họp im lặng đến đáng sợ, vẻ lạnh lùng toát ra từ vị chủ tịch trẻ, không khí căng thẳng khi không có một chút tin tức về “chìa khóa vàng”

_ Tôi có một tin này cũng không kém phần quan trọng. Ngài chủ tịch trước trước ấy, đang là Hiệu trưởng của một trường cấp 3….

Câu nói của ông Kan làm mọi người trong phòng họp chuyển hướng nhìn, một tia hy vọng len lỏi trong mắt mỗi người. Doo Joon xoay xoay cây bút rồi nói :

_ Nhưng ở trường nào? 

Thở dài, ông Kan đặt cả 2 tay lên bàn rồi lắc đầu :

_ Chuyện đó tôi chưa biết. 

Kết thúc buổi họp, mọi người kính cẩn cuối chào Jun Hyung rồi bước ra ngoài, trở về vị trí làm việc của mình. Ngã lưng ra ghế và quay một vòng, Jun Hyung nhếch môi :

_ Mệt thật!

_ Chán quá đi. Có một người mà cả đóng người tìm hoài không được – Ki Kwang tỏ vẻ đau khổ nói.

_ Mày còn ở đó mà than thở hả Ki Kwang, đứa nào nãy giờ nằm ngủ vậy hả? Không nghe cái gì hết mà cũng bày đặt.. – Doo Joon ngao ngán nhìn thằng bạn lắc đầu.

Trên môi khẽ hình thành một nụ cười, Jun Hyung dừng chiếc ghế lại :

_ Cậu ta nghe được đoạn cuối. Vì…tôi đã làm cho cậu ta thức giấc.

Câu nói ấy làm Ki Kwang bừng tỉnh, chau mày, Ki Kwang nhìn Jun Hyung đầy căm phẫn :

_ Thì ra là anh. Không những đạp vào chân tôi mà còn lấy cây viết chọt chọt tôi nữa…

Vừa vui vừa căng thẳng, bầu không khí trong phòng hôm nay đã khác hẳn mọi hôm. Căn phòng lạnh lẽo giờ đây đã có văng vẳng một vài câu nói đùa và tiếng cười giòn giã. Không còn hiu quạnh như lúc trước. 

------

Về đến nhà, Yo Seob cười chào cô người hầu, trong nhà, Yo Seob rất quí cô ấy, và cô ấy cũng vậy, họ xem nhau như chị em ruột. Bước đến cạnh cô người hầu, Yo Seob vui vẻ nói :

_ Tên đó chưa về sao, chị Eun Ji. Hôm nay chị làm việc có mệt lắm không? 

Vẻ mặt của cô người hầu làm Yo Seob ngạc nhiên, đột nhiên cô ấy hốt hoảng :

_ Di, trán em….

_ Sao ạ! – Nó ngơ ngác 

_ Em chảy máu kìa, sao vậy? 

Nhìn thấy máu trên trán Yo Seob, Eun Ji tỏ vẻ lo lắng, vì lúc nãy nhìn chưa rõ nên không thấy, bây giờ Yo Seob lại gần, nhìn thấy máu chảy từ trên trán nó xuống mặt, Eun Ji lo lắng nói rồi vội vã chạy đi lấy hộp y tế. Vừa lúc đó, Jun Hyung về tới, bước vào nhà, châm chọc nó mà quên đi một chuyện :

_ Nè, về sớm thế! 

Chợt nhớ đến là mình đang giận nó, Jun Hyung đưa tay khõ vào đầu mình : Trời ơi, Yong Jun Hyung, mày quên rồi à, sao lại mở miệng trước chứ?

Yo Seob vừa mừng vừa lo, mừng vì mình không phải mở miệng “giảng hòa” trước, lo vì …..không hiểu sao nó không muốn cho Jun Hyung biết mình bị thương. Vẫn hướng mặt về nhà bếp đợi Eun Ji, nó im như hến làm Jun Hyung càng tức điên người, giở giọng hâm dọa :

_ Thái độ gì đấy hả? Nói chuyện với người khác mà quay mặt chỗ khác là sao? Muốn bị “phạt” sao, vợ yêu!!!

Không được, không được quay lại, Yo Seob, dù hắn có hâm he gì đi nữa cũng không được để hắn biết mày bị thương!

_ Bông băng nè, Seob….

Eun Ji sốt sắng cầm hộp y tế chạy lên, nhìn thấy Jun Hyung đang trố mắt ngạc nhiên, Eun Ji vội giấu đi rồi lắp bắp :

_ Chào….chào…cậu…cậu…chủ…

_ Ai bị thương mà cần bông băng vậy? 

Yo Seob vội nháy mắt với Eun Ji nhưng vô ích, cô ấy đang cuối đầu lo sợ. Không đợi Eun Ji trả lời, Jun Hyung bước tới và quay người Yo Seob lại, cậu chau mày khi nhìn thấy máu trên trán nó, có cái gì đó xót xót nhưng không thể hiện trên mặt. Vẫn vẻ mặt lạnh lùng, Jun Hyung hỏi :

_ Sao lại thế này? 

Yo Seob im bặt, nó không dám trả lời, không hiểu sao nó cảm thấy sợ Jun Hyung hơn bao giờ hết. Ra lệnh cho Eun Ji lên lầu, đợi đến khi Eun Ji khuất bóng, Jun Hyung lại hỏi :

_ Sao lại bị chảy máu? 

_ …

_ ANH HỎI EM, SAO EM CHẢY MÁU!! 

Giật mình trước thái độ giận dữ của Jun Hyung, nó chưa hề thấy nét mặt Jun Hyung hung hăng như lúc này. Nó lí nhí :

_ Tôi tự té …

_ Tự té? Tự té mà chảy máu trên trán, còn má thì sưng thế này à. Té ở đâu thế, chỉ anh coi!

_ Tự té thật mà..

Thấy máu chảy hoài không ngừng, Jun Hyung kéo nó ngồi xuống rồi đưa tay lấy hộp y tế băng bó vết thương cho nó . Làm thật nhẹ nhàng, miếng băng trắng được cố định trên đầu nó, máu cũng đã ngừng chảy. Lúc này, Jun Hyung tiếp tục “tra hỏi” :

_ Chuyện này do ai gây ra?

_ Không ai cả, tôi tự té thật mà – Yo Seob ngoan cố nói nhưng mắt thì nhìn sang hướng khác.

_ Được! Em cứ cứng đầu đi. Chỉ cần một cú điện thoại ngắn, cũng đủ để anh biết được mọi chuyện xảy ra trong trường em ngày hôm nay. Sao? Muốn tự nói hay để anh tìm hiểu. Anh có “tay mắt” cận kề bên em mà.

Bán tính bán nghi nhìn Jun Hyung, vẻ mặt nghiêm nghị của cậu làm Yo Seob buộc phải tin điều cậu nói là sự thật. Dè dặt nhìn Jun Hyung, nó lại lí nhí :

_ Là Hana, Boram và một số người khác mà tôi không biết tên. Họ xô tôi té, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, không sao đâu. Anh đừng có làm gì bậy nha, họ không có ác ý với tôi đâu, chắc tại hiểu lầm nào đó…

Nói nguyên một tràng, Yo Seob cuối cùng lại đi “nói tốt” cho bọn xấu. Không phải nó không ghét bọn đó, mà vì….nó cảm nhận được, Jun Hyung …không phải một người bình thường chút nào, nó sợ cậu sẽ làm gì đó nguy hiểm.

Khì, ngốc ạ. Người ta làm mình bị thương như vậy mà còn bênh vực, em cao thượng quá rồi đó. Anh sẽ không làm gì đâu, đừng có mà nghĩ vớ vẫn nữa! 

Xoa đầu Yo Seob rồi nhẹ nhàng nói, vẻ mặt của Yo Seob lúc cầu xin cho người khác, tính cách của nó, nụ cười của nó, …mọi thứ về nó, dường như đã dần lấn át tâm trí của Jun Hyung. Không phải cậu không truy cứu chuyện đó, mà vì…cậu muốn trấn an nó, về chuyện bọn kia, cậu đã có cách xử lí.

_ Để anh kêu người nấu đồ ăn cho em. Ăn xong là phải đi ngủ ngay đấy! Anh có việc bận, tí nữa anh về.

Bước lên lầu căn dặn Eun Ji xong, Jun Hyung lại ra xe phóng đi không kịp để Yo Seob nói một câu. Nó nhăn mặt :

_ Đi đâu nữa vậy trời, nhưng….sao lúc nãy thấy hắn dịu dàng thế nhỉ? Hình như tim mình có vấn đề thì phải…..ui, xì xì, điên quá đi..

Xua vội cái ý nghĩ mà cho là “điên rồ” ra khỏi đầu mình, Yo Seob chạy lon ton xuống bếp hệt một đứa trẻ con :

_ Mình cùng ăn nha chị Eun Ji.

-----

Chiếc BMW màu đen bóng loáng lại vút đi trong màn đêm như thường lệ, chỉ khác một điều là địa điểm dừng xe không phải ở tổ chức mà là nhà của một người bạn.

_ Chào cậu Yong.

_ Chào cậu Yong!

Người quản gia già và các cô hầu kính cẩn cuối chào khi nhìn thấy Jun Hyung bước vào, điều đó cho thấy cậu thường xuyên đến đây. Cười đáp. Jun Hyung nhanh chóng bước lên lầu. Người trong phòng không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Jun Hyung, người ấy từ tốn nói :

_ Cậu đến đây giờ này là vì chuyện vợ cậu à? 

_ Đúng. Tại hôm nay cậu “vắng mặt” đấy. – Ngồi xuống ghế, Jun Hyung lạnh lùng nói.

_ Tại sao tôi “vắng mặt” chứ? Tại chủ tịch tổ chức họp chứ đâu.

_ Tôi biết! Ngày mai, hãy làm cho số cổ phần của công ty Song – Han chỉ còn một nữa, nếu không muốn nói là ……làm cho công ty họ phải phá sản. Đây chỉ là cảnh cáo! Cậu truyền lệnh và thực hiện được chứ!

_ Ok. Nhưng …..tôi thấy cậu ….khác quá rồi đó, Jun Hyung! – Ngưng lại một lát, người ấy nói tiếp – Cậu có cảm giác với “vợ” cậu rồi chăng?

Câu nói bâng quơ ấy làm tim Jun Hyung khựng lại vài giây, nét mặt cậu cũng thay đổi hẳn nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, không để ai nhìn thấy. Hắng giọng, Jun Hyung lạnh lùng nói :

_ Đùa. Chỉ là trách nhiệm của tôi thôi. Tôi phải bảo vệ con nhóc ấy vì tôi là “chồng” cô ta mà. Đừng lo, tôi không – để – mình – có – điểm – yếu đâu, Hyun Seung à!!!

_ Không ai biết trước được tương lai đâu, chủ tịch ạ!!

-----

Về nhà, Jun Hyung vẫn còn nhớ lại mẫu đối thoại ấy, cậu nhủ thầm : Không ai biết trước được tương lai nhưng tôi có thể tự tạo ra tương lai cho mình. Cảm xúc của tôi, tôi tự biết. Ranh giới giữa thiên đàng và địa ngục, tôi đã được nếm trải cũng là vì tương lai đấy thôi. 

Cạch! 

Nhìn về hướng phát ra tiếng động, Jun Hyung khẽ nhíu mày khi nhìn thấy Yo Seob đang làm gì đó trong bếp, linh cảm có chuyện không hay, Jun Hyung bước nhanh đến nhà bếp :

_ Sao em chưa ngủ mà còn làm gì thế hả?

Mặt đỏ mộng, chân khập khiễng bước đi rồi nói :

_ Anh…ức….ức..anh…về…hả….ức..ức..

Thấy thái độ là lạ của Yo Seob, Jun Hyung đỡ lấy nó rồi nhìn vào nhà bếp, một cái chai đang nằm lăn lóc trên bếp, không quá khó để Jun Hyung nhận biết được cái chai ấy. Hết nhìn cái chai rồi nhìn Yo Seob, Jun Hyung nhíu mày :

_ Em uống cái đó hết luôn hả?

_Ức…ức..tôi…khát…nước..nên..uống…hết…ức…mà….cái…đó…cái..đó…là…nước…gì…mà…ngon…vậy….

_ Khát nước? Trời ạ! Sao không rót nước lọc uống mà lấy nước trong tủ chứ?

_Ức…hihi…tôi…thích…uống…nước…lạnh…hà…ức…ức…mà…..sao….anh…về…trễ…vậy…

Ngao ngán lắc đầu, Jun Hyung đưa Yo Seob lại ghế, đặt nó ngồi xuống rồi cậu xuống bếp thu dọn “chiến trường”

_ Yong Jun Hyung ơi là Yong Jun Hyung, sao mày bất cẩn vậy chứ? Chết thật! Mà đứa trẻ ngốc đó, đến cả rượu và nước cũng không biệt được nữa, đã vậy còn tu hết nguyên chai.

Dọn dẹp xong, Jun Hyung bước lên phòng khách để đưa Yo Seob về phòng. Ai ngờ đâu, cậu vừa lên tới đã thấy thêm….một “bãi chiến trường” nữa. Bàn ghế méo xẹo, báo rớt lung tung, trái cây thì lăn lóc dưới đất. Còn “thủ phạm” thì đang hả hê cười. Jun Hyung thật không ngờ, một con nhỏ như Yo Seob, khi say lại có “sức công phá” mạnh mẽ đến thế. Phải nói là còn hơn chữ “quậy”. 

_ Này, này, bỏ cái đó xuống ngay đi! 

Jun Hyung khựng lại khi thấy một vệt sáng màu bạc lóe lên. Trên tay Yo Seob là một con dao gọt trái cây, nó đang hứng thú với “đồ chơi” mới, quơ quơ lại làm tim Jun Hyung đập loạng xạ tưng bừng. Bước từ từ lại gần nó, Jun Hyung ôn tồn bảo :

_ Vợ à, ngoan đi, em đưa cái vật đang cầm cho anh, mau lên.

_ Hông….đây….là….đồ….chơi…của…tôi….mà. – Yo Seob vừa nói vừa đung đưa con dao trong tay.

_ Ngoan, thứ đó nguy hiểm lắm, không phải đồ chơi đâu. Đưa đây cho anh!

Chìa tay ra trước mặt Yo Seob, mắt dõi theo con dao trên tay nó, Jun Hyung sợ nó ….lại bị thương. 

_ Nè, nè, đừng có cầm như thế, nguy hiểm lắm.

Đột nhiên, Yo Seob có “sáng kiến” mới, nó không cầm cán dao nữa mà quay lại cầm lưỡi dao, không do dự, Jun Hyung chụp lấy tay nó rồi giành lấy con dao. Máu ứa trên tay Jun Hyung ứa ra, đặt con dao ra nơi cách xa “siêu quậy”, Jun Hyung ngồi xuống đỡ lấy đầu Yo Seob :

_ Đồ ngốc, làm tay anh chảy máu rồi nè! 

_ Hi hi, vui….quá.. – Yo Seob vẫn vô tư cười như con nít vì nó đang say mà, có biết trời trăng mây đất gì đâu.

_ Đúng là nói chuyện với người say cũng như không. Thiệt tình, không hiểu sao anh có thể ở chung với một con nhóc như em nữa. Tuy em không đẹp bằng những đứa con gái khác, nhưng ở em, anh tìm thấy một điều gì đó, rất yên bình. Em có biết tại sao mặt trăng và các tinh tú (ngôi sao) luôn ở bên cạnh nhau không? 

Chăm chú nhìn vào đôi môi của Jun Hyung, dựa đầu vào vai cậu, Yo Seob (đang trong tình trạng say xỉn) khẽ mấp mấy :

_ Tại….sao…chứ?

_ Vì mặt trăng và ngôi sao sinh ra là để ở gần nhau, bên cạnh nhau, thuộc về nhau. Sao luôn đợi trăng xuất hiện để tỏa sáng cùng nhau. Tuy có đôi lúc, mặt trăng không xuất hiện, khi đó sao vẫn luôn soi sáng, nhưng cũng rất nhớ trăng. Vì sao chỉ là một đóm sáng nhỏ nên không ai thấy được nỗi buồn của nó…

_Nhưng….khi….trời…mưa….cả…trăng….và….sao…đều…không…xuất…. hiện..

Khẽ cười một cái, Jun Hyung đưa tay xoa đầu Yo Seob, cậu chưa có câu trả lời cho nó, vì đơn giản, cậu không nghĩ đến điều đó. Không ngờ hôm nay, một người lạnh lùng như cậu lại có thể nói chuyện nhiều, và nội dung câu chuyện lại “lãng mạng” đến vậy. Đặc biệt là, người cậu đang nói chuyện, đang dần chiếm được tình cảm của cậu mà ngay chính cậu cũng không nhận ra…

Chương thứ 15 : Thoang thoảng mùi của hạnh phúc

“Hạnh phúc sẽ đến khi ta biết mở lòng Và hạnh phúc sẽ đi nếu ta không biết trân trọng.Nước mắt sẽ ngừng chảy khi ta biết mỉm cườiVà nụ cười sẽ không tắt nếu ta biết yêu thương”

Câu hỏi của Yo Seob vẫn “dừng chân” trong đầu Jun Hyung, cậu nhất định sẽ tìm ra câu trả lời cho nó (mặc dù bây giờ nó đang say không biết sáng Eun Ji có còn nhớ gì không nữa^^)

_ Thôi khuya rồi, để anh đưa em lên phòng. Chắc ngủ một đêm sáng Eun Ji sẽ tỉnh táo thôi!

_ Hông….hông…ngủ…. – Yo Seob ngốc đầu dậy rồi vùng vằn.

Không nói nữa, Jun Hyung đứng lên và kéo tay nó, trong khi đó, Yo Seob vẫn “chứng nào tật nấy”, ương bướng không chịu đứng lên.

_ Ngoan đi vợ, đừng bắt anh “dùng phương án” khác. 

_ ….

Vẫn vậy, Yo Seob cứ ngồi đó cười mà không chịu nghe lời, Jun Hyung khẽ lắc đầu, ngồi xuống trước mặt nó :

_ Em ngang bướng quá rồi đó. Đừng tưởng em đang say là anh không dám đánh đòn em…..

Câu nói của Jun Hyung bị chặn ngang bởi….một nụ hôn. Không phải Jun Hyung mà là Yo Seob, nó cuối người rồi đặt lên môi Jun Hyung một nụ hôn. Jun Hyung mở to mắt, tim cậu đập liên hồi. 

Bộp!

Đầu Yo Seob dựa vào vai Jun Hyung, nó đã chìm vào giấc ngủ. Ngồi bất động mấy giây, Jun Hyung mới tỉnh người. Cậu đâu nghĩ Yo Seob lại “bạo dạng” đến vậy, cậu cũng biết, một phần là do tác dụng của rượu (vì nó đang say cơ mà). Cậu nhủ thầm rồi phì cười : Chắc lần sau mình để rượu trong từ nữa quá! 

Bế Yo Seob lên phòng, đắp chăn cho nó, Jun Hyung trở về phòng mình. Cậu trằn trọc cả đêm vì …nụ hôn đó (biết cảm giác khi bị người khác hôn bất chợt rồi chứ gì ^^!). Tuy nụ hôn chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng nó để lại “ấn tượng sâu sắc” trong cậu. Chợt, vết thương ở tay nhói lên, lúc này, Jun Hyung mới nhớ là mình (cũng) đang bị thương, mà người gây ra vết thương ấy, không ai khác ngoài cô vợ bé nhỏ của cậu. 

Cầm máu rồi tự băng vết thương lại, Jun Hyung ngã người xuống giường, nhắm mắt lại. Nếu có ai nhìn thấy cậu ngay lúc này, người đó sẽ khẳng định rằng : Đây là một thiên thần chứ không phải ác quỷ. Nhưng…điều đó không xảy ra, bởi, đâu một ai nhìn thấy gương mặt Jun Hyung lúc này.

-----

_ Đồ ngốc, làm tay anh chảy máu rồi nè! 

_ Hi hi, vui….quá..

_ Đúng là nói chuyện với người say cũng như không. Thiệt tình, không hiểu sao anh có thể ở chung với một con nhóc như em nữa. Tuy em không đẹp bằng những đứa con gái khác, nhưng ở em, anh tìm thấy một điều gì đó, rất yên bình. Em có biết tại sao mặt trăng và các tinh tú (ngôi sao) luôn ở bên cạnh nhau không? 

_ Tại….sao…chứ?

_ Vì mặt trăng và ngôi sao sinh ra là để ở gần nhau, bên cạnh nhau, thuộc về nhau. Sao luôn đợi trăng xuất hiện để tỏa sáng cùng nhau. Tuy có đôi lúc, mặt trăng không xuất hiện, khi đó sao vẫn luôn soi sáng, nhưng cũng rất nhớ trăng. Vì sao chỉ là một đóm sáng nhỏ nên không ai thấy được nỗi buồn của nó…

_Nhưng….khi….trời…mưa….cả…trăng….và….sao…đều…không…xuất…. hiện..

Sáng sớm tinh mơ, khung cảnh ngoài trời hôm nay thật đẹp, Jun Hyung, vẫn như thường ngày, tay cầm tờ báo, ngồi chễm chệ trên chiếc sofa, trên bàn là một cốc cà phê thơm phức. 

Từ trên lầu, Yo Seob chậm rãi bước xuống, những gì trong giấc mơ y như thật làm đầu nó đau nhức, nó than thở :

_ Đau đầu quá đi!!

Mới nghe tiếng Yo Seob, tim Jun Hyung lại “rộn ràng”, cậu đặt tờ báo xuống rồi tự nhủ : Không được như thế nữa. Mày sẽ có điểm yếu mất thôi, Yong Jun Hyung à!!

Mắt cậu dừng ngay ở miếng băng trăng trên đầu Yo Seob, miếng băng trắng tinh tươm ấy đã vấy màu đỏ. Cậu vội vã đứng lên :

_ Tay anh bị làm sao vậy? 

_ Thấy rồi còn hỏi! – Jun Hyung đáp gọn.

Ngẫm nghĩ hồi lâu, Yo Seob đưa ra một câu trả lời …”chớt quớt” :

_ Anh đi đánh lộn rồi bị thương à!!

Đặt hộp y tế lên bàn, Jun Hyung khẽ chau mày :

_ Em nghĩ chồng em là dân “bụi đời” thích đánh nhau hả? Em không nhớ gì hết sao? Hôm qua….

_ Hôm qua?... – Yo Seob cho não hoạt động hết công sức, cho tua lại “đoạn phim” tối qua rồi ngờ ngợ – Hình như ..hôm qua tôi khát nước, xuống nhà không thấy ai, chắc lúc đó anh chưa về, trong tủ lạnh có chai nước gì đó, tôi không thèm xem tên, lấy uống luôn, rồi…

_ Sao đó thì sao? 

_ Tôi cảm thấy chóng mặt, nhức đầu, tôi thấy anh về..

_ Rồi sao nữa! 

_ Anh đỡ tôi, rồi…không nhớ nữa, một mẫu chuyện về trăng và sao, rồi….A, nhớ rồi, tôi có cầm một con dao trên tay …chẳng lẽ….vết thương ….

Ngưng lại, Yo Seob nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay Jun Hyung, làm bộ mặt “hối lỗi”, nó lí nhí :

_ Xin lỗi, mà ….cái thứ nước ấy, là gì vậy? 

_ Rượu!!

_ Sao? Rượu hả? Tôi uống rượu ư? – Yo Seob tròn mắt nhìn Jun Hyung.

_ Ừ, em không nhớ gì nữa sao? 

Khẽ gật đầu thay cho câu trả lời, không phải không nhớ mà là…..nhớ rất rõ, nó cứ tưởng đó là giấc mơ, cho đến khi nghe Jun Hyung nhắc về chuyện tối hôm qua, nó đã phát hiện ra “giấc mơ” hoàn toàn là sự thật. Yo Seob không dám nói tiếp, vì nó ….ngượng. Nó không ngờ khi say, mình lại trở thành một đứa …”mê trai tráo trợn” đến thế. 

_ Hôm nay anh sẽ đưa em học.

Nói một câu chắc nịch, Jun Hyung kéo nó ra xe rồi nhanh chóng khởi động máy. Xe dừng lại trước cổng trường, “dung nhan” của Jun Hyung đã làm cho bọn con gái “ngây ngất, ngất ngây” ngây từ ánh nhìn đầu tiên. Không may là...Hana và Boram cũng đã nhìn thấy :

_ Thằng ranh đó, đúng là hồ ly tinh, ngay cả chủ tịch của tổ chức Demonwhite mà cũng không buông tha.

_ Nó tốt phước quá rồi đó!! – Boram nở nụ cười nửa miệng.

_Đúng. thằng  đó, đúng là khắc tinh. Dù sao đi nữa, đã làm thì phải làm đến cùng, cho đến khi nào nó biến mất mãi mãi thì thôi. Cho dù tốt phước đến đâu, nhất định nó sẽ phải bất hạnh…

Thật không ngờ, hai người con gái ấy, chỉ mới có tí tuổi đầu, mà lại có những suy nghĩ “thâm độc” đến vậy. Cái vỏ bọc vẻ đẹp bề ngoài chẳng phải rất hoang phí khi trao cho “những con rắn cực độc” ấy hay sao? Ông trời quả thật bất công.

_ Anh đi đi, đừng tạo sự chú ý nữa. 

Hối thúc Jun Hyung, Yo Seob khó chịu nhìn xung quanh mình. Nhếch môi cười, Jun Hyung khởi động xe rồi nói :

_ Em sợ anh bị kẻ khác cướp đi à! Còn nữa, vợ à, anh biết là em nhớ chuyện đó mà!! Bye, vợ yêu.

Câu nói ấy làm mặt Yo Seob đỏ bừng : Sao hắn lại biết mình nhớ nhỉ? Lắc đầu thật mạnh, Yo Seob vội vào trường, nó không đến thẳng lớp mà rẻ sang phòng Hiệu trưởng. 

Cốc cốc 

_ Mời vào! 

_ Chào Hiệu trưởng ạ! – Yo Seob lễ phép cuối đầu.

Ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, Hiệu trưởng cho nó ngồi xuống ghế rồi ôn tồn :

_ Con tìm thầy có chuyện gì không? Mà trán con sao thế!

Không trả lời câu hỏi của Hiệu trưởng, Yo Seob đi thẳng luôn vào vấn đề chính:

_ Dạ, hôm qua, con vô tình nghe thấy tiếng mẹ con trong phòng thầy, mẹ con có quen biết với thầy phải không ạ!

Giật mình, Hiệu trưởng Yang lắp bắp :

_ Sao? Con nghe thấy hả? – Ngưng lại, ông vờ cười rồi tiếp – Mẹ con là bạn thân của ta, bà ấy hiện đang ở nhà ta, nếu muốn, ra về con hãy đến đây, ta sẽ dẫn con về gặp bà.

Yo Seob ngẫm nghĩ, nó cười trừ rồi chào Hiệu trưởng. Bước về lớp, các câu hỏi cứ vây quanh đầu nó mà nó không tài nào tìm ra câu trả lời : Mẹ là bạn thân của Hiệu trưởng sao nó chưa bao giờ nghe mẹ nói đến bất kỳ một người bạn nào? Sao mẹ lại đến nhà Hiệu trưởng ở mà không ở nhà mình? Giữa mẹ và Hiệu trưởng thật sự có quan hệ gì? Mỗi lần chạm mặt Hiệu trưởng, trong lòng Yo Seob dấy lên một cảm giác rất quen thuộc, cảm giác này rất lạ : Thân mà lại không thân. 

Nó hoàn toàn không nhớ gì về quá khứ của mình, bởi lẻ, lúc đó nó còn quá nhỏ để nhớ hết mọi chuyện. Điều duy nhất Yo Seob “khắc cốt ghi tâm” chính là cha nó, mạng sống của nó, chính nhờ ông ban cho. Nếu lúc đó, cha không cứu nó, thì giờ đây, ông đã sống hạnh phúc bên mẹ. Đã bao lần nó tự trách mình trong đêm, nước mắt không ngừng tuôn ra khi nhớ đến ông. Lau vội hai hàng nước mắt, trên môi hình thành một nụ cười, Yo Seob bước vào lớp.

_ Bị sao vậy? 

_ Sao lại băng bó trên đầu thế? Cậu bị làm sao à? 

Vừa nhìn thấy Yo Seob vào lớp, cả Doo Joon lẫn Ki Kwang điều ngạc nhiên nhìn…..miếng băng trên đầu nó. Ngồi xuống bàn, Yo Seob cười đáp :

_ Không sao! Tôi tự bị té ấy mà. 

Nghi ngờ nhìn Yo Seob, Doo Joon quay sang Ki Kwang, trong hai ánh mắt ấy chứa đựng một điều gì đó, dường như đã hiểu được “vấn đề” của Yo Seob.

Đến giờ chơi, Doo Joon và Ki Kwang chạy đi đâu đó, ngồi trong lớp một mình, Yo Seob chán nản đứng lên ra ngoài hít thở không khí…..trong trường. 

_ Đi! – Boram nhếch môi rồi cùng Hana bước theo Yo Seob.

Bụp! 

_ Á…

Một trái bóng rổ từ đâu bay tới và ….va vào chỗ đang bị thương trên đầu Yo Seob, khẽ chau mày cố chịu đau, nó đưa mắt nhìn về phía ấy, là Hana, Boram cùng một tên con trai. Tên đó bỡn cợt nói :

_ Sorry nhá, mình không cố ý. 

_ Không sao!

Đưa tay sờ vào đầu, Yo Seob lẳng lặng bỏ đi, cảm giác nhói ở đầu lại hiện rõ mồn một, miếng băng trắng lại một lần nữa nhuốm màu đỏ tươi của máu, không còn cách nào khác, Yo Seob bước đến phòng y tế.

_ Em bị làm sao thế! – thầy Hong hốt hoảng khi nhìn thấy Yo Seob bước vào với máu ở trên đầu. 

_ Dạ, thầy thay băng giúp em với, em lỡ tay làm động vào vết thương. 

Rời khỏi ghế ngồi, thầy Hong ân cần thay băng cho nó, một lúc, thầy bảo :

_ Vết thương cũng khá nghiêm trọng, đừng để bị va chạm lần nào nữa, chảy máu nhiều không tốt đâu, hơn hết, em lại bị thương ở đầu. Em học nổi không? Hay tôi xin phép cho em về nhé!

_ Dạ! Để em lên phòng Hiệu trưởng xin phép. Chào thầy ạ!

Dù sao cũng không còn tâm trí đâu mà học, nó gật đầu, bây giờ nó muốn gặp mẹ lắm. Bước ra khỏi phòng y tế, Yo Seob cuối đầu chào thầy Hong rồi đi. Nhìn theo cái dáng bé nhỏ của nó, thầy Hong bất giác thốt lên :

_ Sao mỗi lần chạm mặt cậu bé  này mình đều có cảm giác thân thuộc nhỉ! Có khi nào cậubé này là con trai của Hiệu trưởng không? Nếu phải thì ….. thật nguy hiểm. Cầu mong là không! 

----

_ Alô! – Móc điện thoại ra, Hana chán nản nghe máy khi nhìn thấy số mẹ cô.

_ Con ơi…công ty ba….phá sản rồi..

_ SAO? – Bàng hoàng buông điện thoại xuống, Hana nhìn sang Boram cũng đang chết đứng – Công ty ….

_ Nhà Boram cũng vậy. Boram nghĩ, mình đã biết là do ai làm, Hana ạ! Còn ai khác nữa chứ!

_ Tất cả là tại cậu ta – Gằng từng chữ, ánh mắt Hana chứa đầy phẫn nộ.

Chẳng phải họ đau lòng vì gia đình phá sản, những đứa như thế thì có thương tiếc gì cho gia đình cơ chứ. Chỉ qua là “mất đi nguồn chu cấp tiền” mà thôi, công ty phá sản, họ sẽ không được “chu cấp” hàng ngày, hàng tháng. 

_ Nếu bọn tôi chết, bọn tôi sẽ…không chết một mình đâu, chủ tịch điển trai à! – Boram khinh khinh nhìn vào khoảng không, gương mặt gian xảo hơn bao giờ hết. 

Cách đó không xa, một người con trai đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện, dựa lưng vào gốc cây, đung đưa đôi cánh màu bạc trong tay, cậu nhếch mép, tháo headphone xuống rồi thong dong bước đi.

Cùng thời điểm đó, mẫu chuyện ấy lại được hai người khác nghe thấy. Cho đến khi Boram và Hana đi khuất. Một trong hai người cất giọng :

_ Mọi chuyện rõ rồi. Từ nay, Yo Seob sẽ còn gặp nhiều nguy hiểm, vết thương ấy là bằng chứng. 

_ Công nhận tên chủ tịch ấy nhanh tay thật, mới một đêm mà đã làm cho hai công ty lớn phải phá sản.

_ Nhưng….tao nghĩ điều đó đã hại Yo Seob rồi, Ki Kwang à. Mày không nghe thấy những gì khi nãy sao? 

_ Nghe. Rất rõ. Nhất định tao sẽ không-để-chuyện-đó xảy ra đâu Doo Joon.

Khẽ dựa người vào gốc cây, Doo Joon nhìn lên bầu trời cao vút, xanh ngắt, trên môi hình thành nụ cười rồi thốt lên :

_ Không chỉ có tao và mày bảo vệ Yo Seob đâu, còn một người nữa đấy.

_ Lại đây anh thay băng cho. Máu lại ra nữa rồi kìa. 

Đi lấy hộp y tế, Jun Hyung nhẹ nhàng tháo bỏ miếng băng trên đầu Yo Seob, thật chậm rãi, cậu băng bó vết thương cho nó. Lúc này, Yo Seob mới để ý thấy tay Jun Hyung cũng băng bó, nó ngạc nhiên :

Hạnh phúc 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top