Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38 : Nhịp đập hạnh phúc + Chương 39: "Điện tâm đồ"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"♥ Nắng :• Không thể.... Làm tan chảy 1 ♥ giá lạnh!!!!♥ Mưa :• Không thể... Xoá đi những kí ức đau thương!!!!♥ Gió :• Không thể.... Cuốn trôi những nổi nhớ cồn cào!!!!♥ Chỉ có :• Sự quan tâm... Và 1 tình yêu chân thành mới có thể lấp đầy những khoảng trống trong tim....!!! ♥♥"

Thịch… thịch …..thịch..

Tiếng gì thế nhỉ? Ăn kem xong thì bị vậy sao? Cái này chắc là… lạnh bụng đây mà. (Nhịp tim ai đó đang bấn loạn đấy mà^^)

Jun Hyung – với cái suy nghĩ “không logic” trong đầu – đứng bất động như tượng. Một lúc sau khá là lâu để điều chỉnh nhịp tim đang đập loạn xa vì “lạnh bụng”, một lý do mà cậu nghĩ ra ngay lúc này, Jun Hyung bỗng ngớ người khi nhận ra mình đang trong vai diễn Yong Hwa mà Yo Seob – vợ cậu – thì đang “chủ động” hôn… Yong Hwa.

Rụt rè cuối đầu ngượng ngùng và không quên một chuyện quan trọng, Yo Seob khẽ nói nhỏ :

_ Em đã tìm ra “bí mật” giữa hai người, anh Jun Hyung ạ!

Rồi co giò chạy thật nhanh và nhà chuồn thẳng lên phòng với gương mặt ửng đỏ.

Ba từ “anh Jun Hyung” sao ngọt ngào thế kia.

Jun Hyung vẫn còn đơ và đang đắm chìm trong một bể kẹo ngọt mang hương vị khó quên. Cứ thế này thì làm sao cậu có thể…

Chờ đã…

Jun Hyung bị kéo trở về thời điểm hiện tại, cậu ngẫm lại lời của con sóc nghịch ngợm khi nãy. Nó đã gọi cậu là Jun Hyung… Vậy....

------

_ Ha ha ha ha ……

Lee Joon ôm bụng cười sặc sụa, nghiệt ngã, quằng quại khi nghe Jun Hyung tường thuật lại chuyến đi chơi đầy thú vị.

Điều làm cậu cười đến không kịp thở là nét mặt của Jun Hyung khi mà “từ người thợ săn mồi lại biến thành một con mồi ngoan ngoãn” dưới “sự sai bảo” của cô vợ bé nhỏ Yo Seob.

Cách trả thù của Yo Seob thật hay!

Nhìn Jun Hyung ngượng mà Lee Joon thỏa sức…. cười như đang xem một bộ phim hài làm ai kia càng ngượng hơn.

Khẽ ho một tiếng, sắc thái u ám tụ lại một điểm, sẵn sàng công phá kẻ gây náo loạn bất cứ thời khắc nào. Jun Hyung trừng mắt đe dọa :

_ Cậu còn cười nữa thì đừng trách tôi.

_ …

Ai kia im bặt khi nghe lời hâm họa. Nhưng chỉ được mấy giây ít ỏi sau đó, Lee Joon lại…

_ Phì…Ha ha ha ha ha, đáng yêu thật, ha ha ha…

Rầm!

Thật may vì Lee Joon đã nhanh chân chuồn ra khỏi phòng trước khi quyển sổ to đùng bay tới cánh cửa đen.

Tiếng cười sặc sụa vẫn vang vọng khắp giang phòng làm việc.

Quyển sổ to tướng nằm chễm chệ dưới nền gạch u ám.

Một người đang khẽ cười. Nhưng nụ cười thoáng qua ấy lại vụt tắc ngay lập tức, chỉ còn lại dòng suy nghĩ mong lung…

“Cuối cùng ta cũng đã tìm được “chìa khóa vàng” . Nhưng ….tại sao ta lại không nở ra tay cướp đi sinh mạng bé bỏng ấy ?”

-----

Căn phòng rộng thênh thang chứa đựng cả một sự cô độc, ngày qua ngày cũng như một cuộn phim cũ rích và chán ngắt.

Gương mặt không chút biểu cảm, Doo Yoon không sao tìm cách thoát khỏi cái “nhà tù” này. Hằng ngày, từng tên vệ sĩ thay nhau chuyển đồ ăn vào cho cậu một cách cung kính. Cậu vẫn thế, không chịu đồng ý một lời đề nghị nào của ông mình.

Đồ đạc trong phòng ngày càng thuyên giảm vì tài lẻ “trút giận lên vật vô tri vô giác” của ai đó.

-----

Lớp học ồn ào khi kỳ thi đã trôi qua chậm như rùa bò và đem lại một kết quả não nề không kém. Nhưng…. tất cả học sinh điều bỏ qua điểm số ấy, họ cùng hòa vào bầu không khí nhộn nhịp khi mà lễ Giáng sinh đang từng bước từng bước đi tới.

Không nhìn thấy Doo Yoon đến trường, Ki Kwang cảm thấy có gì đó không ổn nhưng không để Yo Seob lo lắng. Suốt buổi học, cậu tìm đủ trò để làm ai kia nhoẻn miệng cười mặc dù vài ba lần bị thầy cô phát hiện.

Cuối giờ, khi mọi người đã về gần hết…

Ki Kwang đưa tay lướt phím điện thoại để gọi cho một người, nhưng đáp lại sự chờ đợi của cậu chỉ là những tiếng tút dài vô vọng.

_ Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với cậu vậy, Minh?

_ Cậu chủ.

Không biết từ lúc nào mà bên ngoài cửa lớp đã chứa nhiều vệ sĩ đến vậy. Tất cả đều là người của nhà họ Vương. Bằng chất giọng kính trọng, một người trong số đó bảo với Ki Kwang rằng ông cậu cho gọi cậu về và ra lệnh cho họ đến đón.

Khó chịu khi có nhiều người đến trường, Ki Kwang ậm ừ rồi đi một mạch ra cổng với mộ tốp gián đen phía sau lưng, giống như đang áp giải phạm nhân vậy.

-----

_ Các người …các người có điên không vậy ? Mau dừng cái chuyện quái quỷ này lại đi.

Ki Kwang tức giận đứng lên sau khi đã nghe ông mình giải bày mọi chuyện. Cậu không tin Yo Seob chính là “chìa khóa vàng” như ông mình nói. Kể cả chuyện Doo Yoon đang bị nhốt ở nhà vì tội cãi lời ông mình cậu cũng được nghe ông kể thật chính xác. Vậy đây là cái lý do không thấy Doo Yoon đến trường sáng nay. Thật nhãm nhí!

Lấy cặp táp toan đi lên lầu, nhưng cái giọng pha chút nguy hiểm của ông cậu đã gọi giật cậu lại.

_ Con quên là đã hứa gì với ta rồi sao ? Ki Kwang .

_ Ông …. – Hé môi cười, Ki Kwang giở giọng châm biếm – Thì sao? Lễ cưới đâu vẹn toàn nếu thiếu đi chú rễ là Doo Yoon? Ông Yoon đâu thuyết phục được Doo Yoon. Cả con cũng vậy thôi. Con sẽ không giết “chìa khóa vàng” nữa. À, giờ con phải đến tìm Doo Yoon. Tạm biệt.

_ Giữ nó lại.

Sau khẩu lệnh, Ki Kwang lập tức bị giữ lại.

Cậu bực tức vùng tay ra khỏi hai tên vệ sĩ với giọng răng đe :

_ Thả ra.

Lời của cậu không hề có tác dụng với đám vệ sĩ một khi ông cậu đã ra lệnh. Dõi mắt nhìn theo từng bước đi của ông mình, Ki Kwang chau mày :

_ Con muốn đến nhà Doo Yoon.

_ Không được. Trừ phi con hứa với ta là sẽ giết “chìa khóa vàng” đoạt lấy ngôi vị chủ tịch. Ta sẽ cho con đến bất cứ đâu con muốn.

Hếch môi cười khanh khách khi nghe ông mình nói thế, Ki Kwang kiên quyết trả lời :

_ Never.

_ Vậy… con cứ từ từ suy nghĩ. Khi nào thông suốt thì gõ cửa phòng ba cái để ra hiệu cho ta.

Đến lúc này, Ki Kwang vẫn không nhận ra âm mưu muốn giữ mình ở nhà của ông mình, cậu vẫn nhởn nhơ nhìn ông với vẻ thách thức trong khi đang bị mấy tên vệ giữ kìm hãm.

_ Tại sao phải gõ cửa chứ! Không bao giờ có chuyện đó đâu.

Không trả lời, ông Lee chỉ khẽ nhếch môi rồi quay người đi.

Chỉ chờ có thế, đám vệ sĩ nhanh chóng đưa Ki Kwang lên phòng và khóa cửa lại. Bây giờ cậu mới nhận ra thì đã muộn.

_ Khỉ thật.

Đưa tay mò mẫm trong cặp táp để tìm dế yêu tìm cứu viện binh nhưng không thấy. Chiếc điện thoại của cậu đã bị “tẩu” từ khi nào cậu còn chẳng biết.

-----

Căn phòng không có lấy một ánh đèn. Tối om như mực, chỉ có đôi khuyên tai bạc là lấp lánh trong mãng đen nhờ ánh sáng vọng qua cửa sổ của trăng.

Trong bóng đen, dáng người ấy ngồi thư thả trên chiếc giường êm ái.

_ Two.

Một cơn gió lạnh ngắt ùa qua, tóc bay phấp phới dưới làn gió ấy, cái bóng trên tường thật xù xì, rất dễ gây hiểu lầm đấy không phải là con người.

Cạch.

Cánh cửa của căn phòng được mở một cách nhẹ nhàng, Yo Seob đưa mắt dõi tìm trong bóng đêm.

Dưới ánh mờ ảo của trăng, một bóng đen thấp thoáng hiện lên trên tường, cùng với làn gió lạnh từ cái cửa sổ đang mở tung, tóc bay lơ đãng trong khoảng không vô định.

Đôi môi nhỏ bắt đầu run lên, buông bàn tay đang nắm chặt tay vịn cửa ra, Yo Seob lấy tay bịt chặt mắt mình rồi hét toáng lên :

_ Maaaaaaaaaaaaaaaaaaa…..

Tách!

Một mảng sáng thay thế mảng đen u ám trong phòng. Chiếc đèn đã được bật lên. Yong Hwa “sửa sang” lại mái đầu chậm rãi nhìn Yo Seob như hỏi “Vào phòng anh có gì không?” nhưng…tay của Yo Seob đang tự bịt chặt lấy mắt nó lấy gì mà cô nàng thấy được điều đó.

Bước đến trước ngưỡng cửa, Yong Hwa nhẹ nhàng gỡ đôi bàn tay ấy xuống với chất giọng như từ cõi dưới vừa nhú lên :

_ Giống ma lắm sao?

Ngơ ngác nhìn người trước mặt một lúc lâu để khẳng định không có con ma nào cả, Yo Seob chợt nhớ đến việc cần làm ngay lúc này. Nó lên đây là có lý do mà.

_ À, Jun Hyung kêu mấy người qua phòng anh ấy.

_ Mấy người nào? – Yong Hwa châm chọc. – Ở đây có một người thôi.

Biết là “đối phương” đang muốn khiêu khích mình, Yo Seob gượng cười nhìn tên khó ưa trước mặt rồi quay đi không thém trả lời câu hỏi của ai kia.

Khẽ nhếch môi, Yong Hwa thong thả bước qua phòng em trai mình dưới sự theo dõi của một người đang rất lén lút vì người đó đang tò mò muốn “nhiều chuyện” xem cả hai nói gì với nhau.

Cánh cửa phòng của Jun Hyung được đóng lại khi Yong Hwa bước vào. Áp tai vào thành cửa để nghe ngóng “tin tức” làm Yo Seob vô cùng hồi họp.

Nhưng mãi sao không có động tĩnh gì hết. Cứ như bên trong phòng không có người vậy, im ắng đến lạ thường.

Cạch!

Rầm!

Vì đang dựa vào thành cửa nên khi cánh cửa mở tung ra thì đương nhiên, ai kia sẽ bị vồ ếch như chơi. Và điều đó đang xảy ra ngay thời điểm này không hơn không kém.

Jun Hyung thừa biết cái tính “chuyện nhiều” của ai kia nên cậu cũng đoán ra điều đó.

Từ trong phòng, Jun Hyung thản nhiên mở cửa ra mặc dù biết rất rõ ai kia đang dựa vào một cách thoải mái. Đau một chút có là gì với cái điều mà nó đã cho cậu “niếm trải” hôm qua. Mọi thứ thật tồi tệ trừ….nụ hôn ấy.

_ Em cũng rảnh quá nhỉ, vợ?

Nhìn dáng vẻ vồ ếch của Yo Seob, Jun Hyung cố cầm lòng để không bật cười thành tiếng.

Hơi bị… quê. Yo Seob nhanh chóng đứng lên, xoa đầu rồi cười hì hì nhìn Jun Hyung :

_ Em sợ anh đói nên định qua hỏi xem anh có muốn ăn gì không!

Nghe đến từ “đói” Jun Hyung liền ngớ ra, mắt cậu trừng trừng nhìn ai kia hâm doa rồi ra lệnh :

_ Em đừng có mò xuống bếp và phá nhà anh nữa đấy. Về phòng ngủ đi.

_ Biết rồi. Ai thèm xuống đâu chứ. Nhà giàu mà keo như gì á.

Jun Hyung nheo nheo mắt nhìn gương mặt mè nheo kia.

_ Anh mà keo? Tại em phá quá thôi. Đi ngủ đi.

Lại đuổi khéo đây mà.

Nghĩ đoạn, Yo Seob lấp liếm nhìn Jun Hyung chầm chầm làm cậu hơi… hoảng. Không biết nó sẽ giở trò gì nữa.

Không thể để “mất mặt” trước tên anh trai này được.

Jun Hyung nhìn sang Yong Hwa nãy giờ đang… săm soi móng tay mình rồi nói :

_ Anh về phòng đi. Tôi sẽ tìm anh sau.

Ai kia hậm hực bước ra khỏi phòng với một đóng lửa nghi ngút bóc lên trong tâm can, khói phun phì phèo. Khi không bị gọi qua đây rồi lại bị đuổi về một cách vô duyên. Ai mà không bực bội.

Hả? Vậy là không được nghe họ nói gì rồi. Jun Hyung chết bầm.

Yo Seob hồng hộc nhìn ai kia, cái ý định ban đầu nó định vẫn còn đó. Thấy Jun Hyung nhìn mình chăm chăm, Yo Seob làm bộ măt gian nhất có thể rồi khẽ thì thầm :

_ Được em hôn, anh thích chứ!

Câu nói ấy như chạm đến nỗi lòng của cả hai. Nhịp tim cùng đập nhanh như nhau. Má Yo Seob cũng đỏ bừng khi chính mình tự nói ra điều đó.

Không thể nán lại cùng Jun Hyung lâu hơn chút xíu nào nữa vì xấu hổ, Yo Seob chạy vọt về phòng mình và “Rầm”, cánh cửa phòng nó được “nhẹ nhàng” đóng lại.

Áp tay lên ngực mình, nơi trái tim giá lạnh đang đập liên hồi, người con gái trước kia đâu làm tim cậu đập nhanh đến mức độ choáng này. Chỉ có con sóc ngỗ nghịch này mới…

Cảm nhận nhịp tim đang đập trong lồng ngực, dư âm của nụ hôn hôm qua và cả câu hỏi vu vơ của Yo Seob làm ai kia như hóa đá.

Mãi một “thế kỉ” sau, Jun Hyung mới thoát khỏi mớ ngổn ngang hạnh phúc. Cậu tự gõ vào đầu mình rồi nói vu vơ :

_ Mai phải đi khám tim.

Chương 39: "Điện tâm đồ"

...Nước mắt~~> Chảy xuôi...- Chỉ làm nguôi kí ức...!!...Nước mắt~~> Chảy ngược...- Mới thấm được niềm đau...!!

Trường Quang Tuyến trong khí trời se lạnh của buổi sớm mai với mảng sương mù mỏng tênh, trắng xóa.

Học sinh vẫn còn vắng vì còn quá sớm để đến trường.

Không gian trắng xóa bao trùm lấy căn phòng Hiệu trưởng, yên vị trên chiếc ghế dựa, gương mặt khá nhiều nếp nhăn đang dãn ra. Cạnh ông là một chàng trai trẻ đang khẽ cười.

Mất một lúc sau khá lâu, cái giọng trầm trầm của Hiệu trưởng mới cất lên phá tan sự im lặng trong gian phòng làm việc.

_ Ra cậu là Yong Hwa! Không ngờ cậu vẫn nhớ đến tôi.

Hiệu trưởng Yang ôn tồn nhìn chàng trai trước mặt. Đây là cái lý do mà ông đã suy nghĩ mãi. Thì ra có tới hai người, hèn gì… khi gặp Jun Hyung, ông có cảm giác lạ lẫm không giống với cảm giác ở cạnh đứa nhóc mà ông đã cứu trong một trận hỏa hoạn mấy năm về trước và cũng là đứa mà ông đã hứa hôn cho con gái mình.

Yong Hwa khẽ cười, nhìn Hiệu trưởng Yang đầy kính trọng :

_ Ngài vẫn thế nhỉ! Cũng đã lâu rồi tôi không biết tung tích của Ngài. Thì ra Ngài làm ở đây sao?

_ Chắc cậu cũng đã biết chuyện…

_ “Chìa khóa vàng” là con Ngài. Tôi đang “trả ơn” bằng cách “bảo vệ” cậu nhóc đó. Đã loại được 2 đối tượng nguy hiểm rồi! Tôi nghĩ, Jun Hyung sẽ không nở xuống tay với người con trai nó đã trót yêu đâu. Hình như nó đang có một kế hoạch gì đó.

Chặn ngang câu nói của Hiệu trưởng Yang bằng chất giọng thẳng thắn, Yong Hwa dõi mắt nhìn từng hàng lá ngoài cửa sổ. Lúc này, nhìn cậu thật khác.

Hiểu được ý của chàng trai trước mặt, Hiệu trưởng Yang nhoẻn miệng cười, sâu thẩm trong đôi mắt già cõi là một niềm vui vừa được ươm mầm.

_ Cám ơn cậu, Yong Hwa!

Cảm thấy là đủ cho cuộc trò chuyện, Yong Hwa đứng lên, nhìn Hiệu trưởng Yang đầy kính trọng rồi chậm rãi cuối đầu :

_ Không. Người cám ơn phải là tôi mới đúng. Nếu không có Ngài, chắc gì tôi đã sống sót đến tận bây giờ. Trong tất cả các vị chủ tịch ở tổ chức, tôi kính trọng Ngài nhất đấy.

------

Tại một bệnh viện lớn :

Mùi thuốc sát trùng hòa quyện cùng những mùi hương khó chịu tạo nên cảm giác ghê rợn khi bước chân vào một nơi gọi là “Bệnh viện”. Rất ít khi Jun Hyung đến một nơi thế này vì nhà cậu có đủ toàn bộ thuốc và bác sĩ riêng. Nhưng… vì một căn bệnh “hiểm nghèo” cậu phải đến đây để kiểm tra thật kỹ lưỡng.

_ Có cần thiết không?

Bước vội theo Jun Hyung không kịp thở, Lee Joon hỏi dồn và thở hồng hộc khi mới sáng sớm đã bị lôi đầu dậy và đi đến đây một cách không-rõ-lý-do.

_ Cần!

Bước vào phòng đo nhịp tim, Jun Hyung lạnh lùng đáp rồi bỏ lại Lee Joon bên ngoài để cho ai kia… ngồi đợi trong khi cậu “khám bệnh”

Vị bác sĩ với chiếc áo blue trắng trên mình mỉm cười chào Jun Hyung, khẽ gật đầu, cậu ngồi vào chiếc giường bên cạnh.

Chiếc máy ghi điện là một công cụ không thể thiếu trong căn phòng được phủ một lớp sơn màu trắng. Dòng điện được phóng đại lên và ghi lại trên điện tâm đồ. Kết luận từ vị bác sĩ giỏi nhất bệnh viện : Nhịp tim bình thường.

Ông khẽ mỉm cười, cất mọi thứ vào chỗ cũ rồi quay sang nói với “người bệnh”

_ Cậu không bị gì cả. Nhịp tim vẫn ổn định.

_ Sao? – Ngồi dậy với nét mặt khó chịu, Jun Hyung lạnh lùng gắt – Có. Tôi bị bệnh mà. Dạo gần đây tim tôi đập rất nhanh, vượt quá chỉ tiêu qui định.

Vị bác sĩ từ tốn nhìn Jun Hyung rồi bật cười, ông hiểu cái tính “khó khăn” của vị chủ tịch trẻ này. Ông đã từng là bác sĩ riêng của cậu lúc nhỏ mà.

_ Cậu không sao cả. Yên tâm đi.

_ Cho các người 5 phút. Nếu không tìm ra bệnh tôi đang mắc phải tên gì thì cái bệnh viện này cũng như số phận của các người, ra sao thì chắc các người là người hiểu rõ nhất.

Từng câu chữ lạnh toát được thả bởi chất giọng lạnh không kém, làm cho người nghe run sợ phải răm rấp làm theo.

Cùng với cô y tá, vị bác sĩ ấy đi thật nhanh ra ngoài để không lãng phí 5 phút cho sự sống còn của bệnh viện và tính mạng già của mình. Trước cái nhìn ngạc nhiên của Lee Joon, vị bác sĩ ấy đau khổ lắc đầu rồi bước đi.

Chỉ một loáng, các y bác sĩ giỏi đã được tập hợp lại đầy đủ không sót một người vì mục tiêu tìm ra căn bệnh mới khi mà nhịp tim của ai đó vẫn đập bình thường trong khoang ngực lúc khám.

Một ca họp khẩn cấp được diễn ra, như thể họ đang tìm cách chữa trị cho một người sắp ra đi vĩnh viễn vậy. Gặp phài bệnh nhân như người đang ung dung ngồi trên ghế kia coi như là số xui cho cái bệnh viện danh tiếng này vậy. Chắc phải đóng cửa và bán bệnh viện cho người kia mất thôi.

_ Nhịp tim bình thường sao mà có bệnh được? – một vị bác sĩ trong số đó lên tiếng.

_ Không phải rối loạn nhịp tim, cũng không phải suy tim, càng chẳng phải nhồi máu cơ tim. Rốt cuộc cậu ấy mắc phải chứng bệnh gì?

_ Mau tập trung suy nghĩ đi.

_ Đem tất cả các hồ sơ về tim mạch ra đây.

Nhìn đội ngũ y bác sĩ làm việc “cật lực” vì căn bệnh vô hình mà Lee Joon ngán ngẩm lắc đầu.

_ Tìm tới mấy năm sau cũng không thấy đâu. Tội nghiệp thật!

Jun Hyung áp tay lên ngực mình, cậu chau mày suy nghĩ lý do vì nguyên cớ nào mà dạo gần đây nó đập nhanh hơn mức bình thường. Cậu sắp chết ư?

Người thông minh tuyệt đỉnh trong mọi lĩnh vực vậy mà bây giờ lại ngồi ngẫm nghĩ xem tim mình bị gì! Lý do chẳng phải quá rõ rồi sao. Chỉ có một “bác sĩ” mới chữa được căn bệnh “hiểm nghèo” này thôi.

Cho tay vào túi của chiếc quần kaki hàng hiệu, Lee Joon mò mẫm lấy một vật gì đó, tay lướt nhanh trên các phím chữ. Nội dung được gửi đi như sau :

“Em mau đến bệnh viện gần công ty của cái tên ngốc Jun Hyung đi. Nó bị tai nạn giao thông rồi. Nặng lắm. Các bác sĩ điều bó tay. Nó muốn gặp em lần cuối.”

----

Khuôn viên rộng lớn chứa đầy học sinh, giờ chơi là thời điểm làm cho ngôi trường trở nên nhộn nhịp và đau đầu thầy cô nhất.

Từng tốp học sinh chơi đùa, ăn uống, tám chuyện kể cả nói xấu sau lưng ngừi khác được dịp làm cho bầu không khí sôi sục hẳn lên.

Dưới tán lá của một gốc cây to, Yo Seob và Hong Ki ngồi đó.

Cũng đã sắp hết hạn một tháng rồi, Hong Ki phải về Mỹ vào dịp Giáng sinh. Thật buồn khi cậu đi mà không có một người.

Như nhớ ra điều gì đó, Hong Ki quay vội sang Yo Seob, lo lắng nói :

_ Dạo gần đây sao không thấy hai tên nhóc kia?

Hai tên nhóc kia… lẽ nào là Doo Yoon và Ki Kwang?

Nhờ Hong Ki nhắc sóc con mới nhớ ra, nó đã quên mất hai tên bạn thân nhất. Không lẽ họ xảy ra chuyện gì…

_ Họ không đi học….

Tít… tít… tít…

Tin nhắn đến.

Nhìn sơ qua cái tin nhắn với tên người gửi là Lee Joon, Yo Seob bàng hoàng nhìn Hong Ki trân trân như muốn khóc.

Trước khi chạy đến bệnh viện, Yo Seob không quên nói với Hong Ki vài điều mà nó cho là quan trọng :

_ Jun Hyung bị tai nạn, em phải vào bệnh viện. Chuyện Doo Yoon và Ki Kwang nhờ anh nhé!

Nhìn theo cái dáng nhỏ nhắn kia mà lòng Hong Ki như có ngàn vết dao cứa vào. Đau buốt.

Đôi chân mày rậm khẽ nhíu lại chứa cả một nỗi buồn lớn. Đâu phải muốn quen là có thể quên được. Đâu phải muốn từ bỏ là có thể dễ dàng bỏ được.

_ Em đừng có như vậy nữa được không bé Seob. Làm sao anh có thể tự chữa lành vết thương lòng của mình được đây.

Một cơn gió lướt qua, mang nỗi buồn trong lòng ai đó trôi theo mây trên trời. Nỗi buồn ấy không biến mất, chẳng qua là nó được lưu giữ lại đâu đó trong mây thôi.

Khẽ đứng lên, từng chuyển động nhẹ nhàng như muốn gục ngã. Thời gian là thứ đáng ghét nhất. Lúc cần thì không trôi chậm lại, lúc không cần thì trôi chậm như rùa bò. Lúc con người ta chìm đắm trong những giấc mơ hồng thì thời gian lại vô tình lướt nhanh, lúc con người ta đắm chìm trong nỗi thống khổ thì thời gian cứ ậm ừ dừng lại.

----

_ Hết giờ. Các người tìm ra rồi chứ?

Jun Hyung thản nhiên nhún vai rồi phả ra cái chất giọng lạnh tanh của mình và không trung lạnh ngắt nơi bệnh viện.

Vị bác sĩ đã khám cho cậu khi nãy dè dặt bước tới trước, thay mặt cho các vị bác sĩ danh tiếng trong bệnh viện trình bày :

_ Chủ tịch trẻ à, cậu không bệnh. Cậu vẫn khỏe mạnh. Không bị gì cả.

_ Đã nói là tôi có bệnh cơ mà. – Jun Hyung cau có gắt, đôi mắt ánh lên tia giận dữ.

Tất cả mọi người có mặt tại đó im bặt, không ai dám “dũng cảm” nói rằng ai đó không bị gì cả. Vì cái mạng nhỏ của mình và cái bệnh viện thân thương, im lặng là vàng.

_ Vậy sao anh không lên làm bác sĩ luôn đi. Lời của bác sĩ mà cũng cãi được. Anh vẫn thế nhỉ? Đúng là khó chiều.

Cái giọng quen thuộc vang lên phía sau lưng Jun Hyung, không cần quay người lại cậu cũng biết người đó là ai. Cái giọng ấy như đã khắc sâu vào tâm trí của cậu từ lâu lắm rồi. Cái giọng nói mà cậu đã yêu, cái giọng nói đã làm cậu thất vọng vì tình yêu trao không đúng chỗ. Đã có một thời cậu yêu cái giọng nói ấy biết chừng nào. Nhưng khi nhận ra tất cả là lừa dối, thứ tình cảm đối với chủ nhân của giọng nói ấy đã nhạt dần, nhạt dần theo năm tháng.

_ Anh thật là… chẳng thay đổi mấy nhỉ? – Người con gái ấy tiến gần hơn.

Lee Joon khẽ đưa tay ra hiệu cho đội ngũ y bác sĩ kia “rút lui” trong êm thắm. Cậu đưa mắt nhin người con gái ấy rồi nhìn Jun Hyung đang đứng bất động.

_ Chào anh, Lee Joon. Lâu rồi không gặp. – Người con gái ấy cười tươi khẽ nghiêng đầu nhìn Lee Joon.

Không thèm qua tâm cử chỉ ấy, Lee Joon bước tới trước mặt người con gái ấy, nhếch môi khinh bỉ :

_ Cô sai rồi, Na Eun ạ. Jun Hyung đã thay đổi, thay đổi rất nhiểu là đằng khác. Cô đã từng thấy Jun Hyung rơi nước mắt vì mình chưa?

_ Lee Joon… – Ra lệnh cho Lee Joon im lặng, Jun Hyung khẽ quay người lại, vẫn gương mặt ấy, nhưng sao giờ đây cậu thấy nó xa lạ đến thế. – …Nói đúng đó.

Không quan tâm đến những gì Jun Hyung thừa nhận, Na Eun bước đến trước mặt cậu, với đôi mắt rưng rưng đầy giả tạo :

_ Em biết là em sai rồi. Mình có thể quay lại như lúc trước không anh.

Na Eun là một cô gái xinh đẹp, thông minh và ma quái. Cô từng là người-yêu-cũ của Jun Hyung, tình yêu giữa hai người giống như…. một thứ tình cảm nào đó xa vời, không phải là tình yêu thực sự.

Năm đó, cả hai rất hạnh phúc, cho đến một hôm, Jun Hyung tình cờ nghe thấy chính miệng Na Eun nói với một tên con trai khác với chất giọng đầy toan tính : Anh yêu, em sẽ moi hết tiền của anh ta và rồi tụi mình sẽ đi đến một nơi thật xa nhé!

Vốn đã nhận ra cái đuôi cáo của Na Eun, Jun Hyung chỉ cười nhạt rồi không liên lạc với cô ta nữa. Nhưng… lúc chia tay, cậu không hề buồn. Phải chăng cậu chưa hề yêu con cáo ấy dù chỉ một lần!

Nhưng giờ đây, cậu đã rung động trước một người, cậu nhận ra mình đã rung động trước người đó mà lại không biết mình mắc-bệnh-gì. ^^

_ Anh…

_ Lee Joon, về thôi. – Cắt ngang lời điệu đà của Na Eun bằng một giọng lạnh lùng, Jun Hyung toan bước đi.

_ Khoan, tôi đã nhắn tin cho sóc…

_ ANH LEE JOONNNNN….

Từ đằng xa, người được nhắc tới chạy lại vội vội vàng vàng và va trúng một người con trai cao lớn mang tên Jun Hyung mà người đó cũng không hay biết

_ Ui, xin lỗi xin lỗi…

Chạy vút qua người đó, Yo Seob hớt hãi nắm lấy cánh tay Lee Joon và lay lay, làm cho cậu chóng mặt hoa mắt rồi bù lu bù loa :

_ Hộc…hộc….hộc….Anh Lee Joon, anh Jun Hyung đâu, anh ấy chưa chết phải không? (em này có duyên quá ^^). Anh ấy đâu rồi, anh nói đi chứ, sao anh đứng im re vậy, anh ấy chết rồi phải không? Em đến trễ rồi phải không? Hức ….hu..hu..hu..hu.

Bịt tai lại trước nguyên tràng khóc lóc ỉ ôi của Yo Seob, Lee Joon nhăn mặt đáp:

_ STOPPPPPP….. Đằng sau kìa.

Chầm chạm quay lại theo lời Lee Joon, Yo Seob rưng rưng nước mắt nhìn cái hình thế khá quen trước mặt.

Bước thật chậm tới người trước mặt với nước mắt nước mũi tèm lem, sóc con như “vợ òa trong cảm xúc”.

Bàn tay nhỏ run lên từng hồi, không dám chạm vào “đối tượng” vì sợ. Tuyến lệ được dịp thòa sức tràn khóe mi vô điều kiện.

_ Hu hu hu, anh Jun Hyung, anh hiện hồn về thăm em sao….Là ai, ai đã dám hại anh chết thế..hu hu hu…

Na Eun đứng chôn chân tại chỗ nhìn con nhóc đang lam ầm ĩ cái bệnh viện lên bằng tài khóc lóc. Chẳng lẽ Jun Hyung đã khóc vì con nhóc này? Nó chẳng hơn mình ở chỗ nào cả. Chỉ là nhỏ tuổi hơn mình thôi.

Chìm đắm trong mớ suy nghĩ ngổn ngang, Na Eun lẳng lặng quay đi bước ra khỏi bệnh viện với một toan tính trong đầu. Cô đã quyết lần này phải giành lại Jun Hyung. Vì cô nhận ra đã yêu cậu mất rồi. Tình yêu dành cho cậu đang lớn dần trong cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top