Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên Ngoại 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Leng keng.”

Cửa mở ra, Đông Bối Bối đứng bên ngoài, Tần Lĩnh đứng bên trong.

Đông Bối Bối gật đầu chào Tần Lĩnh một cái, Tần Lĩnh cũng nói: “Vào đi.”

Vào trong, trên bàn sô pha có đặt một hộp quà đặc sản, Tần Lĩnh vẫy tay, Đông Bối Bối bước đến, nhận ra món hải sản mới của “Thành phố Biển”

Tần Lĩnh mặc quần tây áo sơ mi, cổ tay áo cuốn lên trên cánh tay, hai tay đút túi quần, duỗi đôi chân dài ra dựa vào tay ghế sô pha, hiển nhiên là anh vừa mới về nhà.

Thấy Đông Bối Bối buổi tối còn ăn mặc chỉnh tề, Tần Lĩnh: “Mới vừa về nhà à?”

Đông Bối Bối: “… À.”

Tần Lĩnh sắc mặt bình tĩnh: “Mang về một chút hải sản, không biết em có thích không.”

Đông Bối Bối đến gần bàn trà, cầm hộp quà lên, giơ lên nhìn, phát hiện trong hộp quà có đủ loại sứa cùng nhím biển, thuận miệng nói: “Nhiều dữ vậy.”

Tần Lĩnh: “Ừm, mang về nhà ăn đi.”

Đông Bối Bối: “Cảm ơn.”

Ban đầu định đến lấy đặc sản, lấy xong nên Đông Bối Bối chuẩn bị đi.

Nhưng vừa mới nhón chân một chút, Tần Lĩnh nói: “Có đeo đồng hồ không?”

Tim Đông Bối Bối đập lỡ một nhịp, nhưng trên mặt không thay đổi.

Cậu đổi tay xách hộp quà đặc sản, giơ bàn tay trái lên, để lộ cổ tay.

Tần Lĩnh nhìn thấy đồng hồ, khóe môi cong lên, “Anh còn tưởng là em sẽ không mang.”

Đông Bối Bối nhướng mày, ý nói là đương nhiên cậu sẽ mang chứ.

Bên môi Tần Lĩnh khẽ cười, chăm chú nhìn người con trai trước mặt.

Đông Bối Bối khống chế biểu cảm của mình, chậm rãi nói: “Em vẫn thấy nó quá quý giá.”

Và thành thật nói, “Nếu chỉ là một chiếc đồng hồ bình thường, ngày nào em cũng sẽ đeo.”

Tần Lĩnh nhìn Đông Bối Bối: “Ngoại trừ giá cả, bình thường và đắt tiền còn có cái gì khác biệt chứ? Anh tặng em mà.”

Đông Bối Bối giải thích: “Những thứ quá đắt tiền sẽ gây ra gánh nặng tâm lý cho người nhận á.”

Tần Lĩnh: “Sợ mình không đáp lễ lại nổi sao?”

Đông Bối Bối giả vờ ngạc nhiên: “Còn phải đáp lễ sao?”

Tần Lĩnh bị chọc cười, Đông Bối Bối cũng cười.

Cứ cười như thế, không khí liền trở lại như khi họ thường gặp riêng  với nhau.

Anh nói: “Đưa em thì đưa em thôi, dù có đắt lắm thì cũng là một món quà, em nhận thì cứ nhận, không cần có gánh nặng trong lòng.”

Dừng một chút, “Đương nhiên cũng không cần em đáp lễ.”

Đông Bối Bối gật đầu: “Em biết.”

Cậu giải thích, “Trừ người trong nhà ra, đây là lần đầu em gặp được người vừa quen đã đưa em món quà mấy chục vạn.”

Tần Lĩnh mỉm cười: “Ngoài sức tưởng tượng sao?”

đông bối bối: “Ngoài sức tưởng tượng.”

Tần Lĩnh hừ cười, mặt ra vẻ “đại boss” giàu có: “Mấy chục vạn không nhiều lắm. hơn nữa em cũng biết anh có tài chính mà.”

Đông Bối Bối: “Ừm, biết.”

Tần Lĩnh: “Thích không?”

Đông Bối Bối nghiêm túc gật đầu, bày tỏ ý thích.

Gật đầu xong, Đông Bối Bối nói: “Lần sau đừng tặng nữa.”

Khóe môi Tần Lĩnh cong lên, lười nhác mỉm cười, lộ ra vài phần lưu manh hiếm thấy, nửa thật nửa đùa nói: “Chuyện này anh không khống chế được.”

Đồng Bối Bối xách theo hộp quà đi ra cửa, “Em mặc kệ.”

Tần Lĩnh đưa cậu ra cửa, “Muốn không chế cũng không phải không được.”

Đồng Bối Bối quay đầu nhìn Tần Lĩnh, hai người cùng lúc liếc mắt nhìn nhau, như có như không một chút ái muội bao trùm lấy bầu không khí đang nói chuyện phiếm sôi nổi nãy giờ.

Đồng Bối Bối quay ngoắt đầu lại, xách theo túi đặc sản giả vờ như không có gì mà tiếp tục đi ra cửa.

Tần Lĩnh nhìn trước mặt, trong lòng cảm thấy vui mừng.

Nhìn ra cửa, Tần Lĩnh: “Anh đưa em đi xuống?”

Đồng Bối Bối xoay người: “Không cần, em tự đi được.”

Tần Lĩnh: “Đặc sản còn tươi mới nhớ ăn sớm.”

Đông Bối Bối: “Em biết.”

Vậy là phải dừng ở đây sao?

Đông Bối Bối lui về phía sau hai bước, nâng tay vẫy vẫy nói: “Tạm biệt.”

Tần Lĩnh dựa khung cửa: “Sáng mai chạy bộ chung không?”

Đông Bối Bối: “Dạ.”

Tần Lĩnh: “Dậy nổi không?”

Đông Bối Bối: “Anh tỉnh dậy thì có thể gọi em dậy không?”

Tần Lĩnh: “Ừm, anh gọi em dậy.”

Đi ra thang máy, cửa thang khép lại, Đông Bối Bối giơ tay ấn ngực: Ái muội là như vầy sao? Như vầy là ái muội á hả?”

Anh ấy không ai dạy cũng biết sao?

Đông Bối Bối hít sâu một hơi: Tui làm được, tui có khả năng chịu được mà.

Về đến nhà, Đông Bối Bối bĩu môi đi vào bếp xử lý hộp hải sản được tặng.

Đông Mộng Hi nhìn đồng hồ, ngạc nhiên: “Sao về sớm dữ vậy.”

Thấy trên bàn đá cẩm thạch trong bếp bày một đống hải sản, kinh ngạc nói: “Đi đâu vậy?”

Đông Bối Bối: “Đối tượng xem mắt đưa con đó.”

Đông Mộng Hi phản ứng cực nhanh: “Ảnh đi công tác hả?”

Đông Bối Bối: “Dạ.”

Đông Mộng Hi ngước mắt lên, nhìn thấy khóe miệng Đông Bối Bối hận không thể bay lên trời.

Đông Mộng Hi vốn dĩ còn định nói gì nữa, thấy vậy mỉm cười, ngậm miệng lại, rồi trốn lui.

Đông Mộng Hi trong lòng vui vẻ mà đi ra khỏi bếp về phòng ngủ, trong lòng hát lên: Hấp dẫn quá~ hấp dẫn quá đi~ có kịch~ có kịch hay~

Sáng sớm ngày hôm sau, Đông Bối Bối vừa tỉnh liền duỗi tay lấy điện thoại, 7 giờ, còn sớm.

Cậu nhớ rõ hôm nay có hẹn chạy bộ với Tần Lĩnh, nhưng cậu không có đứng dậy, cũng không có ngủ tiếp mà tiếp tục nằm, cầm điện thoại trong tay.

Bảy giờ mười lăm phút, điện thoại rung lên, Đông Bối Bối gấp rút giơ điện thoại lên, thấy là Tần Lĩnh gọi sang, mắt cậu sắng hẳn lên.

Nối máy, giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Tần Lĩnh theo dòng điện mà truyền tới: “Đồ lười, dậy đi.”

Đông Bối Bối: “Được.”

Thay quần áo xuống lầu, Tần Lĩnh chờ dưới cửa tòa nhà 15.

Đông Bối Bối đẩy cửa chạy ra, cười với Tần Lĩnh.

Chạy bộ xong, Đông Bối Bối đầy mồ hôi đẩy cửa vào nhà.

Đông Mộng Hi còn tưởng rằng sáng sớm cậu đã đi rồi, đang khó chịu chuyện hôm nay làm sao mà tới công ty sớm dữ vậy, thấy Đông Bối Bối lại ra ngoài chạy bộ, nghi ngờ hỏi: “Ngày thường con cũng chạy bộ sao?”

Đông Bối Bối bước nhanh về phía phòng ngủ: “Tùy tiện chạy một chút.”

Cậu nhanh chóng thay quần áo rồi bước ra, Đông Bối Bối vội vàng nuốt đồ ăn sáng vào.

Đông Mộng Hi nhìn con mình đang thay giày ở huyền quan: “Ăn nhiêu đó đủ no không?”

Đông Bối Bối ở huyền quan đã thay giày xong: “Mẹ, con đi đây.”

“Chao ôi!” Đông Mộng Hi cảm thấy kỳ lạ, sao hôm nay lại hấp tấp thế.

Dưới lầu, Đông Bối Bối cười chào Tần Lĩnh đi cùng đường với cậu hôm nay.

Tần lĩnh: “Nhanh vậy sao?”

Đông bối bối: “Anh nhanh hơn mà.”

Ngày hôm đó, lúc đi làm Đông Bối Bối nhận được tin nhắn của Mẫn Hằng.

[Mẫn Hằng: Ông với sếp ông sao rồi?]

Đông Bối Bối quan sát thấy đồng nghiệp xung quanh không ai chú ý tới cậu, lặng lẽ trả lời: [Hồi sáng chạy bộ chung với nhau.]

[Mẫn Hằng: ? Mấy ông ở chung tiểu khu với nhau á?]

[Đông Bối Bối: YES]

[Mẫn Hằng: Giơ ngón cái. jpg]

[Mẫn Hằng: Này là định mệnh rồi!]

[Mẫn Hằng: Đi! Đi câu ảnh!]

[Đông Bối Bối: Ông nói chuyện đàng hoàng coi.]

[Mẫn Hằng: Tui nói chuyện không đàng hoàng chỗ nào chứ?]

[Mẫn Hằng: Ông cũng đâu kháng cự lại sức hút của ảnh được, cũng có để ý nhau, chẳng lẽ tui còn phải dạy ông: Chị em tốt, rụt rè quá đi. Hỏng lẽ tui bị khùng hả?]

[Đông Bối Bối: Ai là chị em tốt với ông?]

[Mẫn Hằng: Đi câu ảnh đi, tui gọi ông là ba.]

Tay Đông Bối Bối che màn hình điện thoại, nghĩ tới câu “Câu ảnh” của Mẫn Hằng, cậu kiềm chế để khóe môi không cong lên tới huyệt thái dương.

Mà Đông Bối Bối cũng phải thừa nhận, ở phương diện nào đó, ảnh không những không cần thầy dạy cũng biết mà ảnh còn cực kỳ thiên phú.

Buổi chiều, lúc đang cùng ngồi hưởng trà chiều và tán gẫu với đồng nghiệp, Đông Bối Bối chợt nảy ý tưởng, cậu chụp một tấm hình cà phê, trà sữa và đồ tráng miệng trên bàn, gửi cho Tần lĩnh.

Rất nhanh sau đó Tần lĩnh cũng gửi lại một tấm hình: Một chồng tài liệu trên bàn làm việc.

Đông Bối Bối nhân lúc mọi người tán gẫu, không có ai chú ý tới mình, vội vàng gõ chữ: [Vất vả rồi.]

Thế là từ ngày hôm sau trở đi, cứ khi đến buổi trà chiều của Ban phiên dịch, luôn có một hộp điểm tâm được gửi sang, trên ghi chú viết: Đông Bối Bối

Mọi người xôn xao: “Ai theo đuổi cậu mà ân cần dữ vậy nè trời?”

Đông Bối Bối chụp hình gửi Tần lĩnh, hỏi: [Anh đưa sao?]

Tần lĩnh: [Ăn thử đi, không vừa miệng thì bữa sau anh đổi.]

Cùng ngày hôm đó, trên vòng bạn bè của Đông Bối Bối có thêm một dòng trạng thái công khai.

Chữ: Uống ngon.

Ảnh: Ly cà phê Tần Lĩnh gửi lúc trà chiều.

Chớp mắt, Tết âm lịch đến.

Hôm nay là ngày nghỉ, Đông Bối Bối và Đông Mộng Hi dành cả ngày để dọn dẹp trong và ngoài nhà, mua chậu cây và cây cảnh mới, treo đôi câu đối đỏ au.

Trong nhà ấm áp và hân hoan, đây mới là không khí ngày Tết.

Trong lúc lau cửa kính, Đông Bối Bối đứng ở cửa sổ hướng bắc thấy lầu chín tòa nhà đối diện không có động tĩnh gì, nghĩ nghĩ, cậu lấy điện thoại ra.

[Đông Bối Bối: Anh về nhà ăn Tết rồi à?]

Nửa giờ sau Tần Lĩnh mới trả lời: [Không có đâu, anh đang tăng ca.]

Đông Bối Bối ngạc nhiên, nhân viên đều đã được nghỉ ở nhà, mà ông chủ vẫn còn phải tăng ca sao?

Nếu đang tăng ca Đông Bối Bối không có nhắn tin làm phiền nữa.

Buổi tối, Đông Bối Bối và Đông Mộng Hi cùng nhau gói sủi cảo, cũng chuẩn bị một ít đồ ăn cho lễ Tết.

Đông Mộng Hi: “Làm nhiều một chút, ngày mai con đi đưa cho Mẫn Hằng nữa.”

Đông Bối Bối chợt nhớ tới Tần Lĩnh: “Mẹ, mình làm nhiều thêm chút nữa đi.”

Đông Mộng Hi: “Con còn muốn đưa cho ai nữa à?”

Đông Bối Bối không nói nhiều, chỉ gật gật đầu.

Đông Mộng Hi phản ứng lại ngay: Chà, còn có đối tượng xem mắt kia nữa!

Đông Mộng Hi nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, cười nói: “Mẹ biết rồi.”

Hơn 10 giờ tối, Đông Bối Bối thấy tòa nhà vẫn luôn tối đen nay đã sáng đèn, cậu lập tức lấy điện thoại ra để gọi.

Giọng Tần Lĩnh có vài phần trầm, tựa như anh đã quá mệt, nên lúc vừa nối máy anh chỉ “ừm” một tiếng.

Đông Bối Bối: “Anh về rồi sao? Nhà em có một chút đồ Tết, bây giờ em mang qua cho anh nha?”

Gọi điện thoại xong, Đông Bối Bối mặc áo khoác, xách túi đồ ra cửa.

“Ding dong.”

Cửa mở, Đông Bối Bối đi vào, vừa thay dép vừa nói: “Cũng sắp giao thừa rồi mà anh vẫn còn bận sao?”

Tần Lĩnh đứng sang một bên: “Ừm, giải trí một chút.”

Đông Bối Bối thay dép xong xách túi lên, lập tức ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Tần Lĩnh.

Cậu kinh ngạc nhìn về phía bếp: “Anh uống rượu?”

Tần Lĩnh đi theo cậu vào bếp, chắc là uống say nên có chút không tỉnh táo, anh đưa tay lên dụi khóe mắt, “Ừm, phải đi xã giao một chút.”

Đông Bối Bối đặt túi đồ lên bàn đá hoa cương, mở tủ lạnh ra, vừa cất đồ vào vừa quay đầu hỏi: “Anh đã uống nhiều lắm sao?”

Tần Lĩnh: “Không sao.”

Đông Bối Bối: “Anh vừa về à?”

Tần Lĩnh: “Ừm.”

Cậu thấy Tần lĩnh không khỏe, khuyên bảo anh: “Anh đi nằm nghỉ đi.” Dù sao cậu cũng chỉ ghé qua để đưa quà Tết.

Tần Lĩnh không nhúc nhích, hai tay đút túi đứng ở cửa phòng bếp

Từ góc của anh nhìn sang, Đông Bối Bối mặc một chiếc áo khoác xám, bên trong là áo len màu xanh nhạt.

Chàng trai trẻ tuổi trước sau như một vẫn đẹp trai, tốt tính như thế, chỉ là không biết có phải tình huống hơi khác hay không, thay vì dịch tài liệu trong ban phiên dịch ở công ty, cậu lại đứng trước bàn bếp, nhẹ nhàng mà nhanh chóng cất đồ vào tủ lạnh, mang lại cho người khác cảm giác ấm áp yên bình theo năm tháng. Khiến cho người đã đi xã giao hai tuần liền, mỗi đêm đều say khướt về nhà một mình như Tần Lĩnh trong lòng cảm giác muốn xích lại gần cậu nhiều hơn một chút.

Có lẽ là Tần Lĩnh đã thật sự say, anh nghĩ như thế nào là làm y như thế đấy- anh bước về phía người trước mắt, đi ra phía sau cậu, một tay đặt lên tủ chén trên đầu, một tay chống lên bàn đá cẩm thạch cạnh Đông Bối Bối, dựa vào ưu thế chiều cao anh “giam giữ” cậu vào trong lòng mình.

Đông Bối Bối giật mình, trong tay đang cầm một túi sủi cảo, ngạc nhiên xoay người, ngẩng đầu nhìn Tần lĩnh.

HẾT PHIÊN NGOẠI 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top