Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên Ngoại 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tần Lĩnh rũ hàng mi, cứ đứng ái muội như vậy, thấp giọng hỏi: “Đều do em làm?”

Đông Bối Bối giơ sủi cảo trong người ra trước, xương sống và cổ dính sát vào bàn phía sau, hơi hơi ngửa người ra sau một ít, “Em làm chung với mẹ.”

Tần Lĩnh nhìn vào đáy mắt Đông Bối Bối, giọng trầm thấp: “Có những gì thế?’

Đông Bối Bối chớp chớp mắt: “Cá viên, bò viên, trứng sủi cảo, sủi cảo gì đó.”

Bên môi Tần Lĩnh khẽ thấm ý cười: “Nghĩ gì mà muốn tặng anh thế?”

Đông Bối Bối: “Để … lúc đến Tết thì ăn ạ.”

Tần lĩnh cười, cười đến không để ý chút nào, ánh mắt như có như không mà nhìn trên gương mặt bối rối của cậu tận mấy lần, chỉ cười, không nói gì hết.

Đã đứng gần thế rồi vậy mà anh còn hơi hơi cúi đầu, tỉnh bơ mà kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Đông Bối Bối theo bản năng mà ngửa người ra sau, ngửa hết mức, cố gắng dán người sát bồn rửa tay, đồng thời nhìn Tần Lĩnh, giơ sủi cảo trong tay lên, giơ lên trước cằm, dường như cố gắng che chắn, che lại khoảng cách giữa mình với Tần Lĩnh.

“Bình bịch, bình bịch”, bên tai Đông Bối Bối toàn là tiếng tim đập.

Gần nhau quá rồi, gần đến mức quanh thân cậu đều hơi thở và mùi hương Tần Lĩnh, gần đến mức chỉ cần cậu nhìn lên một chút là cảm giác dường như lông mi mình có thể chạm vào người trước mặt.

Gần đến mức những cái đó ở không gian ái muội len lỏi giữa hai người và trong ánh mắt thâm sâu của Tần Lĩnh, cậu có thể cảm thấy rất rõ ràng.

Đông Bối Bối theo bản năng ngừng thở, không gian thời gian dường như trở nên yên lặng.

Lúc này Tần Lĩnh chau mày, nâng tay đang chống trên bồn rửa tay lên, lấy mâm sủi cảo đang chắn giữa hai người đặt ra sau, rồi chống chống lên bồn như cũ, không nhúc nhích gì thêm nữa.

“Ăn Tết xong ở nhà à?” Anh hỏi.

Đông Bối Bối “à” một tiếng, chớp chớp mắt, “Em sẽ sang nhà ngoại.”

Tần Lĩnh: “Người thân nhiều không?”

Đông Bối Bối: “Nhiều lắm.”

Cậu nuốt nước bọt nói: “Em có một dì nhỏ, hai cậu. Mẹ em còn có một số bà con, anh họ gì đó.”

Tần Lĩnh cong môi: “Nghe thấy không ít người nhỉ.”

Đông Bối Bối: “Dạ.”

Tần Lĩnh: “Tôi có một em trai, còn đang đi học, vẫn đang sống ở quê với ba tôi.”

Đông Bối Bối vốn đang có hơi phản ứng chậm một chút, nghe xong lời này, não chưa phản ứng kịp, không hiểu là có ý gì, mãi một lúc sau, mới ý thức được là Tần Lĩnh và cậu đang “báo cáo” tình huống trong nhà cho nhau.

Đông Bối Bối: “Vậy đến Tết anh phải về quê sao?”

Tần Lĩnh: “Ngày mai đi.”

Ngày mai đi rồi ư…

Đáy lòng Đông Bối Bối thấy nuối tiếc.

Chính cậu còn chưa biết mình tiếc nuối cái gì, trước tiên cậu gói một bao đồ ăn kia để mang theo rồi cất tủ lạnh, “Vậy anh có muốn mang về nhà để ăn không?”

Tần Lĩnh: “Hả?”

Đông Bối Bối: “Không mang theo cũng không sao, ăn Tết xong về đây vẫn có thể ăn tiếp, dù sao cũng đông lạnh rồi, nên sẽ không hư.’

Tần Lĩnh mím môi rồi hừ cười: Bây giờ là lúc quan tâm đến chuyện ăn uống sao? Đúng chỉ là một cậu bé.

Đông Bối Bối bối rối chớp chớp mắt.

Tần Lĩnh đứng thẳng dậy lùi hai bước, kéo giãn khoảng cách.

Anh nhìn Đông Bối Bối, cúi đầu xem sủi cảo, “Vừa hay, buổi tối anh chưa ăn nhiều.”

Đông Bối Bối nín thở rất lâu, giờ cậu có thể thờ phào nhẹ nhõm.

Cậu vội vàng đứng dậy khỏi bồn rửa tay, vừa nhanh nhẹn tiếp tục cất đồ ăn vào tủ lạnh vừa nói: “Anh phải đang say không thế? Để em nấu cho.”

Tần Lĩnh bằng mắt thường có thể thấy tai Đông Bối Bối đang phiếm hồng, nhịn cười anh nói: “Được.”

Vì vậy không lâu sau đó, Đông Bối Bối bưng nước sôi đứng trước bếp, Tần Lĩnh dựa vào tủ lạnh cách đó không xa.

Tần Lĩnh yên lặng nhìn, cảnh đẹp ý vui.

Trước giờ, hình mẫu hôn nhân lý tưởng của anh chính là những gì đang ở trước mắt: Về nhà, có người nói chuyện, có người quan tâm, trong phòng không phải trống rỗng, trên bếp nghi ngút khói khiến anh cảm thấy an tâm.

Mà trong bóng dáng trong nhà lại vừa là chàng trai mà anh thích…

Khóe môi Tần Lĩnh nhịn không được mà khẽ cong lên.

Trên bàn ăn, Tần Lĩnh ăn sủi cảo, cậu ngồi đối diện, tay ôm mặt nhìn Tần Lĩnh.

Đông Bối Bối rất vui khi Tần Lĩnh ăn ngon như vậy, vì từ khâu trộn nhân đến gói bánh đều do một tay cậu làm.

Ăn xong, cậu đi rửa chén, Tần Lĩnh cũng không cản.

Đứng trước bồn rửa, Tần Lĩnh bước đến từ phía sau, ngực anh dán vào lưng cậu, hai tay chống ở bàn đá hoa cương.

Đông Bối Bối bình tĩnh tiếp tục rửa chén, phía sau cậu, Tần Lĩnh cúi đầu, hơi thở anh khẽ phà vào người trước mặt.

Không ai nói lời nào, cả hai đều đồng ý với việc tiếp xúc như vậy.

Mãi đến khi Đông Bối Bối rửa xong chén, mở khăn lau đã giặt sạch: “Năm nay em không được thưởng cuối năm nhiều lắm đâu ạ :<”

Tần Lĩnh cứ như một con chó to, chóp mũi cứ ngửi ở cổ áo cậu: “Ừm, nhân viên vừa bắt đầu làm việc chính thức đợt này, ở ban phiên dịch lại làm việc thử nửa năm, cuối năm thứ nhất đúng là thưởng không nhiều lắm.”

Anh giải thích: “Không phải em chưa được thưởng thêm, là định lúc thưởng giữa năm thứ hai thì sẽ thưởng bổ sung vào lúc đó.”

Sao tự nhiên nói đến chuyện này vậy?

Tần Lĩnh: “Sao vậy? Không đủ tiền?”

Đông Bối Bối treo khăn lên móc: “Ừm, vốn định đi xem một sự kiện trang sức, định mua tặng mẹ quà mừng tuổi.”

Tần Lĩnh rất buồn cười, Đông Bối Bối xoay người: “ Cười gì thế?”

Hai người trở thành mặt đối mặt nhau.

Tần Lĩnh vẫn còn chống tay trên bàn đá, anh vòng tay qua, đáy mắt đầy ý cười hỏi: “Còn thiếu bao nhiêu thế? Anh bù vào cho.”

Đông Bối Bối giơ tay, giơ ngón trỏ và ngón giữa ra.

Tần Lĩnh mặt đối mặt với cậu, hô hấp hai người hòa vào nhau: “Hai vạn?”

Đông Bối Bối lắc đầu.

Tần Lĩnh: “Hai ngàn?”

Đông Bối Bối lại lắc đầu.

Tần Lĩnh bĩu môi, đơn giản nói: “Em hình chụp không, gửi cho anh, anh tới mua.”

Đông Bối Bối: “Không có hình, mua ở trung tâm mua sắm.”

Tần Lĩnh hiểu ra, cười cười, không chọc cậu, ngoan ngoãn nói, “Ngày mai anh có chuyến bay buổi chiều, trung tâm thương mại 10 giờ mới mở cửa, anh chở em đi mua chắc là kịp.”

Đông Bối Bối cuối cùng cũng gật đầu- cậu chỉ muốn có thể ở cùng Tần Lĩnh vào cuối năm nhiều thêm một chút.

Khi đi trung tâm thương mại xong, cậu lái xe chở Tần Lĩnh ra sân bay, hai người còn có thể ở với nhau lâu hơn một chút.

Tần Lĩnh hừ cười, giơ tay quẹt mũi Đông Bối Bối, cậu nhỏ thông minh.

Ngày hôm sau, “Cậu nhỏ thông minh” đưa ông chủ của mình đi trung tâm thương mại mua  chiếc vòng cổ trị giá 120.000 nhân dân tệ.

Đông Bối Bối vốn dĩ định tự trả tiền — Cuối năm tuy là không đủ thật, nhưng cậu không hẳn thật sự không có tiền. Huống chi vốn dĩ cậu cũng không định để Tần Lĩnh trả tiền.

Nhưng Tần Lĩnh đã lấy thẻ ra, không cho muốn trả.

Không chỉ vậy, Tần Lĩnh còn nhìn ưng một chiếc vòng cổ cho nam ở trước quầy, anh tính tiền chung hai chiếc vòng cổ, rồi đưa vòng cổ nam cho Đông Bối Bối.

Lúc ra khỏi trung tâm thương, mại, Đông Bối Bối đeo vòng cổ, lẩm bẩm: “Em cũng chưa đưa cho anh cái gì.”

Tần Lĩnh chỉ cười không nói.

Sau khi tới sân bay làm thủ tục, Tần Lĩnh đột nhiên hỏi: “Muốn đưa à?”

“Dạ?”

Đông Bối Bối không rõ, đưa? Đưa cái gì?

Đưa đến sân bay? Không phải anh không đi được chứ?

Phản ứng lại, cậu mới nhận ra anh đang nói đến chuyện đưa quà.

Lúc này Tần Lĩnh dùng tay cầm vé máy bay chỉ vào mặt mình, rồi lại chọt chọt má mình.

Đông Bối Bối hiểu trong vài giây, tai cậu chợt nóng lên.

Tần Lĩnh quay lại nhìn Đông Bối Bối: “Hửm?”

Đông Bối Bối giả vờ mình không hiểu, nói với Tần Lĩnh: “Sắp tới giờ lên máy bay rồi, anh qua chỗ kiểm tra an ninh đi.”

Tần Lĩnh cười cười, lúc đi đến nơi mới ngừng cười.

Tần Lĩnh đẩy xe hành lý: “Anh đi nhé.”

Đông Bối Bối vẫy vẫy tay: “Tạm biệt.”

Tần Lĩnh đẩy xe bước đi.

Đi được mấy mét, phía sau có tiếng bước chân truyền đến.

Tần Lĩnh theo bản năng quay đầu.

Vừa mới quay đầu, một gương mặt vọt nhanh bay tới trước mặt anh, sau đó bên má Tần Lĩnh nhẹ nhàng chụt một tiếng, lúc anh quay đầu lại là bóng lưng của nam sinh nào đó đang vội chạy đi.

Nhìn thấy Đông Bối Bối chạy đi, anh buồn cười giơ tay sờ sờ chỗ vừa được hôn, ngọt ngào quá đi mất.

Đêm đó, đêm giao thừa, Đông Bối Bối theo Đông Mộng Hi về Đông gia.

Người lớn trong nhà đều đi nói chuyện phiếm chơi đánh bài với nhau, còn đám con nít thì tụ lại với nhau.

Đông Bối Bối ở trong nhà chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim mỏng màu trắng và một sợi dây chuyền bạch kim đơn giản quanh cổ.

Những người khác hoặc là đang chơi game hoặc là đang nói chuyện, chỉ có cậu là cầm điện thoại chiếm một bên ghế sô pha.

Không lâu trước đó Tần Lĩnh gửi cho cậu một tin nhắn, nói là vừa mới về đến nhà.

[Đông Bối Bối: Con mèo gật đầu.jpg]

Đông Bối Bối vốn định để anh nghỉ ngơi trước, Tần Lĩnh lại gửi qua một ảnh chụp: Gà nhốt trong lồng, và thức ăn chăn nuôi trộn lẫn hạt ngô trong lòng bàn tay anh.

[Đông Bối Bối:  ? ]

[Tần Lĩnh: Anh đang cho gà ăn.]

Đông Bối Bối cầm điện thoại cười cười.

[Đông Bối Bối: Cái này không phải quá không phù hợp với thiết lập ông chủ của anh sao?]

[Tần Lĩnh: Ông chủ từ dưới quê lên. ]

[Đông Bối Bối: Vậy nhà anh có ruộng không?]

[Tần Lĩnh: Có, ngày mai chụp cho em xem.]

[Đông Bối Bối: Ngoài gà ra còn có gì thế.]

[Tần Lĩnh: Còn có vịt.]

[Tần Lĩnh: *Ảnh chụp*]

Đông Bối Bối click mở ảnh chụp, nhìn thấy đúng là toàn là vịt, làm cậu càng vui hơn.

[Đông Bối Bối: Vịt ăn gì? Cũng ăn thức ăn chăn nuôi sao?]

[Tần Lĩnh: Ừm.]

Đông Bối Bối nhìn điện thoại cười ngây ngốc.

Anh chị em bên cạnh cứ gọi cậu:

“Anh Bối Bối, anh cười ngây ngô với điện thoại gì thế? Qua đây chơi vài ván với tụi em đi.”

“Bối Bối, anh đang làm gì một mình vậy?”

“Bối Bối qua đi đi, chơi chung nè.”

Đông Bối Bối: “Mấy đứa tự chơi đi.”

Đêm giao thừa, cả nhà họ Đông ngồi quây quần bên nhau, náo nhiệt vô cùng.

Đông Bối Bối là con một của trưởng nữ nhà họ Đông, từ nhỏ không chỉ được ông bà ngoại và cả nhà yêu chiều, mà còn luôn thu hút sự chú ý.

Bây giờ cậu đã tốt nghiệp và đi làm, mặc dù nhà cậu không bắt anh phải về làm việc trong tập đoàn, nhưng mọi người vẫn luôn rất quan tâm đến tình yêu và hôn nhân của cậu.

Có người nhắc tới nó trên bàn ăn, cả nhà đều tranh nhau mà nói.

Đông Mộng Hi nói: “Người gần nhất là ai đó ha.”

Mọi người: “Ai thế? Tên gì? Làm nghề gì cơ?”

“Nhà ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Bối cảnh như thế nào?”

Đông Mộng Hi: “Lớn hơn Đông Bối Bối một chút, nghe nói là tự mình mở công ty.”

Có người nói: “Sao mà nghe nói được chứ, bối cảnh người ta là phải tới hỏi thăm rõ ràng.”

Đông Mộng Hi khoát khoát tay, đơn giản nói: “ Muốn làm rõ có thể làm rõ tới đâu chứ, không phải chỉ có thể hỏi “công việc gì, có tiền hay không có tiền”, hỏi bề ngoài này kia mấy câu thôi sao?”

“Điều quan trọng là, người trẻ bọn họ tiếp xúc với nhau mới biết mới nhớ được.”

Mọi người: “Đúng vậy.”

Đông Bối Bối nghe, thỉnh thoảng “chạm” lấy điện thoại ra, lặng lẽ trả lời tin nhắn của Tần Lĩnh.

Bên này cậu lấy điện thoại ra đang định trả lời Tần Lĩnh, trên bàn đột nhiên có người nói: “Mở công ty sao? Cũng tốt, sau này có thể bỏ tiền mua cổ phần, hoặc đơn giản là  trực tiếp mua lại, cũng cần phải lo sau này Bối Bối kết hôn phải chịu thiệt thòi.”

Mua lại?

Đông Bối Bối chợt ngẩng đầu.

Mọi người trong nhà:

“Đúng vậy đúng vậy, cũng không cần người ta tiêu tiền nuôi Bối Bối nhà ta, chỉ cần đối tốt với Bối Bối là được.”

“Vẫn  là phương án mua lại tương đối tốt hơn.”

Đông Bối Bối: ???

Đông Bối Bối bị tiết tấu của mọi người cuốn theo, cậu quên mất mình vốn định nhắn gì cho Tần Lĩnh, suy nghĩ bị lệch đi mất, lên WeChat nhắn hỏi Tần Lĩnh: [Mua lại Lộc Sơn cần bao nhiêu tiền?]

[Tần Lĩnh: ?]

[Đông Bối Bối: *Đã thu hồi tin nhắn*]

Tần Lĩnh không để ý đến chủ đề mua lại Lộc Sơn, mà thuận theo nói: [Mua lại Lộc Sơn hơi tốn kém.]

[Tần Lĩnh: Đề xuất cho em mấy cái không tốn kém.]

[Đông Bối Bối: ?]

[Tần Lĩnh: Anh.]

Đông Bối Bối cúi đầu nhìn điện thoại dưới bàn, trên bàn một khuôn mặt đang cười rạng rỡ.

Đông Tiểu Truyện hỏi: “Anh, anh cười gì thế?”

Đông Bối Bối lắc đầu.

Cậu trả lời Tần Lĩnh: [Cũng không rẻ đúng không?]

[Tần Lĩnh: Ít nhất không đắt.]

[Đông Bối Bối: Bao nhiêu?]

[Tần Lĩnh: Bây giờ chưa nói được.]

[Đông Bối Bối: Hở?]

[Tần Lĩnh: Hôn anh một cái, rồi anh nói cho em.]

Đông Bối Bối cố nén nụ cười trên môi, khóe miệng hận không thể bay lên trời.

HẾT PHIÊN NGOẠI 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top