Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mấy ngày tiếp theo Đông Bối Bối vẫn làm việc như bình thường.

Giữ liên lạc với bên đối tác ở Pháp, đôi khi vẫn sẽ không tiếp xúc với người đại diện Pháp kia.

Bỗng nhiên bắt đầu từ một ngày nọ, cậu lại tiếp tục phải liên lạc với người đại diện đó.

Lại qua một quãng thời gian, Đông Bối Bối nghe từ người ở bên kia đảo nói là người đại diện Pháp bị tổng công ty gọi về, thay một người phụ trách nữ vào vị trí ấy.

Nữ nhân viên phụ trách vừa đến liền đưa cho Đông Bối Bối một phong thư, tổng công ty gửi lời xin lỗi về việc quấy rối chốn công sở của người phụ trách trước đó.

Từ lúc đó, chuyện mới được xem như đã xong.

Cuối tuần, ở phòng tập thể hình, Đông Bối Bối vừa chạy bộ trên máy tập chạy, vừa nói về chuyện này với Mẫn Hằng bên cạnh.

Mẫn Hằng ổn định hơi thở trên máy tập elip, nói: “Nghe ông nói, tui chắc chắn là ông chủ kia giúp ông xử lý luôn.”

*Máy tập elip:
Mẫn Hằng: “Ông cũng trâu bò quá, những việc thế này thường tự giải quyết cá nhân, ông lại trực tiếp nhờ ông chủ giúp đỡ.”

Đông Bối Bối: “Ông nói xem, hạng mục này của nhóm, mà cá nhân tui lại thuộc phạm vi quản lý của ông chủ.”

Mẫn Hằng gật đầu: “Cũng đúng.”

Nói xong chuyện chỗ làm, Mẫn Hằng lại chuyển sang chủ đề khác: “Hai người theo đuổi ông hôm bữa bỏ cuộc chưa?”

Đông Bối Bối: “Một người đã từ bỏ rồi.”

Mẫn Hằng: “Người còn lại thì sao?”

Đang nói thì bên ngoài cửa kính phòng gym, một người đàn ông cao ráo mặc đồ tập thể hình mỉm cười vẫy tay với Đông Bối Bối.

Đông Bối Bối: “……”

Mẫn Hằng: “……”

Người đàn ông vừa quay đầu nhìn Đông Bối Bối vừa đi về phía cửa phòng gym, Đông Bối Bối nhanh chân tắt máy, nhảy xuống máy chạy bộ, Mẫn Hằng đi theo xuống dưới, tay che lên mắt: “Cũng linh quá đi?” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới?

Đông Bối Bối mặt không biểu cảm, bước chân nhanh hơn.

Hai người mới vừa bước đến cửa phòng thay quần áo nam, người đàn ông đã chạy tới: “Tiểu Đông.”

Đông Bối Bối dừng bước không nói gì, Mẫn Hằng dừng theo sau.

Người đàn ông đến gần: “ Trùng hợp thật đấy.”

Đông Bối Bối lặng lẽ thở hắt ra, xoay người, biểu cảm cố tình lộ ra vài phần không vui, nói: “Tôi không cảm thấy trùng hợp.”

Người đàn ông cười cười, hệt như nghe hiểu lời Đông Bối Bối, nhìn nhìn Mẫn Hằng: “Em đi với bạn à.”

Gã nói tiếp: “Vừa lúc giữa trưa, có muốn đi ăn một bữa cùng nhau không? Anh mời.”

Mẫn Hằng cũng cười với người đàn ông, cười đến ngượng.

Đông Bối Bối biểu cảm nhạt nhòa nói: “Không cần, tôi sẽ không đi ăn với anh.”

Nói xong, cậu đi về hướng phòng thay đồ.

Người đàn ông vươn tay ra: “Ơ.”

Mẫn Hằng chắn trước mặt người đàn ông: “Đừng có mà ơ.”

Người đàn ông muốn đi thay quần áo, Mẫn Hằng vẫn chặn lại, khoanh tay trước ngực: “Anh cũng không phải lần đầu tiên bị từ chối, Tiểu Đông cũng đã tỏ thái độ rõ ràng với anh rồi mà? Sao phải như thế.”

Người đàn ông cười cười: “Không buông tay là quyền lợi của tôi.”

Còn quyền lợi?

Mẫn Hằng nói thẳng: “Vậy anh biết bị dây dưa cũng phiền lắm nhỉ?”

Người đàn ông sững người.

Mẫn Hằng: “Hay anh cảm thấy đây không phải dây dưa mà là nhiệt tình theo đuổi?”

Mặt người đàn ông trở nên kiên định: “Tôi sẽ không từ bỏ.”

Mẫn Hằng nhún vai: “Tùy anh thôi, chỉ cần anh không sợ mình càng ngày càng bị ghét là được.”

Không lâu sau đó, người anh em tuyên bố mình có quyền được theo đuổi tới tận tiểu khu của Đông Bối Bối, thậm chí là công ty.

Lần đầu tiên Đông Bối Bối nhìn thấy Tôn Vi đến tận dưới nhà mình, hệt như một ngày trời đang nắng đẹp bỗng dưng bị sét đánh trúng, thật sự không thể tin được.

Tôn Vi lại dường như không cảm thấy hành vi của mình có vấn đề gì lắm, đứng chờ Đông Bối Bối, vui sướng đi tới: “Tiểu Đông.”

Đông Bối Bối lập tức lạnh mặt, hỏi hắn: “Sao anh biết được tôi ở đây?”

Tôn Vi: “À, anh tìm người hỏi thăm.”

Đông Bối Bối: “Tìm ai?”

Tôn Vi vờ như không nghe thấy, tuy cũng trả lời nhưng lại lảng sang việc khác: “Em tan tầm rồi à? Có muốn đi ăn cơm chiều cùng nhau không?”

Đông Bối Bối nhíu mày, thái độ cương quyết lạnh lùng: “Là tôi từ chối chưa đủ rõ ràng sao?”

Tôn Vi cố tình kéo kéo tay Đông Bối Bối: “Đi ăn cơm chiều cùng nhau đi.”

Đông Bối Bối tránh đi, người trở nên khó chịu, không nhịn được lớn giọng: “Tôi hỏi anh, là tôi từ chối chưa đủ rõ ràng sao?”

Lúc chiếc Maybach chạy đến trước tòa nhà, Tần Lĩnh vừa hay thấy cả quá trình Đông Bối Bối hất tay người đàn ông nọ.

Tần Lĩnh nhìn thoáng qua, thu hồi ánh mắt, chiếc Maybach lướt qua hai người.

Tần Lĩnh có thói quen xem náo nhiệt, xuống xe liền trực tiếp ấn vân tay đi vào tòa nhà.

Lúc lại nhìn thấy Đông Bối Bối, Tần Lĩnh đang nhàm chán cầm cốc nước nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vừa cúi đầu là thấy được hai người kia vẫn ở dưới cửa tòa nhà như cũ.

Không biết hai người nói gì, nhưng chia tay trong không vui, Đông Bối Bối nổi giận đùng đùng đi về phía tòa nhà, người đàn ông kia thì đứng nguyên tại chỗ.

Tần Lĩnh nghĩ một chút, người đàn ông này có lẽ là một trong những người tặng hoa cho Đông Bối Bối.

Người theo đuổi?

Tần Lĩnh thấy sao cũng được cong cong khóe môi, xem như mình vừa nhàn nhã hóng chuyện xong.

Mấy ngày sau liền có câu trả lời, lúc Tần Lĩnh vào tòa nhà Lộc Sơn, lại gặp người đàn ông kia ở sô pha trong sảnh chờ.

Tần Lĩnh liếc người đàn ông, rồi nhanh chân đi qua.

Sau khi vào thang máy, Lý Mông nói: “Người theo đuổi mua 500 đóa hồng đấy.”

Tần Lĩnh nhìn Lý Mông.

Lý Mông thấy ông chủ không hứng thú cũng không muốn nghe chút nào, vỗ vỗ miệng, định nói lại.

Vậy mà Tần Lĩnh lại hỏi: “Sao cậu biết.”

Hở?

Lý Mông: “Mọi người đều biết hết ạ.”

Lý Mông giải thích: “Trước kia người đàn ông này thả khinh khí cầu trước tòa nhà, bày nến, bảo vệ đã nói chuyện với anh ta nhiều lần rồi, rất nhiều đồng nghiệp thấy được, còn có người chụp hình đăng lên diễn đàn.”

Lý Mông: “Hình như còn có một lần Tiểu Đông trực tiếp gọi cảnh sát, cảnh sát tới, ầm ĩ rất lớn.”

Tần Lĩnh không hiểu gì nói một câu: “Tại sao tôi không biết?”

?

Lý Mông: “Hai ngày trước anh đi công tác.”

Tần Lĩnh nói vậy sao, rồi ra khỏi thang máy, việc công xử theo quy tắc công, dặn Lý Mông rằng: “Công ty là chỗ làm việc. Sau này có người như vậy thì cứ gọi bảo vệ mang người đi là được.”

Tại hội nghị của hạng mục.

Có nhân viên sai một số liệu nhỏ lại gây ra lỗi sai trí mạng, Tần Lĩnh trong phòng họp nổi giận đùng đùng.

Có đồng nghiệp đẩy trách nhiệm sang Đông Bối Bối, phân bua là phiên dịch viên đã đem nội dung dịch ra rõ ràng, rồi lại quanh co lòng vòng tỏ ý rằng có lẽ là do mấy chuyện gần đây, Đông Bối Bối mất tập trung nhiều, không rảnh dồn tinh lực vào công việc.

Cùng ngày hôm đó, sếp Thẩm nghe xong chuyện cũng tỉnh bơ mà bực mình nói: “Thế việc cậu đi vệ sinh một lúc có ảnh hưởng tới kết quả báo cáo của cậu không?”

“Anh!”

Đông Bối Bối trầm tĩnh ngồi cạnh đó, không nói tiếng nào.

Tần Lĩnh nhìn thoáng qua chỗ cậu, vừa lúc đánh gãy sếp Thẩm đang tranh cãi gay gắt với đồng nghiệp mình.

Sau đó, Tần Lĩnh chỉ ra lệnh một câu: “Làm việc là để người khác không tìm ra được lỗi sai.”

Tối đó, Đông Bối Bối ở lại công ty tăng ca.

Lúc sếp Thẩm tan làm nhìn thấy Đông Bối Bối bị đổ vỏ ở hội nghị thì nghẹn một bụng tức, an ủi nói: “Vốn dĩ không có trách cậu, chỉ là có vài người cực kỳ rõ chuyện chính trị công sở nên sau chuyện này mấy người đó đều có thể lôi ra làm chủ đề bàn tán.”

*chính trị công sở:  những hành động, thái độ được thực hiện để đạt lợi ích hay quyền lực trong công ty (theo từ điển Merriam Webster).

Sếp Thẩm: “Nghe chút thôi, đừng quan tâm gì nhiều.”

Đông Bối Bối nhớ lại lúc bị đồng nghiệp đổ vỏ, cậu nhớ tận đáy lòng, là Tần Lĩnh nói câu đó: “Làm việc là để người khác không tìm ra được lỗi sai.”

Đông Bối Bối thấy không đúng: Có người ném nồi sai, một chút lỗi nhỏ nào của cậu cũng có ư?

Cậu vừa mới vào công ty, còn đang thử việc, cậu làm việc có thể thật sự hoàn hảo?

Nói trắng ra là, chẳng phải là bởi vì cậu còn nhiều cái không hiểu hoặc không rõ ràng, nên mới để người ta nắm lấy điểm yếu dễ như trở bàn tay ư?

Nếu cậu thật sự có thể làm hoàn hảo như sếp Thẩm, hội nghị ngày hôm nay, còn có thể có người nắm bím tóc của cậu, thậm chí mắng thẳng mặt cũng có sao?

Đông Bối Bối hạ quyết tâm, muốn làm việc thật tốt.

Mấy ngày sau, cậu bỏ ngoài tai mọi tạp âm, tập trung cao độ.

Lúc Tôn Vi mò tới cửa tiểu khu, cậu cũng không nhiều lời với hắn, trực tiếp đi đường vòng tránh hắn, đối với người không liên quan thì sẽ không hao tâm tốn sức.

Tận hai tuần, cậu đều tăng ca, tan làm lại ôm tài liệu phiên dịch hồi đó về nghiên cứu.

Đến mức Đông Mộng Hi ở nhà cực kỳ lo lắng, vẫn luôn nhắc mãi: “ Đi làm ở Lộc Sơn cực lắm sao? Hồi đó không phải nói là do chỉ cần sáng đi chiều về nên mới chọn Lộc Sơn hả?”

Đông Bối Bối ngâm đọc tài liệu đi ngang qua phòng khách, giống như học sinh cấp ba đang vùi đầu ôn thi đại học.

Sếp Thẩm ở lại tăng ca cùng thật sự nhìn không được, quơ tay đuổi Đông Bối Bối về nhà: “Đi đi đi, muốn treo cổ thì cứ về nhà mà treo, con tôi nói bữa giờ đã tăng ca với đồng nghiệp hai tuần rồi, mỗi ngày đều tận 10 giờ mới về nhà.”

“Cậu làm ở Lộc Sơn mà cứ như làm ở hai công ty internet sát vách á, ngày nào cũng cật lực quá rồi, cuốn xéo mau.”

“Tan làm!”

Đông Bối Bối chỉ đành mang tài liệu về nhà.

Trên đường về, lúc chờ đèn đỏ vẫn còn mở ra xem.

Cảnh này vừa lúc bị Tần Lĩnh ngồi trong xe nhìn thấy.

Tần Lĩnh nhìn vài lần, cong cong khóe môi.

Tận mấy ngày sau, may mắn sao, lúc Đông Bối Bối đi về nhà, Tần Lĩnh đều thấy cậu.

Nhìn cậu thanh niên hoặc là vừa đi đường vừa nghiêm túc đọc tài liệu, hoặc là có lúc đọc tài liệu trong miệng còn thì thầm gì đó.

Tần Lĩnh có chút buồn cười: Sao dám nhận người quen đây ta.

Sắc trời không tệ, lúc tan tầm, Tần Lĩnh hạ một bên cửa sổ xe, để gió lùa vào trong.

Vừa hay lại gặp Đông Bối Bối đang trên đường về nhà.

Không chỉ có gặp được, mà xe chạy cạnh lề đường, Đông Bối Bối lại đi bộ ngay cạnh, khoảng cách hai người thật sự rất gần.

Đông Bối Bối vô tình quay đầu sang, vừa lúc cũng thấy Tần Lĩnh.

Tần Lĩnh lúc đầu nhìn Đông Bối Bối, thấy cậu quay đầu sang nhìn, tỉnh bơ mà thu hồi ánh nhìn.

Kết quả là vài giây sau, cửa kính xe bị gõ cốc cốc, Tần Lĩnh quay đầu sang nhìn, cách nửa cửa sổ xe đang hạ xuống, Đông Bối Bối bên cạnh đang khom lưng.

Tần Lĩnh: ?

Đông Bối Bối nói: “Sếp Tần, có cái tôi không hiểu, có thể hỏi anh một chút không?”

Tần Lĩnh: “Sao cơ?”

Đông Bối Bối để tài liệu vào trong xe, rồi chỉ vào một số liệu, nói: “Cái này ạ”

Tần Lĩnh: “……”

Làm ông chủ lâu vậy rồi, được nhờ chỉ bảo ở tình huống như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Tần Lĩnh nhận tài liệu.

Lúc sau, dòng xe chậm rãi chuyển, xe vừa đi, Đông Bối Bối cũng đi theo xe, trong xe “tương đối yên lặng”.

Lúc đầu Tần Lĩnh cảm giác xe chạy, lại thấy xe dừng, một lúc sau, lại cảm giác xe chạy, người ngoài xe đi theo, anh bảo lão Trương dừng xe.

Xe dừng lại, cửa xe từ bên trong mở ra, Tần Lĩnh bước xuống, đóng cửa xe, cầm tài liệu, cùng vừa đi vừa nói với Đông Bối Bối: “Là dạng…”

Ánh chiều tà thấm hồng nửa bầu trời, nhiều người nhiều xe cộ chạy qua con đường ở đô thị phồn hoa, Tần Lĩnh và Đông Bối Bối sóng vai đi cùng nhau, người trước giải thích, người sau học hỏi, mười phần hòa hợp.

Đông Bối Bối vẫn luôn đắm chìm tận đến cửa tiểu khu, nhìn thấy chữ to trên cổng khu Kim Hằng, lại nhìn tiếp thấy Tôn Vi chờ ở cửa, mới sực tỉnh.

Cậu cầm tài liệu, quay đầu nhìn Tần Lĩnh, á một tiếng, nói: “Sếp Tần, xe của ngài…”

Xe bỏ như vậy không được.

Đông Bối Bối nhìn thấy Tôn Vi đang ở hướng bọn họ đi tới, lại nói với Tần Lĩnh: “Tới nhà tôi rồi, nhà ngài ở đâu, tôi lái xe đưa ngài về.”

Tôn Vi đã sắp chạy tới trước mặt họ: “Tiểu Đông.”

Đông Bối Bối chỉ mới nghe, vừa nói vừa quay đầu nhìn Tần Lĩnh, nghiêng người muốn tránh khỏi Tôn Vi.

Tôn Vi bước tới chặn đường lại, Đông Bối Bối nhìn sang, mắt thấy thế nào cũng ngã, Tôn Vi thậm chí đã chuẩn bị kỹ trước đó, đưa tay lên, muốn đỡ lấy Đông Bối Bối.

Đột nhiên, Tần Lĩnh nghiêng người, duỗi tay ra kéo lại, kéo Đông Bối Bối lại trước người mình, rồi đổi tay, đỡ hờ eo Đông Bối Bối, che cậu ở bên trong, còn mình thì đi bên ngoài.

Cứ như vậy, Tân Vi chỉ lướt qua được cậu.

Khi đi ngang qua hắn, Tần Lĩnh lãnh đạm nói: “Tôi ở khu này.”

HẾT PHIÊN NGOẠI 4

___________________________

Quýt: tui bị bệnh ung thư lười yeyeyeeye

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top