Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15 : Nàng không muốn gả , ta gả

Tiếng hò hét khen ngợi ngập tràn Tú Lệ cung khiến bộ dạng mê mẫn của Tần Lạc Cơ hồi thần, trong lòng ghen ghét nhưng ngoài mặt vẫn là biểu tình thong dong bình tĩnh cười nói"Thiên tiểu thư quả thật khiến bản vương mở rộng tầm mắt, Long Viên thật đúng như bên ngoài nói 'nhân tài' tầng tầng lớp lớp"

Hai chữ 'nhân tài' này đặc biệt cắn răng mà nói ra

Thiên Mị hơi rũ mi xuống, chậm rãi đứng dậy, cười nhạt" Tần vương quá lời rồi, chút tài mọn mà thôi "

Hoắc Nhược Linh cũng phi thường khiếp sợ, có thể tạo ra hiệu quả này, lại làm cho nàng phiền lòng. mang tâm tình không tốt quay đầu đi, lại nhìn thấy trong mắt Hiên Viên Triệt có tình cảm nồng đậm chưa biến mất. Thấy như vậy, sắc mặt của nàng tái nhợt, người nàng khẽ run run. Cho tới bây giờ trong mắt Hiên Viên Triệt không có tình cảm như thế dành cho nàng, cho tới bây giờ hắn vẫn luôn bình tĩnh. Nhưng hôm nay, ánh mắt hắn lại như thế, loại ánh mắt này nàng biết, giống như ánh mắt nàng thường xuyên nhìn Hiên Viên Triệt

Trong mắt nàng nổi lên phẫn nộ, ghen tị, không cam lòng, trong lòng nàng bắt đầu điên cuồng, không tiếc muốn dùng tất cả các thủ đoạn để Thiên Mị biến mất

Thiên Mị nói xong quay lại chỗ ngồi, đột nhiên cảm giác được có một ánh mắt nhìn mình đầy sát khí, nàng khẽ quay đầu nhìn lại.

Nhìn khuôn mặt vặn vẹo khó coi của Hoắc Nhược Linh, trong lòng Thiên Mị cảm thấy hết sức buồn cười

Nàng ta chính là người có chủ ý muốn tính kế người khác, sao bây giờ lại bày ra biểu tình người bị tính kế mới là nàng ta vậy

Thiên Mị thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục đi tới, khóe miệng cũng khẽ cong lên.

Hoắc Kiến Bân sắc mặt cũng đã đỡ hơn, tay cũng buông ra, vẻ mặt vui mừng. Ông đưa mắt nhìn về phía Tần Lạc Cơ, nhìn thấy vẻ mặt của Tần Lạc Cơ so với lúc nãy càng thêm cứng ngắc. Nhìn thấy nàng như vậy, mọi sự buồn bực ban đầu cũng dần tan biến. Lại quay đầu nhìn Sở Thiên Hạo và Cẩn Ly Nam, lại phát hiện trên mặt hai người bọn họ không có biểu tình gì, trong mắt lóe lên thần sắc không hiểu, ông lại nhìn Thiên Mị. Nhìn nàng có tài năng kinh diễm như vậy, trong mắt Hoắc Kiến Bân có chút đăm chiêu.

Bây giờ tâm tình của Hoắc Kiến Bân có thể nói là rất tốt, ông nhìn biểu tình của mọi người xung quanh. Đột nhiên ánh mắt dừng trên người Thiên Mị

"Thiên Mị, hôm nay biểu hiện của ngươi phi thường xuất sắc. Nói đi, ngươi muốn trẫm thưởng cái gì, trẫm đều có thể cho ngươi."

Thiên Mị đứng dậy, cũng chưa ngẩng đầu, vẫn cúi đầu như cũ. Cụp mắt xuống, trong mắt là một tia ánh sáng thật lạnh. Hoắc Kiến Bân sao lại làm như vậy trong lúc này, rõ ràng là có âm mưu, nếu không sao không đợi đến khi yến hội kết thúc rồi ban thưởng sau. Mà bây giờ lại khẩn cấp như vậy, hắn muốn làm gì chứ?

Nàng muốn xem ông ta muốn làm gì.

Vì thế Thiên Mị ngẩng đầu nói: "Thiên Mị chỉ tùy tiện đàn một khúc góp vui cho sinh thần của hoàng thượng, ta không dám mong được ban thưởng gì, hơn nữa có ba điều kiện của hoàng thượng là đã đủ"

Nghe Thiên Mị trả lời, Hoắc Kiến Bân vừa lòng cười, nói: "Thiên Mị thật sự là đứa nhỏ tốt, nhưng biểu hiện của ngươi quả thật là rất xuất sắc nên phải ban thưởng ngay lập tức. Chỉ có ba điều kiện tất nhiên là không đủ, như vậy trẫm nên thưởng cái gì đây? Trẫm phải suy nghĩ chu đáo mới được."

Hoắc Kiến Bân làm ra bộ dáng tự hỏi, sau đó giống như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, nên vui vẻ nói: "Như vậy đi, ngoài 3 điều kiện ra, trẫm ban thưởng cho ngươi hạnh phúc nửa đời còn lại, tứ hôn cho ngươi cùng Quân nhi được không?"

Một nữ tử có tài lại là nữ nhi duy nhất của Thiên gia, tay nắm trọng binh, tốt nhất là nên cột lại ở hoàng gia mới an toàn

Hoắc Kiến Bân dứt lời, sắc mặt của mọi người đều biến đổi.

Hoắc Kiến Quân ngẩn ra, sau đó chuyển sang vẻ mặt kinh hỉ cùng vui mừng, đặt ánh mắt chờ mong trên người Thiên Mị

Hắn cuối cùng cũng đợi được ngày này

Ngày nàng thành vị hôn thê của hắn

Hoắc Kiến Bình gắt gao nắm hai đấm, trong nội tâm, đã nhịn không được lóe lên tia oán hận, lại khắc chế không được sinh đố kỵ đầy trời, cả khuôn mặt âm trầm khó coi, hàm răng cũng không khỏi gắt gao cắn chặt.

Vì cái gì, vì cái gì phụ hoàng lại ban hôn cho Thiên Mị cùng Hoắc Kiến Quân, Thiên Mị phải là của hắn, phải là của hắn

Thiên Mị cũng rất kinh ngạc, thì ra là muốn quyết định hôn sự của nàng. Thật là làm phiền ông suy nghĩ, mở miệng lại có ý tốt, lão già này quả thật là không có việc gì làm sao? Lại một lần nữa muốn tác thành hôn sự cho nàng, mặc dù nàng cũng không có ghét Hoắc Kiến Quân nhưng không có cửa để cho ông ta đem Thiên Mị nàng tùy tiện ban hôn nữa, nàng nhịn một lần đã quá đủ

Nàng muốn mở miệng dạy dỗ ông ta một phen, nhưng nghĩ lại, dù sao người của tứ quốc vẫn còn ở đây. Nếu nàng mở miệng, thì đối với phụ thân cũng không tốt.

Vì thế Thiên Mị nở nụ cười nhạt nói: " Mong hoàng thượng thu hồi thánh lệnh, Thiên Mị tài sơ học thiển không dám cùng Thần vương gia sánh đôi.."

Trong đôi mắt vui mừng phấn khởi lúc này của Hoắc Kiến Quân nổi lên gợn sóng, gương mặt tinh xảo tuấn mỹ hiện lên vẻ tái nhợt.

Cánh tay đang gắt gao siết chặt bỗng buông thõng xuống hai bên

Ánh mắt cũng ảm đạm hơn.

Hắn mong chờ ngày này như vậy

Nhưng hắn đợi được cái gì?

Đợi được kết quả này sao?

Nàng không muốn tiếp nhận...

Không muốn thành hôn với hắn

Hoắc Kiến Bân sắc mặt trầm xuống đang muốn mở miệng trách phạt, còn chưa kịp nói, chợt nghe Cẩn Ly Nam lên tiếng.

" Hoắc hoàng, kỳ thật bản vương hôm nay đến cũng không phải vì đơn giản muốn tham gia yến hội. Mà là có liên quan đến sự trao đổi của hai nước chúng ta."

Nghe xong, Hoắc Kiến Bân có chút buồn bực, quan hệ của hai nước, vì sao nhất định phải sốt ruột nói ra ở đây chứ? Ông nghi hoặc liếc nhìn Cẩn Ly Nam

Trong lòng Cẩn Ly Nam cười cười miệng khó xử nói: " Thật không dám dấu diếm, vừa nãy nghe Thiên tiểu thư biểu diễn một khúc thiên âm như vậy làm bản vương thật khó quên. Cho nên bản vương muốn cưới Thiên tiểu thư làm Bạch Hổ Quốc thất vương phi, lấy việc này liên minh hai nước, coi như là hai nước Bạch Hổ Long Viên bắt đầu liên minh, vấn đề biên giới kia Bạch Hổ nguyện ý lui bước. Bản vương thật lòng mong Hoắc hoàng đồng ý."

Thiên Mị "...." cái tên nam nhân lãng tử này, thấy ta chưa đủ phiền có phải không

Nghe xong, sắc mặt Hoắc Kiến Bân biến đổi, ông muốn cho Thiên Mị vào hoàng gia để làm con tin, buộc Thiên gia giao ra binh quyền, ổn định binh lực của Long Viên, bây giờ Cẩn Ly Nam lại cố ý chen ngang, nếu ông không đồng ý, dân chúng của Long Viên quốc sẽ nhìn ông ra sao? Nếu đồng ý với hắn ta, vậy thì ông tuyệt đối sẽ không còn cách lấy được binh quyền của Thiên gia

Lúc này Hoắc Kiến Bân rất khó xử, đồng ý cũng không xong, không đồng ý cũng không được. Sớm biết vậy ông không nên nóng vội nói ra ở đây làm cho Cẩn Ly Nam nhìn ra ý đồ, đưa mình vào thế khó xử.

"Đa tạ ý tốt của Hoàng thượng và sự ưu ái của Cẩn vương gia, chỉ là.......sau khi bị từ hôn... ta thật có chút thương tâm, nên đã từng thề là, suốt đời không gả ra ngoài, chỉ thú phu quân "Thiên Mị bộ dáng mỉm cười không có một chút nào bi thương như lời nàng nói

Lời nói buồn nôn này không hiểu sao ta lại có thể nói ra được, thật là phục ta

Vì tên cặn bã Hoắc Kiến Bình kia mà thương tâm sao....còn lâu

Mọi người ở đây nghe vậy ai nấy đều là vẻ mặt kinh ngạc, biểu cảm trên mặt đều không đồng nhất, có người bi thương, có người vui sướng có người khinh miệt châm chọc, lại có người mặt lạnh không đoán ra cảm xúc

Mặc dù việc nữ tử có thể thú phu là chuyện bình thường ở Long Viên quốc, nhưng lại nói người hoàng thượng ban hôn cho Thiên Mị là Thần vương, là người có cơ hội cao nhất kế thừa hoàng vị, hơn nữa còn có một Cẩn Ly Nam thất vương gia Bạch Hổ quốc tự mình xin chỉ hôn, hai người này đều là nhân trung long phụng, thế nhưng Thiên Mị lại từ chối cả hai người, đa số mọi người ở đây đều cảm thấy Thiên Mị thật điên rồi, chỉ có Minh Hàn, Lâm Tuyệt Thần và Hiên Viên Triệt là cảm thấy trong lòng vui sướng khi nghe Thiên Mị nói lời cự tuyệt

Cẩn Ly Nam vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi nhìn Thiên Mị

Nữ tử này ..từng bị từ hôn sao

Nam nhân nào lại không có mắt như vậy

Hoắc Kiến Bân sắc mặt liên tục thay đổi, không biết nên nói cái gì cho phải. Bởi vì gần đây Thiên Mị rất xuất sắc, trong lúc nhất thời ông đã quên đi mình là người hạ thánh chỉ giải trừ hôn ước của nàng và Bình nhi, Nhưng bây giờ chuyện này lại do chính nàng nói ra, giống như là đánh một cái tát lên mặt ông. Hơn nữa ông lại không thể tức giận, bởi vì lời nàng nói thật hợp tình hợp lý, Hoắc Kiến Bân há miệng thở dốc, nửa ngày chưa nói ra được một chữ.

Hoắc Kiến Quân nhìn Thiên Mị, ấp úng một lúc, tay cũng siết chặt hơn" Bổn vương gả cho nàng "chưa chờ mọi người ở đây trấn định lại, hắn quay đầu, nói với Hoắc Kiến Bân" Phụ hoàng nhi thần muốn gả cho Thiên Mị làm phu.. xin phụ hoàng cho phép!"

Hắn vừa dứt lời, bốn phía lại lần nữa vang lên tiếng hít khí lạnh! Một người đường đường là Thần vương ,mà lại muốn gả cho một nữ tử của một đại gia tộc làm phu sao? Có phải Thần vương điên rồi không?

Hắn vừa dứt lời, Hoắc Kiến Bân liền gầm lên: " Hoang đường! Đường đường là vương gia một nước, lại xin gả cho một nữ tử, còn ra thể thống gì nữa?" Mặc dù Thiên gia là gia tộc tay nắm trọng binh môn đăng hộ đối, và ông cũng có ý định cho hai người thành hôn , nhưng đây là Thiên Mị phải gả qua, còn đằng này nhi tử của ông lại xin gả cho nữ nhi nhà người ta, thật là hồ nháo

Thiên Mị cũng không ngờ mình chỉ tùy tiện nói một cái lý do, lại khiến mọi chuyện trở thành thế này. Tư tưởng của mấy người cổ đại này, có cần phải đơn thuần đến thế không?! Chẳng linh hoạt gì cả.

Mặt Hoắc Kiến Quân đầy vẻ khó xử, cắn chặt răng nhưng vẫn kiên định nói: "Xin phụ hoàng chấp thuận"

Nàng không muốn gả cho hắn, hắn chỉ còn cách gả cho nàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top