Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30 : Hạ độc

Đáy mắt Hoắc Kiến Quân chợt lóe, giọng điệu trầm thấp lại có chút quỷ dị: " Nàng nói , vi phu chiếm tiện nghi?'

" Thì sao "Thiên Mị ý thức được có gì đó không đúng, nên vội vàng rút lui: "Ta coi như ngươi phạm lỗi lần đầu, nữ tử như ta sẽ không so đo với ngươi, chỉ có điều, ngươi nhớ kỹ, nếu lại có tiếp theo……"

Thiên Mị còn chưa nói xong Hoắc Kiến Quân đã nắm chặt lấy tay nàng, sau một cái xoay người đã đè Thiên Mị lên trên chiếc bàn bên cạnh.

Chén trà trên bàn bị gạt hết xuống dưới đất, vỡ tan nát phát ra tiếng choang vang dội.

Một tay của Hoắc Kiến Quân chống trên mặt bàn đôi mắt xám trắng dường như nhuộm lên vài phần ý cười" Như vậy mới gọi là chiếm tiện nghi"

" Ưm..."Thiên Mị còn chưa kịp phản ứng, cái miệng nhỏ nhắn đã bị Hoắc Kiến Quân gắt gao che lại, nụ hôn cuồng dã, nóng rực khiến Thiên Mị có chút thở không nổi……

Thiên Mị khó tin nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Kiến Quân gần trong gang tấc: Hắn…… Hắn lại hôn ta……

Một tay còn lại của Thiên Mị có thể cử động, nàng giơ tay níu lấy cổ áo của Hoắc Kiến Quân, kéo hắn lại gần mình, thanh âm tàn độc" Ngươi lại dám hôn ta "

Một khắc tiếp theo vị trí của hai người đã bị hoán đổi.Hoắc Kiến Quân ở dưới, Thiên Mị ở trên.

Không khí dường như ngưng trệ, Hoắc Kiến Quân ngẩn ra ,giọng nói khàn khàn pha lẫn ý cười" Nương tử, nàng đây là muốn làm gì "

Thiên Mị giơ tay kéo thắt lưng của Hoắc Kiến Quân ra, " Làm gì, ngươi đoán "

Trói ngươi rồi cho ngươi một trận còn làm gì nữa ,đáng ghét lại dám hôn ta

Hoắc Kiến Quân có lẽ đang suy nghĩ sai lời Thiên Mị nói gương mặt hắn có chút đỏ ửng. Hắn đột nhiên dùng lực, vị trí của hai người một lần nữa lại bị hoán đổi" Nếu nương tử đã yêu cầu vi phu cũng không ngại "

" Vô sỉ " Thiên Mị đen mặt cong chân lên, định đạp Hoắc Kiến Quân một cái

Hoắc Kiến Quân nhìn ra ý định của Thiên Mị nhanh chóng lùi lại, nhưng chỉ một giây sau, Thiên Mị lại một lần nữa ép hắn xuống, lần này không phải ở trên bàn mà là dưới đất.

" Ngươi muốn chạy "Thiên Mị nghiêng người, thì thầm bên tai hắn.

Hôm nay ta không cho ngươi một trận bầm dập thì ta không phải chiến thần nữa

Thiên Mị vừa giơ nắm đấm lên thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

" Vương gia, người đã dậy chưa?"

Sắc mặt Thiên Mị bỗng chốc trở nên khó coi,ni mã, sớm không tới muộn không tới, sao lại tới đúng lúc này!

Hỏi thăm một lượt toàn bộ gia đình Đằng Nhất

Đằng Nhất"...." ta vô tội mà

Hoắc Kiến Quân thấy Thiên Mị đen mặt thu hồi nắm đấm thì bật cười, lồng ngực săn chắc trắng nõn như ẩn như hiện sau lớp áo.

Thiên Mị ấn hắn không nhúc nhích, cúi đầu nhìn chằm chằm. Đợi người bên ngoài đi rồi ta sẽ cho ngươi một trận, đừng nghĩ ta đây sẽ tha cho ngươi.

Tóc của Thiên Mị rủ xuống lồng ngực hắn, ngọn tóc lướt qua mang theo cảm giác tê dại.

Có lẽ Hoắc Kiến Quân đã đoán được suy nghĩ của Thiên Mị. Hắn bỗng giơ chân đạp vào mảnh vỡ chén sứ bên cạnh.

" Vương gia? "Đằng Nhất đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy động tĩnh, bèn quay lại gõ cửa. Nhưng sau hồi lâu vẫn không nghe thấy âm thanh, hắn hơi nhíu mày,vẫn đứng yên ngoài cửa không có ý tứ rời đi

Thiên Mị đen mặt nghe động tĩnh bên ngoài lại nhìn tư thế ái muội của Hoắc Kiến Quân và mình, đôi mắt hổ phách khẽ nhíu, xoay người đứng dậy

Chết tiệt, coi như ngươi may mắn

"Giờ không còn sớm, chúng ta rửa mặt chải đầu đi, sau khi dùng bữa sáng xong, nàng theo vi phu vào cung lại mặt." Nói xong, Hoắc Kiến Quân từ dưới đất đứng dậy, chậm rãi mặc quần áo, trong miệng còn tràn ngập hương vị độc đáo trong miệng Thiên Mị, trong lòng có chút mừng thầm

Nếu mỗi ngày đều như thế này, thật sự là việc may mắn nhất đời người……

Thiên Mị hừ một tiếng ghét bỏ, gọi Tinh Nhi vào giúp nàng rửa mặt

Phòng ngủ Minh Nguyệt Các, Thiên Mị ngồi bên bàn trang điểm, tinh tế chải mái tóc mượt của mình.

Hoắc Kiến Quân ngồi ở bên cạnh bàn ôn nhu mỉm cười nhìn nữ ở trước gương, làn váy gấm dài kiều diễm, bên hông buộc dải lụa màu trắng rủ xuống trên thân váy. Một đầu tóc bạch kim như thác xõa ra. Tay ngọc thon thon cầm chiếc lược ngà voi tinh tế chải lên sợi tóc. Đầu ngón tay nhu thuận lướt qua mái tóc như tơ

"Nàng đã suy nghĩ chuyện đi cùng vi phu đến Linh Lung sơn chưa"

" Ngươi nói lúc nào, ta không nhớ "Thiên Mị nhẹ giọng đáp, tay cầm lược gỗ, tiếp tục chải tóc.

Khóe miệng Hoắc Kiến Quân khẽ giật giật: Nàng là quên thật, hay là cố tình quên đây ?

.....

Hoắc Kiến Quân và Thiên Mị lên xe ngựa tiến đến hoàng cung, dọc theo đường đi, Hoắc Kiến Quân và Thiên Mị đều ngồi ở hai bên xe ngựa, Thiên Mị nhắm mắt dưỡng thần, Hoắc Kiến Quân ngưng thần suy nghĩ, ai cũng không nói gì.

Không lâu sau, hai người đi đến hoàng cung. Sau khi xuống xe, Hoắc Kiến Quân tự nhiên nắm tấy bàn tay của Thiên Mị, nàng đang muốn bỏ ra, thì tiếng ủy khuất của Hoắc Kiến Quân nhỏ giọng vang lên bên tai: " Phu thê chân chính đi vào hoàng cung đều là tay nắm tay, nếu hai người chúng ta không nắm, chắc chắn vi phu sẽ bị nói là thất sủng"

Thiên Mị nhíu mày cũng không động nữa  Nắm tay một chút mà thôi, không phải là chưa từng nắm, huống chi, Hoắc Kiến Quân cũng được coi là một đại mỹ nam

Hai người trực tiếp đi vào ngự thư phòng, lúc sắp đến cửa ngự thư phòng, Hoắc Kiến Quân tay chỉ về một hướng khác mở miệng: " Nương tử, bên kia là Phượng Ninh cung mẫu hậu đang ở đó,nàng qua đó trước, vi phu có chút việc cần nói với phụ hoàng "

" Được " Thiên Mị lạnh nhạt gật đầu

Hoắc Kiến Quân mỉm cười xoay người đi vào ngự thư phòng, Thiên Mị cũng nâng bước đi về phía Phượng Ninh cung

"Này chẳng phải là Đại tiểu thư Thiên gia đấy sao, đại hôn cũng hai hôm rồi mới vào cung, thật là không có chút phép tắc?"

Thiên Mị ghé mắt nhìn hai người đang chắn trước mặt nàng,giọng nói vừa nãy là của Hoắc Nhược Linh, nàng ta mặc trang phục thích hợp, cử chỉ tao nhã , trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, mang theo ý cười châm chọc

Thiên Mị lạnh nhạt nói: "Tránh ra."

"Khẩu khí lớn thật a!" Hoắc Nhược Linh khẽ nhíu mày, mới mấy ngày không gặp mà nàng cảm thấy Thiên Mị đã đẹp hơn lúc trước không ít, thật là đáng ghét

Đứng bên cạnh Hoắc Nhược Linh là Lục Công chúa Hoắc Tuyết Linh, muội muội của Hoắc Kiến Bình, nữ nhi duy nhất của Ninh Quý phi ,mới từ bên ngoài rèn luyện trở về , nàng ta nhìn Thiên Mị cũng là một mặt xem thường.

Hoắc Nhược Linh quay sang Lục Công chúa, nói: "Đây chính là người mà muội từng nói với công chúa, Thiên Mị, nàng rất là không biết xấu hổ, vừa bị từ hôn liền quắn lấy Thần vương."

Lục Công chúa cười khúc khích, ý giễu cợt càng rõ ràng hơn.

Nàng ta cố ý tiến lên một bước, nói: "Thiên Mị, ngươi thật là khiến người ta phải chán ghét a, hoàng huynh của bổn công chúa từ hôn với ngươi quả thật là sáng suốt!"

Kỳ thực khi một nữ tử chán ghét một nữ tử khác, đại đa số cũng là bởi vì nữ tử kia có sắc đẹp hơn người, nên sinh lòng đố kỵ.

Thiên Mị nhẹ giọng nở nụ cười: "Ngươi chán ghét ta, nhưng ta cũng chẳng thích gì ngươi, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân đi, hơn nữa Hoắc Kiến Bình là ai? Ta cần sao"

Thiên Mị dứt lời, liền bước qua hai người rời đi.

" Ngươi..."

Vừa lúc đó lại có một cung nữ bưng theo một cái khay đi tới, Lục Công chúa nhận ra ngay đó chính là cung nữ thuộc Ngự Thiện phòng vẫn thường lui tới để đem đồ ăn cho thái hậu.

Lục Công chúa lập tức đi nhanh qua, cung nữ kia chưa kịp phản ứng lại, đang định chuẩn bị hành lễ thì liền bị Tứ Công chúa đột nhiên đẩy mạnh một cái.

"A............" Cung nữ kia hoảng hồn hô to.

Thiên Mị theo bản năng nhanh chóng tiếp lấy cái khay.

Cung nữ kia bị đánh ngã nằm trên mặt đất, vừa vặn nghe Thiên Mị nói: "Lục Công chúa, đi đường phải biết dùng mắt, có mắt để làm gì? Còn nếu như ngươi không muốn dùng nữa, ta có thể giúp ngươi phế bỏ nó."

Lục công chúa tức giận, chỉ vào Thiên Mị mắng: "Ngươi! Thiên Mị! Ngươi hãy chờ xem!"

Hoắc Nhược Linh liền nói: "Lục Công chúa không nên tức giận, hôm nay nàng ta cũng chưa chắc có thể mạnh khỏe không việc gì đi ra khỏi hoàng cung."

Lục Công chúa hừ một câu, cái tiểu mưu kế của nàng ta đã thất bại nên giờ chỉ có thể ngậm ngùi mà rời đi.

Thiên Mị lúc này mới đem cái khay trả lại cho tiểu cung nữ kia, cung nữ vội vã báo đáp: "Cảm ơn ngài."

Thiên Mị không nói gì, dù sao thì người Lục Công chúa muốn đối phó là nàng

Vừa nãy Lục Công chúa chính là muốn đem đồ ăn làm cho đổ ra, sau đó giá họa cho nàng,Thái hậu vốn chẳng thích nàng khẳng định biết chuyện sẽ liền trừng trị nàng.

Tiểu cung nữ cảm ơn xong, không dừng lại lâu, vội vàng đứng lên đi đưa đồ ăn.

Thiên Mị đứng yên tại chỗ suy nghĩ một lát,nhếch môi châm chọc,người của hoàng thất ai ai cũng đều nghĩ bản thân mình tôn quý hơn người, đúng là không biết sống chết mà

Đang định cất bước tiếp tục đi đến Phượng Ninh cung thì bỗng từ bốn phía xuất hiện một toán Cấm vệ quân tràn vào!

Thiên Mị nhíu mi...

Có việc gì xảy ra...

Cấm vệ quân tản ra xung quanh, tựa hồ là đang tìm người nào đó, Nhạc Tổng đốc đi đi lại lại, đến trước mặt Thiên Mị thì ngừng lại, nói: "Thần vương phi, ngươi âm mưu hạ độc Thái Hậu! Bản đốc phụng mệnh Thái hậu nương nương bắt giam ngươi!"

Tròng mắt Thiên Mị nổi lên tia âm u,

Âm mưu hạ độc thái hậu ?

Nàng từng làm chuyện như vậy lúc nào? !

Lẽ nào, là...đồ ăn lúc nãy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top