Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37 : Ghen tuông khó nén

Thời điểm Hiên Viên Triệt đi vào nhà ăn, cơ hồ món ăn đã dọn lên được vài món, Thiên Tĩnh một bên uống rượu, một bên cao giọng đàm luận với Hoắc Kiến Quân, nói về chuyện Linh Lung Sơn sắp mở ra kết giới,

Bởi vì ông nghe nói Thần khí xuất hiện kì này thập phần lợi hại hơn những lần trước,dị tượng cũng rõ ràng hơn

Thiên Mị ngược lại không nói chuyện chỉ chăm chú nhìn những món ăn trên bàn

Đồ ăn trên bàn đều sắc hương vị đầy đủ, có thể đánh đồng với đồ ăn ở đệ nhất tửu lâu, dẫn tới Thiên Mị mấy ngày nay chưa đụng tới đồ ăn một bụng cồn cào

Hoắc Kiến Quân ngồi bên trái Thiên Mị, trên khuôn mặt tuấn dật vẫn lộ ra ý cười mỹ đến vô song, vừa nói chuyện với Thiên Tĩnh, một bên vẫn chú ý động tĩnh Thiên Mị

Thường xuyên chỉ cần một ánh mắt của Thiên Mị, hắn liền biết nàng muốn ăn cái gì, sau đó sẽ tự mình gắp đồ ăn cho nàng.Có tôm cua cần lột vỏ ngoài, hắn sẽ lột xong mới để vào trong bát của nàng.

Thiên Mị cùng Hoắc Kiến Quân đã ăn cùng nhau không ít lần, Hoắc Kiến Quân làm việc này cũng không phải lần đầu tiên, nàng sớm thành thói quen, Hoắc Kiến Quân lột một cái nàng ăn một cái, gắp một miếng đồ ăn vào bát thì ăn một miếng, hai người giơ tay nhấc chân, nhất cử nhất động, đều có vẻ vô cùng thân thiết mà tự nhiên.

Mắt hoa đào Hiên Viên Triệt thật sâu nhìn hai người,trong mắt có ảm đạm, có đau đớn, có mất mát, các loại thần sắc phức tạp đan vào cùng một chỗ.

Bữa cơm này đối với hắn quả thực chính một trận tra tấn, nhìn đến Hoắc Kiến Quân thỉnh thoảng mỉm cười với Thiên Mị, giúp nàng châm rượu gắp đồ ăn, quan tâm đầy đủ...còn Thiên Mị lại tựa hồ rất quen thuộc với hành động này

Hắn thật sự còn có cơ hội sao?

Thiên Mị ngẩng đầu thấy Hiên Viên Triệt từ nãy đến giờ vẫn luôn chăm chú nhìn nàng , mà không hề động đũa, khóe môi gợi lên độ cong hỏi" Ngươi không ăn sao "

Hiên Viên Triệt bị Thiên Mị nhìn đến tim đập nhanh hơn...Thiên Mị nàng..chẳng lẽ không biết bộ dạng nàng cười lên có bao nhiêu mê người hay sao,hai tay đặt dưới bàn nhịn không được nắm chặt, mới khống chế được ý định đem nàng ôm vào trong lòng

Hắn mất công phu thật lớn đè nén tình cảm xuống, lại vì nụ cười của nàng hoá thành hư không.

" Ta không đói lắm, nàng ăn đi " Hiên Viên Triệt thu hồi suy nghĩ ôn nhuận nở nụ cười

Hoắc Kiến Quân nhìn nhu tình nồng đậm trong mắt Hiên Viên Triệt hai bàn tay gắt gao nắm thành quyền, mím chặt môi mỏng, hắn thật sâu nhìn thoáng qua Hiên Viên Triệt, sau đó lại xem như không có việc gì tiếp tục nói chuyện với Thiên Tĩnh

Bị ánh mắt nóng rực của Hiên Viên Triệt nhìn,trong mắt Thiên Mị nổi lên tia hồ nghi,..ánh mắt của hắn nhìn nàng cứ như nhìn thiên hạ mình âu yếm, bị ánh mắt ái muội trên tuấn nhan tuyệt thế nhìn như vậy,trong đầu không ngừng xuất hiện dấu chấm hỏi to đùng

"Ba!" Một tiếng vang thanh thúy đột ngột vang lên.

Thiên Tĩnh có chút giật mình dừng lại động tác uống rượu, Thiên Mị cùng Hiên Viên Triệt cũng đưa mắt nhìn Hoắc Kiến Quân một cái, còn có ly rượu trong tay hắn giống như lơ đãng bị bóp nát thành mảnh nhỏ.

" Kiến Quân con làm sao vậy " Tầm mắt Thiên Tĩnh lướt qua người Hiên Viên Triệt sau đó tựa hồ hiểu ra việc gì ,nhưng vẫn mở miệng hỏi Hoắc Kiến Quân

" Con ..không sao, chỉ là có chút dùng sức hơi quá " Thanh âm Hoắc Kiến Quân thực nhẹ, trầm thấp réo rắt tựa như đến từ xa xưa, tuy rằng trên mặt vân đạm phong khinh, nhưng tâm nhịn không được hung hăng nhảy lên vài cái, đôi mắt xám bạc lúc sáng lúc tối

Thiên Mị "...." Thần kinh

Trong mắt Hiên Viên Triệt hiện lên ánh sáng nhạt,sau đó cúi đầu, không lại nhìn Thiên Mị

Bữa cơm kết thúc trong sự kì quái, Hiên Viên Triệt cáo từ ra về

Thiên Mị nghi hoặc nhìn theo bóng lưng Hiên Viên Triệt, mày liễu có chút cau lại

Hiên Viên Triệt hôm nay khá là kì lạ, lại dùng ánh mắt ái muội như vậy nhìn nàng , có phải lúc nàng hôn mê đã xảy ra sự tình gì mà nàng không biết không?

"Như thế nào, luyến tiếc Triệt rời đi? Nếu không vi phu đi gọi hắn trở về tốt lắm." Thanh âm trầm thấp vang lên phía sau nàng.

Thiên Mị nghe vậy quay đầu lại.

Hoắc Kiến Quân một thân cẩm bào huyền y, ngọc thụ lâm phong đứng phía sau nàng, ánh mắt tối đen sáng quắc nhìn nàng, khóe môi ngậm lấy ý cười tựa tiếu phi tiếu.

"..." cái đồ thần kinh này lại bị làm sao vậy

"Đúng a." Phượng mâu nàng hơi cong, cười cười nhìn Hoắc Kiến Quân một cái sau đó nâng bước về Minh Nguyệt Các

"Nàng..." Hoắc Kiến Quân không nghĩ tới nàng cư nhiên sẽ nói như vậy, nhìn nụ cười tỏa sáng trên tiếu nhan nàng, âm thầm cắn chặt răng: "Thiên Mị..!" Trong thanh âm trầm thấp khó nén ghen tuông.

" Ngươi gào cái gì "Thiên Mị hơi nhíu mi

"Nương tử, nàng thật sự thích Hiên Viên Triệt?"  Hoắc Kiến Quân hơi chần chờ, mở miệng hỏi nói, đáy mắt có khẩn trương nhìn nàng chăm chú, không muốn bỏ qua một chút thần sắc trên mặt nàng.

Thiên Mị dừng bước đôi mắt hổ phách có chút to ra, hờ hững nói: "Thích thì thế nào, không thích thì thế nào?"

Hoắc Kiến Quân cảm thấy yết hầu một trận phát ngứa,tim nhói lên từng đợt,nếu Mị Nhi thật sự thích Triệt...hắn phải làm sao bây giờ

" Vô vị " Thấy hắn im lặng không nói nữa Thiên Mị bỏ lại một câu rồi tiếp tục nâng bước về Minh Nguyệt Các

Trong lòng Hoắc Kiến Quân chua xót, ánh mắt nhìn về phía sau Thiên Mị ,Bóng dáng thon dài tuấn dật trong bóng đêm có vài phần hiu quạnh cùng cô độc ,hắn nhỏ giọng thì thào

" Nàng.... nữ nhân nhẫn tâm này"

.....

Ngày tiếp theo, sáng sớm Thiên Mị được Hoàng hậu gọi vào cung dùng điểm tâm.

Hoàng hậu đầu tiên là quan tâm hỏi tình hình sức khỏe, Thiên Mị chỉ nói là do mệt nhọc quá độ. Hoàng hậu an ủi vài câu, cho thái y xem mạch mới an tâm, cuối cùng lại ban cho một đống thuốc bổ.

Dùng xong điểm tâm, hoàng thượng phái người đến truyền Thiên Mị, Hoàng hậu cũng muốn đi gặp Hoàng thượng nên liền đi theo

Đi vào Ngự thư phòng,liền nhìn thấy Hoắc Kiến Quân ngồi kế bên một nam tử xa lạ.

Thiên Mị hơi nhíu mày đánh giá vị nam tử xa lạ kia, hắn ta thoạt nhìn thập phần trẻ tuổi ,thân hình cao lớn , trong bừa bãi lộ ra tiêu sái, trong tiêu sái lộ ra cao quý,mày kiếm mắt sáng ,đôi môi mỏng , mang theo độ cong như vầng trăng khuyết phía chân trời,hơi thở nhẹ nhàng tự nhiên , mặc dù hắn chỉ ngồi ở đó không làm gì cũng khiến cho người ta có loại cảm giác như hắn đang cười, nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ sẽ phát hiện trong ánh mắt ôn nhuận của hắn mang theo đạm mạc lạnh nhạt rõ ràng

Nam tử này là...??

Hoắc Kiến Quân thấy Thiên Mị bước vào, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một nụ cười , đứng dậy kéo Thiên Mị lại ghế gần mình ngồi xuống

Hoàng hậu đi đến bên cạnh Hoàng đế, lập tức có người mang ghế đến. Hoàng hậu ngồi xuống, nhìn Hoàng đế, nhìn thấy trên mặt ông không có biểu tình gì. Ánh mắt hạ xuống, mỉm cười hỏi:" Hoàng thượng mới sáng sớm sao lại truyền Thiên Mị đến đây? Thần thiếp và Thiên Mị đang nói chuyện, Hoàng thượng mau giải thích cho thần thiếp. Bằng không lần sau, thần thiếp nhất định sẽ giận người vì không cho thần thiếp hảo hảo tâm sự với hoàng tức của mình "

Nghe Hoàng hậu nói, sắc mặt Hoắc Kiến Bân nhu hòa hơn một chút, nhưng trong lòng lại gào to oan uổn, ông nào dám truyền sát thần này vào, nếu không phải nàng mấy ngày trước vừa lúc rời cung liền rơi vào hôn mê bất tỉnh, ông sẽ không sợ hãi nàng xảy ra chuyện gì khiến Thất Sát cung nghĩ rằng là do người hoàng thất làm ra, mà sốt ruột cho người vội vã chạy đến Dược Y cốc mời người đến xem cho Thiên Mị

Hoắc Kiến Bân cười nói: "Là Trẫm không tốt quấy rầy ái phi cùng Thiên Mị tâm tình,trẫm chỉ là nghe nói Thiên Mị vừa mới từ trong hôn mê tỉnh lại, nên có chút lo lắng cho thân thể của Thiên Mị, muốn hỏi một chút mà thôi, hơn nữa vừa vặn Âu Dương công tử cũng ở đây,Âu Dương công tử là người của Dược Y cốc,  y thuật của Dược Y cốc là độc nhất vô nhị, cho nên mới cho Thiên Mị lại đây, mời Âu Dương công tử xem xem."

Hoắc Kiến Bân dứt lời, Âu Dương Thần Phong nhanh chóng đứng lên nói: " Hoàng thượng quá khen.mấy ngày trước ta đã chẩn trị cho Thần vương phi,thân thể của thần vương phi đã không có gì đáng ngại, nhưng nhìn thần sắc hoàng thượng cùng Thần vương lo lắng như vậy ,ta liền xem một lần nữa"

Âu Dương Thần Phong nói xong, đứng dậy đi đến bên cạnh Thiên Mị.

Nhìn Âu Dương Thần Phong đi tới, Thiên Mị nhíu mi một chút nói: " Vậy làm phiền Âu Dương công tử"

Nàng không sợ Âu Dương Thần Phong nhìn ra được cái gì, phải biết độc trên người nàng không phải là vừa bị trúng độc không lâu, mà là trúng độc từ trong bụng mẹ, độc này đã sớm nhập vào xương cốt, cho dù có là người của Dược y cốc , y thuật hơn người đi nữa cũng không có khả năng nhìn ra được

Hôm qua nàng có nghe Hoắc Kiến Quân nói về việc Âu Dương Thần Phong này nhìn ra được trong thân thể nàng có hai loại độc tố, nhưng đó là do đúng ngay lúc nàng phát độc, độc tố bạo động trong thân thể, cắn nuốt lẫn nhau, nên hắn mới có thể nhìn ra được mà thôi

Thiên Mị nói xong liền đưa tay ra, Âu Dương Thần Phong cười cười, lấy ra một sợi tơ hồng, lập tức có cung nữ đi lên cột vào tay Thiên Mị.

Nhìn sợi tơ hồng này, trên đầu Thiên Mị có ba vạch đen.

Chuẩn mạch bằng sợi tơ hồng, hắn có thể nhìn ra cái gì chứ???

Màu mè hoa lá hẹ

Hoắc Kiến Quân ngược lại khá hài lòng với hành động này của Âu Dương Thần Phong,khóe môi mỏng khẽ kéo ra một độ cong hoàn mỹ

Âu Dương Thần Phong cầm sợi tơ, lại nhìn sắc mặt của Thiên Mị. Sau đó ôn hòa nhìn Thiên Mị nói: " Thân thể của Thần vương phi không sao rồi, chỉ cần trở về nghỉ ngơi vài ngày nữa thì có thể hồi phục"

Âu Dương Thần Phong nói xong, cung nữ bên cạnh lập tức tháo sợi dây ra. Âu Dương Thần Phong lấy lại sợi dây, mang ý cười trong suốt nhìn Thiên Mị, sau đó trở về chỗ ngồi.

Hoắc Kiến Bân nghe nói Thiên Mị không sao ông liền thở phào một hơi, cười mở miệng  tùy tiện khen ngợi : " Âu Dương công tử thật sự là người lương thiện, tương lai nếu có nữ tử may mắn nào làm phu nhân ngươi , thì thật là có phúc."

" Hoàng thượng quá khen rồi " Âu Dương Thần Phong mỉm cười hữu lễ,tròng mắt xoẹt qua chút hờ hững

Thành thân sao, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc này

.....

Các nàng đọc truyện rảnh tay để lại cmt giao lưu với Mị nhé

Và đừng quên bình chọn để Mị có động lực ra chương nhanh hơn nga

<3 iu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top