Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 48: Hoa Yến (5)

Sở Thiên Hạo vẫn khuôn mặt lạnh tanh nhìn Hoắc Kiến Bình, khoé môi khẽ nhếch lên độ cong trào phúng mở miệng" Quá lời? bản cung như thế nào quá lời, bản cung chỉ là tán dương cái tính cách thành thật của Lục công chúa mà thôi.Nhân phẩm của lục công chúa như vậy, rồi tính cách như vậy, hiếm thấy nhất là cái tính có sao nói vậy này, bản cung không thể không bội phục được"

"Phụt..." Cẩn Ly Nam lại phụt ngay một ngụm rượu ra, rồi ho khan kịch liệt, tay buông ly rượu xuống, không dám lại tiếp tục uống!

Minh Hàn và Hiên Viên Triệt đều cúi đầu, bả vai rung lên bần bật. Lâm Tuyệt Thần cũng đưa tay lên đặt trên mũi, giấu đi vẻ thất thố của chính mình. Nói câu xuyên tạc người ta tức đến như vậy rồi, còn có thể làm ra vẻ sự thật đúng là vậy thế kia

Đúng là bề ngoài đều không thể nói lên được điều gì mà.

Trong đại điện cũng vang lên những tiếng cười kìm nén, buồn cười nhưng lại không dám cười. Có lẽ chính vị Lục công chúa Hoắc Tuyết Linh này cũng không ngờ mấy câu khiêm tốn của mình vừa nãy lại bị Sở Thiên Hạo xuyên tạc thành thế này đâu nhỉ?

Mà cũng chính là lúc Sở Thiên Hạo nói xong câu này, tròng mắt Hoắc Tuyết Linh liền càng thêm đỏ hoe, bàn tay nắm chặt lại, móng tay dài đâm vào da thịt rướm máu nhưng giờ khắc này ả lại không hề cảm thấy đau

Thật ra, với trí tuệ thường ngày của ả, ít nhiều gì cũng có thể đối đáp ngay vài câu để cứu vãn danh dự của mình, nhưng hiện giờ ả đang đối mặt với Sở Thiên Hạo, chẳng những là thái tử cao quý của một nước mà còn là người trong lòng của ả, thế nên ả chỉ có thể thống hận chuyển ánh mắt độc ác âm hiểm hung hăng trừng mắt Thiên Mị, dường như muốn lườm đến chọc thủng nàng ra mới chịu yên. Nhận được cái nhìn đầy ác ý của ả, đương nhiên sắc mặt mà Thiên Mị dành cho ả cũng không hòa nhã gì. Nàng đưa mắt, lơ đãng nhìn vào hư không, trên mặt như viết mấy chữ to đùng: 'Ta chẳng nghe thấy gì cả!'

Nét mặt Hoắc Kiến Bình âm u lạnh lẽo nhìn Sở Thiên Hạo, Tuyết Linh dù gì cũng là công chúa một nước còn là muội muội ruột thịt của hắn, thế như Sở Thiên Hạo lại không nể chút mặt mũi trực tiếp nói ra lời châm chọc như vậy, hiển nhiên Hoắc Kiến Bình cũng đã tức giận đến cực độ, nhưng hiện tại hắn lại không thể lên tiếng phản bát chỉ có thể hừ lạnh một tiếng

Mà Dương Huyệt thấy tình huống có vẻ đi sai lệch, ả thu hồi vẻ mặt ghen ghét, thay bằng vẻ mặt nhã nhặn như tiểu thư khuê các, cười giấu răng,dời đi sự chú ý của mọi người với Hoắc Tuyết Linh nói" Lục công chúa đã khiêu vũ xong, có phải Thiên Mị ngươi nên lên đài rồi không, bổn tiểu thư thật là mong chờ nha"

"À...Ngại quá ta lại quên mất, Dương tiểu thư còn đang trong thời gian bị phạt vì tội ' vô ý ' hãm hại người khác lúc trước, ta không nên trì hoãn quá nhiều thời gian của Dương tiểu thư về phủ chép kinh phật" Thiên Mị tỏ vẻ hiểu rõ nhếch miệng nhìn Dương Huyệt

Câu nói này của nàng suýt thì khiến Dương Huyệt tức đến hộc máu, nếu không phải tại Thiên Mị sao ả lại bị phụ thân cấm túc 1 năm chứ?khó khăn lắm nàng mới thuyết phục được phụ thân cho phép ra ngoài dự hoa yến, bây giờ nàng ta lại lấy chuyện này ra để trào phúng nàng, thật là đáng chết, Dương Huyệt đang định mắng mỏ lại Thiên Mị , ả lại nghe thấy tiếng ho khẽ của Hoắc Kiến Bình. Ả thở hồng hộc, khiến lồng ngực phập phồng, cố gắng hít sâu vài hơi, đè nén sự tức giận, sau đó môi cố gắng nở nụ cười, làm ra vẻ đoan trang thanh nhã của tiểu thư khuê các, lại nói: " Mời Thiên Mị ngươi cho bổn tiểu thư mở rộng tầm mắt"

Thiên Mị ngươi muốn làm bổn tiểu thư xấu mặt phải không?

Một bao cỏ không tu vi như ngươi mà cũng dám vọng tưởng đấu với bổn tiểu thư, vậy thì bổn tiểu thư sẽ cho ngươi biết cái gì mới là mất mặt

Quận Chúa Hoắc Nhược Linh như có như không nhìn về phía Hiên Viên Triệt, tròng mắt đầy vẻ mong chờ, ả chờ Thiên Mị tự bêu xấu, nói mình vũ đạo không bằng người, hoặc nhảy một điệu chẳng ra gì, chắc chắn sẽ khiến Hiên Viên Triệt nhìn rõ, nữ tử này không như bên ngoài huynh ấy nhìn thấy!

" Được thôi " Thiên Mị vừa dứt lời, mũi chân nàng nhẹ nhàng nhún một cái phi thân đến giữa hoa viên, Chỉ thấy nàng đứng giữa ngàn hoa, tư thái tuyệt vời như thiên tiên.

Hai tay nàng nhẹ nhàng mở ra, nhẹ đón gió, khẽ ngẩng đầu lên. Gió khẽ thổi tóc của nàng, làn váy bay nhẹ trong gió, mái tóc bạch kim lượn lờ. Đẹp như sao sáng tựa tiên tử, tựa hồ muốn bay đi, rời khỏi phàm trần này.

" Thiên Mị, có thể để ta điệm nhạc cho nàng không" Tiếng nói của Lâm Tuyệt Thần rất thấp, tựa hồ có chút hi vọng chờ mong, cho tới nay, Lâm Tuyệt Thần luôn mơ ước có một ngày có thể để hắn vì nàng khảy đàn, tiêu sái biểu diễn một khúc cùng nàng.

Giấc mộng này, nằm sâu tại trong trái tim hắn từ khi nhìn thấy nàng đến bây giờ, cho nên lúc này hắn biểu hiện cực kỳ chân thành chờ mong.

Thiên Mị nhìn hai tròng mắt đầy khát vọng của Lâm Tuyệt Thần, trong lòng nghi hoặc không thôi, nhưng cũng mặc kệ, dù sao ai đệm nhạc thì cũng có khác gì đâu, nàng liền hướng Lâm Tuyệt Thần gật gật đầu

Thật tốt quá!

Vừa thấy Thiên Mị đồng ý, Lâm Tuyệt Thần có chút kích động, hắn nhã nhặn ôm đàn phi thân đến gần nàng triển khai tư thế, đặt đàn ở trước mặt, biểu tình vui mừng như vừa nhặt được vàng

Thiên Mị như có như không liếc Lâm Tuyệt Thần một cái, rồi bắt đầu nhảy múa, vũ đạo của nàng nhẹ nhàng uyển chuyển, vũ đạo của Thiên Mị lúc này lại khác với Vũ đạo của Hoắc Tuyết Linh ban nãy, vũ đạo của nàng mềm mại như lụa, nhìn giống bích ba tiên tử nhẹ nhàng đi dạo trong vườn hoa. Nhẹ nhàng bay vọt, tay khẽ đưa lên, lại có không ít cánh hoa bay lả tả xung quanh nàng, lại còn có không ít loại bươm bướm đủ màu sắc bay bay theo mỗi động tác của Thiên Mị, làm người ta cảm thấy, đây dường như không phải là nhân gian nữa mà như tiên cảnh chốn bồng lai

Thiên Mị vừa múa khoé môi vừa mấp máy, giọng hát trong trẻo vang lên

"Giây phút đẹp nhất của cuộc đời ta"

"Chính là lúc gặp được người"

"Trong biển người mênh mong, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn một bóng hình"

"Xa lạ lại rất đỗi thân quen"

"Mặc dù chúng ta gần nhau đến từng hơi thở,Nhưng không cách nào chạm vào người"

Thiên Mị nhẹ nhàng hát, bàn tay thon dài của Lâm Tuyệt Thần liền chậm rãi khảy, hắn là kỳ tài trời sinh, tuy bài hát này lúc trước hắn chưa từng nghe qua, nhưng dựa vào tài nghệ siêu phàm của hắn, chỉ nghe một lần, hắn liền khảy ra giai điệu nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi.

Thiên Mị cũng nhịn không được trong lòng thầm tán thưởng, quả không hổ danh đệ nhất cầm sư a

Hai người phối hợp thật hoàn mỹ làm sao, cảm giác không chê vào đâu được, mọi người vừa uống rượu vừa nhìn hai người, dù ở góc độ nào cũng thấy hoàn mỹ tương xứng.

Nhìn hai người như vậy bỗng liên tưởng đến một câu, cử án tề mi ân ái bạc đầu.

Sở Thiên Hạo luôn Thái Sơn áp đỉnh không biến sắc, thời khắc này lại vì hình ảnh của hai người tâm tình có chút u ám, cổ họng khô khốc, môi bạc nhếch, chỉ có thủ hạ của hắn biết, tâm tình chủ tử đang không tốt.

Cẩn Ly Nam ánh mắt hơi loé nhìn Thiên Mị, trên môi vẫn là nụ cười tinh tế như hoa sen kia, nhưng chỉ có hắn mới biết, tim hắn có bao nhiêu loạn

Hiên Viên Triệt, Minh Hàn tròng mắt có chút u buồn không rõ nhìn Thiên Mị, tai nghe ca từ nàng hát, từng câu từng chữ cứ như chạm vào nỗi lòng của bọn hắn, muốn nói nhưng không thể nói, muốn giãi bày nhưng không thể giãi bày. Tay sờ vào ngực cảm nhận từng đợt đau nhói

"Nếu như được chuyển hóa thời không cùng danh phận, chỉ mong nhận được ánh mắt của người"

"Ngàn năm sau người ở nơi đâu, phong cảnh nơi ấy thế nào"

"Tình duyên chúng ta không phải mỹ lệ, sao lòng ta cứ mãi vấn vương"

"Nếu khi xưa ta can đảm đến bên người, thì kết cục có khác hơn chăng"

"Người cũng có hay không muôn vạn lời muốn nói"

"Hay vẫn lặng im chôn vùi trong giấc mộng"

Giai điệu biến đổi trở nên trữ tình mà chậm rãi, âm điệu đứt quãng, giống như lời bài hát, tình cảnh có miệng mà khó trả lời, muốn nói mà lại thôi.

Mọi người nghe đến đây suýt nữa là lệ rơi lã chã, đời người có được bao lâu, ai cũng đều đã trải qua cực khổ, rất nhiều người đều vì còn trẻ mà không biết, vì ngại ngùng mà bỏ lỡ người mình yêu. Tiếng hát của Thiên Mị đã nói ra tiếng lòng bọn họ.

"Tình duyên chúng ta không phải mỹ lệ, sao lòng ta cứ mãi vấn vương"

"Nếu khi xưa ta can đảm đến bên người,thì kết cục có khác hơn chăng?"

"Người cũng có hay không muôn vạn lời muốn nói"

"Hay vẫn lặng im chôn vùi trong giấc mộng"

( Thần thoại ánh trăng)

Trong nháy mắt trong lòng mọi người ở đây không hề có ý nghĩ gì khác, chỉ có thể thuần túy nhìn tiên nữ nhảy múa. Ngay cả những đoá hoa và bươm bướm đủ loại màu sắc cũng giống như rất thích điệu múa cùng ca từ này, cánh hoa cùng đàn bướm xung quanh không ngừng lấy nàng làm trung tâm cùng nàng khiêu vũ.

"Người cũng có hay không muôn vạn lời muốn nói"

"Hay vẫn lặng im chôn vùi trong giấc mộng"

Ca khúc kết thúc, nhưng mọi người xung quanh vẫn còn chưa có hoàn hồn, cho đến khi tiếng vỗ tay như thuỷ triều vang lên mọi người mới lấy lại tinh thần

" Hay "

" Hay lắm "

Nam tử xung quanh không ngừng khen ngợi, xong lại dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn chằm chằm Thiên Mị, cứ như muốn nói, nếu không phải nàng đã thành thân, bọn hắn liền đến cửa cầu hôn ngay lập tức

Nữ tử thì dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Thiên Mị,Vũ đạo tuyệt thế như vậy, đó là độ cao mà các nàng vĩnh viễn không thể với tới. Một số nữ tử lộ ra sắc mặt có chút áy náy, yên lặng cúi đầu, trong lòng cảm xúc hỗn loạn. Mà có một số nữ tử thì lại mang vẻ mặt ghen ghét nhìn nàng.

Cảnh giới bực này cho dù là Dạ vương phi trăm năm trước, là người từng nhảy đẹp nhất Long Viên cũng không đạt được. Chuyện này làm cho người như Hoắc Tuyết Linh, trong mắt trước kia luôn hàm chứa tự tin rốt cục cũng đã vỡ tung như bọt biển.

Về vũ đạo, nàng biết cả đời này cũng không thể vượt qua Thiên Mị.

Vì sao, vì sao lại như vậy?

Khuôn mặt của Dương Huyệt lúc này còn khó coi hơn nham thạch nóng chảy trong núi lửa, ả tức giận đến đỏ bừng mặt mũi, vẻ mặt như viết rõ mấy chữ 'kinh hãi' và 'không thể tin nổi'Mắt ả trợn trừng lên nhìn Thiên Mị như muốn đâm thủng nàng ra! Ả vốn muốn khiến nàng mất mặt, không ngờ thế nhưng ngay cả vũ đạo nàng cũng đều tinh thông!không thể như vậy được, không thể nào

Mà Hoắc Nhược Linh ngồi bên trên, nụ cười tuy có chút cứng lại nhưng chung quy cũng không thay đổi gì, vẫn dùng loại ánh mắt phức tạp và có ý đối địch nhìn nàng.

Ả Lại đưa mắt nhìn sang Hiên Viên Triệt, tuy trên mặt hắn vẫn là treo nụ cười như cũ, nụ cười không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng tròng mắt lại dịu dàng hẳn ngày thường, còn không phải đều vì ả tiện nhân Thiên Mị này hay sao?!

Thiên Mị "..."Mấy người này ăn trúng cái gì sao?

...

H...H các nàng ơi , vote nhiệt tình cho Mị đi nào, các nàng cmt cho sôi động tí nga

Người đừng lặng im đến thế, vì lặng im sẽ giết chết con tym 😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top